• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chỉ yêu mình em Full (4 Viewers)

  • Chương 113 - Chương 113ĐEN MẶT CẢ NGÀY

Chương 113ĐEN MẶT CẢ NGÀY

Đây là anh đang quan tâm cô sao? Hay là đang đe dọa cô? Nào có ai khó chịu như anh chứ? Yêu thương cô thì nói thẳng ra, cô thầm đắc ý được một chút.



Nhưng Hạ Trường Duyệt chỉ nghĩ thầm chứ không dám mạnh miệng, ngoan ngoãn duỗi thẳng cánh tay để Nghiêm Thừa Trì xử lí vết thương cho mình.



Nét mặt anh rất nghiêm túc, mặt mũi sa sầm như có ai nợ tiền anh không trả vậy.



Anh lật tới lật lui cánh tay cô, nhìn kĩ một lượt, chắc chắn không có vấn đề gì khác mới lấy cồn và bông trong hộp y tế ra.



“Sẽ hơi đau đấy, em cố chịu đựng một chút.” Hiếm khi anh nói năng nhỏ nhẹ thế này, không biết có được xem là đang dỗ dành cô hay không.



Dù sao, sau khi nghe xong, Hạ Trường Duyệt rất đắc ý.



Mấy năm nay, những vết thương nhỏ kiểu này cô đã không coi ra gì từ lâu.



Cô đã không còn là cô công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ như năm đó. Lúc nhà họ Hạ xảy ra chuyện, một mình cô phải gánh chịu sự chất vấn của tất cả mọi người, phải chăm sóc ba mẹ bị tai nạn xe, và cả cục cưng còn đang quấn tã…



Khoảng thời gian đó, vết thương trên người cô còn lâu mới sánh bằng nỗi đau trong lòng.



“A…”



Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng Hạ Trường Duyệt vẫn không kìm được mà khẽ rên lên, vô thức rụt tay về.



Nghiêm Thừa Trì tạm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.



Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe lên vẻ khó diễn tả xen lẫn khó hiểu, như đau lòng, lại như muốn tìm kiếm gì đó trong ánh mắt của cô.



Thấy thế, Hạ Trường Duyệt vội lấy cái tay khác bịt miệng lại không kêu nữa.



“Đau thì cứ kêu lên, không cần chịu đựng.” Nghiêm Thừa Trì thoáng nhìn động tác của cô, cau mày lại, động tác trở nên dịu dàng hơn.



Hạ Trường Duyệt thấy rõ ràng trên trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô ngờ vực nhìn về phía máy điều hòa trong phòng họp.



Rõ ràng là điều hòa vẫn đang mở mà, sao anh còn chảy mồ hôi?



Chẳng lẽ là căng thẳng vì xử lí vết thương cho cô?



Làm sao có thể!



Một người đàn ông độc đoán như anh, có chuyện gì chưa từng thấy cơ chứ. Anh sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà căng thẳng đâu.



Hạ Trường Duyệt khẽ dẩu môi, hai người ngồi rất gần nhau. Thời gian dần trôi qua, cô hít vào toàn mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.



Thật kì lạ, một người đã thay đổi hoàn toàn, nhưng mùi cơ thể lại vẫn khiến người ta dễ chịu như vậy.

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Bọn họ ngồi bên nhau thế này thật giống như chưa từng rời xa nhau.



Anh vẫn là người đàn ông thích chiều chuộng cô, cái gì cũng làm cho cô, vừa nhìn thấy cô bị thương là có thể đen mặt cả ngày…



Nhưng nhìn kĩ, đúng là anh đã thay đổi thật rồi.



Trước đây, dù anh rất lạnh lùng và không thích nói chuyện với người khác, nhưng ít ra cũng không quả quyết sát phạt như thế này. Còn bây giờ, vẻ lạnh lùng của anh cứ như toát ra từ tận xương tủy, ngay cả cô cũng không dám sơ suất chọc giận anh.



“Trên người còn bị thương chỗ nào khác không?”



Nghiêm Thừa Trì tiện tay ném tuýp thuốc thoa trên tay vào trong hộp y tế, ngẩng đầu thì nhận ra cô gái trước mặt đang ngẩn ra thất thần.



Nghe vậy, cô vội trả lời, “Không, lúc ngã xuống có Giang Minh Na làm đệm lưng, chẳng qua là tôi bất cẩn trượt tay xuống sàn nhà nên mới bị trầy thôi.”



Nghĩ tới đây, Hạ Trường Duyệt mới nhớ ra một chuyện khác mà vừa rồi cô không dám nói với anh.



“Nghiêm Thừa Trì, thế lực của nhà họ Giang ở thành phố G rất vững chắc, mặc dù không thể chống lại Tập đoàn Nghiêm thị, nhưng làm bạn tốt hơn gây thù. Chuyện của Giang Minh Na…”



“Em muốn xin cho cô ta?” Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng liếc sang ngắt lời cô.



“Không phải.” Cô ghét Giang Minh Na như Giang Minh Na ghét cô vậy. Cô không muốn xin cho người tự chuốc vạ vào thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom