Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131 - Chương 131QUÁN CÀ PHÊ LÃO NHAI
Chương 131QUÁN CÀ PHÊ LÃO NHAI
"Nhất định phải đến ngay bây giờ sao?”
Hạ Trường Duyệt đi vài bước bỗng khựng lại, ngạc nhiên mở to mắt nhìn về nơi casting ngay trước mặt, trong mắt ánh lên chút do dự.
Cô cắn mạnh vào môi, “Em biết rồi, anh chờ em một chút, bây giờ em sẽ qua gặp anh ngay.”
Hạ Trường Duyệt cúp điện thoại, rẽ ra cửa, đón một chiếc taxi.
“Bác tài, đến quán cà phê Lão Nhai.”
Trên đường đi, cô sốt ruột gửi tin nhắn cho Hướng Phong, căng thẳng ngồi ở hàng ghế sau, nắm chặt điện thoại.
Thấy xe càng lúc càng đến gần địa điểm hẹn, cô càng nắm chặt điện thoại hơn.
Xe dừng lại, cô liền vội vàng đi vào quán.
“Cô ơi, xin hỏi cô đã đặt chỗ trước chưa?” Nhân viên phục vụ đứng ngoài cổng lễ phép hỏi.
“Tôi tìm người, phòng số hai.”
“Mời cô qua bên này ạ.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn cô đến phòng số hai.
Vừa mở cửa cô đã thấy An Thần Húc ngồi ngay ngắn trong phòng VIP. An Thần Húc mặc âu phục màu trắng, phong cách vừa khiêm tốn vừa trang trọng. Anh ta từ tốn đứng dậy, đi ra cửa.
“Em đến rồi à. Sao người đầy mồ hôi vậy?” Anh ta lấy khăn tay trong túi áo ra, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hạ Trường Duyệt chụp tay anh ta lại. Vì chạy đến nên cô vẫn thở hơi gấp, sốt ruột hỏi, “Anh Thần Húc, anh nói hôm nay Giáo sư Ross sẽ đến thành phố G, là thật sao?”
“Anh đã gọi Cappucchino mà em thích nhất rồi đấy. Ngồi xuống trước đã, rồi từ từ anh nói cho em nghe.” An Thần Húc để khăn tay vào tay cô, kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Dù nôn nóng, nhưng Hạ Trường Duyệt cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Biết cô rất quan tâm đến bệnh tình của ba mẹ, An Thần Húc cũng không câu giờ quá lâu, đẩy cà phê tới trước mặt cô rồi bình thản lên tiếng.
“Anh cũng vừa mới nhận được tin là dự án hợp tác y tế mà Giáo sư Keane Ross đang nhắm đến sẽ được tiến hành vào ngày mai. Vì vậy ê kíp riêng của ông ta sẽ đến thành phố G. Chỉ vì lịch trình được bảo mật, nên trước mắt anh vẫn chưa tra được khách sạn cụ thể và tập đoàn mà Giáo sư Ross sắp hợp tác.”
“Vậy còn chuyến bay của ông ta? Có thể tra được thời gian hạ cánh không?” Hạ Trường Duyệt ôm tách cà phê bằng hai tay, hơi dựa người vào cạnh bàn, nôn nóng gặng hỏi.
Bệnh tình của ba mẹ cô đã kéo dài mấy năm nay. Thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện càng ngày càng thường xuyên. Nếu vẫn tiếp tục không nghĩ ra cách khác, cô lo rằng ba mẹ cô sẽ không đợi nổi.
“Anh bảo em qua đây cũng là vì anh đã tra được chuyến bay mà Giáo sư Ross đã đi.” An Thần Húc đặt một tờ giấy ở trước mặt cô, nhẹ giọng lên tiếng.
“Một tiếng rưỡi nữa chuyến bay của Giáo sư Ross sẽ hạ cánh. Em nghỉ ngơi một lát đi, mười phút nữa anh đưa em tới sân bay.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Keane Ross là một ông già có tình tình rất lạ đời, tay nghề cao, nhưng rất ngạo mạn. Ngoài sự cố chấp với y học, ông ta chẳng có hứng thú với thứ gì trên đời này. Cả đời, ông ta chưa từng lập gia đình, cũng chẳng có con cái gì, chỉ cống hiến cả tinh thần và thể xác cho sự nghiệp y học mà ông ta yêu quý. Kiểu người này rất khó để tìm được điểm yếu.
An Thần Húc đã cho người âm thầm liên lạc với ông ta nhiều lần, nhưng cuối cùng đều phí công trở về. Đến cả anh ta cũng không nắm chắc được chuyến đi này của bọn họ rốt cuộc có ích hay không.
“Em không mệt, bây giờ chúng ta đến sân bay luôn đi.” Vừa nghĩ tới việc mình sắp gặp được Giáo sư Ross, Hạ Trường Duyệt liền vội vàng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Cô không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.
"Nhất định phải đến ngay bây giờ sao?”
Hạ Trường Duyệt đi vài bước bỗng khựng lại, ngạc nhiên mở to mắt nhìn về nơi casting ngay trước mặt, trong mắt ánh lên chút do dự.
Cô cắn mạnh vào môi, “Em biết rồi, anh chờ em một chút, bây giờ em sẽ qua gặp anh ngay.”
Hạ Trường Duyệt cúp điện thoại, rẽ ra cửa, đón một chiếc taxi.
“Bác tài, đến quán cà phê Lão Nhai.”
Trên đường đi, cô sốt ruột gửi tin nhắn cho Hướng Phong, căng thẳng ngồi ở hàng ghế sau, nắm chặt điện thoại.
Thấy xe càng lúc càng đến gần địa điểm hẹn, cô càng nắm chặt điện thoại hơn.
Xe dừng lại, cô liền vội vàng đi vào quán.
“Cô ơi, xin hỏi cô đã đặt chỗ trước chưa?” Nhân viên phục vụ đứng ngoài cổng lễ phép hỏi.
“Tôi tìm người, phòng số hai.”
“Mời cô qua bên này ạ.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn cô đến phòng số hai.
Vừa mở cửa cô đã thấy An Thần Húc ngồi ngay ngắn trong phòng VIP. An Thần Húc mặc âu phục màu trắng, phong cách vừa khiêm tốn vừa trang trọng. Anh ta từ tốn đứng dậy, đi ra cửa.
“Em đến rồi à. Sao người đầy mồ hôi vậy?” Anh ta lấy khăn tay trong túi áo ra, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hạ Trường Duyệt chụp tay anh ta lại. Vì chạy đến nên cô vẫn thở hơi gấp, sốt ruột hỏi, “Anh Thần Húc, anh nói hôm nay Giáo sư Ross sẽ đến thành phố G, là thật sao?”
“Anh đã gọi Cappucchino mà em thích nhất rồi đấy. Ngồi xuống trước đã, rồi từ từ anh nói cho em nghe.” An Thần Húc để khăn tay vào tay cô, kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Dù nôn nóng, nhưng Hạ Trường Duyệt cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Biết cô rất quan tâm đến bệnh tình của ba mẹ, An Thần Húc cũng không câu giờ quá lâu, đẩy cà phê tới trước mặt cô rồi bình thản lên tiếng.
“Anh cũng vừa mới nhận được tin là dự án hợp tác y tế mà Giáo sư Keane Ross đang nhắm đến sẽ được tiến hành vào ngày mai. Vì vậy ê kíp riêng của ông ta sẽ đến thành phố G. Chỉ vì lịch trình được bảo mật, nên trước mắt anh vẫn chưa tra được khách sạn cụ thể và tập đoàn mà Giáo sư Ross sắp hợp tác.”
“Vậy còn chuyến bay của ông ta? Có thể tra được thời gian hạ cánh không?” Hạ Trường Duyệt ôm tách cà phê bằng hai tay, hơi dựa người vào cạnh bàn, nôn nóng gặng hỏi.
Bệnh tình của ba mẹ cô đã kéo dài mấy năm nay. Thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện càng ngày càng thường xuyên. Nếu vẫn tiếp tục không nghĩ ra cách khác, cô lo rằng ba mẹ cô sẽ không đợi nổi.
“Anh bảo em qua đây cũng là vì anh đã tra được chuyến bay mà Giáo sư Ross đã đi.” An Thần Húc đặt một tờ giấy ở trước mặt cô, nhẹ giọng lên tiếng.
“Một tiếng rưỡi nữa chuyến bay của Giáo sư Ross sẽ hạ cánh. Em nghỉ ngơi một lát đi, mười phút nữa anh đưa em tới sân bay.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Keane Ross là một ông già có tình tình rất lạ đời, tay nghề cao, nhưng rất ngạo mạn. Ngoài sự cố chấp với y học, ông ta chẳng có hứng thú với thứ gì trên đời này. Cả đời, ông ta chưa từng lập gia đình, cũng chẳng có con cái gì, chỉ cống hiến cả tinh thần và thể xác cho sự nghiệp y học mà ông ta yêu quý. Kiểu người này rất khó để tìm được điểm yếu.
An Thần Húc đã cho người âm thầm liên lạc với ông ta nhiều lần, nhưng cuối cùng đều phí công trở về. Đến cả anh ta cũng không nắm chắc được chuyến đi này của bọn họ rốt cuộc có ích hay không.
“Em không mệt, bây giờ chúng ta đến sân bay luôn đi.” Vừa nghĩ tới việc mình sắp gặp được Giáo sư Ross, Hạ Trường Duyệt liền vội vàng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Cô không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Bình luận facebook