Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137 - Chương 137NÒNG NỌC NHỎ TÌM CHA! (2)
Chương 137NÒNG NỌC NHỎ TÌM CHA! (2)
Quản gia biết chuyện, lập tức chạy ra cổng lớn. Ông nhìn thấy cậu nhóc ngồi trong phòng bảo vệ, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cái khẩu trang quen thuộc khiến quản gia nhanh chóng nhớ ra, người trước mặt chính là cậu nhóc trước kia Nghiêm Thừa Trì bế vào biệt thự để giúp tìm mẹ.
Quản gia nhớ rất rõ, hình như lúc đó cậu Trì rất thích cậu nhóc này. Cậu chủ biết cậu nhóc không phải là con của Trương Mỹ Lệ, mà vẫn sai ông điều tra lai lịch của cậu nhóc.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu nhóc, nên không thể điều tra được gì.
Bây giờ cậu nhóc này lại tự mò tới tận cửa!
“Cháu muốn tìm ông chú kia, ông quản gia, ông có thể dẫn cháu đi tìm chú ấy không?” Hãn Hãn trượt xuống khỏi ghế, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bỗng nhào tới trước, ôm lấy đùi quản gia.
Cậu ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy to tròn, tỏ vẻ đáng thương.
“Cháu muốn tìm cậu Trì?” Tim quản gia mềm nhũn, ông khom người bế cậu nhóc lên, “Ông có thể dẫn cháu đi, nhưng trước tiên cháu phải nói cho ông biết, cháu tìm cậu Trì làm gì?”
“Cháu tới tìm ba cháu!” Hãn Hãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhanh nhảu trả lời.
Không chỉ muốn tìm ba, mà cậu còn muốn đánh bại ông thô lỗ kia, cứu Tiểu Duyệt Duyệt đi!
Tìm ba!
Mấy chữ này quả thực đã dọa chết quản gia rồi.
Ông và hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cố nuốt nước bọt, lại cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ở trong lòng mình, “Ý cháu là, cháu đoán cậu Trì là ba của cháu sao?”
“Chuyện này phải hỏi ông chú ấy mới biết được.” Hãn Hãn chống cằm, tỏ vẻ trầm tư.
Cậu cũng rất muốn biết, rốt cuộc ông thô lỗ đó có phải là ba của cậu hay không.
Quản gia không dám hỏi nhiều, vội vàng bế cậu nhóc vào phòng khách. Ông đặt cậu xuống ghế xô pha, “Cậu Trì đang trên lầu, cháu cứ ở đây đợi ông, ông lên báo một tiếng.”
“Dạ.”
Hãn Hãn ngoan ngoãn ngồi xuống, giơ tay chỉnh trang lại áo sơ mi nhỏ trên người, giơ tay ra dấu OK với quản gia.
Thấy thế, quản gia mới yên tâm đi lên lầu.
Không ngờ ông vừa khuất sau cửa cầu thang, cậu nhóc đột nhiên trượt từ ghế xô pha xuống, tay chân nhanh nhẹn, vô cùng tự nhiên như đã luyện tập rất nhiều lần.
Cậu nhóc rón rén đi đến cửa cầu thang, thận trọng theo sau quản gia, đi lên lầu.
Hôm nay cậu đã đợi cả ngày vẫn không nhận được điện thoại của Tiểu Duyệt Duyệt. Mẹ đã hứa sẽ ăn cơm cùng cậu mà cũng chẳng đến, không biết Tiểu Duyệt Duyệt có ở đây không?
Chẳng may để Tiểu Duyệt Duyệt biết cậu tự ý đi tìm ông thô lỗ, không biết mẹ có giận hay không?
Để chắc ăn hơn, cậu phải lén đi thăm dò tình hình quân địch trước mới được!
Cậu nhóc hạ quyết tâm, thân hình nhỏ bé cứ thế lần mò đi theo quản gia lên lầu, cho đến tầng hai.
Thoáng nhìn thấy quản gia dừng bước, đứng đợi ở đằng xa, cậu nhóc vội vàng khựng lại, bóng người nhỏ nhắn dán sát vào tường.
Đôi mắt to đen láy của cậu chăm chú nhìn vào cửa phòng đang mở ở cách đó không xa.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cậu như nghe được tiếng của Tiểu Duyệt Duyệt…
“Nghiêm Thừa Trì, tôi cảm thấy mình không sao cả, tôi muốn ra ngoài.” Hạ Trường Duyệt ở trong phòng hoàn toàn không ngờ đứa con trai cô luôn canh cánh trong lòng hiện giờ đã lẻn vào biệt thự, chỉ cách cô có một bức tường!
Cô đã bỏ lỡ buổi thử vai, cũng không kịp đến sân bay đón người, còn ngủ cả ngày ở biệt thự. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi không thể nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì để hít thở.
Nhưng hết lần này đến lần khác, như biết trước ý định của cô, cho dù cô nói gì anh cũng không cho cô bước nửa bước ra khỏi cửa phòng.
Quản gia biết chuyện, lập tức chạy ra cổng lớn. Ông nhìn thấy cậu nhóc ngồi trong phòng bảo vệ, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cái khẩu trang quen thuộc khiến quản gia nhanh chóng nhớ ra, người trước mặt chính là cậu nhóc trước kia Nghiêm Thừa Trì bế vào biệt thự để giúp tìm mẹ.
Quản gia nhớ rất rõ, hình như lúc đó cậu Trì rất thích cậu nhóc này. Cậu chủ biết cậu nhóc không phải là con của Trương Mỹ Lệ, mà vẫn sai ông điều tra lai lịch của cậu nhóc.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu nhóc, nên không thể điều tra được gì.
Bây giờ cậu nhóc này lại tự mò tới tận cửa!
“Cháu muốn tìm ông chú kia, ông quản gia, ông có thể dẫn cháu đi tìm chú ấy không?” Hãn Hãn trượt xuống khỏi ghế, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bỗng nhào tới trước, ôm lấy đùi quản gia.
Cậu ngẩng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy to tròn, tỏ vẻ đáng thương.
“Cháu muốn tìm cậu Trì?” Tim quản gia mềm nhũn, ông khom người bế cậu nhóc lên, “Ông có thể dẫn cháu đi, nhưng trước tiên cháu phải nói cho ông biết, cháu tìm cậu Trì làm gì?”
“Cháu tới tìm ba cháu!” Hãn Hãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhanh nhảu trả lời.
Không chỉ muốn tìm ba, mà cậu còn muốn đánh bại ông thô lỗ kia, cứu Tiểu Duyệt Duyệt đi!
Tìm ba!
Mấy chữ này quả thực đã dọa chết quản gia rồi.
Ông và hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cố nuốt nước bọt, lại cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ở trong lòng mình, “Ý cháu là, cháu đoán cậu Trì là ba của cháu sao?”
“Chuyện này phải hỏi ông chú ấy mới biết được.” Hãn Hãn chống cằm, tỏ vẻ trầm tư.
Cậu cũng rất muốn biết, rốt cuộc ông thô lỗ đó có phải là ba của cậu hay không.
Quản gia không dám hỏi nhiều, vội vàng bế cậu nhóc vào phòng khách. Ông đặt cậu xuống ghế xô pha, “Cậu Trì đang trên lầu, cháu cứ ở đây đợi ông, ông lên báo một tiếng.”
“Dạ.”
Hãn Hãn ngoan ngoãn ngồi xuống, giơ tay chỉnh trang lại áo sơ mi nhỏ trên người, giơ tay ra dấu OK với quản gia.
Thấy thế, quản gia mới yên tâm đi lên lầu.
Không ngờ ông vừa khuất sau cửa cầu thang, cậu nhóc đột nhiên trượt từ ghế xô pha xuống, tay chân nhanh nhẹn, vô cùng tự nhiên như đã luyện tập rất nhiều lần.
Cậu nhóc rón rén đi đến cửa cầu thang, thận trọng theo sau quản gia, đi lên lầu.
Hôm nay cậu đã đợi cả ngày vẫn không nhận được điện thoại của Tiểu Duyệt Duyệt. Mẹ đã hứa sẽ ăn cơm cùng cậu mà cũng chẳng đến, không biết Tiểu Duyệt Duyệt có ở đây không?
Chẳng may để Tiểu Duyệt Duyệt biết cậu tự ý đi tìm ông thô lỗ, không biết mẹ có giận hay không?
Để chắc ăn hơn, cậu phải lén đi thăm dò tình hình quân địch trước mới được!
Cậu nhóc hạ quyết tâm, thân hình nhỏ bé cứ thế lần mò đi theo quản gia lên lầu, cho đến tầng hai.
Thoáng nhìn thấy quản gia dừng bước, đứng đợi ở đằng xa, cậu nhóc vội vàng khựng lại, bóng người nhỏ nhắn dán sát vào tường.
Đôi mắt to đen láy của cậu chăm chú nhìn vào cửa phòng đang mở ở cách đó không xa.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cậu như nghe được tiếng của Tiểu Duyệt Duyệt…
“Nghiêm Thừa Trì, tôi cảm thấy mình không sao cả, tôi muốn ra ngoài.” Hạ Trường Duyệt ở trong phòng hoàn toàn không ngờ đứa con trai cô luôn canh cánh trong lòng hiện giờ đã lẻn vào biệt thự, chỉ cách cô có một bức tường!
Cô đã bỏ lỡ buổi thử vai, cũng không kịp đến sân bay đón người, còn ngủ cả ngày ở biệt thự. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi không thể nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì để hít thở.
Nhưng hết lần này đến lần khác, như biết trước ý định của cô, cho dù cô nói gì anh cũng không cho cô bước nửa bước ra khỏi cửa phòng.
Bình luận facebook