Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138 - Chương 138NÒNG NỌC NHỎ TÌM CHA! (3)
Chương 138NÒNG NỌC NHỎ TÌM CHA! (3)
"Em có sao hay không, tôi tự biết.”
Giọng nói của Nghiêm Thừa Trì thật lạnh lùng. Anh nói xong một câu liền lập tức đè Hạ Trường Duyệt mới đứng lên xuống giường.
“Nghiêm Thừa Trì!”
Hạ Trường Duyệt bị anh đè chặt, hơi thở nặng nề trên người anh ép cô muốn phát điên.
“Thế này là anh giam lỏng tôi, là phạm pháp!”
“Vậy em có muốn tố cáo tôi không? Tôi giúp em!” Nghiêm Thừa Trì nói xong, buông một tay ra, rồi lấy điện thoại từ trong túi ném lên người cô, “Bây giờ em lập tức gọi điện thoại tố cáo, nói tôi giam cầm em trái phép, hoặc là gọi cho anh Thần Húc của em đến đây giúp em, thế nào?”
Lời nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lại sặc mùi cảnh cáo.
Cô dám chắc, nếu cô thật sự gọi điện thoại cho An Thần Húc, anh nhất định sẽ bóp chết cô ngay lập tức.
“Nghiêm Thừa Trì, chúng ta ngồi dậy bình tĩnh một chút được không?” Hạ Trường Duyệt cắn môi, khẽ khàng lên tiếng, không tức giận, cũng không giải thích, chỉ là một câu nói thật bình tĩnh.
Cô biết, cô không có tư cách ra điều kiện với anh. Nhưng thật sự hai người đang nghi ngờ lẫn nhau lại dính chặt vào nhau thế này, chỉ làm tình huống ngày càng xấu đi thôi.
“Em đừng hòng!”
Nghiêm Thừa Trì trả lời không hề do dự, anh ghì mạnh cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Hạ Trường Duyệt bị anh ghì vào ngực, xung quanh chỉ là hơi thở ngang ngạnh của anh, dồn ép cô đến khó thở.
Có những lời nói đã nghẹn trong lòng cô rất lâu, bây giờ bất giác tràn ra khỏi miệng.
“Không phải tôi cảm thấy thử vai không quan trọng mà bỏ đi. Là vì anh Thần Húc đã giúp tôi tìm ra được Giáo sư Ross đang ở đâu. Đó là cơ hội sống duy nhất của ba mẹ tôi…”
Giọng nói của cô êm dịu, giống như gió đêm mơn trớn tim anh. Thân hình nhỏ bé đơn độc dựa vào lòng anh, anh có thể cảm nhận được cô thoáng run rẩy.
Cô đang sợ hãi.
Vài giây sau, không nghe thấy anh nói gì, Hạ Trường Duyệt lại giải thích, “Anh biết Keane Ross không? Là vị giáo sư giải phẫu thần kinh nổi tiếng thế giới. Trước đây tôi muốn đi tìm ông ta, nhưng ông ta không muốn gặp tôi. Chính anh Thần Húc đã giúp tôi điều tra được sắp tới ông ta sẽ đến thành phố G thảo luận một chương trình hợp tác điều trị…”
Hạ Trường Duyệt thoáng ngừng lại, thấy mặt anh hơi biến sắc, tưởng anh không muốn nghe tên của An Thần Húc, liền cười khổ.
“Tôi không muốn giấu giếm anh đi gặp anh Thần Húc, nhưng nếu tôi nói cho anh biết, anh có đồng ý để tôi đi không?”
“…” Nghiêm Thừa Trì nheo mắt, không đáp lại. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Anh sẽ không đồng ý. Không chỉ không đồng ý, mà anh sẽ giống như hiện giờ, hạn chế tự do của tôi, không cho tôi bước ra khỏi phòng nửa bước.”
Hạ Trường Duyệt nói xong, ngước nhìn anh. Cô không giãy giụa nữa, mà nằm trên giường nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn anh.
Ngay sau đó, cả người cô lại bị Nghiêm Thừa Trì kéo vào lòng. Giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên rõ ràng bên tai cô.
“Em nói đúng, cho dù em nói cho tôi biết trước lí do, tôi cũng sẽ không cho em đi. Tôi không cho phép em có bất kì tiếp xúc gì với An Thần Húc, cho dù là lí do hợp tình hợp lí như vậy, cũng không được phép!”
Hạ Trường Duyệt kinh ngạc trợn mắt.
Cô biết anh ghét An Thần Húc, nhưng không ngờ anh ghét đến mức độ này. Đối với anh, lời giải thích của cô giống như để bưng bít, chắc chắn anh sẽ không tin.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, quản gia nơm nớp lo sợ, nói bên ngoài cửa.
“Cậu Trì, có khách đến!”
“Không tiếp.” Nghiêm Thừa Trì rũ mắt nhìn chằm chằm Hạ Trường Duyệt trong lòng mình, lạnh lùng nói.
Quản gia ngẩn người, sau đó lại đột nhiên lên tiếng, “Cậu Trì, là đứa bé lần trước, nói là đến đây để tìm cậu…”
"Em có sao hay không, tôi tự biết.”
Giọng nói của Nghiêm Thừa Trì thật lạnh lùng. Anh nói xong một câu liền lập tức đè Hạ Trường Duyệt mới đứng lên xuống giường.
“Nghiêm Thừa Trì!”
Hạ Trường Duyệt bị anh đè chặt, hơi thở nặng nề trên người anh ép cô muốn phát điên.
“Thế này là anh giam lỏng tôi, là phạm pháp!”
“Vậy em có muốn tố cáo tôi không? Tôi giúp em!” Nghiêm Thừa Trì nói xong, buông một tay ra, rồi lấy điện thoại từ trong túi ném lên người cô, “Bây giờ em lập tức gọi điện thoại tố cáo, nói tôi giam cầm em trái phép, hoặc là gọi cho anh Thần Húc của em đến đây giúp em, thế nào?”
Lời nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lại sặc mùi cảnh cáo.
Cô dám chắc, nếu cô thật sự gọi điện thoại cho An Thần Húc, anh nhất định sẽ bóp chết cô ngay lập tức.
“Nghiêm Thừa Trì, chúng ta ngồi dậy bình tĩnh một chút được không?” Hạ Trường Duyệt cắn môi, khẽ khàng lên tiếng, không tức giận, cũng không giải thích, chỉ là một câu nói thật bình tĩnh.
Cô biết, cô không có tư cách ra điều kiện với anh. Nhưng thật sự hai người đang nghi ngờ lẫn nhau lại dính chặt vào nhau thế này, chỉ làm tình huống ngày càng xấu đi thôi.
“Em đừng hòng!”
Nghiêm Thừa Trì trả lời không hề do dự, anh ghì mạnh cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình.
Hạ Trường Duyệt bị anh ghì vào ngực, xung quanh chỉ là hơi thở ngang ngạnh của anh, dồn ép cô đến khó thở.
Có những lời nói đã nghẹn trong lòng cô rất lâu, bây giờ bất giác tràn ra khỏi miệng.
“Không phải tôi cảm thấy thử vai không quan trọng mà bỏ đi. Là vì anh Thần Húc đã giúp tôi tìm ra được Giáo sư Ross đang ở đâu. Đó là cơ hội sống duy nhất của ba mẹ tôi…”
Giọng nói của cô êm dịu, giống như gió đêm mơn trớn tim anh. Thân hình nhỏ bé đơn độc dựa vào lòng anh, anh có thể cảm nhận được cô thoáng run rẩy.
Cô đang sợ hãi.
Vài giây sau, không nghe thấy anh nói gì, Hạ Trường Duyệt lại giải thích, “Anh biết Keane Ross không? Là vị giáo sư giải phẫu thần kinh nổi tiếng thế giới. Trước đây tôi muốn đi tìm ông ta, nhưng ông ta không muốn gặp tôi. Chính anh Thần Húc đã giúp tôi điều tra được sắp tới ông ta sẽ đến thành phố G thảo luận một chương trình hợp tác điều trị…”
Hạ Trường Duyệt thoáng ngừng lại, thấy mặt anh hơi biến sắc, tưởng anh không muốn nghe tên của An Thần Húc, liền cười khổ.
“Tôi không muốn giấu giếm anh đi gặp anh Thần Húc, nhưng nếu tôi nói cho anh biết, anh có đồng ý để tôi đi không?”
“…” Nghiêm Thừa Trì nheo mắt, không đáp lại. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Anh sẽ không đồng ý. Không chỉ không đồng ý, mà anh sẽ giống như hiện giờ, hạn chế tự do của tôi, không cho tôi bước ra khỏi phòng nửa bước.”
Hạ Trường Duyệt nói xong, ngước nhìn anh. Cô không giãy giụa nữa, mà nằm trên giường nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn anh.
Ngay sau đó, cả người cô lại bị Nghiêm Thừa Trì kéo vào lòng. Giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên rõ ràng bên tai cô.
“Em nói đúng, cho dù em nói cho tôi biết trước lí do, tôi cũng sẽ không cho em đi. Tôi không cho phép em có bất kì tiếp xúc gì với An Thần Húc, cho dù là lí do hợp tình hợp lí như vậy, cũng không được phép!”
Hạ Trường Duyệt kinh ngạc trợn mắt.
Cô biết anh ghét An Thần Húc, nhưng không ngờ anh ghét đến mức độ này. Đối với anh, lời giải thích của cô giống như để bưng bít, chắc chắn anh sẽ không tin.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, quản gia nơm nớp lo sợ, nói bên ngoài cửa.
“Cậu Trì, có khách đến!”
“Không tiếp.” Nghiêm Thừa Trì rũ mắt nhìn chằm chằm Hạ Trường Duyệt trong lòng mình, lạnh lùng nói.
Quản gia ngẩn người, sau đó lại đột nhiên lên tiếng, “Cậu Trì, là đứa bé lần trước, nói là đến đây để tìm cậu…”
Bình luận facebook