• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chỉ yêu mình em Full (4 Viewers)

  • Chương 159 - Chương 159

Chương 159GẦN ĐÂY TÔI CÓ LỖI GÌ VỚI ANH SAO?

Cô thích ăn tôm hùm, thật sự rất thích. Khi bọn họ ở bên nhau, mỗi cuối tuần cô đều quấn lấy anh, bắt anh đưa đi ăn tôm hùm đất.



Năm đó vào ngày sinh nhật của cô, bọn họ vừa tránh mưa dưới mái hiên vừa ăn tôm hùm đất, anh đã hỏi cô có nguyện vọng gì vào sinh nhật năm sau. Cô đã gần như nói không cần suy nghĩ, “Đến Long Hà Các lớn nhất thành phố G, ăn hết tất cả các món tôm hùm đất ở đó!”



“Được, anh đưa em đi!”



Lúc đó anh nhìn cô trìu mến, bàn tay to lớn của anh nhè nhẹ vỗ lên đầu cô như đang dỗ một đứa trẻ.



Thấy cô kinh ngạc, anh mới mỉm cười, nghiêm túc nhìn cô.



“Tin anh đi, sẽ có ngày anh khiến mỗi bữa ăn của em đều có tôm hùm đất.”



Mỗi một câu anh nói, cô đều nhớ rõ. Cô tưởng rằng anh đã quên…



Nghiêm Thừa Trì ngồi im lặng dựa vào ghế xe, hai mắt khép hờ, giống như đã ngủ. Bên cạnh có ánh mắt ngời sáng nhìn anh chăm chú, thái dương anh giật giật, anh như cảm giác được nhưng không mở mắt.



Anh biết cô đang nghĩ gì.



Với khả năng hiện tại của anh, anh có thể đưa cô đi ăn ở nhà hàng sang trọng hơn, ăn những món ngon hơn tôm hùm đất, nhưng anh lại cố tình chọn nhà hàng tôm hùm.



Điều đó có nghĩa là anh vẫn nhớ rất rõ.



Hóa ra anh cũng đang nghĩ, có phải cô đã quên rồi hay không.



Thì ra cả hai người họ đều không hề quên.



Cô ngồi bên cạnh, anh không ngủ được, nhưng vẫn nhắm mắt, nên cô không có cơ hội hỏi thăm bệnh tình của ba mẹ.



Hạ Trường Duyệt ngây ngốc không biết bao lâu mới lấy lại tinh thần, khởi động xe, chạy đến nhà hàng tôm hùm.



Ngay khi đến nhà hàng, Nghiêm Thừa Trì tỉnh dậy. Anh đẩy cửa xe bước xuống, bóng hình cao lớn tắm trong ánh nắng mặt trời càng toát lên vẻ cao quý.



Hạ Trường Duyệt ngây ra nhìn anh, sau đó nói.



“Anh dậy thật đúng lúc.”



Trong lúc cô vẫn đang bối rối có nên đánh thức anh hay không, thì anh đã tự xuống xe. w●ebtruy●enonlin●e●com



Hạ Trường Duyệt thầm lẩm bẩm, nhưng không dám chậm chạp. Cô đẩy cửa xe, bước nhanh đuổi theo anh.



Cô vừa vào phòng thì nghe thấy Nghiêm Thừa Trì đang gọi món, phục vụ bàn đang đứng bên cạnh. Giọng trầm thấp của anh đặc biệt dễ nghe, “Mang tôm hùm đất mỗi vị một phần lên đây.”



“Chúng ta chỉ có hai người, ở đây lại có rất nhiều vị tôm hùm đất, anh gọi tất cả như vậy, ăn không hết rất phí.” Hạ Trường Duyệt đi đến bên cạnh anh, lo lắng nói.



Cô thích tôm hùm đất, nhưng không thể ăn nhiều như thế.



“Ai nói là tôi gọi cho em ăn?” Nghiêm Thừa Trì nheo mắt, khóe miệng hiện ra nụ cười nham hiểm.



Da đầu Hạ Trường Duyệt tê rần, cô lập tức nhớ lại bữa cơm sau khi họ vừa gặp nhau. Lúc ấy anh đã gọi một đĩa tôm hùm đất, sau đó bắt cô phải bóc vỏ cho anh ăn. T đầu đến cuối cô chỉ được nhìn không được ăn…



Hôm nay không phải cũng thảm như vậy chứ?



Đầu gối của cô nhũn ra, suýt nữa đã không đứng vững.



Cô nhìn thấy phục vụ vừa đi thì vội vàng ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Thừa Trì, nghiêm túc nhìn anh.



“Nghiêm Thừa Trì, gần đây tôi có lỗi gì với anh sao?”



“Nếu có, vậy bây giờ tôi xin lỗi anh, anh rộng lượng bỏ qua cho tôi. Nếu anh còn giận thì cứ đánh tôi một cái.” Chỉ cần đừng bắt cô bóc vỏ tôm hùm đất là được.



Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng liếc cô, “A ha.”



Hai chữ không còn gì đáng sợ hơn. Tim của Hạ Trường Duyệt lập tức như nhảy ra khỏi lồng ngực.



Tôm hùm đất đủ vị bắt đầu được lên bàn. Hạ Trường Duyệt nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt. Đồ ăn ngon trước mắt, cô lại phải lo lắng Nghiêm Thừa Trì hành hạ cô ra sao.



“Muốn ăn à? Được!”



Nghiêm Thừa Trì từ từ cầm lấy khăn ăn, tao nhã trải lên đầu gối của mình, sau đó nhướng mày nhìn cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom