Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158 - Chương 158
Chương 158CHẲNG LẼ CÔ NGHE NHẦM?
Sau khi rời khỏi văn phòng của Keane Ross, Nghiêm Thừa Trì không đến phòng bệnh mà đứng ở ngoài hành lang.
Anh kẹp điếu thuốc trên tay, nhưng chợt nhớ ra đây là bệnh viện, nên không châm lửa.
Đôi mắt anh đen thẳm, bình tĩnh hướng về phòng bệnh. Anh không cần đến đó, cũng có thể thấy hình bóng nhỏ nhắn của cô đang bận rộn trong phòng bệnh.
Cô ngồi ở mép giường, lau từng ngón tay cho ba cô thật cẩn thận. Sau đó đến lượt mẹ cô…
Rõ ràng bên cạnh cô có hộ lý, nhưng cô nhất định muốn tự tay mình làm. Cô làm mãi cho đến khi hai vợ chồng họ Hạ đều sạch sẽ tươm tất thì mới hài lòng đứng dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này mới nở nụ cười hài lòng.
Sau đó cô dọn dẹp sạch sẽ phòng bệnh rồi theo y tá ra ngoài. Khi ra đến cửa, cô còn lưu luyến quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng cao lớn của Nghiêm Thừa Trì dựa vào tường, đút một tay vào túi. Ánh mắt anh không cần phải nhìn tới nhìn lui, cũng có thể tìm được chính xác bóng hình cô.
Bắt gặp mắt cô đỏ au, mắt anh cũng thoáng tối lại.
Anh lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi, “Cho người đi điều tra, tôi phải biết năm đó vợ chồng họ Hạ gặp tai nạn như thế nào.”
Vừa ngắt điện thoại, anh đã nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đi tới.
“Giáo sư Ross đâu? Tôi muốn hỏi thăm tình hình của ba mẹ được không?”
Hạ Trường Duyệt đứng trước mặt Nghiêm Thừa Trì, hốc mắt đỏ au khiến cô không còn vẻ vô tư nữa, nhưng đáy mắt lại ấp ủ tia vui vẻ, nhìn anh đầy mong đợi.
Trong lòng của Nghiêm Thừa Trì chấn động.
Nhìn vào ánh mắt trong veo của cô, bàn tay bên người từ từ nắm chặt, anh vươn tay kéo cô vào lòng mình.
Anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói như nghẹn lại, “Giáo sư đang bận, bảo em về trước, hôm nào có tin gì sẽ báo với em sau.”
“Vậy sao…”
Giọng nói của Hạ Trường Duyệt trở nên hụt hẫng, cô không yên tâm quay đầu nhìn phòng bệnh, không muốn đi.
Khó khăn lắm cô mới gặp được Giáo sư Ross, vẫn chưa kịp hỏi bệnh tình của ba mẹ.
“Tôi đói rồi, đi ăn cùng tôi.” Nghiêm Thừa Trì nhìn khuôn mặt nhỏ không cam lòng của cô, cũng đoán ra tâm trạng cô thế nào, cho nên anh kéo cô ra khỏi bệnh viện.
Hạ Trường Duyệt làm sao là đối thủ của anh, chỉ có thể chạy từng bước nhỏ đuổi theo anh. Nhìn bóng dáng cao lớn, trong đầu cô lại hiện ra dáng vẻ anh vừa rồi giới thiệu cô trước mặt Giáo sư Ross.
“Vợ sắp cưới của cháu, Hạ Trường Duyệt…”
Vợ sắp cưới.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô nhìn vào nơi tay anh nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên u ám.
Cô luôn nhắc nhở bản thân, anh chỉ đang diễn kịch thôi, nhưng cô vẫn không khỏi suy nghĩ, không biết trong lòng anh có bao giờ nghiêm túc không.
Giáo sư Ross không có ở đây, anh không cần diễn nữa, nhưng anh vẫn đang nắm tay cô. Tay cô nằm trong lòng bàn tay anh, cảm giác quen thuộc khiến cô không khỏi giật giật ngón tay.
Nhưng ngay sau đó, cô bị anh kéo đi ngày càng nhanh.
“Em lái xe.”
Nghiêm Thừa Trì đẩy cô đến ghế lái. Anh không để cô kịp phản ứng, tự mình đi vòng qua ghế phụ, thò chân ngồi vào.
Anh quay khuôn mặt gợi cảm sang nhìn Hạ Trường Duyệt đang rề rà.
“Em là ốc sên sao?” Anh lạnh lùng nói.
Hạ Trường Duyệt vội vàng chui vào xe. Cô quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, không biết mình đã đắc tội với anh lúc nào.
Cô dè dặt hỏi, “Anh muốn ăn cơm ở đâu?”
“Long Hà Các.” Anh rít qua kẽ răng ba chữ, sau đó nhắm mắt lại.
Hạ Trường Duyệt thoáng lo lắng, bàn tay đang cầm vô lăng đột nhiên siết thật chặt.
Chẳng lẽ cô nghe nhầm? Sao anh lại muốn đưa cô đến đó?
Sau khi rời khỏi văn phòng của Keane Ross, Nghiêm Thừa Trì không đến phòng bệnh mà đứng ở ngoài hành lang.
Anh kẹp điếu thuốc trên tay, nhưng chợt nhớ ra đây là bệnh viện, nên không châm lửa.
Đôi mắt anh đen thẳm, bình tĩnh hướng về phòng bệnh. Anh không cần đến đó, cũng có thể thấy hình bóng nhỏ nhắn của cô đang bận rộn trong phòng bệnh.
Cô ngồi ở mép giường, lau từng ngón tay cho ba cô thật cẩn thận. Sau đó đến lượt mẹ cô…
Rõ ràng bên cạnh cô có hộ lý, nhưng cô nhất định muốn tự tay mình làm. Cô làm mãi cho đến khi hai vợ chồng họ Hạ đều sạch sẽ tươm tất thì mới hài lòng đứng dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này mới nở nụ cười hài lòng.
Sau đó cô dọn dẹp sạch sẽ phòng bệnh rồi theo y tá ra ngoài. Khi ra đến cửa, cô còn lưu luyến quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng cao lớn của Nghiêm Thừa Trì dựa vào tường, đút một tay vào túi. Ánh mắt anh không cần phải nhìn tới nhìn lui, cũng có thể tìm được chính xác bóng hình cô.
Bắt gặp mắt cô đỏ au, mắt anh cũng thoáng tối lại.
Anh lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi, “Cho người đi điều tra, tôi phải biết năm đó vợ chồng họ Hạ gặp tai nạn như thế nào.”
Vừa ngắt điện thoại, anh đã nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đi tới.
“Giáo sư Ross đâu? Tôi muốn hỏi thăm tình hình của ba mẹ được không?”
Hạ Trường Duyệt đứng trước mặt Nghiêm Thừa Trì, hốc mắt đỏ au khiến cô không còn vẻ vô tư nữa, nhưng đáy mắt lại ấp ủ tia vui vẻ, nhìn anh đầy mong đợi.
Trong lòng của Nghiêm Thừa Trì chấn động.
Nhìn vào ánh mắt trong veo của cô, bàn tay bên người từ từ nắm chặt, anh vươn tay kéo cô vào lòng mình.
Anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói như nghẹn lại, “Giáo sư đang bận, bảo em về trước, hôm nào có tin gì sẽ báo với em sau.”
“Vậy sao…”
Giọng nói của Hạ Trường Duyệt trở nên hụt hẫng, cô không yên tâm quay đầu nhìn phòng bệnh, không muốn đi.
Khó khăn lắm cô mới gặp được Giáo sư Ross, vẫn chưa kịp hỏi bệnh tình của ba mẹ.
“Tôi đói rồi, đi ăn cùng tôi.” Nghiêm Thừa Trì nhìn khuôn mặt nhỏ không cam lòng của cô, cũng đoán ra tâm trạng cô thế nào, cho nên anh kéo cô ra khỏi bệnh viện.
Hạ Trường Duyệt làm sao là đối thủ của anh, chỉ có thể chạy từng bước nhỏ đuổi theo anh. Nhìn bóng dáng cao lớn, trong đầu cô lại hiện ra dáng vẻ anh vừa rồi giới thiệu cô trước mặt Giáo sư Ross.
“Vợ sắp cưới của cháu, Hạ Trường Duyệt…”
Vợ sắp cưới.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô nhìn vào nơi tay anh nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên u ám.
Cô luôn nhắc nhở bản thân, anh chỉ đang diễn kịch thôi, nhưng cô vẫn không khỏi suy nghĩ, không biết trong lòng anh có bao giờ nghiêm túc không.
Giáo sư Ross không có ở đây, anh không cần diễn nữa, nhưng anh vẫn đang nắm tay cô. Tay cô nằm trong lòng bàn tay anh, cảm giác quen thuộc khiến cô không khỏi giật giật ngón tay.
Nhưng ngay sau đó, cô bị anh kéo đi ngày càng nhanh.
“Em lái xe.”
Nghiêm Thừa Trì đẩy cô đến ghế lái. Anh không để cô kịp phản ứng, tự mình đi vòng qua ghế phụ, thò chân ngồi vào.
Anh quay khuôn mặt gợi cảm sang nhìn Hạ Trường Duyệt đang rề rà.
“Em là ốc sên sao?” Anh lạnh lùng nói.
Hạ Trường Duyệt vội vàng chui vào xe. Cô quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, không biết mình đã đắc tội với anh lúc nào.
Cô dè dặt hỏi, “Anh muốn ăn cơm ở đâu?”
“Long Hà Các.” Anh rít qua kẽ răng ba chữ, sau đó nhắm mắt lại.
Hạ Trường Duyệt thoáng lo lắng, bàn tay đang cầm vô lăng đột nhiên siết thật chặt.
Chẳng lẽ cô nghe nhầm? Sao anh lại muốn đưa cô đến đó?
Bình luận facebook