Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3 - Chương 3BỊ MỜ MẮT
Chương 3BỊ MỜ MẮT
Thì ra đây là phong cách mà anh thích.
Hạ Trường Duyệt vội vàng thu tầm mắt lại, giống như cô bé phạm phải sai lầm vô tình xâm nhập cấm địa.
Chỉ là giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng như sao nhìn bản hợp đồng trên bàn làm việc!
Thị lực của cô rất tốt, lại càng quen thuộc với bản hợp đồng kia, cho nên dù cách xa như vậy, cô cũng chắc chắn đó là bản hợp đồng của mình!
Tim Hạ Trường Duyệt chợt đập loạn, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Nếu như cô có bản hợp đồng này trong tay thì tất cả vấn đề đều hóa thành số không.
Hạ Trường Duyệt nuốt ực một ngụm nước miếng. Cô biết rõ ràng, trộm hợp đồng là không đúng, nhưng… cô không thể đi tù!
Cô cắn môi, không thể khống chế bước chân mà đi thẳng đến trước bàn.
Cô muốn xé nát bản hợp đồng này, có như vậy khốn cảnh sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng Nghiêm Thừa Trì đã để cô lên lầu, đây có thể nói lên là anh nguyện ý trả lại hợp đồng cho cô không?
Trong lúc cô đang do dự thì ngoài cửa lại đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, rồi tiếng thư ký chợt vang lên: “Tổng Giám đốc, ngài đã trở lại?”
Hạ Trường Duyệt như con thỏ nhỏ bị giật mình, thoáng cái nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng nhìn phần tài liệu kia.
Làm sao đây?
Bây giờ làm thế nào đây?
Cô vừa nghĩ đến đây thì tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Hạ Trường Duyệt cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chớp mắt, rồi cô chợt quay đầu lại, như một tên trộm, chột dạ tóm lấy tài liệu, chui vào bên trong tủ sách bên cạnh!
Cô vừa đóng cửa tủ lại thì tiếng bước chân đã truyền tới bên trong phòng, ngay sau đó, tiếng của thư ký vang lên: “Ủa, sao cửa phòng lại mở thế này?”
Hạ Trường Duyệt giật thót tim. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói khác truyền đến, “Thật xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi mới mang tài liệu vào phòng đã quên không đóng cửa.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Thư ký khiển trách: “Sao cậu không cẩn thật gì hết vậy? Cậu…”
“Ra ngoài hết đi.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo cảm giác ra lệnh.
Anh vừa dứt lời, người nào người nấy vội vàng cúi đầu cung kính rời khỏi.
Chỉ thoáng chốc, phòng làm việc chỉ còn lại một mình Nghiêm Thừa Trì.
Hạ Trường Duyệt bị kẹt cứng không thể động đậy trong tủ sách, cảm giác tim mình đập mạnh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài. Đồng thời cô cũng âm thầm hối tiếc, vừa rồi cô bị ma xui quỷ khiến thế nào mà làm ra chuyện thế này?
Nhưng bây giờ đã cưỡi trên lưng cọp không thể xuống, cô hết cách để ra ngoài rồi.
Cô cắn môi, co người thành một cục. Xuyên qua khe hở cửa tủ, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đang đi vào trong phòng ngược chiều với ánh sáng.
Anh tùy tiện cởi áo vest xuống, giắt trên giá treo bên cạnh, sau đó kéo lỏng cà vạt, rồi ngồi xuống sau bàn.
Anh mở laptop, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên đọc.
Gian phòng chợt chìm trong yên tĩnh, không hề có nửa tiếng động khiến Hạ Trường Duyệt phải đè nén cùng cực.
Ngón tay cô siết chặt phần hợp đồng như vật cứu mạng, ánh mắt chăm chú dính trên người Nghiêm Thừa Trì.
So với bốn năm trước, khí thế của anh lại càng nguy hiểm hơn, khiến cô sáng nay cũng không dám nhìn kỹ anh.
Mà bây giờ, rốt cuộc cô đã có thể tự do thoải mái đánh giá anh.
Đường nét gương mặt anh càng thêm cứng rắn, kiên quyết hơn so với bốn năm trước, hoàn mỹ đến gần như yêu nghiệt.
Cặp mắt mê hoặc, sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo tia cười như có như không khiến anh trông có vẻ lưu manh khó nói ra lời.
Thì ra đây là phong cách mà anh thích.
Hạ Trường Duyệt vội vàng thu tầm mắt lại, giống như cô bé phạm phải sai lầm vô tình xâm nhập cấm địa.
Chỉ là giây tiếp theo, cô đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng như sao nhìn bản hợp đồng trên bàn làm việc!
Thị lực của cô rất tốt, lại càng quen thuộc với bản hợp đồng kia, cho nên dù cách xa như vậy, cô cũng chắc chắn đó là bản hợp đồng của mình!
Tim Hạ Trường Duyệt chợt đập loạn, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Nếu như cô có bản hợp đồng này trong tay thì tất cả vấn đề đều hóa thành số không.
Hạ Trường Duyệt nuốt ực một ngụm nước miếng. Cô biết rõ ràng, trộm hợp đồng là không đúng, nhưng… cô không thể đi tù!
Cô cắn môi, không thể khống chế bước chân mà đi thẳng đến trước bàn.
Cô muốn xé nát bản hợp đồng này, có như vậy khốn cảnh sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng Nghiêm Thừa Trì đã để cô lên lầu, đây có thể nói lên là anh nguyện ý trả lại hợp đồng cho cô không?
Trong lúc cô đang do dự thì ngoài cửa lại đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, rồi tiếng thư ký chợt vang lên: “Tổng Giám đốc, ngài đã trở lại?”
Hạ Trường Duyệt như con thỏ nhỏ bị giật mình, thoáng cái nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng nhìn phần tài liệu kia.
Làm sao đây?
Bây giờ làm thế nào đây?
Cô vừa nghĩ đến đây thì tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Hạ Trường Duyệt cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chớp mắt, rồi cô chợt quay đầu lại, như một tên trộm, chột dạ tóm lấy tài liệu, chui vào bên trong tủ sách bên cạnh!
Cô vừa đóng cửa tủ lại thì tiếng bước chân đã truyền tới bên trong phòng, ngay sau đó, tiếng của thư ký vang lên: “Ủa, sao cửa phòng lại mở thế này?”
Hạ Trường Duyệt giật thót tim. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói khác truyền đến, “Thật xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi mới mang tài liệu vào phòng đã quên không đóng cửa.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Thư ký khiển trách: “Sao cậu không cẩn thật gì hết vậy? Cậu…”
“Ra ngoài hết đi.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo cảm giác ra lệnh.
Anh vừa dứt lời, người nào người nấy vội vàng cúi đầu cung kính rời khỏi.
Chỉ thoáng chốc, phòng làm việc chỉ còn lại một mình Nghiêm Thừa Trì.
Hạ Trường Duyệt bị kẹt cứng không thể động đậy trong tủ sách, cảm giác tim mình đập mạnh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài. Đồng thời cô cũng âm thầm hối tiếc, vừa rồi cô bị ma xui quỷ khiến thế nào mà làm ra chuyện thế này?
Nhưng bây giờ đã cưỡi trên lưng cọp không thể xuống, cô hết cách để ra ngoài rồi.
Cô cắn môi, co người thành một cục. Xuyên qua khe hở cửa tủ, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đang đi vào trong phòng ngược chiều với ánh sáng.
Anh tùy tiện cởi áo vest xuống, giắt trên giá treo bên cạnh, sau đó kéo lỏng cà vạt, rồi ngồi xuống sau bàn.
Anh mở laptop, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên đọc.
Gian phòng chợt chìm trong yên tĩnh, không hề có nửa tiếng động khiến Hạ Trường Duyệt phải đè nén cùng cực.
Ngón tay cô siết chặt phần hợp đồng như vật cứu mạng, ánh mắt chăm chú dính trên người Nghiêm Thừa Trì.
So với bốn năm trước, khí thế của anh lại càng nguy hiểm hơn, khiến cô sáng nay cũng không dám nhìn kỹ anh.
Mà bây giờ, rốt cuộc cô đã có thể tự do thoải mái đánh giá anh.
Đường nét gương mặt anh càng thêm cứng rắn, kiên quyết hơn so với bốn năm trước, hoàn mỹ đến gần như yêu nghiệt.
Cặp mắt mê hoặc, sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo tia cười như có như không khiến anh trông có vẻ lưu manh khó nói ra lời.
Bình luận facebook