Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 - Chương 4KẾ HOẠCH NHƯ CŨ
Chương 4KẾ HOẠCH NHƯ CŨ
Anh ngồi lẳng lặng, không cần làm nhiều mà toàn thân đều toát ra vẻ ngạo nghễ nghiêm túc khiến người ta phải kính sợ.
Hạ Trường Duyệt không tự chủ mà nhìn anh say đắm.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua. Khi ánh sáng bên ngoài dần ảm đạm, cô mới ý thức được mình đã ngắm anh cả một buổi chiều.
Chân đã tê rần mà Nghiêm Thừa Trì lại còn chưa đi, nên cô không dám động.
Hạ Trường Duyệt vừa nhịn không được muốn duỗi chân thì lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì phóng tới bên này. Cô hốt hoảng đến mức muốn nghẹn thở.
Nghiêm Thừa Trì thờ ơ nheo mắt lại rồi tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Ánh mắt của anh như đang nhìn tài liệu, mà cũng có thể như đang xuyên qua trang giấy, nhìn quãng thời gian hai người đã từng bên nhau.
Khóe mắt anh lại không tự chủ mà lia về phía tủ đồ bên cạnh. Đột nhiên anh cảm giác được, hình như trong gian phòng thường ngày lạnh như băng có thêm hơi người.
Nghĩ tới cô đang ở nơi này, trái tim lặng yên như mặt nước trong bốn năm qua của anh lại bị khuấy động như ai đó ném tảng đá vào.
Phòng làm việc của anh luôn rất yên tĩnh, bởi vì anh ghét người khác quấy rầy lúc anh đang suy tư.
Nhưng sự yên tĩnh lúc này đây lại khiến anh ngột ngạt như không thở nổi.
Anh không nhịn được, vươn tay nới lỏng cà vạt một chút nữa, rồi nhìn về phía tủ sách.
Cô không hề nhúc nhích, cũng như không dám thở mạnh. Dáng vẻ này của cô khiến nụ cười trên khóe môi anh trở nên tự giễu mỉa mai.
Anh khẽ rũ mắt xuống, hoàn toàn không đọc được chữ nào, nên quét mắt nhìn máy vi tính bên cạnh.
Có tin nhắn trên giao diện WeChat gửi đến, anh thuận tay mở ra thì thấy có người trưng cầu ý kiến:
“Tổng Giám đốc, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đó, bây giờ đi lên liền nhé?”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho màu mắt của anh tối sầm lại.
Anh lại kín đáo liếc sang tủ sách một lần nữa.
Từ lúc anh tiến vào phòng làm việc cho tới bây giờ, cô đã ngồi trong đó ba tiếng đồng hồ. Lúc này e rằng chân cô cũng đã tê cứng rồi nhỉ?
Ý niệm này khiến nụ cười tươi rói của anh hơi cứng đờ, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng hốt.
Thời gian như thể ngưng đọng trong giây phút này, nụ cười của anh tắt ngấm, cuối cùng anh cũng gõ trên bàn phím mấy cái: “Hủy bỏ kế hoạch.”
Bốn chữ này còn chưa kịp gửi đi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Cậu Trì.” Trợ lý đặc biệt ôm tài liệu đi tới trước mặt Nghiêm Thừa Trì, “Tin tức vừa mới nhận được, có người ra giá cao, muốn mua lại bản hợp đồng kịch bản trong tay cậu.”
Trợ lý nói xong thì đặt một tấm danh thiếp trên bàn.
Ba chữ “An Thần Húc” này giống như mảnh băng đâm vào trong mắt Nghiêm Thừa Trì. Đôi mắt anh lập tức lạnh đi, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn nhẫn rét buốt, người lạ chớ tới gần.
“Bảo người nói cho anh ta biết, muốn hợp đồng trong tay tôi thì hãy dùng mạng của anh ta để đổi.” Môi mỏng hé mở, Nghiêm Thừa Trì dằn từng tiếng một.
Dứt lời, ánh mắt của anh lại xẹt qua tủ sách mà Hạ Trường Duyệt đang ẩn mình. Sự kiên định và lạnh lùng đã hoàn toàn thay thế vẻ mặt chần chừ vừa rồi.
Anh nhìn về phía màn hình máy vi tính, mấy chữ đơn giản “Hủy bỏ kế hoạch” kia như đang cười nhạo anh tự mình đa tình.
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua tấm danh thiếp trong tầm tay, ánh mắt u ám, ngón tay dài bấm mạnh hai lần phím xóa.
Ngón tay anh lại nhảy nhót trên bàn phím, sau đó bóng dáng cao lớn trước máy vi tính đứng lên, rời đi không hề quay đầu lại.
Trợ lý hơi ngẩn người ra, nhìn về phía máy vi tính trên bàn.
Trên khung đối thoại, bốn chữ đã được thay thế bởi: “Kế hoạch như cũ.”
Trợ lý giật thót tim, nhưng ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, tắt máy vi tính, đi ra khỏi phòng làm việc.
Anh ngồi lẳng lặng, không cần làm nhiều mà toàn thân đều toát ra vẻ ngạo nghễ nghiêm túc khiến người ta phải kính sợ.
Hạ Trường Duyệt không tự chủ mà nhìn anh say đắm.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua. Khi ánh sáng bên ngoài dần ảm đạm, cô mới ý thức được mình đã ngắm anh cả một buổi chiều.
Chân đã tê rần mà Nghiêm Thừa Trì lại còn chưa đi, nên cô không dám động.
Hạ Trường Duyệt vừa nhịn không được muốn duỗi chân thì lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì phóng tới bên này. Cô hốt hoảng đến mức muốn nghẹn thở.
Nghiêm Thừa Trì thờ ơ nheo mắt lại rồi tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Ánh mắt của anh như đang nhìn tài liệu, mà cũng có thể như đang xuyên qua trang giấy, nhìn quãng thời gian hai người đã từng bên nhau.
Khóe mắt anh lại không tự chủ mà lia về phía tủ đồ bên cạnh. Đột nhiên anh cảm giác được, hình như trong gian phòng thường ngày lạnh như băng có thêm hơi người.
Nghĩ tới cô đang ở nơi này, trái tim lặng yên như mặt nước trong bốn năm qua của anh lại bị khuấy động như ai đó ném tảng đá vào.
Phòng làm việc của anh luôn rất yên tĩnh, bởi vì anh ghét người khác quấy rầy lúc anh đang suy tư.
Nhưng sự yên tĩnh lúc này đây lại khiến anh ngột ngạt như không thở nổi.
Anh không nhịn được, vươn tay nới lỏng cà vạt một chút nữa, rồi nhìn về phía tủ sách.
Cô không hề nhúc nhích, cũng như không dám thở mạnh. Dáng vẻ này của cô khiến nụ cười trên khóe môi anh trở nên tự giễu mỉa mai.
Anh khẽ rũ mắt xuống, hoàn toàn không đọc được chữ nào, nên quét mắt nhìn máy vi tính bên cạnh.
Có tin nhắn trên giao diện WeChat gửi đến, anh thuận tay mở ra thì thấy có người trưng cầu ý kiến:
“Tổng Giám đốc, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đó, bây giờ đi lên liền nhé?”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho màu mắt của anh tối sầm lại.
Anh lại kín đáo liếc sang tủ sách một lần nữa.
Từ lúc anh tiến vào phòng làm việc cho tới bây giờ, cô đã ngồi trong đó ba tiếng đồng hồ. Lúc này e rằng chân cô cũng đã tê cứng rồi nhỉ?
Ý niệm này khiến nụ cười tươi rói của anh hơi cứng đờ, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng hốt.
Thời gian như thể ngưng đọng trong giây phút này, nụ cười của anh tắt ngấm, cuối cùng anh cũng gõ trên bàn phím mấy cái: “Hủy bỏ kế hoạch.”
Bốn chữ này còn chưa kịp gửi đi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Cậu Trì.” Trợ lý đặc biệt ôm tài liệu đi tới trước mặt Nghiêm Thừa Trì, “Tin tức vừa mới nhận được, có người ra giá cao, muốn mua lại bản hợp đồng kịch bản trong tay cậu.”
Trợ lý nói xong thì đặt một tấm danh thiếp trên bàn.
Ba chữ “An Thần Húc” này giống như mảnh băng đâm vào trong mắt Nghiêm Thừa Trì. Đôi mắt anh lập tức lạnh đi, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn nhẫn rét buốt, người lạ chớ tới gần.
“Bảo người nói cho anh ta biết, muốn hợp đồng trong tay tôi thì hãy dùng mạng của anh ta để đổi.” Môi mỏng hé mở, Nghiêm Thừa Trì dằn từng tiếng một.
Dứt lời, ánh mắt của anh lại xẹt qua tủ sách mà Hạ Trường Duyệt đang ẩn mình. Sự kiên định và lạnh lùng đã hoàn toàn thay thế vẻ mặt chần chừ vừa rồi.
Anh nhìn về phía màn hình máy vi tính, mấy chữ đơn giản “Hủy bỏ kế hoạch” kia như đang cười nhạo anh tự mình đa tình.
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua tấm danh thiếp trong tầm tay, ánh mắt u ám, ngón tay dài bấm mạnh hai lần phím xóa.
Ngón tay anh lại nhảy nhót trên bàn phím, sau đó bóng dáng cao lớn trước máy vi tính đứng lên, rời đi không hề quay đầu lại.
Trợ lý hơi ngẩn người ra, nhìn về phía máy vi tính trên bàn.
Trên khung đối thoại, bốn chữ đã được thay thế bởi: “Kế hoạch như cũ.”
Trợ lý giật thót tim, nhưng ngay sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, tắt máy vi tính, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận facebook