Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Sau khi trải qua chuyện này, nàng liền lui về khách sạn trả tiền, rồi lên ngựa rời đi khỏi nơi này, tốc độ của nàng vô cùng nhanh, ở trong này lưu lại cũng đủ lâu, mà nàng hiểu rõ rằng nếu lưu lại 1 phút, như vậy, nguy hiểm của nàng cũng nhiều thêm một phần.
Nhưng mà, nàng ở bên ngoài khẩn trương thúc mã, bên trong Huyết Linh Đang bầu không khí không có chút nào khẩn trương, ngược lại là vô cùng náo nhiệt, Tiểu Mộc Lâm đến ngay cả Xinh đẹp không thích nam nhân cũng thích hắn, mà Thất Dạ cùng Hiền còn lại là vô cùng sủng ái hắn, Tiểu Mộc Lâm chưa bao giờ thấy qua nhiều đại ca ca đại tỷ tỷ như vậy, vì thế vui vẻ đi theo phía sau bọn họ đi bộ.
Tìm một ít tiền trong túi mua con ngựa mới, tốc độ này thật sự là rất nhanh, Ngữ Diên nhìn con ngựa dưới thân tâm tình thật là sung sướng, nàng một bên giục mã một bên nhắc nhở chính mình, từ nay về sau không cần chõ mõm vào nhiều, cũng không cần xem náo nhiệt, dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, mà nàng phải chạy nhanh đi tìm Thiên Sơn đại sư mới đúng!
Nhưng là. . . . . .
Có rất nhiều chuyện, luôn phát sinh trong lúc lơ đảng, ví dụ như. . . . . . Con đường phía trước đột nhiên bị rất nhiều người chận lại, Ngữ Diên ngồi ở trên ngựa nhìn số người xuất hiện ở trước mặt, trong lòng không khỏi nghi ngờ hỏi, đây là có chuyện gì?
‘ Linh linh linh ’ Huyết Linh Đang phát ra thanh âm rất nhỏ, nhắc nhở nàng chạy nhanh chạy đi, đừng đang nhìn náo nhiệt lại hỏng việc mất, Ngữ Diên thấy thế sờ sờ Huyết Linh Đang nói: “Yên tâm đi, ta đâu có bát quái (*) như thế thích xem những chuyện không liên quan đến mình? Đi thôi”
(*) bát quái : buôn chuyện
Một phút đồng hồ sau. . . . . . .
Nàng không có đi xem náo nhiệt, nhưng giờ này khắc này đã tại ở trong đám người, mà xuất hiện trước mặt nàng là một ít người ăn mày xin cơm, còn có một ít nữ nhân mặc đạo phục màu vàng, xem ra, hình như là hai môn phái đánh nhau.
“Cái Bang chúng ta sao lại sợ Nga Mi các ngươi?” Người cầm trong tay gậy gộc màu xanh biếc nói chuyện, hắn vừa nói nói cằm vừa run lên, rất giống quả bóng trong tay cao thủ bóng rổ.
“Ý của ngươi là Nga Mi chúng ta chửi mắng Cái Bang các ngươi đúng không?” Trong đó có một người mặc khác với các nữ tử khác liền đứng dậy kêu lên.
Ngữ Diên nghe thấy vậy mày chau lên, đây là thời đại nào còn có bang chủ Cái bang cùng chưởng môn Nga Mi sao? Cũng mặc kệ thật sự tồn tại hay không, hai nhà tám gậy tre không đồng thời cùng đánh nhau, tại sao phải ở trong này đấu khẩu đâu? Hơn nữa, cái người ăn mày cầm trong tay gậy gộc màu xanh biếc kia có phải đả cẩu bổng hay không?
“Ngươi lão đạo cô này, bản bang chủ Hồng Bát công công khi còn tại thế, ngươi còn chưa sinh ra đâu, hiện tại còn muốn cùng Cái Bang đối nghịch, quả thực là muốn chết?” Lão hành khất cười lạnh một tiếng, giọng điệu này rõ ràng cho thấy đang cười nhạo các nàng và tự cho là đúng.
Ngữ Diên ngây ra một lúc, Hồng Bát công công? Bang chủ Cái bang không phải Hồng Thất Công sao? Làm sao có thể biến thành Hồng Bát công công rồi? Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy một câu càng như mìn lôi hơn. . . . . .
“Bản giáo chủ Chu Móng Tay Bất thời gian khi còn sống, Hồng Bát công Công của các ngươi còn chưa xuất hiện đi, hiện tại dám cuồng vọng như thế, cái này rõ ràng cho thấy ngươi không đem chúng ta để vào mắt” lão đạo cô vô cùng tức giận chỉ trích nói.
Ngữ Diên lại rung động, chưởng môn Nga Mi không phải là Chu Chỉ Nhược sao? Hiện tại lại cải danh tên là Chu Móng Tay Bất rồi?
Câu nói tiếp theo làm nàng càng nghe càng không hiểu nổi, vì thế, nhìn náo nhiệt hồi lâu nàng rốt cục nhịn không được hỏi: “Các vị các đại hiệp, xin hỏi, các ngươi nhận thức Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung trong chốn giang hồ không?”
Lão đạo cô nhìn nàng một cái nói: “Tiểu huynh đệ ngươi là?”
“Bản nhân là Mộng Thiếu, xin hỏi danh hào của chưởng môn Nga Mi” Ngữ Diên liền một mực cung kính nói, dù sao gặp người trong võ lâm lại có thể làm cho người ta kích động bao nhiêu.
Lúc này, người chưởng môn này mày dần dần trói chặt, vài giây sau, rốt cục nổi giận, “Uy, ngươi là ai a, ngươi ở nơi này làm cái gì, ngươi không phải đang gây trở ngại chúng ta tập luyện sao?”
Cái gì? Tập luyện? Ngữ Diên khó hiểu trừng lớn hai mắt, bọn họ đang tập luyện cái gì?
Đúng lúc này, một béo nam nhân ăn mặc không giống với những người đi theo như vậy đã đi tới, hắn nhìn thấy Ngữ Diên vô cùng bất mãn quát lớn, “Ngươi thật sự đang làm cái gì, ngươi có biết chúng ta đang dàn dựng kịch hay không, lần sau còn phải đến kinh thành diễn cho Vương gia xem, ngươi muốn làm gì mà đột nhiên lại chạy đến đây phá hư? Ngươi muốn chết a”
Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói gì cười cười hỏi: “Ngươi nói là Vương gia quyền lực nhất kinh thành, Cung thân vương?”
“Đúng vậy a, ta nói cho ngươi biết, chúng ta đang diễn chính là võ lâm chi diễn, đến lúc đó nói không chừng hoàng thượng cũng sẽ nhìn thấy, ngươi nếu đang hỏi đông hỏi tây gây trở ngại tới chúng ta, ta là người đầu tiên không buông tha ngươi”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng cười cười, “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi a” ngoài miệng nói xin lỗi, trong lòng lại vô cùng bất mãn, hung cái gì hung, nàng cũng không phải cố ý , hơn nữa, ai biết bọn họ lại diễn trò ở ngoại ô, thật sự là một đám bệnh thần kinh.
——-
“Gia gia, chúng ta đi như vậy không tốt lắm đâu?” Tiểu Hương trong tay túm bao quần áo khẩn trương hỏi.
“Hư, nhỏ giọng một chút” hắn vội vàng đưa ra một động tác ngăn chặn.
“Gia gia a, chúng ta nếu như bị bắt được lại phải chịu án phạt nữa ” Tiểu Hương trong lòng run sợ nói.
Béo lão nhân nghe vậy ngoái đầu nhìn lại nàng một cái nói: “Như thế nào, ngươi sợ chết a, chẳng lẽ ngươi không muốn đi tìm Diên nhi sao?”
“Muốn, ta nằm mộng cũng muốn, nhưng nếu như chúng ta bị Vương gia phát hiện, hậu quả nhất định sẽ rất thảm ” Tiểu Hương nói gấp.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không bắt ngươi đâu, đi thôi, Diên nhi đều đã rời đi mấy ngày rồi, chúng ta phải chạy nhanh nắm chặt thời gian vượt qua bước đi của nàng, nếu không, ta sợ đời này Diên nhi cũng không trở lại, ngươi cũng không sợ cô đơn sao” Béo lão nhân nói gấp, trong lòng cũng đang tính toán phải làm như thế nào rất nhanh tìm được nàng, gần đây cũng chưa bắt quỷ, hắn đã sớm ngứa ngáy trong lòng bàn tay.
“Được, ta đi, ta nhất định phải tìm được tiểu thư” Tiểu Hương nghe thấy cả đời cũng không trở về, bị hù dọa đánh rùng mình một cái, không được, nàng không thể cùng tiểu thư tách ra lâu như vậy, tiểu thư ở bên ngoài nhất định sẽ không chiếu cố bản thân.
Béo lão nhân nghe thấy vậy cười cười nói: “Thông minh, chúng ta sẽ đi tìm nàng ngay bây giờ, muốn nàng mang theo chúng ta cùng nhau chạy ra giang hồ” một giây sau, hắn mang theo Tiểu Hương thừa dịp Sở Hạo không ở đây chạy nhanh chạy ra khỏi phủ đệ, xú nha đầu, ngươi dám quăng ta? Nằm mơ, xem ta mà tìm được ngươi không đấu với ngươi một trận mới là lạ!
Nhưng mà, nàng ở bên ngoài khẩn trương thúc mã, bên trong Huyết Linh Đang bầu không khí không có chút nào khẩn trương, ngược lại là vô cùng náo nhiệt, Tiểu Mộc Lâm đến ngay cả Xinh đẹp không thích nam nhân cũng thích hắn, mà Thất Dạ cùng Hiền còn lại là vô cùng sủng ái hắn, Tiểu Mộc Lâm chưa bao giờ thấy qua nhiều đại ca ca đại tỷ tỷ như vậy, vì thế vui vẻ đi theo phía sau bọn họ đi bộ.
Tìm một ít tiền trong túi mua con ngựa mới, tốc độ này thật sự là rất nhanh, Ngữ Diên nhìn con ngựa dưới thân tâm tình thật là sung sướng, nàng một bên giục mã một bên nhắc nhở chính mình, từ nay về sau không cần chõ mõm vào nhiều, cũng không cần xem náo nhiệt, dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, mà nàng phải chạy nhanh đi tìm Thiên Sơn đại sư mới đúng!
Nhưng là. . . . . .
Có rất nhiều chuyện, luôn phát sinh trong lúc lơ đảng, ví dụ như. . . . . . Con đường phía trước đột nhiên bị rất nhiều người chận lại, Ngữ Diên ngồi ở trên ngựa nhìn số người xuất hiện ở trước mặt, trong lòng không khỏi nghi ngờ hỏi, đây là có chuyện gì?
‘ Linh linh linh ’ Huyết Linh Đang phát ra thanh âm rất nhỏ, nhắc nhở nàng chạy nhanh chạy đi, đừng đang nhìn náo nhiệt lại hỏng việc mất, Ngữ Diên thấy thế sờ sờ Huyết Linh Đang nói: “Yên tâm đi, ta đâu có bát quái (*) như thế thích xem những chuyện không liên quan đến mình? Đi thôi”
(*) bát quái : buôn chuyện
Một phút đồng hồ sau. . . . . . .
Nàng không có đi xem náo nhiệt, nhưng giờ này khắc này đã tại ở trong đám người, mà xuất hiện trước mặt nàng là một ít người ăn mày xin cơm, còn có một ít nữ nhân mặc đạo phục màu vàng, xem ra, hình như là hai môn phái đánh nhau.
“Cái Bang chúng ta sao lại sợ Nga Mi các ngươi?” Người cầm trong tay gậy gộc màu xanh biếc nói chuyện, hắn vừa nói nói cằm vừa run lên, rất giống quả bóng trong tay cao thủ bóng rổ.
“Ý của ngươi là Nga Mi chúng ta chửi mắng Cái Bang các ngươi đúng không?” Trong đó có một người mặc khác với các nữ tử khác liền đứng dậy kêu lên.
Ngữ Diên nghe thấy vậy mày chau lên, đây là thời đại nào còn có bang chủ Cái bang cùng chưởng môn Nga Mi sao? Cũng mặc kệ thật sự tồn tại hay không, hai nhà tám gậy tre không đồng thời cùng đánh nhau, tại sao phải ở trong này đấu khẩu đâu? Hơn nữa, cái người ăn mày cầm trong tay gậy gộc màu xanh biếc kia có phải đả cẩu bổng hay không?
“Ngươi lão đạo cô này, bản bang chủ Hồng Bát công công khi còn tại thế, ngươi còn chưa sinh ra đâu, hiện tại còn muốn cùng Cái Bang đối nghịch, quả thực là muốn chết?” Lão hành khất cười lạnh một tiếng, giọng điệu này rõ ràng cho thấy đang cười nhạo các nàng và tự cho là đúng.
Ngữ Diên ngây ra một lúc, Hồng Bát công công? Bang chủ Cái bang không phải Hồng Thất Công sao? Làm sao có thể biến thành Hồng Bát công công rồi? Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy một câu càng như mìn lôi hơn. . . . . .
“Bản giáo chủ Chu Móng Tay Bất thời gian khi còn sống, Hồng Bát công Công của các ngươi còn chưa xuất hiện đi, hiện tại dám cuồng vọng như thế, cái này rõ ràng cho thấy ngươi không đem chúng ta để vào mắt” lão đạo cô vô cùng tức giận chỉ trích nói.
Ngữ Diên lại rung động, chưởng môn Nga Mi không phải là Chu Chỉ Nhược sao? Hiện tại lại cải danh tên là Chu Móng Tay Bất rồi?
Câu nói tiếp theo làm nàng càng nghe càng không hiểu nổi, vì thế, nhìn náo nhiệt hồi lâu nàng rốt cục nhịn không được hỏi: “Các vị các đại hiệp, xin hỏi, các ngươi nhận thức Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung trong chốn giang hồ không?”
Lão đạo cô nhìn nàng một cái nói: “Tiểu huynh đệ ngươi là?”
“Bản nhân là Mộng Thiếu, xin hỏi danh hào của chưởng môn Nga Mi” Ngữ Diên liền một mực cung kính nói, dù sao gặp người trong võ lâm lại có thể làm cho người ta kích động bao nhiêu.
Lúc này, người chưởng môn này mày dần dần trói chặt, vài giây sau, rốt cục nổi giận, “Uy, ngươi là ai a, ngươi ở nơi này làm cái gì, ngươi không phải đang gây trở ngại chúng ta tập luyện sao?”
Cái gì? Tập luyện? Ngữ Diên khó hiểu trừng lớn hai mắt, bọn họ đang tập luyện cái gì?
Đúng lúc này, một béo nam nhân ăn mặc không giống với những người đi theo như vậy đã đi tới, hắn nhìn thấy Ngữ Diên vô cùng bất mãn quát lớn, “Ngươi thật sự đang làm cái gì, ngươi có biết chúng ta đang dàn dựng kịch hay không, lần sau còn phải đến kinh thành diễn cho Vương gia xem, ngươi muốn làm gì mà đột nhiên lại chạy đến đây phá hư? Ngươi muốn chết a”
Ngữ Diên nghe thấy vậy không nói gì cười cười hỏi: “Ngươi nói là Vương gia quyền lực nhất kinh thành, Cung thân vương?”
“Đúng vậy a, ta nói cho ngươi biết, chúng ta đang diễn chính là võ lâm chi diễn, đến lúc đó nói không chừng hoàng thượng cũng sẽ nhìn thấy, ngươi nếu đang hỏi đông hỏi tây gây trở ngại tới chúng ta, ta là người đầu tiên không buông tha ngươi”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng cười cười, “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi a” ngoài miệng nói xin lỗi, trong lòng lại vô cùng bất mãn, hung cái gì hung, nàng cũng không phải cố ý , hơn nữa, ai biết bọn họ lại diễn trò ở ngoại ô, thật sự là một đám bệnh thần kinh.
——-
“Gia gia, chúng ta đi như vậy không tốt lắm đâu?” Tiểu Hương trong tay túm bao quần áo khẩn trương hỏi.
“Hư, nhỏ giọng một chút” hắn vội vàng đưa ra một động tác ngăn chặn.
“Gia gia a, chúng ta nếu như bị bắt được lại phải chịu án phạt nữa ” Tiểu Hương trong lòng run sợ nói.
Béo lão nhân nghe vậy ngoái đầu nhìn lại nàng một cái nói: “Như thế nào, ngươi sợ chết a, chẳng lẽ ngươi không muốn đi tìm Diên nhi sao?”
“Muốn, ta nằm mộng cũng muốn, nhưng nếu như chúng ta bị Vương gia phát hiện, hậu quả nhất định sẽ rất thảm ” Tiểu Hương nói gấp.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không bắt ngươi đâu, đi thôi, Diên nhi đều đã rời đi mấy ngày rồi, chúng ta phải chạy nhanh nắm chặt thời gian vượt qua bước đi của nàng, nếu không, ta sợ đời này Diên nhi cũng không trở lại, ngươi cũng không sợ cô đơn sao” Béo lão nhân nói gấp, trong lòng cũng đang tính toán phải làm như thế nào rất nhanh tìm được nàng, gần đây cũng chưa bắt quỷ, hắn đã sớm ngứa ngáy trong lòng bàn tay.
“Được, ta đi, ta nhất định phải tìm được tiểu thư” Tiểu Hương nghe thấy cả đời cũng không trở về, bị hù dọa đánh rùng mình một cái, không được, nàng không thể cùng tiểu thư tách ra lâu như vậy, tiểu thư ở bên ngoài nhất định sẽ không chiếu cố bản thân.
Béo lão nhân nghe thấy vậy cười cười nói: “Thông minh, chúng ta sẽ đi tìm nàng ngay bây giờ, muốn nàng mang theo chúng ta cùng nhau chạy ra giang hồ” một giây sau, hắn mang theo Tiểu Hương thừa dịp Sở Hạo không ở đây chạy nhanh chạy ra khỏi phủ đệ, xú nha đầu, ngươi dám quăng ta? Nằm mơ, xem ta mà tìm được ngươi không đấu với ngươi một trận mới là lạ!
Bình luận facebook