Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1217
Chương 1217:
Nhưng Diệp Văn Bưu lại giống như một con sư tử giận dữ, đắm đá thủ hạ của anh ta, phẫn nộ mắng: “Đám ăn hại các người, ngay cả một con đàn bà cũng đánh không lại, tôi nuôi đám phê vật các người có ích lợi gì?”
Ngay khi Diệp Văn Bưu nỗi trận lôi đình, lấy một đám thủ hạ trút giận.
Đột nhiên, một người đàn ông bước vào.
Người này tất nhiên là thân tín của Hạng Thành, Đinh Thanh.
Đinh Thanh cười nhạo như không: “Diệp thiếu, sao lại nồi giận như vậy?”
Diệp Văn Bưu nhìn thấy Đinh Thanh, rất là bất ngờ, anh ta xấu hỗ nói: “Đinh tiên sinh, sao anh cũng tới đây?”
Đinh Thanh mỉm cười: “Tôi đến xem.”
Diệp Văn Bưu xấu hỗ nói: “Tôi dựa theo phân phó của anh, vốn định lợi dụng tin tức của Trần Ninh, đem Tống Sinh Đình lừa đến khách sạn, lại cưỡng bức cô ta, sau đó bảo thủ hạ chụp ảnh khiếm nhã của cô ta, rồi dùng ảnh chụp chậm rãi uy hiếp, từng bước lấy cổ phần của công ty Ninh Đại.”
“Nhưng không ngờ, nữ vệ sĩ bên cạnh Tống Sính Đình lợi hại như vậy, làm cho tôi thất bại trong gang tác.”
Định Thanh mỉm cười nói: “Không sao, từ từ.”
“Tôi lần này tới đây, vừa lúc mang theo mấy cao thủ đỉnh cấp, có thể để cho bọn họ hiệp trợ anh, giúp anh đối phó Tống Sính Đình.”
Diệp Văn Bưu nghe vậy, vui mừng khôn xỉ sự là quá tốt, đa tạ Đinh tiên sinh.”
: “Ha ha, thật Định Thanh cười cười: “Ha ha, tôi cũng là dựa theo căn dặn của Hạng lão làm việc mà thôi.”
“Anh cứ buông tay buốn chân ra đối phó Tống Sính Đình, tôi sẽ toàn quyền giúp anh.”
“Hạng lão nói, nhất định phải chiếu cố vợ con Trần Ninh thật tốt, nhất định phải ép Trần Ninh ló đầu.”
Diệp Văn Bưu nhe răng cười nói: “Đỉnh tiên sinh anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý Tống Sính Đình, hơn nữa Trần Ninh biết được Tống Sính Đình xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên mà mạo hiểm, anh ta vừa xuất đầu, Hạng lão liền có thể báo thù.”
Thủ đô, viện quân cơ, phủ Đại đô đốc.
Trần Ninh vừa mới cùng tổng chỉ huy các đại quân khu họp xong, các tướng sĩ các đại quân khu, sau khi hội nghị kết thúc, cung kính hành lễ cáo lui với Trần Ninh.
Trong phòng hội nghị, chỉ còn lại Trần Ninh ngồi một mình.
Lúc này, Điển Chử từ bên ngoài vội vàng tiến vào, anh nhìn Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, mặt đeo mặt nạ Kỳ Lân, thấp giọng nói: “Thiếu soái, tin tức không tốt.”
Trần Ninh nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Điển Chử nhỏ giọng nói: “Hạng gia cùng Diệp gia, không tra được tung tích của ngài, bọn họ đều cho rằng ngài sợ bị Hạng lão trả thù, bọn họ đều cho rằng trên chiến trường ngài lặng lẽ chuồn mát, làm lính đào ngũ, trốn đi.”
“Hiện tại Hạng gia cùng người của Diệp gia, đã đi thành phố Trung Hải, gây khó dễ thiếu phu nhân, muốn mượn chuyện này ép Thiếu soái ngài hiện thân.”
Trần Ninh nghe vậy, đáy lòng dâng lên một cỏ tức giận.
“Lại là Hạng gia cùng Diệp gia, bọn họ cho rằng tôi làm lính đào ngũ, muốn hại người nhà tôi, ép tôi hiện thân?”
“Rất tốt, sắp xếp một chút, tôi phải trở về Trung Hải.”
“Tôi sẽ hiện thân, để cho bọn họ như nguyện, nhưng sau khi tôi hiện thân, gần như bọn họ sẽ hồi hận.”
Đêm đó, Tống Sinh Đình liền dùng tất cả các đường giây liên hệ, hỏi thăm tin tức liên quan đến chồng.
Thế nhưng, hành tung của Trần Ninh rất bí mật, ngay cả Hạng lão trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tra được tung tích của Trần Ninh, chứ đừng nói là Tống Sính Đình.
Bởi vậy, tuy rằng Tống Sính Đình gọi không ít điện thoại, tìm không ít người hỏi thăm, cuối cùng vẫn không nhận được bắt kỳ tin tức gì từ Trần Ninh.
Ban đêm, cô trằn trọc khó ngủ, suốt đêm lo lắng cho Trần Ninh, mãi đến gần sáng mới ngủ.
Sáng hôm sau, cô mang theo Tần Tước, đến bộ phận vũ trang thành phố Trung Hải, cầu kiến bộ trưởng Vũ trang thành phố Trung Hải – Hoàng Lượng, muốn hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến Trần Ninh.
Hoàng Lượng gặp gỡ Tống Sính Đình.
Nhưng ông ta là một người phụ trách bộ phận vũ trang thành phố Trung Hải nhỏ, sao có thể biết hành tung cùng tin tức của Trần Ninh chứ?
Ông ta cười khổ nói với Tống Sính Đình: “Tống tiểu thư, cô tìm nhằm người rồi, tôi cũng chỉ là một người phụ trách dân quân ở thành phố Trung Hải, tỉnh Giang Nam, tôi cũng không biết tình hình bên phía quân Bắc Cảnh, càng không rõ tin tức liên quan đến Thiều soái.”
Tống Sính Đình nghe vậy có chút thất vọng, thật ra cô muốn hỏi thăm tổng chỉ huy quân khu thành phó Trung Hải – Vương Đạo Phương, đáng tiếc là trong khoảng thời gian này Vương Đạo Phương về Thủ đô tham gia hội nghị quan trọng do Đại đô đốc viện quân cơ tổ chức, không ở Trung Hải.
Cho nên cô mới lùi lại mà cầu người khác, đến bộ vũ trang tìm Hoàng Lượng thử vận may.
Tuy nhiên, kết quả lại làm cô thất vọng.
Cô cười gượng: “Thật sự là quấy rầy bộ trưởng Hoàng, đã như vậy, vậy tôi về trước, sẽ không quấy rầy công việc của bộ trưởng Hoàng.”
Nói xong, cô liền chuẩn bị cùng Tần Tước rời đi.
Nhưng Diệp Văn Bưu lại giống như một con sư tử giận dữ, đắm đá thủ hạ của anh ta, phẫn nộ mắng: “Đám ăn hại các người, ngay cả một con đàn bà cũng đánh không lại, tôi nuôi đám phê vật các người có ích lợi gì?”
Ngay khi Diệp Văn Bưu nỗi trận lôi đình, lấy một đám thủ hạ trút giận.
Đột nhiên, một người đàn ông bước vào.
Người này tất nhiên là thân tín của Hạng Thành, Đinh Thanh.
Đinh Thanh cười nhạo như không: “Diệp thiếu, sao lại nồi giận như vậy?”
Diệp Văn Bưu nhìn thấy Đinh Thanh, rất là bất ngờ, anh ta xấu hỗ nói: “Đinh tiên sinh, sao anh cũng tới đây?”
Đinh Thanh mỉm cười: “Tôi đến xem.”
Diệp Văn Bưu xấu hỗ nói: “Tôi dựa theo phân phó của anh, vốn định lợi dụng tin tức của Trần Ninh, đem Tống Sinh Đình lừa đến khách sạn, lại cưỡng bức cô ta, sau đó bảo thủ hạ chụp ảnh khiếm nhã của cô ta, rồi dùng ảnh chụp chậm rãi uy hiếp, từng bước lấy cổ phần của công ty Ninh Đại.”
“Nhưng không ngờ, nữ vệ sĩ bên cạnh Tống Sính Đình lợi hại như vậy, làm cho tôi thất bại trong gang tác.”
Định Thanh mỉm cười nói: “Không sao, từ từ.”
“Tôi lần này tới đây, vừa lúc mang theo mấy cao thủ đỉnh cấp, có thể để cho bọn họ hiệp trợ anh, giúp anh đối phó Tống Sính Đình.”
Diệp Văn Bưu nghe vậy, vui mừng khôn xỉ sự là quá tốt, đa tạ Đinh tiên sinh.”
: “Ha ha, thật Định Thanh cười cười: “Ha ha, tôi cũng là dựa theo căn dặn của Hạng lão làm việc mà thôi.”
“Anh cứ buông tay buốn chân ra đối phó Tống Sính Đình, tôi sẽ toàn quyền giúp anh.”
“Hạng lão nói, nhất định phải chiếu cố vợ con Trần Ninh thật tốt, nhất định phải ép Trần Ninh ló đầu.”
Diệp Văn Bưu nhe răng cười nói: “Đỉnh tiên sinh anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý Tống Sính Đình, hơn nữa Trần Ninh biết được Tống Sính Đình xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên mà mạo hiểm, anh ta vừa xuất đầu, Hạng lão liền có thể báo thù.”
Thủ đô, viện quân cơ, phủ Đại đô đốc.
Trần Ninh vừa mới cùng tổng chỉ huy các đại quân khu họp xong, các tướng sĩ các đại quân khu, sau khi hội nghị kết thúc, cung kính hành lễ cáo lui với Trần Ninh.
Trong phòng hội nghị, chỉ còn lại Trần Ninh ngồi một mình.
Lúc này, Điển Chử từ bên ngoài vội vàng tiến vào, anh nhìn Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, mặt đeo mặt nạ Kỳ Lân, thấp giọng nói: “Thiếu soái, tin tức không tốt.”
Trần Ninh nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Điển Chử nhỏ giọng nói: “Hạng gia cùng Diệp gia, không tra được tung tích của ngài, bọn họ đều cho rằng ngài sợ bị Hạng lão trả thù, bọn họ đều cho rằng trên chiến trường ngài lặng lẽ chuồn mát, làm lính đào ngũ, trốn đi.”
“Hiện tại Hạng gia cùng người của Diệp gia, đã đi thành phố Trung Hải, gây khó dễ thiếu phu nhân, muốn mượn chuyện này ép Thiếu soái ngài hiện thân.”
Trần Ninh nghe vậy, đáy lòng dâng lên một cỏ tức giận.
“Lại là Hạng gia cùng Diệp gia, bọn họ cho rằng tôi làm lính đào ngũ, muốn hại người nhà tôi, ép tôi hiện thân?”
“Rất tốt, sắp xếp một chút, tôi phải trở về Trung Hải.”
“Tôi sẽ hiện thân, để cho bọn họ như nguyện, nhưng sau khi tôi hiện thân, gần như bọn họ sẽ hồi hận.”
Đêm đó, Tống Sinh Đình liền dùng tất cả các đường giây liên hệ, hỏi thăm tin tức liên quan đến chồng.
Thế nhưng, hành tung của Trần Ninh rất bí mật, ngay cả Hạng lão trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tra được tung tích của Trần Ninh, chứ đừng nói là Tống Sính Đình.
Bởi vậy, tuy rằng Tống Sính Đình gọi không ít điện thoại, tìm không ít người hỏi thăm, cuối cùng vẫn không nhận được bắt kỳ tin tức gì từ Trần Ninh.
Ban đêm, cô trằn trọc khó ngủ, suốt đêm lo lắng cho Trần Ninh, mãi đến gần sáng mới ngủ.
Sáng hôm sau, cô mang theo Tần Tước, đến bộ phận vũ trang thành phố Trung Hải, cầu kiến bộ trưởng Vũ trang thành phố Trung Hải – Hoàng Lượng, muốn hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến Trần Ninh.
Hoàng Lượng gặp gỡ Tống Sính Đình.
Nhưng ông ta là một người phụ trách bộ phận vũ trang thành phố Trung Hải nhỏ, sao có thể biết hành tung cùng tin tức của Trần Ninh chứ?
Ông ta cười khổ nói với Tống Sính Đình: “Tống tiểu thư, cô tìm nhằm người rồi, tôi cũng chỉ là một người phụ trách dân quân ở thành phố Trung Hải, tỉnh Giang Nam, tôi cũng không biết tình hình bên phía quân Bắc Cảnh, càng không rõ tin tức liên quan đến Thiều soái.”
Tống Sính Đình nghe vậy có chút thất vọng, thật ra cô muốn hỏi thăm tổng chỉ huy quân khu thành phó Trung Hải – Vương Đạo Phương, đáng tiếc là trong khoảng thời gian này Vương Đạo Phương về Thủ đô tham gia hội nghị quan trọng do Đại đô đốc viện quân cơ tổ chức, không ở Trung Hải.
Cho nên cô mới lùi lại mà cầu người khác, đến bộ vũ trang tìm Hoàng Lượng thử vận may.
Tuy nhiên, kết quả lại làm cô thất vọng.
Cô cười gượng: “Thật sự là quấy rầy bộ trưởng Hoàng, đã như vậy, vậy tôi về trước, sẽ không quấy rầy công việc của bộ trưởng Hoàng.”
Nói xong, cô liền chuẩn bị cùng Tần Tước rời đi.
Bình luận facebook