Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1219
Hoàng Lượng do dự một chút, gọi Tống Sính Đình lại: "Tống tiểu thư chờ một chút, quả thật sáng nay vừa lúc tôi nghe được một chút tin tức về Thiếu soái, cũng không biết có nên nói hay không?”
Tống Sính Đình vội vàng nói: "Tin tức gì, bộ trưởng Hoàng cứ nói không sao.”
Hoàng Lượng do dự một chút, kiên
trì nói: "Tôi nghe nói Thiếu soái mất tích trên chiến trường Bắc Cảnh, có người nói ngài ấy vì tránh Hạng lão trả thù, thủ đoạn lặng lẽ chuồn mất, làm lính đào ngũ trốn đi.”
Sắc mặt Tống Sính Đình lập tức thay đổi.
Mắt hạnh Tần Tước cũng trợn tròn, vẻ mặt tức giận.
Hoàng Lượng vội vàng nói: "Đương nhiên, những tin tức này đều là tin đồn, tôi cảm thấy không đáng tin, tôi chỉ là đem tin đồn nói cho Tống tiểu thư cô mà thôi, không có ý khác, các cô cũng tuyệt đối đừng tức giận.
Diệp Văn Bưu đắc ý cười nói: "Ha ha, Tống tiểu thư, cô nhanh như vậy đã biết thành phố Trung Hải đang truyền tin tức này sao, xem ra hiệu suất làm việc của thủ hạ tôi vẫn ok phết!”
Tống Sính Đình lạnh lùng nói: "Diệp
Văn Bưu, bài học hôm qua anh nhận
còn chưa đủ sao?”
Nhắc tới tối hôm qua chịu thiệt, lửa giận của Diệp Văn Bưu liền dâng lên.
Anh ta hừ lạnh nói: "Tống Sính Đình, cô sẽ không cho rằng chuyện tối hôm qua, tôi sẽ cứ như vậy quên đi chứ?”
"Tôi nói cho cô biết, cô và nữ vệ sĩ kia của cô, đều phải trả giá cho hành vi tối hôm qua của các người."
'Đúng rồi, tối nay tôi vẫn ở khách sạn
Aegean Sea chờ cô, tối nay cô mang theo nữ vệ sĩ của cô, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt tôi."
Âm thanh Tống Sính Đình lạnh như bảng: "Diệp Văn Bưu, nơi này là Giang Nam Trung Hải, không phải Thủ đô.”
"Tốt nhất anh nên thu hồi hành vi lưu manh của anh, còn có chấm dứt truyền tin đòn vu khống chồng tôi, nếu không, cho dù hoàn toàn đắc tội Diệp gia các người, tôi cũng sẽ đấu đến cùng với các người."
Diệp Văn Bưu nghe vậy cười ha ha:
"Không hổ là chủ tịch tập đoàn dược phẩm số 1 Hoa Hạ, quyết đoán chính là không giống phụ nữ nhỏ bé bình thường, vậy mà lại có dũng khí khiêu chiến Diệp gia Thủ đô chúng tôi.”
"Nhưng chút thực lực này của cô, trong mắt Diệp gia chúng tôi, còn chưa đủ nhìn."
"Tôi phát chút thứ tốt cho cô xem một chút, cô lại quyết định đêm nay có tới khách sạn gặp tôi hay không."
Anh ta nói xong, liền cúp máy.
Tống Sính Đinh đang kinh nghi bất
định, điện thoại di động của cô liền
liên tục nhận được mấy tin nhắn.
Cô mở nó ra và thấy rằng đó là một số bản thảo của tạp chí.
Tất cả các bản thảo, đều viết tin đồn bên lề.
Tiêu đề là: Nữ thần kinh doanh Tống Sính Đình, bí mật hẹn hò với người đàn ông khác giới, ngủ qua đêm tại khách sạn.
Những bản thảo tin tức này cũng đi kèm với hình ảnh.
Rõ ràng là Tống Sính Đình và Diệp Văn Bưu đang nói chuyện tại nhả hàng Aegean Sea, còn có ảnh nói chuyện tại phòng tổng thống Aegean Sea.
Quả thật, tối hôm qua Tống Sính Đình và Diệp Văn Bưu mặc kệ là ở nhà hàng cũng được, ở phòng tổng thống cũng được, chung quanh đều có không ít vệ sĩ ở đấy, toàn bộ hành trình Tống Sính Đình cũng mang theo Tần Tước.
Thế nhưng, hình ảnh của bản thảo lại cố ý chụp hai người Tống Sính Đình
và Diệp Văn Bưu, tạo thành giả tưởng hai người hẹn hò thuê phòng, khiến người ta nghĩ xa xôi.
Tin tức bản thảo, càng miêu tả Trần Ninh làm lính đào ngũ, Tống Sính Đình nóng lòng tìm chỗ dựa mới, từ đó đầu nhập vào vòng tay của Diệp Văn Bưu quyền lực ở Thủ đô, còn nói hai người thuê phòng ở khách sạn.
Tống Sính Đình đọc xong những tin đồn này, tức giận đến cả người phát run, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động.
Tần Tước thấy thế, vội vàng hỏi:
"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?”
Tống Sính Đình đưa điện thoại di động qua: "Cô xem!”
Tần Tước nhận lấy, nhanh chóng đem thứ Diệp Văn Bưu gửi tới nhìn một lần, sau đó cô cũng nổi trận lôi đình.
Rõ ràng là Diệp Văn Bưu cố ý bóp đầu bóp đuôi, lật ngược phải trái, đánh lừa dư luận, nhục người trong sạch.
Tần Tước phẫn nộ nói: "Diệp Văn Bưu thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, tối hôm qua dạy cho anh ta một bài học thật sự là quá nhẹ, lần này nhất định phải giáo huấn anh ta thê thảm cả đời khó quên mới được.”
Lúc này, điện thoại di động của Tống Sính Đình lại vang lên.
vẫn là Diệp Văn Bưu gọi tới.
Tống Sính Đình cố nén phẫn nộ, nhận điện thoại.
Diệp Văn Bưu đắc ý nói: "Ha ha,
Tống tiểu thư, tôi gửi bản thảo tin tức
cho cô, cô đều đọc rồi chứ?”
"Nếu như cô không muốn thân bại danh liệt, tốt nhất đêm nay liền mang theo nữ vệ sĩ kia, cùng nhau ngoan ngoãn đến gặp tôi."
Tống Sính Đình trầm mặt: "Diệp Văn Bưu, anh có biết vu khống người vô tội là phạm tội hay không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của anh.”
Diệp Văn Bưu cười ha ha nói: "Tống Sính Đình, cô không phải ngốc thật chứ?”
"Cô cảm thấy lấy quyền thế của Diệp gia chúng tôi, pháp luật thật sự có tác dụng với tôi sao?"
"Cuối cùng tôi nói với cô một lần nữa, tôi đã thông qua quan hệ của Diệp gia chúng tôi, liên lạc với nhiều đài truyền hình còn có hơn mười tòa soạn và tạp chí, nếu như đêm nay cô và Tần Tước không ngoan ngoãn đến gặp tôi, vậy cô cứ chờ tin tức bay đầy trời, cô cứ chờ thân bại danh liệt đi, ha ha ha."
Diệp Văn Bưu nói xong, liền cúp điện thoại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính
Đình tức giận trắng bệch!
Lúc này!
Một chiếc máy bay chở khách từ từ hạ cánh xuống sân bay thành phố Trung Hải.
Trần Ninh mang theo Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, khiêm tốn từ trên máy bay xuống.
Thì ra, Trần Ninh đã từ Thủ đô, bí mật trở về thành phố Trung Hải.
Trần Ninh và đoàn người vừa mới từ
sân bay đi ra.
Đổng Thiên Bảo liền mang theo một đám thủ hạ, lái hơn mười chiếc Audi màu đen xuất hiện.
Đoàn người Trần Ninh nhao nhao lên xe.
Đổng Thiên Bảo tự mình lái xe cho Trần Ninh.
Trần Ninh ngồi ở ghế sau xe, lạnh lùng hỏi: "Thiên Bảo, tất cả có ổn
không?
Đổng Thiên Bảo thành thật nói: "Báo cáo Thiếu soái, tất cả vẫn như cũ, nhưng chính là hai ngày gần đây, Hạng gia Đinh Thanh, Diệp Văn Bưu Diệp gia đi tới Trung Hải, hai người này một mực lan ra tin đồn Thiếu soái ngài làm lính đào ngũ.”
"Còn nữa, hai người này một mực tìm cách quấy rối Thiếu phu nhân, bôi nhọ danh dự thiếu phu nhân."
Trần Ninh hờ hững nói: "Đặt trước cho bọn họ hai cái quan tài.”
Đổng Thiên Bảo trầm giọng nói "Vâng, Thiếu soái!”
Tôi Muốn Gặp
Tập đoàn Ninh Đại, vân phòng chủ tịch.
Tống Sính Đình đang ngồi ở trên ghế làm việc, một tay chống bàn vịn trán.
Một tháng qua, cô luôn lo lắng cho Trần Ninh.
Bây giờ không chỉ mất liên lạc với Trần Ninh mà còn có tin đồn Trần Ninh đã trở thành lính đào ngũ, Diệp gia còn nhân cơ hội gây chuyện khiến cô có chút đau đầu.
Lúc này, Đòng Kha gõ cửa đi vào.
Đồng Kha pha một tách cà phê và đặt ly nó lên bàn của Tống Sính Đình một cách rất cung kính.
Cô quan tâm nói: "Chị họ, chị có sao không?"
Tống Sính Đình ngẩng đầu cười khổ: "Không sao!"
Đồng Kha không nhịn được hỏi: “Hiện tại bên ngoài dường như có tin đồn anh rể là lính đào ngũ trên chiến
trường...
Tống Sính Đình trầm giọng nói: "Đó là có người cố ý làm mất uy tín của anh rể em thôi!"
Đồng Kha gật đầu: “Đúng vậy, người như anh rể, tuyệt đối không có khả năng đào binh.”
"Nhưng mà, chuyện em thấy lo lắng hơn bây giờ là liệu anh rể có đang gặp khó khăn gì không, chiến sự ở Bắc Cảnh cũng xong xuôi hết rồi, sao không có tin tức của anh ấy?"
Trong mắt Tống Sính Đinh hiện lên
một tia lo lắng, cô thì thào: "Đây là
điều mà chị lo lắng."
"Anh rể của em là chiến thần trong quân đội và là một anh hùng của Hoa Hạ.”
"Nhưng anh ấy cũng là kẻ thù trong tâm trí của vô số người. Một số chức sắc trong nước, cũng như nhiều kẻ thù nước ngoài, đều hận không thể xử chết anh ấy.”
"Bây giờ chị cũng lo lắng không biết anh ấy có gặp rắc rối gì không, tại sao anh ấy không liên lạc với gia đinh minh chứ, quân đội cũng chưa
bao giờ nói với chúng ta về tin tức
liên quan đến anh ấy.”
Đồng Kha nói: "Chị họ, đừng quá lo lắng. Em tin tưởng dù anh rể có gặp phải chuyện gì thì cuối cùng cũng sẽ xử lý được."
“Ngược lại là, tên thiếu gia của Diệp gia - Diệp Văn Bưu đến từ Thủ đô kia, anh ta có tiếp tục làm phiền chị không?”
Nhắc đến Diệp Văn Bưu, đây cũng là sự tồn tại khiến Tống Sính Đình đau đầu nhất ngày hôm nay.
Đêm qua, cô bảo Tần Tước dạy đỗ
Diệp Văn Bưu buộc anh ta dừng lại.
Tống Sính Đình nói: "Tên đó vẫn còn đang gây sự, em giúp chị liên lạc với Đổng Thiên Bảo, nhờ anh ấy đến gặp chị, chị có chuyện nhờ vả.”
Tống Sính Đình cảm thấy rằng không thể xử lý Diệp Vãn Bưu thông qua các kênh pháp lý thông thường.
Cách duy nhất còn lại là nhờ Đổng Thiên Bảo, lãnh chúa ngầm của thành phố Trung Hải giúp đỡ.
Đổng Thiên Bảo được hoan nghênh ở cả hắc đạo và bạch đạo. Ngay cả khi Đổng Thiên Bảo không thể động vào Diệp Văn Bưu, Đổng Thiên Bảo cũng có cách ngăn TV và báo chí đưa tin hỗn loạn.
Nếu không, các chương trình truyền hình và tin tức thời sự tối nay đều sẽ đưa tin về vụ bê bối của Tống Sính Đính, lúc đó, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể cứu được sự trong sạch.
Đồng Kha nói: "ồ, vậy em lập tức liên lạc với Đổng tiên sinh.
Vừa dứt lời!
Cửa văn phòng lạch cạch mở ra, một nhóm người bước vào.
Người đầu tiên đi vào là Lâm Vi - trợ lý của chủ tịch, tinh thần phơi phới, Lâm Vi dẫn đầu, theo sau là Đổng Thiên Bảo và một nhóm người khác.
Tống Sính Đình và Đồng Kha đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Đổng Thiên Bảo, nghĩ thầm nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến là đây!
Tống Sính Đình đứng lên, cùng với Đồng Kha tiến lên, vừa định cùng Đổng Thiên Bảo chào hỏi.
Nhưng Đổng Thiên Bảo và những người khác sau khi bước vào, đột nhiên lại tránh sang một bên để nhường đường. Tiếp đó một người đàn ông đẹp trai với vóc dáng cao lớn như ngôi sao, mỉm cười bước vào.
Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông cao lớn này, cả người như bị điện giật, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, thất thanh gọi: "Chồng!"
Không sai!
Người đàn ông cao lớn đang nở nụ cười kia không phải ai khác, mà chính là Trần Ninh.
Đồng Kha cũng sửng sốt khi nhin thấy Trần Ninh, lập tức hưng phấn hét lên: "Oa, anh rể, anh rể đã trở lại."
Đôi mắt Trần Ninh tràn đầy sự ấm áp, nhìn Tống Sính Đinh, nhẹ nhàng nói: "Vợ, anh về rồi."
Tống Sính Đình nghẹn ngào, đột
nhiên lao vào vòng tay của Trần Ninh.
Khoảng thời gian này cô phải ngày đêm lo lắng dày vò, còn có những hành động khiêu khích của Diệp Văn Bưu, tạo thành nỗi ủy khuất trong cô, cô luôn cố gắng chịu đựng không để mình rơi nước mắt.
Nhưng mà, lúc này khi nhìn thấy chồng, niềm vui sum họp bất ngờ, bao nhiêu ủy khuất trỗi dậy, khiến cảm xúc không kiềm chế được, cô không kìm được mà lao vào vòng tay
chồng mà nghẹn ngào.
Trần Ninh mở rộng vòng tay, ôm nhẹ vợ mình, vừa vuốt ve mái tóc đen láy của vợ, vừa nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, anh về rồi, đừng khóc nữa. Từ giờ, anh sẽ ở bên em, dù bất cứ chuyện gi.”
"ừm!
Tống Sính Đình dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ninh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác được sự an toàn và đáng tin cậy khó
Tống Sính Đình cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô cũng chợt nhận ra đang có nhiều người xung quanh đang theo dõi cô và Trần Ninh, khuôn mặt cô lập tức xấu hổ, cô nhanh chóng tách khỏi Trần Ninh, hai má xinh đẹp đỏ bừng.
Bên cạnh là Đồng Kha cùng Tần Tước, nhìn thấy Trần Ninh trở về, không nhịn được, tố giác chuyện Diệp Văn Bưu gây khó dễ cho Tống Sính Đình.
Cũng bao gồm việc Diệp Văn Bưu lén lút chụp ảnh, bóp méo sự thật,
bịa đặt scandal và vu khống sự trong
trắng của Tống Sính Đình.
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Chuyện này anh biết, anh sẽ giải quyết."
Trần Ninh nói xong, quay lại nói với Tống Sính Đình: "Đi thôi, về nhà trước rồi chúng ta nói chuyện."
Tống Sính Đình gật đầu: "Vâng!"
Trần Ninh về nhà với Tống Sính Đình và Đồng Kha, còn Tần Tước Đổng Thiên Bảo và đoàn tùy tùng của họ tự động biến mất, thức thời không làm phiền đến cuộc đoàn tụ của vị
nguyên soái trẻ tuổi và gia đình.
Trở lại tiểu khu Giang Tân.
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh bình anh trở về, cả nhóm người đều mừng rỡ như điên.
Đặc biệt là Tống Thanh Thanh, nhất định muốn ôm cho được Trần Ninh, từng tiếng cha cha thân mật gọi làm cho Trần Ninh nở nụ cười.
Tổng Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ tự mình đi chợ mua đồ ăn.
Sau đó, hai người họ bắt đầu nấu ăn
và làm một bữa tối rất thịnh soạn.
Gia đình ngồi ăn cơm vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm, Tống Sính Đình để ý đã hơn 6 giờ tối, 7 giờ là thời gian tin tức buổi tối.
Diệp Văn Bưu đe dọa cô là nếu không thấy cô có mặt ở khách sạn trước bảy giờ, anh ta sẽ cho TV Trung Hải và nhiều tờ báo buổi tối đưa tin về vụ bê bối bịa đặt kia, hủy hoại danh tiếng nữ thần kinh doanh của cô.
Trần Ninh thấy vẻ mặt của vợ có chút
kỳ lạ, cũng đoán được lo lắng của cô.
Anh cười rồi nói nhỏ với Tống Sính Đình: "Đừng lo lắng, Diệp Văn Bưu phái người tạo ra chuyện xấu, nói xấu sự trong sạch của em, còn bảo anh đào ngũ, anh đều đã phái người đi xử lý.”
Tống Sính Đình nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Giờ này khắc này!
Diệp tiên sinh đã ra lệnh cho mà.
“Nào, đến đây bảo bối, thơm một cái.”
Đúng lúc Lê Ái Dân đang ấn cô phóng viên xinh đẹp lên bàn làm việc.
Cửa ban công, rầm một tiếng, bị người ta đạp ra.
Điển Chử mang theo một vài người của mình tiến vào, mặt không cảm xúc.
Lê Ái Dân giật nảy mình mình, tưởng
là chổng của nữ phóng viên xinh đẹp đến bắt quả tang, sau khi nhận ra không phải, ông ta tức giận thốt lên: "Là ai, có biết đây là đâu không? Ai cho phép cậu xâm phạm? Bảo vệ đâu, bảo vệ...”
Bốp!
Chưa kịp dứt lời, Điển Chử đã tát một phát vào mặt ông ta.
Cái tát này của Điển Chử quá tàn nhẫn, không chỉ khiến cho miệng cùa Lê Ái Dân chảy đầy máu mà ngay cả một vài chiếc răng của ông ta cũng bị gãy.
Làm cho nữ phóng viên bên cạnh sợ
hãi hét lên.
Điển Chử nắm lấy tóc của Lê Ái Dân, lạnh lùng nói: "Gan chó của ông to nhỉ, dám giúp Diệp gia xúc phạm sự trong trắng của Thiếu phu nhân nhả tôi cơ đấy, ngày tốt lành của ông đã chấm dứt, thiếu gia của chúng tôi muốn gặp ông.”
Gi?
Thiếu gia?
Chẳng lẽ là Thiếu soái Trần Ninh?
Trong nháy mắt Lẽ Ái Dân như rớt vào hầm băng, tay chân lạnh buốt.
Trong lòng của ông ta vô cùng sự hãi, Trần Ninh không phải đào ngũ sao, sao lại về rồi?
Chương 1219
Chết Của Hai Người
Ban đêm, Trần Ninh vừa mới cơm nước xong xuôi, Điển Chử đã đến.
Điển Chử nói nhỏ bên tai Trần Ninh: "Thiếu gia, các đài truyền hình có liên quan, người đứng đầu các tờ báo và tạp chí, đều đã bị bắt."
"Ngoài ra, dựa theo chỉ thị của ngài, tỏi đã nghiêm khắc ra lệnh cho các đài truyền hình, báo chí, các trang web và phương tiện truyền thông lớn khác không được vi phạm lương tri, nói xấu về sự trong sạch Thiếu phu
nhân.
Trần Ninh gật đầu: "Tốt lắm!"
Điển Chử lại nói tiếp: "Còn có thuộc hạ đã tra rõ ràng. Hiện tại Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh đều đang ở khách sạn Aegean!"
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt: "Lúc tôi từ sân bay đi ra, tôi đã nhờ anh chuẩn bị một món quà, chuẩn bị xong chưa?”
Khi ra khỏi sân bay, Trần Ninh biết được Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu đang gây khó dễ cho vợ mình, vu
khống anh là kẻ đào ngũ và bôi nhọ sự trong trắng của vợ anh. Nên anh cũng đã yêu cầu Điển Chử và những người khác chuẩn bị kỹ càng quan tài cho nhóm Diệp Văn Bưu.
Điển Chử nói: "Đã sẵn sàng!"
Trần Ninh cười: "Tốt lắm, thu xếp xe cộ đi. Tôi muốn đích thân đến khách sạn Aegean."
Điển Chử nhanh nhảu đáp: "Vâng!"
Tổng Sính Đình đang ôm con gái, trêu chọc cô bé.
Cô mơ hò nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Ninh và Điển Chử, đoán rằng Trần Ninh sẽ đến khách sạn Aegean tìm Diệp Văn Bưu để tính sổ.
Diệp Văn Bưu hiện là người thừa kế duy nhất của Diệp gia chốn Thủ đô, mà Diệp gia lại có có quan hệ mật thiết với Hạng gia.
Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy ở quân Bắc Cảnh, thực lực không thể so với lúc trước, Tống Sính Đình rất lo lắng cho Trần Ninh, lập tức giao con gái cho mẹ, sau đó đứng dậy nói với Trần Ninh: "Trần Ninh, anh đến
khách sạn Aegean phải không, em
theo với.”
Đồng Kha bên cạnh nghe được lời này, cô cũng đoán được Trần Ninh tìm Diệp Văn Bưu tính sổ, cô cũng lập tức muốn theo: "Anh rể, em cũng đi cùng anh."
Trần Ninh không định đưa Tống Sính Đình và Đồng Kha đi cùng.
Nhưng Tống Sính Đình lo lắng, còn Đồng Kha thì khăng khăng muốn đi theo giáo huấn Diệp Văn Bưu.
Cuối cùng, Trần Ninh chỉ có thể để
cho hai người bọn họ đi theo.
Khách sạn Aegean.
Toàn bộ khách sạn hôm nay đã được Diệp Văn Bưu bao trọn.
Vả lại, Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh thừa biết rằng nữ vệ sĩ của Tống Sính Đình - Tần Tước rất giỏi, nên bọn họ đã sắp xếp một số lượng lớn các cao thủ trong khách sạn tối nay, chỉ chờ Tống Sính Đình và Tần Tước sa vào lưới.
Chớp mắt đã đến thời gian bản tin buổi tối.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh đang ngồi trong đại sảnh tráng lệ, nhàn nhã uống rượu vang đỏ.
Diệp Văn Bưu nhìn thời gian nhíu mày: “Tại sao Tống Sính Đinh vẫn chưa tới, chẳng lẽ cô ta thật sự không quan tâm đến thanh danh của mình sao, mặc cho chúng ta đem sự trong sạch của cô ta bôi nhọ, cũng không quan tâm đến bản thân bị lâm vào cảnh thân bại danh liệt sao?”
Đinh Thanh thản nhiên nói: "Khó nói, chờ một chút."
Vừa dứt lời.
Một cấp dưới vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Diệp tiên sinh, Đinh tiên sinh, nhóm Tống Sính Đình đến rồi."
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhin nhau.
Sau đó, lập tức thấy một nhóm người đi vào từ cửa chính.
Đi phía trước là một đôi nam nữ xinh đẹp, rõ ràng là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Đằng sau là Đồng Kha, Điền Chử,
Tần Tước và Đổng Thiên Bảo.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không phải Trần Ninh biến mất trên chiến trường sao?
Sao lại quay về chứ?
Trần Ninh kéo theo Tống Sính Đình, mang theo nhóm người Đồng Kha, không nhanh không chậm tiến đến.
Xung quanh, một số lượng lớn đàn ông mặc vest cũng xuất hiện, những người này là thuộc hạ của Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Hàng trăm thủ hạ mặc vest đã lặng lẽ bao vây toàn bộ sảnh khách sạn.
Đám người kia đều nhìn chằm chằm
Trần Ninh như bầy sói, giống như chỉ đợi Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh ra lệnh, họ sẽ lao tới xé rách Trần Ninh thành từng mảnh.
Trần Ninh làm ngơ với đám thanh niên đầy sát khí xung quanh, cứ như đang mang theo vợ tham dự tiệc rượu, chậm rãi kéo ghế ngồi, sau đó anh cùng Tống Sính Đình thản nhiên ngồi xuống đối diện với Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đồng Kha, Điển Chử, Tần Tước, và Đổng Thiên Bảo đứng sau lưng họ.
Trần Ninh ngồi xuống cuối cùng,
châm một điếu thuốc, hút một hơi khói, sau đó liếc nhìn Diệp Vãn Bưu và Đinh Thanh, thờ ơ mở miệng: "Nghe nói các vị đang ép tôi đây phải lộ diện, giờ toại nguyện rồi đó.”
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhin nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Đinh Thanh lên tiếng trước: "Ha ha, Trần Ninh, không ngờ lính đào ngũ như anh mà còn dám quay lại, thật sự phải phục dũng khí của anh đấy.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: "Đinh Thanh, tôi nhớ anh là thủ hạ đắc lực của Hạng lão gia nhỉ?”
“Đi theo các vị Các lão nhiều năm
như vậy, không học được cái gì
sao?"
"Ai nói với anh tôi là lính đào ngũ?"
“Là quốc gia nói cho anh, hay là do bộ chỉ huy quân sự thông báo?"
Đinh Thanh nghe những lời đó cũng cứng họng.
Chuyện Trần Ninh là lính đào ngũ, quan chức chưa bao giờ nói như vậy.
Chỉ là đám Hạng Thành, trong một thời gian không tìm thấy tung tích của Trần Ninh, Trần Ninh dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian sau khi chiến tranh ở Bắc Cảnh bùng nổ.
Do đó, Hạng Thành và những người khác đã suy đoán rằng Trần Ninh là một lính đào ngũ.
Nhưng hiện tại Trần Ninh đang chất vấn, Đinh Thanh lúng túng, chẳng lẽ nói là do Hạng lão đồn?
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Tôi hiện còn là Thiếu soái, là quân nhân. Anh có
biết người vu khống quân nhân là
phạm trọng tội hay không?"
Đinh Thanh khẽ đổ mồ hôi hột trên trán.
Trần Ninh khó chơi hơn anh ta tưởng.
Anh ta lớn tiếng nói: "Ha ha, sau khi chiến tranh bùng nổ ở Bắc Cảnh, lại không có tin tức gì. Bây giờ bên ngoài ra loại truyền tin như thế này, trách sao được tôi chứ?"
Trần Ninh thản nhiên giọng nói: "Đừng lo lắng, những kẻ tung tin đồn
thất thiệt, tôi không bỏ qua cho ai
đâu.”
Đinh Thanh tức giận nói: "Anh..."
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Chuyện giữa anh và Hạng gia sau này tôi sẽ giải quyết."
"Bây giờ, khi nói đến những tin đòn cùng những kẻ vu khống, trước tiên tôi muốn giải quyết dứt điểm kẻ đã vu khống sự trong trắng của vợ tôi."
Trần Ninh nói, ánh mắt của anh rơi vào người Diệp Văn Bưu.
Không biết vì sao, thời điểm ánh mắt Diệp Văn Bưu đối đầu với Trần Ninh, đáy lòng của anh ta lại không rét mà run.
Nhưng mà anh ta cũng nhanh chóng dập tắt nỗi sợ hãi không thể giải thích trong lòng.
Tống Sính Đình vội vàng nói: "Tin tức gì, bộ trưởng Hoàng cứ nói không sao.”
Hoàng Lượng do dự một chút, kiên
trì nói: "Tôi nghe nói Thiếu soái mất tích trên chiến trường Bắc Cảnh, có người nói ngài ấy vì tránh Hạng lão trả thù, thủ đoạn lặng lẽ chuồn mất, làm lính đào ngũ trốn đi.”
Sắc mặt Tống Sính Đình lập tức thay đổi.
Mắt hạnh Tần Tước cũng trợn tròn, vẻ mặt tức giận.
Hoàng Lượng vội vàng nói: "Đương nhiên, những tin tức này đều là tin đồn, tôi cảm thấy không đáng tin, tôi chỉ là đem tin đồn nói cho Tống tiểu thư cô mà thôi, không có ý khác, các cô cũng tuyệt đối đừng tức giận.
Diệp Văn Bưu đắc ý cười nói: "Ha ha, Tống tiểu thư, cô nhanh như vậy đã biết thành phố Trung Hải đang truyền tin tức này sao, xem ra hiệu suất làm việc của thủ hạ tôi vẫn ok phết!”
Tống Sính Đình lạnh lùng nói: "Diệp
Văn Bưu, bài học hôm qua anh nhận
còn chưa đủ sao?”
Nhắc tới tối hôm qua chịu thiệt, lửa giận của Diệp Văn Bưu liền dâng lên.
Anh ta hừ lạnh nói: "Tống Sính Đình, cô sẽ không cho rằng chuyện tối hôm qua, tôi sẽ cứ như vậy quên đi chứ?”
"Tôi nói cho cô biết, cô và nữ vệ sĩ kia của cô, đều phải trả giá cho hành vi tối hôm qua của các người."
'Đúng rồi, tối nay tôi vẫn ở khách sạn
Aegean Sea chờ cô, tối nay cô mang theo nữ vệ sĩ của cô, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt tôi."
Âm thanh Tống Sính Đình lạnh như bảng: "Diệp Văn Bưu, nơi này là Giang Nam Trung Hải, không phải Thủ đô.”
"Tốt nhất anh nên thu hồi hành vi lưu manh của anh, còn có chấm dứt truyền tin đòn vu khống chồng tôi, nếu không, cho dù hoàn toàn đắc tội Diệp gia các người, tôi cũng sẽ đấu đến cùng với các người."
Diệp Văn Bưu nghe vậy cười ha ha:
"Không hổ là chủ tịch tập đoàn dược phẩm số 1 Hoa Hạ, quyết đoán chính là không giống phụ nữ nhỏ bé bình thường, vậy mà lại có dũng khí khiêu chiến Diệp gia Thủ đô chúng tôi.”
"Nhưng chút thực lực này của cô, trong mắt Diệp gia chúng tôi, còn chưa đủ nhìn."
"Tôi phát chút thứ tốt cho cô xem một chút, cô lại quyết định đêm nay có tới khách sạn gặp tôi hay không."
Anh ta nói xong, liền cúp máy.
Tống Sính Đinh đang kinh nghi bất
định, điện thoại di động của cô liền
liên tục nhận được mấy tin nhắn.
Cô mở nó ra và thấy rằng đó là một số bản thảo của tạp chí.
Tất cả các bản thảo, đều viết tin đồn bên lề.
Tiêu đề là: Nữ thần kinh doanh Tống Sính Đình, bí mật hẹn hò với người đàn ông khác giới, ngủ qua đêm tại khách sạn.
Những bản thảo tin tức này cũng đi kèm với hình ảnh.
Rõ ràng là Tống Sính Đình và Diệp Văn Bưu đang nói chuyện tại nhả hàng Aegean Sea, còn có ảnh nói chuyện tại phòng tổng thống Aegean Sea.
Quả thật, tối hôm qua Tống Sính Đình và Diệp Văn Bưu mặc kệ là ở nhà hàng cũng được, ở phòng tổng thống cũng được, chung quanh đều có không ít vệ sĩ ở đấy, toàn bộ hành trình Tống Sính Đình cũng mang theo Tần Tước.
Thế nhưng, hình ảnh của bản thảo lại cố ý chụp hai người Tống Sính Đình
và Diệp Văn Bưu, tạo thành giả tưởng hai người hẹn hò thuê phòng, khiến người ta nghĩ xa xôi.
Tin tức bản thảo, càng miêu tả Trần Ninh làm lính đào ngũ, Tống Sính Đình nóng lòng tìm chỗ dựa mới, từ đó đầu nhập vào vòng tay của Diệp Văn Bưu quyền lực ở Thủ đô, còn nói hai người thuê phòng ở khách sạn.
Tống Sính Đình đọc xong những tin đồn này, tức giận đến cả người phát run, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động.
Tần Tước thấy thế, vội vàng hỏi:
"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?”
Tống Sính Đình đưa điện thoại di động qua: "Cô xem!”
Tần Tước nhận lấy, nhanh chóng đem thứ Diệp Văn Bưu gửi tới nhìn một lần, sau đó cô cũng nổi trận lôi đình.
Rõ ràng là Diệp Văn Bưu cố ý bóp đầu bóp đuôi, lật ngược phải trái, đánh lừa dư luận, nhục người trong sạch.
Tần Tước phẫn nộ nói: "Diệp Văn Bưu thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, tối hôm qua dạy cho anh ta một bài học thật sự là quá nhẹ, lần này nhất định phải giáo huấn anh ta thê thảm cả đời khó quên mới được.”
Lúc này, điện thoại di động của Tống Sính Đình lại vang lên.
vẫn là Diệp Văn Bưu gọi tới.
Tống Sính Đình cố nén phẫn nộ, nhận điện thoại.
Diệp Văn Bưu đắc ý nói: "Ha ha,
Tống tiểu thư, tôi gửi bản thảo tin tức
cho cô, cô đều đọc rồi chứ?”
"Nếu như cô không muốn thân bại danh liệt, tốt nhất đêm nay liền mang theo nữ vệ sĩ kia, cùng nhau ngoan ngoãn đến gặp tôi."
Tống Sính Đình trầm mặt: "Diệp Văn Bưu, anh có biết vu khống người vô tội là phạm tội hay không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của anh.”
Diệp Văn Bưu cười ha ha nói: "Tống Sính Đình, cô không phải ngốc thật chứ?”
"Cô cảm thấy lấy quyền thế của Diệp gia chúng tôi, pháp luật thật sự có tác dụng với tôi sao?"
"Cuối cùng tôi nói với cô một lần nữa, tôi đã thông qua quan hệ của Diệp gia chúng tôi, liên lạc với nhiều đài truyền hình còn có hơn mười tòa soạn và tạp chí, nếu như đêm nay cô và Tần Tước không ngoan ngoãn đến gặp tôi, vậy cô cứ chờ tin tức bay đầy trời, cô cứ chờ thân bại danh liệt đi, ha ha ha."
Diệp Văn Bưu nói xong, liền cúp điện thoại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính
Đình tức giận trắng bệch!
Lúc này!
Một chiếc máy bay chở khách từ từ hạ cánh xuống sân bay thành phố Trung Hải.
Trần Ninh mang theo Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, khiêm tốn từ trên máy bay xuống.
Thì ra, Trần Ninh đã từ Thủ đô, bí mật trở về thành phố Trung Hải.
Trần Ninh và đoàn người vừa mới từ
sân bay đi ra.
Đổng Thiên Bảo liền mang theo một đám thủ hạ, lái hơn mười chiếc Audi màu đen xuất hiện.
Đoàn người Trần Ninh nhao nhao lên xe.
Đổng Thiên Bảo tự mình lái xe cho Trần Ninh.
Trần Ninh ngồi ở ghế sau xe, lạnh lùng hỏi: "Thiên Bảo, tất cả có ổn
không?
Đổng Thiên Bảo thành thật nói: "Báo cáo Thiếu soái, tất cả vẫn như cũ, nhưng chính là hai ngày gần đây, Hạng gia Đinh Thanh, Diệp Văn Bưu Diệp gia đi tới Trung Hải, hai người này một mực lan ra tin đồn Thiếu soái ngài làm lính đào ngũ.”
"Còn nữa, hai người này một mực tìm cách quấy rối Thiếu phu nhân, bôi nhọ danh dự thiếu phu nhân."
Trần Ninh hờ hững nói: "Đặt trước cho bọn họ hai cái quan tài.”
Đổng Thiên Bảo trầm giọng nói "Vâng, Thiếu soái!”
Tôi Muốn Gặp
Tập đoàn Ninh Đại, vân phòng chủ tịch.
Tống Sính Đình đang ngồi ở trên ghế làm việc, một tay chống bàn vịn trán.
Một tháng qua, cô luôn lo lắng cho Trần Ninh.
Bây giờ không chỉ mất liên lạc với Trần Ninh mà còn có tin đồn Trần Ninh đã trở thành lính đào ngũ, Diệp gia còn nhân cơ hội gây chuyện khiến cô có chút đau đầu.
Lúc này, Đòng Kha gõ cửa đi vào.
Đồng Kha pha một tách cà phê và đặt ly nó lên bàn của Tống Sính Đình một cách rất cung kính.
Cô quan tâm nói: "Chị họ, chị có sao không?"
Tống Sính Đình ngẩng đầu cười khổ: "Không sao!"
Đồng Kha không nhịn được hỏi: “Hiện tại bên ngoài dường như có tin đồn anh rể là lính đào ngũ trên chiến
trường...
Tống Sính Đình trầm giọng nói: "Đó là có người cố ý làm mất uy tín của anh rể em thôi!"
Đồng Kha gật đầu: “Đúng vậy, người như anh rể, tuyệt đối không có khả năng đào binh.”
"Nhưng mà, chuyện em thấy lo lắng hơn bây giờ là liệu anh rể có đang gặp khó khăn gì không, chiến sự ở Bắc Cảnh cũng xong xuôi hết rồi, sao không có tin tức của anh ấy?"
Trong mắt Tống Sính Đinh hiện lên
một tia lo lắng, cô thì thào: "Đây là
điều mà chị lo lắng."
"Anh rể của em là chiến thần trong quân đội và là một anh hùng của Hoa Hạ.”
"Nhưng anh ấy cũng là kẻ thù trong tâm trí của vô số người. Một số chức sắc trong nước, cũng như nhiều kẻ thù nước ngoài, đều hận không thể xử chết anh ấy.”
"Bây giờ chị cũng lo lắng không biết anh ấy có gặp rắc rối gì không, tại sao anh ấy không liên lạc với gia đinh minh chứ, quân đội cũng chưa
bao giờ nói với chúng ta về tin tức
liên quan đến anh ấy.”
Đồng Kha nói: "Chị họ, đừng quá lo lắng. Em tin tưởng dù anh rể có gặp phải chuyện gì thì cuối cùng cũng sẽ xử lý được."
“Ngược lại là, tên thiếu gia của Diệp gia - Diệp Văn Bưu đến từ Thủ đô kia, anh ta có tiếp tục làm phiền chị không?”
Nhắc đến Diệp Văn Bưu, đây cũng là sự tồn tại khiến Tống Sính Đình đau đầu nhất ngày hôm nay.
Đêm qua, cô bảo Tần Tước dạy đỗ
Diệp Văn Bưu buộc anh ta dừng lại.
Tống Sính Đình nói: "Tên đó vẫn còn đang gây sự, em giúp chị liên lạc với Đổng Thiên Bảo, nhờ anh ấy đến gặp chị, chị có chuyện nhờ vả.”
Tống Sính Đình cảm thấy rằng không thể xử lý Diệp Vãn Bưu thông qua các kênh pháp lý thông thường.
Cách duy nhất còn lại là nhờ Đổng Thiên Bảo, lãnh chúa ngầm của thành phố Trung Hải giúp đỡ.
Đổng Thiên Bảo được hoan nghênh ở cả hắc đạo và bạch đạo. Ngay cả khi Đổng Thiên Bảo không thể động vào Diệp Văn Bưu, Đổng Thiên Bảo cũng có cách ngăn TV và báo chí đưa tin hỗn loạn.
Nếu không, các chương trình truyền hình và tin tức thời sự tối nay đều sẽ đưa tin về vụ bê bối của Tống Sính Đính, lúc đó, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể cứu được sự trong sạch.
Đồng Kha nói: "ồ, vậy em lập tức liên lạc với Đổng tiên sinh.
Vừa dứt lời!
Cửa văn phòng lạch cạch mở ra, một nhóm người bước vào.
Người đầu tiên đi vào là Lâm Vi - trợ lý của chủ tịch, tinh thần phơi phới, Lâm Vi dẫn đầu, theo sau là Đổng Thiên Bảo và một nhóm người khác.
Tống Sính Đình và Đồng Kha đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Đổng Thiên Bảo, nghĩ thầm nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến là đây!
Tống Sính Đình đứng lên, cùng với Đồng Kha tiến lên, vừa định cùng Đổng Thiên Bảo chào hỏi.
Nhưng Đổng Thiên Bảo và những người khác sau khi bước vào, đột nhiên lại tránh sang một bên để nhường đường. Tiếp đó một người đàn ông đẹp trai với vóc dáng cao lớn như ngôi sao, mỉm cười bước vào.
Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông cao lớn này, cả người như bị điện giật, ánh mắt lộ ra vẻ không tin, thất thanh gọi: "Chồng!"
Không sai!
Người đàn ông cao lớn đang nở nụ cười kia không phải ai khác, mà chính là Trần Ninh.
Đồng Kha cũng sửng sốt khi nhin thấy Trần Ninh, lập tức hưng phấn hét lên: "Oa, anh rể, anh rể đã trở lại."
Đôi mắt Trần Ninh tràn đầy sự ấm áp, nhìn Tống Sính Đinh, nhẹ nhàng nói: "Vợ, anh về rồi."
Tống Sính Đình nghẹn ngào, đột
nhiên lao vào vòng tay của Trần Ninh.
Khoảng thời gian này cô phải ngày đêm lo lắng dày vò, còn có những hành động khiêu khích của Diệp Văn Bưu, tạo thành nỗi ủy khuất trong cô, cô luôn cố gắng chịu đựng không để mình rơi nước mắt.
Nhưng mà, lúc này khi nhìn thấy chồng, niềm vui sum họp bất ngờ, bao nhiêu ủy khuất trỗi dậy, khiến cảm xúc không kiềm chế được, cô không kìm được mà lao vào vòng tay
chồng mà nghẹn ngào.
Trần Ninh mở rộng vòng tay, ôm nhẹ vợ mình, vừa vuốt ve mái tóc đen láy của vợ, vừa nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, anh về rồi, đừng khóc nữa. Từ giờ, anh sẽ ở bên em, dù bất cứ chuyện gi.”
"ừm!
Tống Sính Đình dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ninh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm giác được sự an toàn và đáng tin cậy khó
Tống Sính Đình cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô cũng chợt nhận ra đang có nhiều người xung quanh đang theo dõi cô và Trần Ninh, khuôn mặt cô lập tức xấu hổ, cô nhanh chóng tách khỏi Trần Ninh, hai má xinh đẹp đỏ bừng.
Bên cạnh là Đồng Kha cùng Tần Tước, nhìn thấy Trần Ninh trở về, không nhịn được, tố giác chuyện Diệp Văn Bưu gây khó dễ cho Tống Sính Đình.
Cũng bao gồm việc Diệp Văn Bưu lén lút chụp ảnh, bóp méo sự thật,
bịa đặt scandal và vu khống sự trong
trắng của Tống Sính Đình.
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Chuyện này anh biết, anh sẽ giải quyết."
Trần Ninh nói xong, quay lại nói với Tống Sính Đình: "Đi thôi, về nhà trước rồi chúng ta nói chuyện."
Tống Sính Đình gật đầu: "Vâng!"
Trần Ninh về nhà với Tống Sính Đình và Đồng Kha, còn Tần Tước Đổng Thiên Bảo và đoàn tùy tùng của họ tự động biến mất, thức thời không làm phiền đến cuộc đoàn tụ của vị
nguyên soái trẻ tuổi và gia đình.
Trở lại tiểu khu Giang Tân.
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh bình anh trở về, cả nhóm người đều mừng rỡ như điên.
Đặc biệt là Tống Thanh Thanh, nhất định muốn ôm cho được Trần Ninh, từng tiếng cha cha thân mật gọi làm cho Trần Ninh nở nụ cười.
Tổng Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ tự mình đi chợ mua đồ ăn.
Sau đó, hai người họ bắt đầu nấu ăn
và làm một bữa tối rất thịnh soạn.
Gia đình ngồi ăn cơm vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm, Tống Sính Đình để ý đã hơn 6 giờ tối, 7 giờ là thời gian tin tức buổi tối.
Diệp Văn Bưu đe dọa cô là nếu không thấy cô có mặt ở khách sạn trước bảy giờ, anh ta sẽ cho TV Trung Hải và nhiều tờ báo buổi tối đưa tin về vụ bê bối bịa đặt kia, hủy hoại danh tiếng nữ thần kinh doanh của cô.
Trần Ninh thấy vẻ mặt của vợ có chút
kỳ lạ, cũng đoán được lo lắng của cô.
Anh cười rồi nói nhỏ với Tống Sính Đình: "Đừng lo lắng, Diệp Văn Bưu phái người tạo ra chuyện xấu, nói xấu sự trong sạch của em, còn bảo anh đào ngũ, anh đều đã phái người đi xử lý.”
Tống Sính Đình nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Giờ này khắc này!
Diệp tiên sinh đã ra lệnh cho mà.
“Nào, đến đây bảo bối, thơm một cái.”
Đúng lúc Lê Ái Dân đang ấn cô phóng viên xinh đẹp lên bàn làm việc.
Cửa ban công, rầm một tiếng, bị người ta đạp ra.
Điển Chử mang theo một vài người của mình tiến vào, mặt không cảm xúc.
Lê Ái Dân giật nảy mình mình, tưởng
là chổng của nữ phóng viên xinh đẹp đến bắt quả tang, sau khi nhận ra không phải, ông ta tức giận thốt lên: "Là ai, có biết đây là đâu không? Ai cho phép cậu xâm phạm? Bảo vệ đâu, bảo vệ...”
Bốp!
Chưa kịp dứt lời, Điển Chử đã tát một phát vào mặt ông ta.
Cái tát này của Điển Chử quá tàn nhẫn, không chỉ khiến cho miệng cùa Lê Ái Dân chảy đầy máu mà ngay cả một vài chiếc răng của ông ta cũng bị gãy.
Làm cho nữ phóng viên bên cạnh sợ
hãi hét lên.
Điển Chử nắm lấy tóc của Lê Ái Dân, lạnh lùng nói: "Gan chó của ông to nhỉ, dám giúp Diệp gia xúc phạm sự trong trắng của Thiếu phu nhân nhả tôi cơ đấy, ngày tốt lành của ông đã chấm dứt, thiếu gia của chúng tôi muốn gặp ông.”
Gi?
Thiếu gia?
Chẳng lẽ là Thiếu soái Trần Ninh?
Trong nháy mắt Lẽ Ái Dân như rớt vào hầm băng, tay chân lạnh buốt.
Trong lòng của ông ta vô cùng sự hãi, Trần Ninh không phải đào ngũ sao, sao lại về rồi?
Chương 1219
Chết Của Hai Người
Ban đêm, Trần Ninh vừa mới cơm nước xong xuôi, Điển Chử đã đến.
Điển Chử nói nhỏ bên tai Trần Ninh: "Thiếu gia, các đài truyền hình có liên quan, người đứng đầu các tờ báo và tạp chí, đều đã bị bắt."
"Ngoài ra, dựa theo chỉ thị của ngài, tỏi đã nghiêm khắc ra lệnh cho các đài truyền hình, báo chí, các trang web và phương tiện truyền thông lớn khác không được vi phạm lương tri, nói xấu về sự trong sạch Thiếu phu
nhân.
Trần Ninh gật đầu: "Tốt lắm!"
Điển Chử lại nói tiếp: "Còn có thuộc hạ đã tra rõ ràng. Hiện tại Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh đều đang ở khách sạn Aegean!"
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt: "Lúc tôi từ sân bay đi ra, tôi đã nhờ anh chuẩn bị một món quà, chuẩn bị xong chưa?”
Khi ra khỏi sân bay, Trần Ninh biết được Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu đang gây khó dễ cho vợ mình, vu
khống anh là kẻ đào ngũ và bôi nhọ sự trong trắng của vợ anh. Nên anh cũng đã yêu cầu Điển Chử và những người khác chuẩn bị kỹ càng quan tài cho nhóm Diệp Văn Bưu.
Điển Chử nói: "Đã sẵn sàng!"
Trần Ninh cười: "Tốt lắm, thu xếp xe cộ đi. Tôi muốn đích thân đến khách sạn Aegean."
Điển Chử nhanh nhảu đáp: "Vâng!"
Tổng Sính Đình đang ôm con gái, trêu chọc cô bé.
Cô mơ hò nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Ninh và Điển Chử, đoán rằng Trần Ninh sẽ đến khách sạn Aegean tìm Diệp Văn Bưu để tính sổ.
Diệp Văn Bưu hiện là người thừa kế duy nhất của Diệp gia chốn Thủ đô, mà Diệp gia lại có có quan hệ mật thiết với Hạng gia.
Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy ở quân Bắc Cảnh, thực lực không thể so với lúc trước, Tống Sính Đình rất lo lắng cho Trần Ninh, lập tức giao con gái cho mẹ, sau đó đứng dậy nói với Trần Ninh: "Trần Ninh, anh đến
khách sạn Aegean phải không, em
theo với.”
Đồng Kha bên cạnh nghe được lời này, cô cũng đoán được Trần Ninh tìm Diệp Văn Bưu tính sổ, cô cũng lập tức muốn theo: "Anh rể, em cũng đi cùng anh."
Trần Ninh không định đưa Tống Sính Đình và Đồng Kha đi cùng.
Nhưng Tống Sính Đình lo lắng, còn Đồng Kha thì khăng khăng muốn đi theo giáo huấn Diệp Văn Bưu.
Cuối cùng, Trần Ninh chỉ có thể để
cho hai người bọn họ đi theo.
Khách sạn Aegean.
Toàn bộ khách sạn hôm nay đã được Diệp Văn Bưu bao trọn.
Vả lại, Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh thừa biết rằng nữ vệ sĩ của Tống Sính Đình - Tần Tước rất giỏi, nên bọn họ đã sắp xếp một số lượng lớn các cao thủ trong khách sạn tối nay, chỉ chờ Tống Sính Đình và Tần Tước sa vào lưới.
Chớp mắt đã đến thời gian bản tin buổi tối.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh đang ngồi trong đại sảnh tráng lệ, nhàn nhã uống rượu vang đỏ.
Diệp Văn Bưu nhìn thời gian nhíu mày: “Tại sao Tống Sính Đinh vẫn chưa tới, chẳng lẽ cô ta thật sự không quan tâm đến thanh danh của mình sao, mặc cho chúng ta đem sự trong sạch của cô ta bôi nhọ, cũng không quan tâm đến bản thân bị lâm vào cảnh thân bại danh liệt sao?”
Đinh Thanh thản nhiên nói: "Khó nói, chờ một chút."
Vừa dứt lời.
Một cấp dưới vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Diệp tiên sinh, Đinh tiên sinh, nhóm Tống Sính Đình đến rồi."
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhin nhau.
Sau đó, lập tức thấy một nhóm người đi vào từ cửa chính.
Đi phía trước là một đôi nam nữ xinh đẹp, rõ ràng là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Đằng sau là Đồng Kha, Điền Chử,
Tần Tước và Đổng Thiên Bảo.
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không phải Trần Ninh biến mất trên chiến trường sao?
Sao lại quay về chứ?
Trần Ninh kéo theo Tống Sính Đình, mang theo nhóm người Đồng Kha, không nhanh không chậm tiến đến.
Xung quanh, một số lượng lớn đàn ông mặc vest cũng xuất hiện, những người này là thuộc hạ của Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Hàng trăm thủ hạ mặc vest đã lặng lẽ bao vây toàn bộ sảnh khách sạn.
Đám người kia đều nhìn chằm chằm
Trần Ninh như bầy sói, giống như chỉ đợi Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh ra lệnh, họ sẽ lao tới xé rách Trần Ninh thành từng mảnh.
Trần Ninh làm ngơ với đám thanh niên đầy sát khí xung quanh, cứ như đang mang theo vợ tham dự tiệc rượu, chậm rãi kéo ghế ngồi, sau đó anh cùng Tống Sính Đình thản nhiên ngồi xuống đối diện với Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đồng Kha, Điển Chử, Tần Tước, và Đổng Thiên Bảo đứng sau lưng họ.
Trần Ninh ngồi xuống cuối cùng,
châm một điếu thuốc, hút một hơi khói, sau đó liếc nhìn Diệp Vãn Bưu và Đinh Thanh, thờ ơ mở miệng: "Nghe nói các vị đang ép tôi đây phải lộ diện, giờ toại nguyện rồi đó.”
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhin nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Đinh Thanh lên tiếng trước: "Ha ha, Trần Ninh, không ngờ lính đào ngũ như anh mà còn dám quay lại, thật sự phải phục dũng khí của anh đấy.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: "Đinh Thanh, tôi nhớ anh là thủ hạ đắc lực của Hạng lão gia nhỉ?”
“Đi theo các vị Các lão nhiều năm
như vậy, không học được cái gì
sao?"
"Ai nói với anh tôi là lính đào ngũ?"
“Là quốc gia nói cho anh, hay là do bộ chỉ huy quân sự thông báo?"
Đinh Thanh nghe những lời đó cũng cứng họng.
Chuyện Trần Ninh là lính đào ngũ, quan chức chưa bao giờ nói như vậy.
Chỉ là đám Hạng Thành, trong một thời gian không tìm thấy tung tích của Trần Ninh, Trần Ninh dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian sau khi chiến tranh ở Bắc Cảnh bùng nổ.
Do đó, Hạng Thành và những người khác đã suy đoán rằng Trần Ninh là một lính đào ngũ.
Nhưng hiện tại Trần Ninh đang chất vấn, Đinh Thanh lúng túng, chẳng lẽ nói là do Hạng lão đồn?
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Tôi hiện còn là Thiếu soái, là quân nhân. Anh có
biết người vu khống quân nhân là
phạm trọng tội hay không?"
Đinh Thanh khẽ đổ mồ hôi hột trên trán.
Trần Ninh khó chơi hơn anh ta tưởng.
Anh ta lớn tiếng nói: "Ha ha, sau khi chiến tranh bùng nổ ở Bắc Cảnh, lại không có tin tức gì. Bây giờ bên ngoài ra loại truyền tin như thế này, trách sao được tôi chứ?"
Trần Ninh thản nhiên giọng nói: "Đừng lo lắng, những kẻ tung tin đồn
thất thiệt, tôi không bỏ qua cho ai
đâu.”
Đinh Thanh tức giận nói: "Anh..."
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Chuyện giữa anh và Hạng gia sau này tôi sẽ giải quyết."
"Bây giờ, khi nói đến những tin đòn cùng những kẻ vu khống, trước tiên tôi muốn giải quyết dứt điểm kẻ đã vu khống sự trong trắng của vợ tôi."
Trần Ninh nói, ánh mắt của anh rơi vào người Diệp Văn Bưu.
Không biết vì sao, thời điểm ánh mắt Diệp Văn Bưu đối đầu với Trần Ninh, đáy lòng của anh ta lại không rét mà run.
Nhưng mà anh ta cũng nhanh chóng dập tắt nỗi sợ hãi không thể giải thích trong lòng.
Bình luận facebook