Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901
Chương 901:
Trong lòng anh vẫn thấy rất vui, vì thể cũng không có đem hành vi đắc tội vừa nãy của Trần Ninh với anh coi là chuyện to tát gì.
Anh cười mà như không cười nói với Trần Ninh: “Tiểu tử tốt, không thể nhìn ra là cậu thật sự có tiền đấy.”
Tiêu Dao thua một trăm tỷ, trong đó có hai mươi tỷ vẫn là nợ Trần Ninh, chắc trong máy năm cô đành phải thắt lưng buộc bụng đề sống qua những ngày tháng khổ cực rồi.
Cô có chút buồn bã, nhỏ tiếng nói với Trần Ninh: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô muốn cùng Trần Ninh dẫn theo đám bạn của cô rời đi, dù sao thua rồi, ở đây cũng không còn cái gì để đáng ở lại chơi cả.
Nhưng mà, trong nhóm người cùng đi làm với Đường Hạo có một người để râu lại giơ tay cản lại đường đi của Tiêu Dao bọn cô.
Tên để râu cười lạnh nói: “Ha ha, Đường nh thiếu chúng tôi cho phép các cô đi rồi sao?”
Tiêu Dao tức giận nói: “Đào Kim Thủy, anh dám cản tôi?”
Tên để râu b gọi là Đào Kim Thủy nói: “Tiêu đại tiểu thư, tôi không dám cản cô, nhưng tiểu tử bên cạnh cô nhất đnh phải ở lại, cậu ta vừa nãy nói năng không phải phép với Đường nh thiếu, bắt buộc phải chu giáo huấn.”
Gương mặt Tiêu Dao đầy sự tức giận nhìn về phía Đường Hạo.
Dáng vẻ của Đường Hạo giả vờ như không để ý, không có biểu lộ điều gì, có điều ngầm đồng ý với hành động của người làm của anh.
Tiêu Dao vừa nãy như muốn phát điên rồi.
Trần Ninh lại thản thiên nói: “Không sai, việc vẫn còn chưa xong, tôi vẫn còn chưa thể đi.”
Cái gì cơ?
Mọi người ở đó đều ngắn người ra, Trần Ninh rõ ràng biết nhóm người Đường Hạo muốn tìm gây phiền phức, lại không muốn đi?
Đến Tiêu Dao cũng không nhn được mà kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Cô nhìn thấy đôi mắt sáng của Trần Ninh vô cùng lạnh lẽo, nhận ra Trần Ninh muốn giáo huấn Đường Hạo.
Quả nhiên, Trần Ninh lạnh lùng nhìn nhóm người Đường Hạo ung dung nói: “Tiền chúng tôi đã đưa rồi, nhưng cậu có râu này nói rất đúng, trước khi chưa có lời xin lỗi, việc này không tính là kết thúc được.
Đường Hạo và tên có râu nhìn nhau một cái, đều lộ ra sự bất thường.
Đường Hạo cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Không có xin lỗi, thì việc này không tính là kết thúc, nghe ý của cậu, cậu muốn chủ động xin lỗi tôi?”
“Ha ha, xem ra tiểu tử cậu thức thời, cậu quỳ xuống xin lỗi đền tội cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.”
Trần Ninh lắc lắc đầu: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.”
*Tôi nói xin lỗi, không phải là tôi xin lỗi anh mà là anh phải xin lỗi cô Tiêu đây.”
“Anh vừa này nói rất nhiều lời xỉ nhục cô ấy, nếu anh không xin lỗi cô ấy, việc này không tính là xong được.”
Đường Hạo kinh ngạc ngây người ra rôi.
Tiêu Dao cũng ngắn người ra.
Tắt cả mọi người cũng ở đây cũng ngây người ra.
Tên tiểu tử trước mắt này không biết chui ra từ đâu lại không những dám đối đầu với Đường nh thiếu, lại còn dám yêu cầu Đường nh thiếu xin lỗi với Tiêu Dao?
Phải biết Đường Hạo bây giờ là con riêng của ông Đường, cho dù cha của Tiêu Dao là bộ trưởng Tiêu đích thân đến đây, cũng không dám đắc tội với Đường Hạo như vậy.
Đường Hạo cười lạnh: “Ha ha, cậu cho rằng cậu là ai chứ?”
Trần Ninh ung dung nói: “Anh nếu không xin lỗi, tôi sẽ đánh gẫy chân của anh, đánh đến khi nào anh chủ động xin lỗi thì mới thôi.”
Kiêu ngạo!
Quả thật quá kiêu ngạo rồi.
Đường Hạo cũng không nhn được mà chủ động tức giận rồi: “Cậu muốn tìm đến cái chết, vậy tôi chỉ đành tác thành cho cậu thôi, Thực Thi Quỷ!”
Lời anh vừa nói xong, Thực Thi Quỷ liền từ lôi đài đi xuống, đầy sát khí đi về phía Trần Nin, muốn ra tay với Trần Ninh.
Mà Điển Chử ở bên cạnh Trần Ninh cũng ngẳng đầu tiến lên trước, chặn đường đi của Thực Thi Quỷ.
Thực Thi Quỷ cảm thấy sự bá khí ở trên người Điển Chử, nhận ra được Điển Chử là một kẻ mạnh, anh có chút kiêng dè dừng bước lại.
Tiêu Dao biết thân phận của Trần Ninh, nhưng cô cũng rõ Đường Hạo là con tiêng của ông Đường.
Trần Ninh mặc dù là chiến thần biên cương, nhưng ông Đường là lão tướng trong Nội các.
Ân sư của Trần Ninh bây giờ cũng chính là Quốc chủ Tần Hằng đã đổ bệnh rồi, chỉ dựa vào mỗi Trần Ninh, đa v trong giới chính tr thật sự không so được với ông Đường.
Trong lòng anh vẫn thấy rất vui, vì thể cũng không có đem hành vi đắc tội vừa nãy của Trần Ninh với anh coi là chuyện to tát gì.
Anh cười mà như không cười nói với Trần Ninh: “Tiểu tử tốt, không thể nhìn ra là cậu thật sự có tiền đấy.”
Tiêu Dao thua một trăm tỷ, trong đó có hai mươi tỷ vẫn là nợ Trần Ninh, chắc trong máy năm cô đành phải thắt lưng buộc bụng đề sống qua những ngày tháng khổ cực rồi.
Cô có chút buồn bã, nhỏ tiếng nói với Trần Ninh: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô muốn cùng Trần Ninh dẫn theo đám bạn của cô rời đi, dù sao thua rồi, ở đây cũng không còn cái gì để đáng ở lại chơi cả.
Nhưng mà, trong nhóm người cùng đi làm với Đường Hạo có một người để râu lại giơ tay cản lại đường đi của Tiêu Dao bọn cô.
Tên để râu cười lạnh nói: “Ha ha, Đường nh thiếu chúng tôi cho phép các cô đi rồi sao?”
Tiêu Dao tức giận nói: “Đào Kim Thủy, anh dám cản tôi?”
Tên để râu b gọi là Đào Kim Thủy nói: “Tiêu đại tiểu thư, tôi không dám cản cô, nhưng tiểu tử bên cạnh cô nhất đnh phải ở lại, cậu ta vừa nãy nói năng không phải phép với Đường nh thiếu, bắt buộc phải chu giáo huấn.”
Gương mặt Tiêu Dao đầy sự tức giận nhìn về phía Đường Hạo.
Dáng vẻ của Đường Hạo giả vờ như không để ý, không có biểu lộ điều gì, có điều ngầm đồng ý với hành động của người làm của anh.
Tiêu Dao vừa nãy như muốn phát điên rồi.
Trần Ninh lại thản thiên nói: “Không sai, việc vẫn còn chưa xong, tôi vẫn còn chưa thể đi.”
Cái gì cơ?
Mọi người ở đó đều ngắn người ra, Trần Ninh rõ ràng biết nhóm người Đường Hạo muốn tìm gây phiền phức, lại không muốn đi?
Đến Tiêu Dao cũng không nhn được mà kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Cô nhìn thấy đôi mắt sáng của Trần Ninh vô cùng lạnh lẽo, nhận ra Trần Ninh muốn giáo huấn Đường Hạo.
Quả nhiên, Trần Ninh lạnh lùng nhìn nhóm người Đường Hạo ung dung nói: “Tiền chúng tôi đã đưa rồi, nhưng cậu có râu này nói rất đúng, trước khi chưa có lời xin lỗi, việc này không tính là kết thúc được.
Đường Hạo và tên có râu nhìn nhau một cái, đều lộ ra sự bất thường.
Đường Hạo cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Không có xin lỗi, thì việc này không tính là kết thúc, nghe ý của cậu, cậu muốn chủ động xin lỗi tôi?”
“Ha ha, xem ra tiểu tử cậu thức thời, cậu quỳ xuống xin lỗi đền tội cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.”
Trần Ninh lắc lắc đầu: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.”
*Tôi nói xin lỗi, không phải là tôi xin lỗi anh mà là anh phải xin lỗi cô Tiêu đây.”
“Anh vừa này nói rất nhiều lời xỉ nhục cô ấy, nếu anh không xin lỗi cô ấy, việc này không tính là xong được.”
Đường Hạo kinh ngạc ngây người ra rôi.
Tiêu Dao cũng ngắn người ra.
Tắt cả mọi người cũng ở đây cũng ngây người ra.
Tên tiểu tử trước mắt này không biết chui ra từ đâu lại không những dám đối đầu với Đường nh thiếu, lại còn dám yêu cầu Đường nh thiếu xin lỗi với Tiêu Dao?
Phải biết Đường Hạo bây giờ là con riêng của ông Đường, cho dù cha của Tiêu Dao là bộ trưởng Tiêu đích thân đến đây, cũng không dám đắc tội với Đường Hạo như vậy.
Đường Hạo cười lạnh: “Ha ha, cậu cho rằng cậu là ai chứ?”
Trần Ninh ung dung nói: “Anh nếu không xin lỗi, tôi sẽ đánh gẫy chân của anh, đánh đến khi nào anh chủ động xin lỗi thì mới thôi.”
Kiêu ngạo!
Quả thật quá kiêu ngạo rồi.
Đường Hạo cũng không nhn được mà chủ động tức giận rồi: “Cậu muốn tìm đến cái chết, vậy tôi chỉ đành tác thành cho cậu thôi, Thực Thi Quỷ!”
Lời anh vừa nói xong, Thực Thi Quỷ liền từ lôi đài đi xuống, đầy sát khí đi về phía Trần Nin, muốn ra tay với Trần Ninh.
Mà Điển Chử ở bên cạnh Trần Ninh cũng ngẳng đầu tiến lên trước, chặn đường đi của Thực Thi Quỷ.
Thực Thi Quỷ cảm thấy sự bá khí ở trên người Điển Chử, nhận ra được Điển Chử là một kẻ mạnh, anh có chút kiêng dè dừng bước lại.
Tiêu Dao biết thân phận của Trần Ninh, nhưng cô cũng rõ Đường Hạo là con tiêng của ông Đường.
Trần Ninh mặc dù là chiến thần biên cương, nhưng ông Đường là lão tướng trong Nội các.
Ân sư của Trần Ninh bây giờ cũng chính là Quốc chủ Tần Hằng đã đổ bệnh rồi, chỉ dựa vào mỗi Trần Ninh, đa v trong giới chính tr thật sự không so được với ông Đường.
Bình luận facebook