Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 899
Chương 899:
Thực lực của Chiến Lang rất mạnh, nhưng rõ ràng anh ta không cùng đẳng cấp với Ngạ Quỷ.
Anh ta hầu như chỉ chống đỡ được vài chiêu, Ngạ Quỷ đấm xuyên qua hàng phòng ngự của anh ta, khiến lồng ngực anh ta để trống.
Ngạ Quỷ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhanh như chớp giáng cho Chiến Lang một loạt ba cú đấm, những nắm đắm của hắn ta đều đánh vào cùng một v trí trên ngực Chiến Lang.
Chiến Lang b đánh lui ba bước liên tiếp, xương trong lồng ngực đều đã vỡ vụn, anh ta phun ra một ngụm máu lẫn với các mảnh nội tạng của mình, lập tức ngã ra, mắt mạng tại chỗ Hiện trường một mảng nhốn nháo!
“Cái quái gì vậy?”
Tiêu Dao cũng chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức trở nên tái nhợt, cả người run lên.
Chiến Lang vậy mà lại thua rồi.
Hơn nữa, không chỉ Chiến Lang b mất mạng mà nhóm người của Tiêu Dao sẽ phải mắt toàn bộ 100 tỷ kia.
Đừng nhìn nhóm người Tiêu Dao đều là cậu ấm cô chiêu, thực ra bọn họ gom góp được 100 tỷ kia cũng không dễ dàng gì, góp đủ hướng, vay mượn đủ người mới được chừng đó.
Bây giờ lại thực sự thua rồi, nhóm người Tiêu Dao cảm thấy trời như sắp sập xuống rồi.
Ngược lại, đám công tử quần là áo lượt Đường Hạo thì lại đang hoan hô.
Đường Hạo lúc này rất đắc ý, mang theo nhóm người của mình đi sang, vẻ mặt đầy chế nhạo, cười lạnh nói: “Tiêu Dao, các cô thua rồi, mau đưa tiền đặt cược ra đây, chuyển khoản 100 tỷ sang đây đi.”
Tiêu Dao cắn chặt môi, nói với một người đàn ông đeo kính vàng trong nhóm người của mình: “Trương Lợi Đông, chuyển tiền cho bọn họ đi.”
Trương Lợi Đông nghe tháy vậy thì trán đổ mồ hôi hột, thì thào nói: “Tiêu đại tiểu thư, chúng ta chỉ mới góp được 80 tỷ thôi. Dù chuyển hết cho bọn họ thì vẫn còn thiếu 20 tỷ.
Đường Hạo không chút do dự từ chối: “Không được, cô tưởng mình đang mua rau ngoài chợ đấy à, còn ghi nợ nữa chứ?”
Anh ta nói dứt lời, đôi mắt lại đảo quanh dáng người yêu kiều của Tiêu Dao, sau đó chợt nở nụ cười xấu xa nói: “Nếu còn 20 tỷ, cô muốn khát 2 tháng cũng không phải không được, nhưng mà cô phải đánh đổi gì đó chứ.”
“Dù sao thì trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, Tiêu đại tiểu thư nói xem có đúng không?”
Tiêu Diêu khẽ nhíu mày: “Thế anh muốn bao nhiêu lãi?”
Đường Hạo giễu cọt: “Tiêu Dao, cô cho rằng tôi quan tâm chút lãi nhỏ nhoi đó sao?”
Tiêu Dao càng cau chặt mày: “Thế anh muốn cái gì?”
Đường Hạo nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Dao, cười xấu xa: “Tôi muốn cô, cô đến phòng tôi ngủ với tôi một đêm, 20 tỷ còn lại trả khi nào cũng được.”
Mặt Tiêu Dao biến sắc, vẻ mặt đầy tức giận: “Đường Nh, anh dám vô lễ với tôi, anh muốn chết à.”
Nhóm bạn phía sau Tiêu Dao cũng đều trừng mắt nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo hoàn toàn không hoảng sợ, bác của anh ta là Các lão Đường Bá An, gần đây gia tộc đã quyết đnh cho Đường Bá An nhận anh ta làm con trai. Từ nay anh ta sẽ là con trai và là người thừa kế của Các lão Đường!
Cha của Tiêu Dao chỉ là một Bộ trưởng, hơn nữa chỗ dựa của nhà họ Tiêu cũng chính là lão Quốc chủ lúc này đã đổ bệnh rồi.
Đường Hạo thật sự không còn để nhà họ Tiêu vào mắt nữa, nếu không anh ta cũng không dám đưa ra yêu cầu xắc xược như vậy với Tiêu Dao.
Anh ta nhếch mép: “Ha ha, Tiêu Dao, chỗ dựa của nhà họ Tiêu các cô sắp toi rồi. Cho dù ba cô có thấy tôi thì cũng phải khách khí gọi tôi là Đường nh thiếu gia đấy.”
“Nếu ông ta biết tôi với cô quen nhau thì không biết ông ta sẽ vui chừng nào đâu, cô cứ theo tôi đi, hahaha…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Dao phủ đầy sương giá: “Đường Hạo, cái thứ chuột nhất như anh mà cũng xứng để cho bổn tiểu thư chú ý á, đừng có nằm mơ.”
Đường Hạo ghét nhất người khác gọi mình là chuột(*), sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói ra điều kiện rồi, đồng ý hay không tuỳ cô thôi.”
(°) “Hạo” trong Đường Hạo / Táng hào/ đồng âm với “háo”
trong háo tử / hàozi/ có nghĩa là con chuột.
“Bây giờ cô tự quyết đnh đi, ngủ với tôi hay là lập tức đưa đủ cho tôi 100 tỷ.”
“Thiếu một đồng nào thì tôi sẽ dẫn anh em tôi đến nhà của cô tìm Bộ trưởng Tiêu đòi tiền.”
Sắc mặt của Tiêu Dao trở nên vô cùng khó coi.
Thực lực của Chiến Lang rất mạnh, nhưng rõ ràng anh ta không cùng đẳng cấp với Ngạ Quỷ.
Anh ta hầu như chỉ chống đỡ được vài chiêu, Ngạ Quỷ đấm xuyên qua hàng phòng ngự của anh ta, khiến lồng ngực anh ta để trống.
Ngạ Quỷ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhanh như chớp giáng cho Chiến Lang một loạt ba cú đấm, những nắm đắm của hắn ta đều đánh vào cùng một v trí trên ngực Chiến Lang.
Chiến Lang b đánh lui ba bước liên tiếp, xương trong lồng ngực đều đã vỡ vụn, anh ta phun ra một ngụm máu lẫn với các mảnh nội tạng của mình, lập tức ngã ra, mắt mạng tại chỗ Hiện trường một mảng nhốn nháo!
“Cái quái gì vậy?”
Tiêu Dao cũng chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức trở nên tái nhợt, cả người run lên.
Chiến Lang vậy mà lại thua rồi.
Hơn nữa, không chỉ Chiến Lang b mất mạng mà nhóm người của Tiêu Dao sẽ phải mắt toàn bộ 100 tỷ kia.
Đừng nhìn nhóm người Tiêu Dao đều là cậu ấm cô chiêu, thực ra bọn họ gom góp được 100 tỷ kia cũng không dễ dàng gì, góp đủ hướng, vay mượn đủ người mới được chừng đó.
Bây giờ lại thực sự thua rồi, nhóm người Tiêu Dao cảm thấy trời như sắp sập xuống rồi.
Ngược lại, đám công tử quần là áo lượt Đường Hạo thì lại đang hoan hô.
Đường Hạo lúc này rất đắc ý, mang theo nhóm người của mình đi sang, vẻ mặt đầy chế nhạo, cười lạnh nói: “Tiêu Dao, các cô thua rồi, mau đưa tiền đặt cược ra đây, chuyển khoản 100 tỷ sang đây đi.”
Tiêu Dao cắn chặt môi, nói với một người đàn ông đeo kính vàng trong nhóm người của mình: “Trương Lợi Đông, chuyển tiền cho bọn họ đi.”
Trương Lợi Đông nghe tháy vậy thì trán đổ mồ hôi hột, thì thào nói: “Tiêu đại tiểu thư, chúng ta chỉ mới góp được 80 tỷ thôi. Dù chuyển hết cho bọn họ thì vẫn còn thiếu 20 tỷ.
Đường Hạo không chút do dự từ chối: “Không được, cô tưởng mình đang mua rau ngoài chợ đấy à, còn ghi nợ nữa chứ?”
Anh ta nói dứt lời, đôi mắt lại đảo quanh dáng người yêu kiều của Tiêu Dao, sau đó chợt nở nụ cười xấu xa nói: “Nếu còn 20 tỷ, cô muốn khát 2 tháng cũng không phải không được, nhưng mà cô phải đánh đổi gì đó chứ.”
“Dù sao thì trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, Tiêu đại tiểu thư nói xem có đúng không?”
Tiêu Diêu khẽ nhíu mày: “Thế anh muốn bao nhiêu lãi?”
Đường Hạo giễu cọt: “Tiêu Dao, cô cho rằng tôi quan tâm chút lãi nhỏ nhoi đó sao?”
Tiêu Dao càng cau chặt mày: “Thế anh muốn cái gì?”
Đường Hạo nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Dao, cười xấu xa: “Tôi muốn cô, cô đến phòng tôi ngủ với tôi một đêm, 20 tỷ còn lại trả khi nào cũng được.”
Mặt Tiêu Dao biến sắc, vẻ mặt đầy tức giận: “Đường Nh, anh dám vô lễ với tôi, anh muốn chết à.”
Nhóm bạn phía sau Tiêu Dao cũng đều trừng mắt nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo hoàn toàn không hoảng sợ, bác của anh ta là Các lão Đường Bá An, gần đây gia tộc đã quyết đnh cho Đường Bá An nhận anh ta làm con trai. Từ nay anh ta sẽ là con trai và là người thừa kế của Các lão Đường!
Cha của Tiêu Dao chỉ là một Bộ trưởng, hơn nữa chỗ dựa của nhà họ Tiêu cũng chính là lão Quốc chủ lúc này đã đổ bệnh rồi.
Đường Hạo thật sự không còn để nhà họ Tiêu vào mắt nữa, nếu không anh ta cũng không dám đưa ra yêu cầu xắc xược như vậy với Tiêu Dao.
Anh ta nhếch mép: “Ha ha, Tiêu Dao, chỗ dựa của nhà họ Tiêu các cô sắp toi rồi. Cho dù ba cô có thấy tôi thì cũng phải khách khí gọi tôi là Đường nh thiếu gia đấy.”
“Nếu ông ta biết tôi với cô quen nhau thì không biết ông ta sẽ vui chừng nào đâu, cô cứ theo tôi đi, hahaha…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Dao phủ đầy sương giá: “Đường Hạo, cái thứ chuột nhất như anh mà cũng xứng để cho bổn tiểu thư chú ý á, đừng có nằm mơ.”
Đường Hạo ghét nhất người khác gọi mình là chuột(*), sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói ra điều kiện rồi, đồng ý hay không tuỳ cô thôi.”
(°) “Hạo” trong Đường Hạo / Táng hào/ đồng âm với “háo”
trong háo tử / hàozi/ có nghĩa là con chuột.
“Bây giờ cô tự quyết đnh đi, ngủ với tôi hay là lập tức đưa đủ cho tôi 100 tỷ.”
“Thiếu một đồng nào thì tôi sẽ dẫn anh em tôi đến nhà của cô tìm Bộ trưởng Tiêu đòi tiền.”
Sắc mặt của Tiêu Dao trở nên vô cùng khó coi.
Bình luận facebook