Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1167 Thật sự coi tôi là không khí sao?”
Sau khi cô vợ ngốc nghếch của mình có con dưới tác động bởi tình thương của mẹ, đã không còn ngốc nghếch hồ đồ nữa rồi.
“Vợ à, em thật thông minh!”. Tiêu Thanh đặt một nụ hôn thật sâu lên trên trán của cô.
“Hì hì!”
Mục Thiên Lam được khen ngợi, trong lòng rất vui vẻ. “Mẹ, mẹ có làm sao không ạ? Cục cưng lo lắng gần chết rồi!” Bé Lạc và bé Doanh ngoan ngoãn bắt đầu hỏi thăm.
“Mẹ không sao đâu, mẹ không nỡ bỏ bố và cục cưng, mới sẽ không có chuyện gì. Mẹ cũng học bé Doanh cắn người xấu rồi nhé” Mục Thiên Lam nói, ôm hai cục cưng vào trong lòng. Bây giờ Tiêu Thanh đã đến, cô cũng yên tâm rồi.
Bé Doanh nghe vậy, bật cười khanh khách.
Lúc này, Tiêu Thanh quay người lại, một đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm trên người Tần Phong.
Thân thể Tần Phong hơi chấn động một cái.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã nổi giận không thể kiềm chế nói: “Lên cho tạo, đánh chết con khốn đáng chết này cho tao. Con mẹ nó chứ, dám cắn đứt lỗ tai của ông đây, ông đây nhất định phải làm cho cô ta chết, ai dám ngăn cản thì đánh chết kẻ đó cho tao”.
“Vâng, cậu Tần!”. Bốn vệ sĩ lập tức lao về phía Mục Thiên Lam. Khóe mắt Tiêu Thanh co rút một cái.
“Tôi cũng đến rồi, anh còn dám nói đánh chết vợ của tôi. Thật sự coi tôi là không khí sao?”
Răng rắc!
Anh siết chặt quả đấm lại.
Tần Phong tức giận nói: “Coi anh là không khí, đó là may mắn của anh, không coi anh là không khí thì đánh chết anh trước rồi nói sau. Còn không nhanh cút sang một bên cho ông đây, anh còn không cút ra, con mẹ nó đánh chết anh ta trước cho tao!”
Anh ta vừa nói dứt lời.
Bịch bịch bịch!
Tiêu Thanh tung ra liên tiếp bốn quả đấm, đánh cho bốn tên vệ sĩ bay ra ngoài, tất cả bọn họ đều hôn mê bất tỉnh ở ngay tại chỗ.
“Cái này, cái này, cái này.” Tần Phong sự ngây người rồi!
Bốn vệ sĩ của mình đều là vệ sĩ siêu cấp, từng người một đều vô cùng có khả năng chiến đấu, nhưng lúc này bọn họ lại bị chồng của Mục Thiên Lam. dễ như trở bàn tay đánh chết rồi.
Trời ạ! Chồng của Mục Thiên Lam cũng quá dữ rồi đi.
Anh ta ở nước ngoài quanh năm, không có hiểu biết nhiều về Tiêu Thanh, cũng không quan tâm đến những chuyện này vớ vẩn này, cho nên không biết Tiêu Thanh có khả năng chiến đấu như thế nào. Nếu như anh ta biết, anh ta sẽ tuyệt đối không dám ra tay với Mục Thiên Lam nhiều lần dưới sự phòng bị thấp như vậy.
Cộp!
Cop!
Cộp!
Tiêu Thanh bước từng bước một tới gần Tân Phong, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết Mục Hải Long đang ở đâu?”.
“Anh anh anh... hỏi cái này làm gì?” Tần Phong tò mò hỏi.
Tiêu Thanh gằn từng chữ một trả lời: “Tôi biết là nó bảo anh gài bẫy, ra tay với vợ của tôi, tôi nhất định phải giết chết tên súc sinh này. Nếu anh nói cho tôi biết, tôi có thể giữ lại cho anh một mạng. Nếu anh không nói, thì anh cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác”.
Tần Phong sửng sốt. Là Mục Hải Long bảo Mục Hải Linh gài bẫy tôi rồi?
Cho dù biết mình bị gài bẫy, nhưng loại thiếu gia con nhà giàu bậc nhất như Tần Phong này lại có hậu đài và chỗ dựa vững chắc vô cùng khủng bố,
làm sao anh ta có thể khuất phục trước Tiêu Thanh chứ?
“Mục Hải Long gài bẫy tôi, chuyện này bản thân tôi sẽ tìm anh ta tính sổ, nhưng anh dám kêu gào ầm ĩ ở trước mặt tôi, ai cho anh cái dũng khí ấy hả?”
“Tôi có thể cảnh cáo anh, hậu đài của Tần Phong tôi mạnh mẽ lắm đấy, vợ của anh cắn đứt lỗ tai của tôi, cô ta đã đắc tội nghiêm trọng đến tôi rồi. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì có thể khiến cho cô ta chết cũng không biết chết như thế nào. Nếu như anh lại dám làm ra vẻ ở trước mặt tôi, tôi sẽ...”.
Anh ta còn chưa nói hết lời.
Bich!
Tiêu Thanh đã đấm một phát lên trên mặt của anh ta, khiến cho xương mặt của anh ta cũng bị đánh lõm xuống.
"A!"
Tân Phong kêu thảm thiết không ngừng. “Tôi cũng đã nói tôi rất lợi hại rồi, con mẹ nó sao anh dám đánh tôi hả?”
“Vợ à, em thật thông minh!”. Tiêu Thanh đặt một nụ hôn thật sâu lên trên trán của cô.
“Hì hì!”
Mục Thiên Lam được khen ngợi, trong lòng rất vui vẻ. “Mẹ, mẹ có làm sao không ạ? Cục cưng lo lắng gần chết rồi!” Bé Lạc và bé Doanh ngoan ngoãn bắt đầu hỏi thăm.
“Mẹ không sao đâu, mẹ không nỡ bỏ bố và cục cưng, mới sẽ không có chuyện gì. Mẹ cũng học bé Doanh cắn người xấu rồi nhé” Mục Thiên Lam nói, ôm hai cục cưng vào trong lòng. Bây giờ Tiêu Thanh đã đến, cô cũng yên tâm rồi.
Bé Doanh nghe vậy, bật cười khanh khách.
Lúc này, Tiêu Thanh quay người lại, một đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm trên người Tần Phong.
Thân thể Tần Phong hơi chấn động một cái.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã nổi giận không thể kiềm chế nói: “Lên cho tạo, đánh chết con khốn đáng chết này cho tao. Con mẹ nó chứ, dám cắn đứt lỗ tai của ông đây, ông đây nhất định phải làm cho cô ta chết, ai dám ngăn cản thì đánh chết kẻ đó cho tao”.
“Vâng, cậu Tần!”. Bốn vệ sĩ lập tức lao về phía Mục Thiên Lam. Khóe mắt Tiêu Thanh co rút một cái.
“Tôi cũng đến rồi, anh còn dám nói đánh chết vợ của tôi. Thật sự coi tôi là không khí sao?”
Răng rắc!
Anh siết chặt quả đấm lại.
Tần Phong tức giận nói: “Coi anh là không khí, đó là may mắn của anh, không coi anh là không khí thì đánh chết anh trước rồi nói sau. Còn không nhanh cút sang một bên cho ông đây, anh còn không cút ra, con mẹ nó đánh chết anh ta trước cho tao!”
Anh ta vừa nói dứt lời.
Bịch bịch bịch!
Tiêu Thanh tung ra liên tiếp bốn quả đấm, đánh cho bốn tên vệ sĩ bay ra ngoài, tất cả bọn họ đều hôn mê bất tỉnh ở ngay tại chỗ.
“Cái này, cái này, cái này.” Tần Phong sự ngây người rồi!
Bốn vệ sĩ của mình đều là vệ sĩ siêu cấp, từng người một đều vô cùng có khả năng chiến đấu, nhưng lúc này bọn họ lại bị chồng của Mục Thiên Lam. dễ như trở bàn tay đánh chết rồi.
Trời ạ! Chồng của Mục Thiên Lam cũng quá dữ rồi đi.
Anh ta ở nước ngoài quanh năm, không có hiểu biết nhiều về Tiêu Thanh, cũng không quan tâm đến những chuyện này vớ vẩn này, cho nên không biết Tiêu Thanh có khả năng chiến đấu như thế nào. Nếu như anh ta biết, anh ta sẽ tuyệt đối không dám ra tay với Mục Thiên Lam nhiều lần dưới sự phòng bị thấp như vậy.
Cộp!
Cop!
Cộp!
Tiêu Thanh bước từng bước một tới gần Tân Phong, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết Mục Hải Long đang ở đâu?”.
“Anh anh anh... hỏi cái này làm gì?” Tần Phong tò mò hỏi.
Tiêu Thanh gằn từng chữ một trả lời: “Tôi biết là nó bảo anh gài bẫy, ra tay với vợ của tôi, tôi nhất định phải giết chết tên súc sinh này. Nếu anh nói cho tôi biết, tôi có thể giữ lại cho anh một mạng. Nếu anh không nói, thì anh cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác”.
Tần Phong sửng sốt. Là Mục Hải Long bảo Mục Hải Linh gài bẫy tôi rồi?
Cho dù biết mình bị gài bẫy, nhưng loại thiếu gia con nhà giàu bậc nhất như Tần Phong này lại có hậu đài và chỗ dựa vững chắc vô cùng khủng bố,
làm sao anh ta có thể khuất phục trước Tiêu Thanh chứ?
“Mục Hải Long gài bẫy tôi, chuyện này bản thân tôi sẽ tìm anh ta tính sổ, nhưng anh dám kêu gào ầm ĩ ở trước mặt tôi, ai cho anh cái dũng khí ấy hả?”
“Tôi có thể cảnh cáo anh, hậu đài của Tần Phong tôi mạnh mẽ lắm đấy, vợ của anh cắn đứt lỗ tai của tôi, cô ta đã đắc tội nghiêm trọng đến tôi rồi. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì có thể khiến cho cô ta chết cũng không biết chết như thế nào. Nếu như anh lại dám làm ra vẻ ở trước mặt tôi, tôi sẽ...”.
Anh ta còn chưa nói hết lời.
Bich!
Tiêu Thanh đã đấm một phát lên trên mặt của anh ta, khiến cho xương mặt của anh ta cũng bị đánh lõm xuống.
"A!"
Tân Phong kêu thảm thiết không ngừng. “Tôi cũng đã nói tôi rất lợi hại rồi, con mẹ nó sao anh dám đánh tôi hả?”