Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1234 “Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”
“Thần tượng chính là thần tượng, mấy đứa con gái bình thường như chúng ta sao có thể làm thần tượng rung động được chứ?”
Các cô chỉ có thể âm thầm thở dài mà thôi.
Sau khi ăn xong, biết được tin Tiêu Thanh phải về Long Quốc, Kim Tử Nhã lập tức sắp xếp máy bay tư nhân đưa Tiêu Thanh và Mục An Quốc về Dương Thành.
Khi bọn họ về đến nhà thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Mấy người Mục Thiên Lam đều đang ở nhà, thấy Tiêu Thanh và Mục An Quốc trở
về, bọn họ cảm thấy vô cùng vui mừng. Bà cụ Mục và Mục An Minh lập tức ôm lấy Mục An Quốc khóc lóc.
“Mẹ, con trai bất hiếu, không những không giết được tên súc sinh Mục Hải Long mà còn để nó sống sót, khiến cho mẹ và mọi người phải lo lắng cho con. Con đúng là một thằng vô dụng mà!”
Mục An Quốc vô cùng áy náy, ông ta khóc lên như một đứa trẻ.
“Còn sống trở về là tốt rồi, còn sống trở về là tốt rồi!”
Bà cụ Mục và Mục An Minh cùng nhau an ủi Mục An Quốc.
Mục Thiên Lam kéo tay Tiêu Thanh đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn được bố ôm, mẹ mở cửa ra đi!” Bé Doanh liên tục gõ cửa phòng.
Mục Thiên Lam lên tiếng: “Mẹ và bố có chút chuyện, một lát nữa bố sẽ ôm bé Doanh”
“Con không muốn. Bé Doanh muốn được bố ôm ngay bây giờ cơ!” Cô bé liên tục gõ cửa.
Hai mắt Mục Thiên Lam trợn trừng.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Mục An Phong: “Mẹ con và bố con muốn sinh cho bé Doanh một em trai đấy, bé Doanh ngoan đừng làm phiền bố mẹ nữa, mau đi chơi với cậu nào”
“Hay quá, hay quá! Mẹ ơi, mẹ mau sinh cho bé Doanh một em trai nhé, bé Doanh
muốn đưa em trai đi chơi cầu trượt”
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nghe thấy thế thì lập tức bật cười.
“Bà xã, nhớ anh rồi sao?”
Tiêu Thanh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mục Thiên Lam cười ha ha nói.
Mục Thiên Lam cong môi: “Anh đi Nhật Bản thì làm sao em không lo lắng được chứ? Cả ngày em ăn không ngon ngủ không yên, anh mau để em kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không?”
Nói xong, cô lập tức cởi quần áo của Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh ôm ngang cố lên.
“Anh không bị thương ở đâu hết. Bé Doanh muốn có em trai kìa, chúng ta phải cố gắng một chút, nhanh chóng sinh một em trai cho bé Doanh mới được”
Nói xong, anh đặt Mục Thiên Lam lên giường.
“Đáng ghét, ngoài kia nhiều người như vậy, hay là để buổi tối đi”
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”
Một tiếng sau.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam bước ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy bé Kiệt, con trai của Mục Hải Long, đang ngồi trong xe đẩy của em bé, ngây ngô gọi: “Ông nội, ông nội..”
“Ông nội ở đây này bé Kiệt ơi, cười với ông nội một cái được không nào?”
“Ông nội, ông nội.”
Bé Kiệt vẫn ngây ngốc, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm.
"Hu hu hu..."
Mục An Quốc tan vỡ, ông ta ôm bé Kiệt vào lòng, khóc đến đau đớn tâm can.
“Cháu trai ngoan của ông, cháu là hy vọng duy nhất của ông đấy. Bây giờ cháu
biến thành dáng vẻ như thế này thì cháu bảo ông phải sống thế nào đây hả cháu..”
Các cô chỉ có thể âm thầm thở dài mà thôi.
Sau khi ăn xong, biết được tin Tiêu Thanh phải về Long Quốc, Kim Tử Nhã lập tức sắp xếp máy bay tư nhân đưa Tiêu Thanh và Mục An Quốc về Dương Thành.
Khi bọn họ về đến nhà thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Mấy người Mục Thiên Lam đều đang ở nhà, thấy Tiêu Thanh và Mục An Quốc trở
về, bọn họ cảm thấy vô cùng vui mừng. Bà cụ Mục và Mục An Minh lập tức ôm lấy Mục An Quốc khóc lóc.
“Mẹ, con trai bất hiếu, không những không giết được tên súc sinh Mục Hải Long mà còn để nó sống sót, khiến cho mẹ và mọi người phải lo lắng cho con. Con đúng là một thằng vô dụng mà!”
Mục An Quốc vô cùng áy náy, ông ta khóc lên như một đứa trẻ.
“Còn sống trở về là tốt rồi, còn sống trở về là tốt rồi!”
Bà cụ Mục và Mục An Minh cùng nhau an ủi Mục An Quốc.
Mục Thiên Lam kéo tay Tiêu Thanh đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn được bố ôm, mẹ mở cửa ra đi!” Bé Doanh liên tục gõ cửa phòng.
Mục Thiên Lam lên tiếng: “Mẹ và bố có chút chuyện, một lát nữa bố sẽ ôm bé Doanh”
“Con không muốn. Bé Doanh muốn được bố ôm ngay bây giờ cơ!” Cô bé liên tục gõ cửa.
Hai mắt Mục Thiên Lam trợn trừng.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Mục An Phong: “Mẹ con và bố con muốn sinh cho bé Doanh một em trai đấy, bé Doanh ngoan đừng làm phiền bố mẹ nữa, mau đi chơi với cậu nào”
“Hay quá, hay quá! Mẹ ơi, mẹ mau sinh cho bé Doanh một em trai nhé, bé Doanh
muốn đưa em trai đi chơi cầu trượt”
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh nghe thấy thế thì lập tức bật cười.
“Bà xã, nhớ anh rồi sao?”
Tiêu Thanh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mục Thiên Lam cười ha ha nói.
Mục Thiên Lam cong môi: “Anh đi Nhật Bản thì làm sao em không lo lắng được chứ? Cả ngày em ăn không ngon ngủ không yên, anh mau để em kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không?”
Nói xong, cô lập tức cởi quần áo của Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh ôm ngang cố lên.
“Anh không bị thương ở đâu hết. Bé Doanh muốn có em trai kìa, chúng ta phải cố gắng một chút, nhanh chóng sinh một em trai cho bé Doanh mới được”
Nói xong, anh đặt Mục Thiên Lam lên giường.
“Đáng ghét, ngoài kia nhiều người như vậy, hay là để buổi tối đi”
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”
Một tiếng sau.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam bước ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy bé Kiệt, con trai của Mục Hải Long, đang ngồi trong xe đẩy của em bé, ngây ngô gọi: “Ông nội, ông nội..”
“Ông nội ở đây này bé Kiệt ơi, cười với ông nội một cái được không nào?”
“Ông nội, ông nội.”
Bé Kiệt vẫn ngây ngốc, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm.
"Hu hu hu..."
Mục An Quốc tan vỡ, ông ta ôm bé Kiệt vào lòng, khóc đến đau đớn tâm can.
“Cháu trai ngoan của ông, cháu là hy vọng duy nhất của ông đấy. Bây giờ cháu
biến thành dáng vẻ như thế này thì cháu bảo ông phải sống thế nào đây hả cháu..”
Bình luận facebook