Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1232 “Đó là vợ của tôi”
Tốc độ lúc bắn ngược trở lại của những viên đạn còn nhanh hơn lúc bắn ra. Cả ba viên đều bắn trúng ấn đường của người da đen cầm đầu, khiến anh ta bị ngay tại chỗ.
“Ôi trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Toàn bộ đám người vây xem sửng sốt.
Lâm Doãn Nhi và Kim Tố Nhã không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn quay đầu nhìn lại. Thấy ấn đường của tên lính đánh thuê da đen cầm đầu bị bắn thủng, hai người hét lên một tiếng rồi vội vã bịt miệng, trong mắt vô cùng kinh ngạc!
Hai mươi tên lính đánh thuế cũng sững sờ tại chỗ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu lĩnh của bọn họ đã chết rồi.
“Ha ha!” Lúc này, Mục An Quốc mới cười lớn: “Tôi đã nói rồi, bảo các người cút mà các người không chịu cút, bây giờ đã biết con rể của em trai tôi lợi hại như thế nào chưa?”
Nghe vậy, Lâm Doãn Nhi và Kim Tổ Nhã lập tức nhìn về phía Tiêu Thanh. Hai người bọn họ đều biết tiếng Trung, vì vậy có thể nghe hiểu những gì Mục An Quốc nói, bọn họ biết anh chàng tuấn tú ở trước mặt này đã ra tay giết chết lính đánh thuê.
“Doãn Nhi, cậu có thấy anh chàng đẹp trai này rất đàn ông không?” Kim Tổ Nhã hỏi nho.
“Ừm ừm!” Lâm Doãn Nhi gật đầu như gà mổ thóc nói: “Không chỉ rất đàn ông, mà còn vô cùng anh tuấn nữa, quả đúng là thần tượng mà, đẹp trai hơn nhiều so với các anh oppa của Hạ Quốc chúng ta đấy!”.
Kim Tố Nhã gật đầu một cách máy móc, rất tán thành với câu nói này. Ngay lập tức hai cô gái xinh đẹp mặc bikini bị mê hoặc, ánh mắt nhìn Tiêu Thanh giống như là đang nhìn thần tượng vậy!
“Tại sao đám lính đánh thuế các người lại chạy tới đây bắn bọn họ?” Lúc này Tiêu Thanh mở miệng, hỏi bọn họ bằng tiếng Anh.
Một tên lính đánh thuê da trắng hỏi với vẻ tức giận: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Mày xía vào cái rắm á, mày có tin tao bắn mày thành tổ ong không hả?”
Tiêu Thanh lạnh nhạt nói: “Mấy năm trước, thế giới ngầm đã treo thưởng cho ai lấy được tính mạng của Tiêu Thanh. Người nào tới sa mạc Panier giết được Tiêu Thanh thì
sẽ nhận được phần thưởng trị giá ba nghìn tỷ đô la, các người có biết chuyện này không?”
“Biết chứ?”
Tất cả lính đánh thuê gật đầu.
“Tôi chính là Tiêu Thanh đó”
“Cái gì cơ?”
Toàn bộ đám lính đánh thuê nhảy dựng lên. Ngay lập tức, tên nào tên nấy hoảng sợ muốn chết, ngay cả đứng cũng không vững, không ngừng run bần bật.
“Sợ rồi à?” Tiêu Thanh cười hỏi.
Dứt lời!
Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!
Tất cả lính đánh thuê đều quỳ sụp xuống, ném súng đi, giơ hai tay lên gào khóc: "Ông anh, tha mạng cho em!”
Đùa à!
Tiêu Thanh bị truy nã kia là Hộ Quốc Chiến Soái tiếng tăm lẫy lừng của Long Quốc.
Gặp được đại thần tôn quý như thế, bọn họ có thể không sợ được sao?
“Trời ạ!”
Lâm Doãn Nhi kinh ngạc nói: “Tố Nhã, cậu nhìn đi, ngay cả đám lính đánh thuê cũng quỳ xuống hết rồi, lại còn la hét ông anh tha mạng nữa chứ. Dường như người đàn ông Long Quốc tên là Tiêu Thanh này rất có mặt mũi, cũng rất có ảnh hưởng, đúng là khí phách quá nhỉ!”
“Ừm ừm!”
Kim Tổ Nhã liên tục gật đầu.
Ngay lúc này, hai cô gái xinh đẹp mặc bikini bị dọa đến mức chân mềm nhũn đang nằm sấp ở dưới đất mới không còn hoảng sợ nữa. Trong nháy mắt bọn họ như được tăng thêm sức mạnh, vội vàng đỡ nhau đứng dậy, phấn khởi chạy tới trước mặt Tiêu Thanh rồi cúi người thật sâu, phong cảnh tuyệt đẹp bị lộ ra, khiến đôi mắt được làm bằng hợp kim titan 24k của Mục An Quốc sắp bị chọc mù.
“Anh Tiêu, cảm ơn anh đã ra tay nghĩa hiệp khi thấy chuyện bất bình, cảm ơn anh rất nhiều. Anh thật sự vô cùng đàn ông, vô cùng đẹp trai đấy, anh Tiêu!”
Hai người bọn họ đều nói tiếng Trung, bộ dạng vô cùng si mê.
“Hai người có thể nói được tiếng Trung, không tệ nhỉ” Tiêu Thanh cười nói.
Lâm Doãn Nhi giải thích: “Tôi thường xuyên đến Long Quốc để quay quảng cáo và quay phim truyền hình, cho nên cố ý học tiếng Trung, tuy nhiên nói chuyện không được chuẩn lắm, anh Tiêu nghe có hiểu không?"
“Tôi hiểu” Tiêu Thanh gật đầu.
Kim Tố Nhã nói tiếp: “Tôi cũng thường xuyên làm ăn với người Long Quốc. Trước đây không lâu, tôi còn tới Dương Thành để bàn bạc chuyện làm đại lý cho kem trị sẹo Lan. Lam với Tập đoàn Lạc Doanh đấy, cho nên tiếng Trung của tôi cũng khá ổn”
"Ô!"
Tiêu Thanh cười nói: “Có phải có bàn bạc chuyện đại lý với một cô gái tên là Mục Thiên Lam đúng không?”
“Đúng thế, anh Tiêu biết người đó sao?”
Tiêu Thanh cười ha hả: “Đó là vợ của tôi”
“Sao cơ? Vợ của anh ư?”
“Ôi trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Toàn bộ đám người vây xem sửng sốt.
Lâm Doãn Nhi và Kim Tố Nhã không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn quay đầu nhìn lại. Thấy ấn đường của tên lính đánh thuê da đen cầm đầu bị bắn thủng, hai người hét lên một tiếng rồi vội vã bịt miệng, trong mắt vô cùng kinh ngạc!
Hai mươi tên lính đánh thuế cũng sững sờ tại chỗ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu lĩnh của bọn họ đã chết rồi.
“Ha ha!” Lúc này, Mục An Quốc mới cười lớn: “Tôi đã nói rồi, bảo các người cút mà các người không chịu cút, bây giờ đã biết con rể của em trai tôi lợi hại như thế nào chưa?”
Nghe vậy, Lâm Doãn Nhi và Kim Tổ Nhã lập tức nhìn về phía Tiêu Thanh. Hai người bọn họ đều biết tiếng Trung, vì vậy có thể nghe hiểu những gì Mục An Quốc nói, bọn họ biết anh chàng tuấn tú ở trước mặt này đã ra tay giết chết lính đánh thuê.
“Doãn Nhi, cậu có thấy anh chàng đẹp trai này rất đàn ông không?” Kim Tổ Nhã hỏi nho.
“Ừm ừm!” Lâm Doãn Nhi gật đầu như gà mổ thóc nói: “Không chỉ rất đàn ông, mà còn vô cùng anh tuấn nữa, quả đúng là thần tượng mà, đẹp trai hơn nhiều so với các anh oppa của Hạ Quốc chúng ta đấy!”.
Kim Tố Nhã gật đầu một cách máy móc, rất tán thành với câu nói này. Ngay lập tức hai cô gái xinh đẹp mặc bikini bị mê hoặc, ánh mắt nhìn Tiêu Thanh giống như là đang nhìn thần tượng vậy!
“Tại sao đám lính đánh thuế các người lại chạy tới đây bắn bọn họ?” Lúc này Tiêu Thanh mở miệng, hỏi bọn họ bằng tiếng Anh.
Một tên lính đánh thuê da trắng hỏi với vẻ tức giận: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Mày xía vào cái rắm á, mày có tin tao bắn mày thành tổ ong không hả?”
Tiêu Thanh lạnh nhạt nói: “Mấy năm trước, thế giới ngầm đã treo thưởng cho ai lấy được tính mạng của Tiêu Thanh. Người nào tới sa mạc Panier giết được Tiêu Thanh thì
sẽ nhận được phần thưởng trị giá ba nghìn tỷ đô la, các người có biết chuyện này không?”
“Biết chứ?”
Tất cả lính đánh thuê gật đầu.
“Tôi chính là Tiêu Thanh đó”
“Cái gì cơ?”
Toàn bộ đám lính đánh thuê nhảy dựng lên. Ngay lập tức, tên nào tên nấy hoảng sợ muốn chết, ngay cả đứng cũng không vững, không ngừng run bần bật.
“Sợ rồi à?” Tiêu Thanh cười hỏi.
Dứt lời!
Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!
Tất cả lính đánh thuê đều quỳ sụp xuống, ném súng đi, giơ hai tay lên gào khóc: "Ông anh, tha mạng cho em!”
Đùa à!
Tiêu Thanh bị truy nã kia là Hộ Quốc Chiến Soái tiếng tăm lẫy lừng của Long Quốc.
Gặp được đại thần tôn quý như thế, bọn họ có thể không sợ được sao?
“Trời ạ!”
Lâm Doãn Nhi kinh ngạc nói: “Tố Nhã, cậu nhìn đi, ngay cả đám lính đánh thuê cũng quỳ xuống hết rồi, lại còn la hét ông anh tha mạng nữa chứ. Dường như người đàn ông Long Quốc tên là Tiêu Thanh này rất có mặt mũi, cũng rất có ảnh hưởng, đúng là khí phách quá nhỉ!”
“Ừm ừm!”
Kim Tổ Nhã liên tục gật đầu.
Ngay lúc này, hai cô gái xinh đẹp mặc bikini bị dọa đến mức chân mềm nhũn đang nằm sấp ở dưới đất mới không còn hoảng sợ nữa. Trong nháy mắt bọn họ như được tăng thêm sức mạnh, vội vàng đỡ nhau đứng dậy, phấn khởi chạy tới trước mặt Tiêu Thanh rồi cúi người thật sâu, phong cảnh tuyệt đẹp bị lộ ra, khiến đôi mắt được làm bằng hợp kim titan 24k của Mục An Quốc sắp bị chọc mù.
“Anh Tiêu, cảm ơn anh đã ra tay nghĩa hiệp khi thấy chuyện bất bình, cảm ơn anh rất nhiều. Anh thật sự vô cùng đàn ông, vô cùng đẹp trai đấy, anh Tiêu!”
Hai người bọn họ đều nói tiếng Trung, bộ dạng vô cùng si mê.
“Hai người có thể nói được tiếng Trung, không tệ nhỉ” Tiêu Thanh cười nói.
Lâm Doãn Nhi giải thích: “Tôi thường xuyên đến Long Quốc để quay quảng cáo và quay phim truyền hình, cho nên cố ý học tiếng Trung, tuy nhiên nói chuyện không được chuẩn lắm, anh Tiêu nghe có hiểu không?"
“Tôi hiểu” Tiêu Thanh gật đầu.
Kim Tố Nhã nói tiếp: “Tôi cũng thường xuyên làm ăn với người Long Quốc. Trước đây không lâu, tôi còn tới Dương Thành để bàn bạc chuyện làm đại lý cho kem trị sẹo Lan. Lam với Tập đoàn Lạc Doanh đấy, cho nên tiếng Trung của tôi cũng khá ổn”
"Ô!"
Tiêu Thanh cười nói: “Có phải có bàn bạc chuyện đại lý với một cô gái tên là Mục Thiên Lam đúng không?”
“Đúng thế, anh Tiêu biết người đó sao?”
Tiêu Thanh cười ha hả: “Đó là vợ của tôi”
“Sao cơ? Vợ của anh ư?”
Bình luận facebook