Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1185 "Đừng tìm nữa."
Đứa trẻ là của ai thì cô ta là người rõ ràng hơn ai hết. "Đi thôi con trai, đi xử lý cái tên Tiêu Thanh đó." Phu nhân kia nói.
Tần Phong giận đùng đùng, phun ra một câu nói: "Rốt cuộc chuyện này có quan hệ với các người hay không thì tôi sẽ điều tra kỹ. Nếu để tôi tra ra được có liên quan gì đến các người, là các người hãm hại tôi, đến lúc đó tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"
Dứt lời, anh ta thở phì phò rời đi cùng vị phu nhân kia. Phù! Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. "Hải Long, con không sao chứ?" Lý Nam Hương đỡ Mục Hải Long dậy.
"Ha ha!" Mục Hải Long toét miệng cười, lộ ra hàm răng be bét máu, nói với giọng vui mừng: "Hải Linh, em đúng là em gái ngoan của anh, nếu không phải em có thai thì cái mạng này của anh cũng không còn nữa rồi, lần này anh gặp đại nạn không chết, tương lai nhất định sẽ may mắn!"
"Mày là đại nạn không chết, còn con trai mày đã bị mày hại chết rồi!" Mục An Quốc ôm đứa trẻ cả người đều là máu đi tới bên cạnh Mục Hải Long, không kiềm chế được cơn giận mà đạp anh ta mấy cái, hét lên: "Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng làm chuyện ác nữa mà mày lại không thèm nghe. Sao cứ phải đi trêu chọc Tiêu Thanh làm gì.
"Tự cho là mình là Gia Cát Lái thể có thể đùa giỡn người trong thiên hạ hay sao?"
"Mày là đồ chó má, cuối cùng còn chơi chết con trai mày rồi đấy. Sinh ra một tên súc sinh như mày, đời trước Mục An Quốc tạo đúng là đã làm quá nhiều điều sai trái rồi. Tao hận không thể chém chết mày!"
Dứt lời, ông ta bật khóc rồi ôm đứa trẻ đầy máu chạy ra ngoài. "Đúng là có bệnh!" Mục Hải Long không nhịn được mà phỉ nhổ.
"Chỉ là một đứa trẻ thôi, có cái gì mà phải buồn chứ? Người làm bổ như tôi không vội, ông ta vội cái gì? Đúng là bị bệnh không nhẹ. Ông đây có tiền, không có con, ông đây có thể tìm mấy chục con đàn bà sinh mấy chục đứa trẻ cho ông đây, có cần phải vì một đứa bé mà nổi nóng với ông đây không?"
Sau đó anh ta nổi giận đùng đùng đứng lên.
"Đều tại bà cụ đáng chết đó, gọi điện thoại báo tin làm cái gì. Nếu như không gọi điện thoại thì cậu Tần cũng sẽ không bị đánh thảm như vậy, tôi cũng sẽ không bị cậu Tần trả thù, con mẹ nó hôm nay thế nào tôi cũng phải chém chết bà già kia mới mới được!"
Dứt lời, anh ta chạy vào phòng bếp cầm một con dao đi ra. "Hải Long, cháu không thể làm như vậy, không thể!" Mục Anh Thiên lôi kéo anh ta.
"Cút ngay! Nếu không thì tôi chém chết chú!" Mục Hải Long hất Mục Anh Thiện ra, đá tung cửa vào phòng của lão phu nhân.
Nhìn quanh một vòng, bên trong không có một bóng người. "Người đâu?" Vẻ mặt của Mục Hải Long hằm hằm, chạy vào phòng vệ sinh đi tìm.
"Đừng tìm nữa." Lý Nam Hương nói: "Bà già chết tiệt này buộc quần áo vào với nhau, chắc là chạy trốn từ cửa sổ rồi."
Mục Hải Long chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn một cái thôi mà chân anh ta cũng mềm nhũn luôn rồi.
"Mẹ nó! Bà già chết tiệt này đúng là không muốn sống nữa rồi, dám dùng cách này để chạy trốn. Lá gan còn lớn hơn người trẻ tuổi là con đấy, thế mà không bị ngã chết, dày dặn kinh nghiệm ghế nhỉ!".
Nửa tiếng sau, vị phu nhân kia dẫn một đám người xuất hiện ở bên ngoài hội sở Victoria.
Bà ta xuống xe rồi vung tay lên: "Giết vào cho tôi!" "Dạ! Bà chủ!"
Tần Phong giận đùng đùng, phun ra một câu nói: "Rốt cuộc chuyện này có quan hệ với các người hay không thì tôi sẽ điều tra kỹ. Nếu để tôi tra ra được có liên quan gì đến các người, là các người hãm hại tôi, đến lúc đó tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"
Dứt lời, anh ta thở phì phò rời đi cùng vị phu nhân kia. Phù! Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. "Hải Long, con không sao chứ?" Lý Nam Hương đỡ Mục Hải Long dậy.
"Ha ha!" Mục Hải Long toét miệng cười, lộ ra hàm răng be bét máu, nói với giọng vui mừng: "Hải Linh, em đúng là em gái ngoan của anh, nếu không phải em có thai thì cái mạng này của anh cũng không còn nữa rồi, lần này anh gặp đại nạn không chết, tương lai nhất định sẽ may mắn!"
"Mày là đại nạn không chết, còn con trai mày đã bị mày hại chết rồi!" Mục An Quốc ôm đứa trẻ cả người đều là máu đi tới bên cạnh Mục Hải Long, không kiềm chế được cơn giận mà đạp anh ta mấy cái, hét lên: "Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng làm chuyện ác nữa mà mày lại không thèm nghe. Sao cứ phải đi trêu chọc Tiêu Thanh làm gì.
"Tự cho là mình là Gia Cát Lái thể có thể đùa giỡn người trong thiên hạ hay sao?"
"Mày là đồ chó má, cuối cùng còn chơi chết con trai mày rồi đấy. Sinh ra một tên súc sinh như mày, đời trước Mục An Quốc tạo đúng là đã làm quá nhiều điều sai trái rồi. Tao hận không thể chém chết mày!"
Dứt lời, ông ta bật khóc rồi ôm đứa trẻ đầy máu chạy ra ngoài. "Đúng là có bệnh!" Mục Hải Long không nhịn được mà phỉ nhổ.
"Chỉ là một đứa trẻ thôi, có cái gì mà phải buồn chứ? Người làm bổ như tôi không vội, ông ta vội cái gì? Đúng là bị bệnh không nhẹ. Ông đây có tiền, không có con, ông đây có thể tìm mấy chục con đàn bà sinh mấy chục đứa trẻ cho ông đây, có cần phải vì một đứa bé mà nổi nóng với ông đây không?"
Sau đó anh ta nổi giận đùng đùng đứng lên.
"Đều tại bà cụ đáng chết đó, gọi điện thoại báo tin làm cái gì. Nếu như không gọi điện thoại thì cậu Tần cũng sẽ không bị đánh thảm như vậy, tôi cũng sẽ không bị cậu Tần trả thù, con mẹ nó hôm nay thế nào tôi cũng phải chém chết bà già kia mới mới được!"
Dứt lời, anh ta chạy vào phòng bếp cầm một con dao đi ra. "Hải Long, cháu không thể làm như vậy, không thể!" Mục Anh Thiên lôi kéo anh ta.
"Cút ngay! Nếu không thì tôi chém chết chú!" Mục Hải Long hất Mục Anh Thiện ra, đá tung cửa vào phòng của lão phu nhân.
Nhìn quanh một vòng, bên trong không có một bóng người. "Người đâu?" Vẻ mặt của Mục Hải Long hằm hằm, chạy vào phòng vệ sinh đi tìm.
"Đừng tìm nữa." Lý Nam Hương nói: "Bà già chết tiệt này buộc quần áo vào với nhau, chắc là chạy trốn từ cửa sổ rồi."
Mục Hải Long chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn một cái thôi mà chân anh ta cũng mềm nhũn luôn rồi.
"Mẹ nó! Bà già chết tiệt này đúng là không muốn sống nữa rồi, dám dùng cách này để chạy trốn. Lá gan còn lớn hơn người trẻ tuổi là con đấy, thế mà không bị ngã chết, dày dặn kinh nghiệm ghế nhỉ!".
Nửa tiếng sau, vị phu nhân kia dẫn một đám người xuất hiện ở bên ngoài hội sở Victoria.
Bà ta xuống xe rồi vung tay lên: "Giết vào cho tôi!" "Dạ! Bà chủ!"