Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1202 “Cái này còn tạm được!”.
“Bốp!”
Mục Hải Long tát vào mặt Mục An Quốc, dữ tợn quát: "Tôi cảnh cáo ông, nếu ông muốn sống với tôi, có chuyện gì đi nữa ông cũng phải đứng về phía tôi. Tôi nói là cái gì thì phải là cái đó, đừng nói một câu tốt đẹp nào về Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam trước mặt tôi.”
“Từ hôm nay trở đi, ông còn dám nói cho bọn họ một câu tốt nào, tôi sẽ đối xử với ông giống như xử lý bà cụ, đến lúc đó đừng trách tôi bất hiếu”.
“Làm bố như ông, không ủng hộ cách làm của con trai mình thì ông đừng mong tôi hiếu thuận với ông!”
Trên đường đến đây, Mục An Quốc đã nhiều lần lưỡng lự, không biết có nên giết đứa con dã thú này của mình không.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ông ta vẫn không thể hạ quyết tâm. Muốn tự tay giết chết Mục Hải Long, nhưng lại không thể tàn nhẫn như vậy. Tuy nhiên, cái tát này, đã hoàn toàn làm lạnh tim ông ta.
Nuôi con chó còn hơn nuôi đứa con trai tàn bạo này! Không diệt trừ đứa xúc sinh này, thì giữ lại trên đời để làm gì?
Vì vậy, với đôi mắt đỏ hoe, ông ta cố nén cười nói: “Hải Long à, đừng giận, bố đã làm sai. Bắt đầu từ hôm nay, bố sẽ đứng về phía con, không bao giờ nói thay Tiêu Thanh và Thiên Lam nữa, chỉ nói điều tốt về con trai ngoan của bố thôi.”
“Cái này còn tạm được!”.
Mục Hải Long cười đắc thắng và đưa Mục An Quốc về dinh thự của mình ở Nhật Bản.
Kết quả là vừa bước vào nhà, Mục An Quốc liền trợn tròn mắt.
Chỉ nhìn thấy Lý Nam Hương mặc kimono, đang được một ông già khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi ôm chầm lấy. Hai người vừa nói vừa cười, thậm chí bàn tay của ông già Nhật Bản này đã luồn vào trong bộ kimono của Lý Nam Hương.
Nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng Mục An Quốc bùng lên, giống như núi lửa phun trào.
"Lý Nam Hương, con mụ không biết xấu hổ, rõ ràng biết Hải Long sẽ đưa tôi về nhà, bà dám cố tình làm điều này với một ông già khác trước mặt tôi. Nếu hôm nay không giết chết con người để tiện này, thì tôi không phải họ Mục!”
Ông ta ném món quà và lao tới. “Ông điên rồi!”. Mục Hải Long túm lấy Mục An Quốc, tát cho ông ta một cái, chỉ vào ông già Nhật Bản, và hét vào mặt Mục An Quốc: "Ông có biết ông ta là ai không? Ông ta là
quản lý của nhà tài phiệt Miki. Chúng tôi có thể ổn định cuộc sống ở Nhật Bản, tất cả là nhờ vào quản gia Kato đó”.
“Ông có nhìn ra không, ông ấy chính là niềm vinh dự của gia đình chúng ta, chỉ cần ông ấy vui vẻ, thì gia đình chúng ta liền có thể hưng thịnh ở Nhật Bản, còn có thể đi theo nhà tài phiệt Miki và được nhà tài phiệt Miki bảo vệ”
"Nếu ông còn dám hét lên một tiếng nào nữa, khiến cho quản gia Kato mất vui, tôi có thể giết ông đấy, ông tin không?"
Lý Nam Hương cũng nhìn chằm chằm: "Chuyện gì, làm ầmilên, đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc trước mời khách hàng ăn tối, ông cũng từng ôm các em gái của ông rồi."
“Quản gia Kato đến nhà chúng ta bàn chuyện xử lý Tiêu Thanh, để báo thù cho hội trưởng Matsushita, đồng thời cũng muốn giúp Hải Long, ông và tôi nhập quốc tịch Nhật Bản, để nhà chúng ta trở thành gia đình quý tộc Nhật Bản, đây không phải việc lớn sao?”
"Quản gia Kato cảm thấy tôi gợi cảm và xinh đẹp. Ôm tôi có gì sai? Ông có thể đi câu lạc bộ đêm ôm một người phụ nữ khác, tôi không được quản gia Kato ôm sao? Địa vị của ông cao hơn tôi sao?"
Khi Mục An Quốc nghe vậy, ông ta cảm thấy phổi mình như muốn nổ tung.
Trước đây cảm thấy, khi em hai của ông ta cưới người đàn bàn đanh đá Ngô Tuệ Lan, thì ông ta đã cảm thấy Mục An Minh sẽ xui xẻo cả đời.
Hiện tại mới phát hiện, Ngô Tuệ Lan mang may mắn cho chồng mình, em hai của ông ta bây giờ sống như thần tiên, đừng nói gì là hạnh phúc.
Ngược lại Lý Nam Hương, sinh ra cho ông ta một tên súc sinh, hại nhà ông ta không còn giống một cái nhà nữa rồi.
Ông ta thực sự muốn đánh cược cái mạng già này, đi liều mạng với bọn chúng.
Tuy nhiên, ông ta phải giúp Thiên Lam và Tiêu Thanh, thoát khỏi con thú Hải Long này, nên ông ta đành chịu đựng và mỉm cười nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên nổi máu ghen. Bà đang nghĩ cho gia đình chúng ta., làm sao sao có thể giận bà được?
“Mọi người cứ nói chuyện, muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng tôi nghĩ gì đâu, tôi có thể chịu được, già đến như vậy rồi, còn chuyện gì không chịu nổi nữa chứ?”
“Bây giờ tôi sẽ nấu cơm, quản gia Kato ở lại ăn tối nhé, nếm thử hương vị đồ ăn của tổ tiên chúng tôi”
“Được thôi!” Kato hài lòng gật đầu: “Ông rất là hiểu chuyện, giống như vợ và con trai ông vậy, đều là người dân rất hiền lành!”
Mục Hải Long tát vào mặt Mục An Quốc, dữ tợn quát: "Tôi cảnh cáo ông, nếu ông muốn sống với tôi, có chuyện gì đi nữa ông cũng phải đứng về phía tôi. Tôi nói là cái gì thì phải là cái đó, đừng nói một câu tốt đẹp nào về Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam trước mặt tôi.”
“Từ hôm nay trở đi, ông còn dám nói cho bọn họ một câu tốt nào, tôi sẽ đối xử với ông giống như xử lý bà cụ, đến lúc đó đừng trách tôi bất hiếu”.
“Làm bố như ông, không ủng hộ cách làm của con trai mình thì ông đừng mong tôi hiếu thuận với ông!”
Trên đường đến đây, Mục An Quốc đã nhiều lần lưỡng lự, không biết có nên giết đứa con dã thú này của mình không.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ông ta vẫn không thể hạ quyết tâm. Muốn tự tay giết chết Mục Hải Long, nhưng lại không thể tàn nhẫn như vậy. Tuy nhiên, cái tát này, đã hoàn toàn làm lạnh tim ông ta.
Nuôi con chó còn hơn nuôi đứa con trai tàn bạo này! Không diệt trừ đứa xúc sinh này, thì giữ lại trên đời để làm gì?
Vì vậy, với đôi mắt đỏ hoe, ông ta cố nén cười nói: “Hải Long à, đừng giận, bố đã làm sai. Bắt đầu từ hôm nay, bố sẽ đứng về phía con, không bao giờ nói thay Tiêu Thanh và Thiên Lam nữa, chỉ nói điều tốt về con trai ngoan của bố thôi.”
“Cái này còn tạm được!”.
Mục Hải Long cười đắc thắng và đưa Mục An Quốc về dinh thự của mình ở Nhật Bản.
Kết quả là vừa bước vào nhà, Mục An Quốc liền trợn tròn mắt.
Chỉ nhìn thấy Lý Nam Hương mặc kimono, đang được một ông già khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi ôm chầm lấy. Hai người vừa nói vừa cười, thậm chí bàn tay của ông già Nhật Bản này đã luồn vào trong bộ kimono của Lý Nam Hương.
Nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng Mục An Quốc bùng lên, giống như núi lửa phun trào.
"Lý Nam Hương, con mụ không biết xấu hổ, rõ ràng biết Hải Long sẽ đưa tôi về nhà, bà dám cố tình làm điều này với một ông già khác trước mặt tôi. Nếu hôm nay không giết chết con người để tiện này, thì tôi không phải họ Mục!”
Ông ta ném món quà và lao tới. “Ông điên rồi!”. Mục Hải Long túm lấy Mục An Quốc, tát cho ông ta một cái, chỉ vào ông già Nhật Bản, và hét vào mặt Mục An Quốc: "Ông có biết ông ta là ai không? Ông ta là
quản lý của nhà tài phiệt Miki. Chúng tôi có thể ổn định cuộc sống ở Nhật Bản, tất cả là nhờ vào quản gia Kato đó”.
“Ông có nhìn ra không, ông ấy chính là niềm vinh dự của gia đình chúng ta, chỉ cần ông ấy vui vẻ, thì gia đình chúng ta liền có thể hưng thịnh ở Nhật Bản, còn có thể đi theo nhà tài phiệt Miki và được nhà tài phiệt Miki bảo vệ”
"Nếu ông còn dám hét lên một tiếng nào nữa, khiến cho quản gia Kato mất vui, tôi có thể giết ông đấy, ông tin không?"
Lý Nam Hương cũng nhìn chằm chằm: "Chuyện gì, làm ầmilên, đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc trước mời khách hàng ăn tối, ông cũng từng ôm các em gái của ông rồi."
“Quản gia Kato đến nhà chúng ta bàn chuyện xử lý Tiêu Thanh, để báo thù cho hội trưởng Matsushita, đồng thời cũng muốn giúp Hải Long, ông và tôi nhập quốc tịch Nhật Bản, để nhà chúng ta trở thành gia đình quý tộc Nhật Bản, đây không phải việc lớn sao?”
"Quản gia Kato cảm thấy tôi gợi cảm và xinh đẹp. Ôm tôi có gì sai? Ông có thể đi câu lạc bộ đêm ôm một người phụ nữ khác, tôi không được quản gia Kato ôm sao? Địa vị của ông cao hơn tôi sao?"
Khi Mục An Quốc nghe vậy, ông ta cảm thấy phổi mình như muốn nổ tung.
Trước đây cảm thấy, khi em hai của ông ta cưới người đàn bàn đanh đá Ngô Tuệ Lan, thì ông ta đã cảm thấy Mục An Minh sẽ xui xẻo cả đời.
Hiện tại mới phát hiện, Ngô Tuệ Lan mang may mắn cho chồng mình, em hai của ông ta bây giờ sống như thần tiên, đừng nói gì là hạnh phúc.
Ngược lại Lý Nam Hương, sinh ra cho ông ta một tên súc sinh, hại nhà ông ta không còn giống một cái nhà nữa rồi.
Ông ta thực sự muốn đánh cược cái mạng già này, đi liều mạng với bọn chúng.
Tuy nhiên, ông ta phải giúp Thiên Lam và Tiêu Thanh, thoát khỏi con thú Hải Long này, nên ông ta đành chịu đựng và mỉm cười nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên nổi máu ghen. Bà đang nghĩ cho gia đình chúng ta., làm sao sao có thể giận bà được?
“Mọi người cứ nói chuyện, muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng tôi nghĩ gì đâu, tôi có thể chịu được, già đến như vậy rồi, còn chuyện gì không chịu nổi nữa chứ?”
“Bây giờ tôi sẽ nấu cơm, quản gia Kato ở lại ăn tối nhé, nếm thử hương vị đồ ăn của tổ tiên chúng tôi”
“Được thôi!” Kato hài lòng gật đầu: “Ông rất là hiểu chuyện, giống như vợ và con trai ông vậy, đều là người dân rất hiền lành!”