Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1207 Trong thức ăn có thuốc độc?
Cả Mục Hải Long và Lý Nam Hương đều cảm thấy sợ hãi.
Quản gia Kato, đó chính là quản gia của nhà tài phiệt Miki đó, nếu như bởi vì ăn cơm ở nhà ông ta rồi chết ở nhà ông ta như thế này, vậy thì cả nhà ông ta đều sẽ phải chết!
Chính vì vậy nên trong đầu cả Mục Hải Long và Lý Nam Hướng đều nhất thời trống rỗng, cũng không biết là nên làm như thế nào.
“Quản gia, ông sao rồi quản gia?”.
Hai tên vệ sĩ cũng hỏi một cách vô cùng lo lắng.
“Thuốc độc! Trong thức ăn có thuốc độc! Tôi bị trúng thuốc độc rồi!” Quản gia Kato rặn từng chữ từng chữ khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
“Cái gì!”.
Mục Hải Long và Lý Nam Hương cảm thấy sợ hãi tới mức sụp đổ.
Trong thức ăn có thuốc độc?
Vậy bọn họ cũng đã ăn những thức ăn đó, chẳng phải nó có nghĩa là bọn họ cũng sẽ bị nhiễm độc?
"Ha ha!"
Đúng vào lúc này, có một tiếng cười vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ vang lên.
Lúc này, Mục An Quốc đang đeo tạp dề đứng trước mặt họ, tay cầm theo con dao làm bếp từ trong nhà bếp đi ra, sắc mặt ông ta cười tươi, trông vô kỳ lạ, trông cứ như bị ma quỷ ám vậy.
“Dám vừa ôm vừa hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi à, hoàn toàn không thèm để tôi trong mắt à, bây giờ đã biết rõ sự lợi hại của tôi rồi chứ gì?”
Ông ta nhìn quản gia Kato đầy đắc ý.
"Ông...
Quản gia Kato tức giận chỉ tay vào Mục An Quốc, muốn nói điều gì đó, nhưng trong miệng lại tuôn ra một ngụm máu nữa, có lẽ là do trong bụng đau đớn quá nên đã là cho ông ta không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngã xuống đất rồi cong lại
như con tôm.
“Quản gia! Quản gia!”
Hai tên vệ sĩ sợ hãi không biết phải làm gì.
"Ha ha!"
Mục An Quốc thấy vậy còn cười hạnh phúc hơn: “Ăn cắp vợ của người khác thì sẽ phải trả giá đắt đấy, cái giá này có phải là hơi đắt rồi không? Có phải là hối hận rồi không?”
Quản gia Kato đã nói không nên lời nữa rồi, ngã lăn xuống đất rồi điên cuồng ho ra máu.
“Khốn nạn!”
Hai tên vệ sĩ đứng lên, chuẩn bị xông qua muốn đánh chết Mục An Quốc nhưng...
“Phụt!”
“Phụt!”
Trong miệng hai người phun ra màu đen, sau đó cũng cong người xuống giống như con tôm rồi quỳ trên mặt đất, vô cùng đau đớn, muốn giết chết Mục An Quốc nhưng lại không thể làm gì được nữa.
"Hu hu hu..."
Lý Nam Hương sợ hãi đến bật khóc.
Vì đây là lần đầu tiên mà quản gia Kato và hai tên vệ sĩ được ăn một bữa cơm ngon như thế này nên đã ăn hơi nhiều, vì ăn nhiều nên độc tính cũng phát huy tác dụng nhanh hơn. Tuy rằng bà ta và Mục Hải Long không ăn nhiều như vậy, nhưng vì trong thức ăn đều đã bị bỏ thuốc độc nên sớm muộn gì thuốc độc cũng sẽ phát ra.
Chính vì vậy mà bà ta đã vội vàng lấy tay móc họng mình để có thể nôn ra hết những thứ mà mình đã ăn vào.
Mục Hải Long cũng lo lắng, học theo Lý Nam Hương bắt đầu móc họng ra.
Kết quả là đã móc họng một lúc lâu mà vẫn không nôn ra được, bởi vì nếu như không phải say rượu thì vốn dĩ không thể nào nên được.
"A ha ha!"
Mục An Quốc ngẩng đầu lên cười to trông giống như một người điên vậy.
Lý Nam Hương tức giận gào lên: “Mục An Quốc, cái đồ điện nhà ông, tôi vì cái gia
đình này mà đang cố gắng đánh đổi nhiều thế này, ấy thế mà ông lại còn dùng thuốc độc hại tôi, ông có còn là con người không?”.
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Mục An Quốc cũng rống lên nói: “Mẹ nó bà thì đánh đổi cái gì, có cái thể loại đánh đổi như vậy sao? Bà đây là đang không biết tự trọng, bà cho rằng được cái thằng già này ôm ấp hôn hít thì cảm thấy mình rất hãnh diện, rất có giá trị, rồi không thèm đặt ông chồng tôi đây vào mắt phải không?
“Bà cũng giống như những người phụ nữ sính ngoại bên ngoài kia, hễ người đàn ông nào có hương thơm của người nước ngoài như cái ông già này mà bà cũng ra tay được thì mẹ nó tôi thật sự cảm thấy rất ghê tởm!”
“Ông.”
Quản gia Kato, đó chính là quản gia của nhà tài phiệt Miki đó, nếu như bởi vì ăn cơm ở nhà ông ta rồi chết ở nhà ông ta như thế này, vậy thì cả nhà ông ta đều sẽ phải chết!
Chính vì vậy nên trong đầu cả Mục Hải Long và Lý Nam Hướng đều nhất thời trống rỗng, cũng không biết là nên làm như thế nào.
“Quản gia, ông sao rồi quản gia?”.
Hai tên vệ sĩ cũng hỏi một cách vô cùng lo lắng.
“Thuốc độc! Trong thức ăn có thuốc độc! Tôi bị trúng thuốc độc rồi!” Quản gia Kato rặn từng chữ từng chữ khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
“Cái gì!”.
Mục Hải Long và Lý Nam Hương cảm thấy sợ hãi tới mức sụp đổ.
Trong thức ăn có thuốc độc?
Vậy bọn họ cũng đã ăn những thức ăn đó, chẳng phải nó có nghĩa là bọn họ cũng sẽ bị nhiễm độc?
"Ha ha!"
Đúng vào lúc này, có một tiếng cười vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ vang lên.
Lúc này, Mục An Quốc đang đeo tạp dề đứng trước mặt họ, tay cầm theo con dao làm bếp từ trong nhà bếp đi ra, sắc mặt ông ta cười tươi, trông vô kỳ lạ, trông cứ như bị ma quỷ ám vậy.
“Dám vừa ôm vừa hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi à, hoàn toàn không thèm để tôi trong mắt à, bây giờ đã biết rõ sự lợi hại của tôi rồi chứ gì?”
Ông ta nhìn quản gia Kato đầy đắc ý.
"Ông...
Quản gia Kato tức giận chỉ tay vào Mục An Quốc, muốn nói điều gì đó, nhưng trong miệng lại tuôn ra một ngụm máu nữa, có lẽ là do trong bụng đau đớn quá nên đã là cho ông ta không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngã xuống đất rồi cong lại
như con tôm.
“Quản gia! Quản gia!”
Hai tên vệ sĩ sợ hãi không biết phải làm gì.
"Ha ha!"
Mục An Quốc thấy vậy còn cười hạnh phúc hơn: “Ăn cắp vợ của người khác thì sẽ phải trả giá đắt đấy, cái giá này có phải là hơi đắt rồi không? Có phải là hối hận rồi không?”
Quản gia Kato đã nói không nên lời nữa rồi, ngã lăn xuống đất rồi điên cuồng ho ra máu.
“Khốn nạn!”
Hai tên vệ sĩ đứng lên, chuẩn bị xông qua muốn đánh chết Mục An Quốc nhưng...
“Phụt!”
“Phụt!”
Trong miệng hai người phun ra màu đen, sau đó cũng cong người xuống giống như con tôm rồi quỳ trên mặt đất, vô cùng đau đớn, muốn giết chết Mục An Quốc nhưng lại không thể làm gì được nữa.
"Hu hu hu..."
Lý Nam Hương sợ hãi đến bật khóc.
Vì đây là lần đầu tiên mà quản gia Kato và hai tên vệ sĩ được ăn một bữa cơm ngon như thế này nên đã ăn hơi nhiều, vì ăn nhiều nên độc tính cũng phát huy tác dụng nhanh hơn. Tuy rằng bà ta và Mục Hải Long không ăn nhiều như vậy, nhưng vì trong thức ăn đều đã bị bỏ thuốc độc nên sớm muộn gì thuốc độc cũng sẽ phát ra.
Chính vì vậy mà bà ta đã vội vàng lấy tay móc họng mình để có thể nôn ra hết những thứ mà mình đã ăn vào.
Mục Hải Long cũng lo lắng, học theo Lý Nam Hương bắt đầu móc họng ra.
Kết quả là đã móc họng một lúc lâu mà vẫn không nôn ra được, bởi vì nếu như không phải say rượu thì vốn dĩ không thể nào nên được.
"A ha ha!"
Mục An Quốc ngẩng đầu lên cười to trông giống như một người điên vậy.
Lý Nam Hương tức giận gào lên: “Mục An Quốc, cái đồ điện nhà ông, tôi vì cái gia
đình này mà đang cố gắng đánh đổi nhiều thế này, ấy thế mà ông lại còn dùng thuốc độc hại tôi, ông có còn là con người không?”.
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Mục An Quốc cũng rống lên nói: “Mẹ nó bà thì đánh đổi cái gì, có cái thể loại đánh đổi như vậy sao? Bà đây là đang không biết tự trọng, bà cho rằng được cái thằng già này ôm ấp hôn hít thì cảm thấy mình rất hãnh diện, rất có giá trị, rồi không thèm đặt ông chồng tôi đây vào mắt phải không?
“Bà cũng giống như những người phụ nữ sính ngoại bên ngoài kia, hễ người đàn ông nào có hương thơm của người nước ngoài như cái ông già này mà bà cũng ra tay được thì mẹ nó tôi thật sự cảm thấy rất ghê tởm!”
“Ông.”