Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1209
Lúc này, mấy người Mục An Minh đi vào biệt thự Tiêu Thanh đang tu luyện.
"Tiêu Thanh! Đã xảy ra chuyển rồi! Con mau dùng tu luyện xuống dưới đây một
chút đi!"
Mục An Quốc, bà cụ Mục và Mục Thiên Lam vừa tiến vào biệt thự liền lớn giọng
hô to.
Ngay sau đó, Tiêu Thanh vội vàng từ trên tầng chạy xuống dưới.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh hỏi.
Mục Thiên Lam sốt ruột kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tiêu Thanh, sau đó hỏi: "Tiêu Thanh, làm sao bây giờ? Có cách nào cứu bác cả không?"
Tiêu Thanh nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Mục An Quốc làm như vậy thật sự rất là nguy hiểm, khả năng mất mạng rất cao!
Đúng lúc này.
Di động của Mục An Minh vang lên.
Ông vừa cầm điện thoại lên thấy người gọi tới là Mục An Quốc thì nhanh chóng
bấm nút nghe, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Mục An Quốc tươi cười qua màn hình điện thoại:
"An Minh, Tiêu Thanh và Thiên Lam có ở đó không?"
"Anh cả, bọn nó đều có ở đây" Mục An Minh nói: "Cái thứ kia anh đã cho đám người Hải Long ăn chưa? Nếu không có thì nhanh đổ đi, đừng làm chuyện nguy hiểm
như vậy, nếu cho bọn họ ăn rồi thì nhanh chạy đi, anh đừng để bị bắt lại!"
Mục An Quốc cười cười: "An Minh, anh cả thành công rồi! Vì Thiên Lam và Tiêu Thanh, anh đã thành công diệt trừ thằng súc sinh Hải Long, em và các cháu nhìn này!"
Ông ta điều chỉnh ra camera sau.
Trong video, Mục Hải Long quỳ trên mặt đất, vẻ mặt trở nên tái nhợt, ngoài miệng có dính một lớp màu đen, Lý Nam Hương ngã ở bên cạnh lăn lộn trên mặt đất, liên
tục kêu thảm, ngoài ra còn có ba người Nhật Bản bên cạnh.
"Thiên Lam, Tiêu Thanh, bác cả xin lỗi các cháu vì sinh ra một thằng không có
tính người như vậy, mang đến cho các cháu nhiều thương tổn và thống khổ như vậy,
bác cả xin lỗi các cháu, đợi sau khi bác cả đưa bọn họ xuống địa ngục xong, thằng súc sinh này sẽ không đến hại các cháu được nữa, không cần cảm ơn bác cả, bởi vì bác chỉ đang dọn dẹp rác rưởi, nếu các cháu vẫn muốn cảm ơn bác thì chăm sóc tốt
cho bé Kiệt là được."
"Nhớ rõ chờ bé Kiệt trưởng thành đến mười tám tuổi, thì đưa nó tham gia quân ngũ, đừng làm cho nó tiếp tục đi học, đi học nhiều cũng vô dụng, Hải Linh và Hải Yến học nhiều như vậy mà vẫn đi hại người, chỉ có tham gia quân ngũ mới có thể đi đúng đường, bác hy vọng cháu trai cả về sau có thể giống Tiêu Thanh, làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, mà không phải giống thằng súc sinh Hải Long"
Mục An Quốc nói.
"Hu hu. ." Mục Thiên Lam bị lời của bác cả làm cho xúc động, vừa khóc vừa thúc giục: "Bác cả, bác chạy mau, chạy mau đi!"
Mục An Quốc cười ha hả nói: "Không được Thiên Lam, bác cả mệt mỏi rồi, trái
tim cũng đã chết. Sau khi giết bọn họ xong, bác sẽ tự sát, bởi vì bác hy vọng kiếp sau có thể lấy một người vợ tốt, sinh ra một đứa con ngoan."
Nói xong ông ta cầm dao phay chém liên tiếp vào quản gia Kato, vừa chém vừa nói: "Tên quản gia nhà tài phiệt Miki này cũng không phải người tốt gì, tìm đến thằng
súc sinh Hải vào bàn chuyện diệt trừ Tiêu Thanh như thế nào, một mối tại họa như
vậy bác phải chém chết ông ta!"
Vừa nói xong, quản gia Kato bị ông ta chém một nhát, không còn động đậy gì
nữa.
Sau đó, ông ta đứng lên, vẻ mặt đầy máu tiến thắng về phía Mục Hải Long.
"Thiên Lam, Tiêu Thanh, xem kỹ bác phải tự tay đâm thẳng súc sinh này!"
"Không được!" Mục Hải Long rất sợ hãi nói: "Bố, bố đừng chém con, đừng chém
con! Con thật sự biết sai rồi! Thật sự biết con sai rồi! Cầu xin bổ cho con một cơ hội
nữa, con cầu xin bố!"
Mục An Quốc quát lên giận dữ: "Chó không đổi được ăn phân, tạo sẽ không tin tưởng mày!"
Nói xong, ông ta bổ mạnh dao xuống.
Ngay lúc dao phay của Mục An Quốc sắp bổ vào người Mục Hải Long.
Đột nhiên!
Pång!
Một tiếng súng truyền đến.
Một viên đạn bắn vào trên lưng Mục An Quốc, xuyên qua người ông ta máu bắn
ra ngoài.
Thân hình Mục An Quốc lung lay, tay giơ dao cũng đột nhiên ngừng lại.
"Ha ha!"
Mục Hải Long cười dữ tợn.
"Lái xe của quản gia Kato đến rồi! Mẹ nó, ông chết chắc rồi!"
"Tiêu Thanh! Đã xảy ra chuyển rồi! Con mau dùng tu luyện xuống dưới đây một
chút đi!"
Mục An Quốc, bà cụ Mục và Mục Thiên Lam vừa tiến vào biệt thự liền lớn giọng
hô to.
Ngay sau đó, Tiêu Thanh vội vàng từ trên tầng chạy xuống dưới.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh hỏi.
Mục Thiên Lam sốt ruột kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tiêu Thanh, sau đó hỏi: "Tiêu Thanh, làm sao bây giờ? Có cách nào cứu bác cả không?"
Tiêu Thanh nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Mục An Quốc làm như vậy thật sự rất là nguy hiểm, khả năng mất mạng rất cao!
Đúng lúc này.
Di động của Mục An Minh vang lên.
Ông vừa cầm điện thoại lên thấy người gọi tới là Mục An Quốc thì nhanh chóng
bấm nút nghe, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Mục An Quốc tươi cười qua màn hình điện thoại:
"An Minh, Tiêu Thanh và Thiên Lam có ở đó không?"
"Anh cả, bọn nó đều có ở đây" Mục An Minh nói: "Cái thứ kia anh đã cho đám người Hải Long ăn chưa? Nếu không có thì nhanh đổ đi, đừng làm chuyện nguy hiểm
như vậy, nếu cho bọn họ ăn rồi thì nhanh chạy đi, anh đừng để bị bắt lại!"
Mục An Quốc cười cười: "An Minh, anh cả thành công rồi! Vì Thiên Lam và Tiêu Thanh, anh đã thành công diệt trừ thằng súc sinh Hải Long, em và các cháu nhìn này!"
Ông ta điều chỉnh ra camera sau.
Trong video, Mục Hải Long quỳ trên mặt đất, vẻ mặt trở nên tái nhợt, ngoài miệng có dính một lớp màu đen, Lý Nam Hương ngã ở bên cạnh lăn lộn trên mặt đất, liên
tục kêu thảm, ngoài ra còn có ba người Nhật Bản bên cạnh.
"Thiên Lam, Tiêu Thanh, bác cả xin lỗi các cháu vì sinh ra một thằng không có
tính người như vậy, mang đến cho các cháu nhiều thương tổn và thống khổ như vậy,
bác cả xin lỗi các cháu, đợi sau khi bác cả đưa bọn họ xuống địa ngục xong, thằng súc sinh này sẽ không đến hại các cháu được nữa, không cần cảm ơn bác cả, bởi vì bác chỉ đang dọn dẹp rác rưởi, nếu các cháu vẫn muốn cảm ơn bác thì chăm sóc tốt
cho bé Kiệt là được."
"Nhớ rõ chờ bé Kiệt trưởng thành đến mười tám tuổi, thì đưa nó tham gia quân ngũ, đừng làm cho nó tiếp tục đi học, đi học nhiều cũng vô dụng, Hải Linh và Hải Yến học nhiều như vậy mà vẫn đi hại người, chỉ có tham gia quân ngũ mới có thể đi đúng đường, bác hy vọng cháu trai cả về sau có thể giống Tiêu Thanh, làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, mà không phải giống thằng súc sinh Hải Long"
Mục An Quốc nói.
"Hu hu. ." Mục Thiên Lam bị lời của bác cả làm cho xúc động, vừa khóc vừa thúc giục: "Bác cả, bác chạy mau, chạy mau đi!"
Mục An Quốc cười ha hả nói: "Không được Thiên Lam, bác cả mệt mỏi rồi, trái
tim cũng đã chết. Sau khi giết bọn họ xong, bác sẽ tự sát, bởi vì bác hy vọng kiếp sau có thể lấy một người vợ tốt, sinh ra một đứa con ngoan."
Nói xong ông ta cầm dao phay chém liên tiếp vào quản gia Kato, vừa chém vừa nói: "Tên quản gia nhà tài phiệt Miki này cũng không phải người tốt gì, tìm đến thằng
súc sinh Hải vào bàn chuyện diệt trừ Tiêu Thanh như thế nào, một mối tại họa như
vậy bác phải chém chết ông ta!"
Vừa nói xong, quản gia Kato bị ông ta chém một nhát, không còn động đậy gì
nữa.
Sau đó, ông ta đứng lên, vẻ mặt đầy máu tiến thắng về phía Mục Hải Long.
"Thiên Lam, Tiêu Thanh, xem kỹ bác phải tự tay đâm thẳng súc sinh này!"
"Không được!" Mục Hải Long rất sợ hãi nói: "Bố, bố đừng chém con, đừng chém
con! Con thật sự biết sai rồi! Thật sự biết con sai rồi! Cầu xin bổ cho con một cơ hội
nữa, con cầu xin bố!"
Mục An Quốc quát lên giận dữ: "Chó không đổi được ăn phân, tạo sẽ không tin tưởng mày!"
Nói xong, ông ta bổ mạnh dao xuống.
Ngay lúc dao phay của Mục An Quốc sắp bổ vào người Mục Hải Long.
Đột nhiên!
Pång!
Một tiếng súng truyền đến.
Một viên đạn bắn vào trên lưng Mục An Quốc, xuyên qua người ông ta máu bắn
ra ngoài.
Thân hình Mục An Quốc lung lay, tay giơ dao cũng đột nhiên ngừng lại.
"Ha ha!"
Mục Hải Long cười dữ tợn.
"Lái xe của quản gia Kato đến rồi! Mẹ nó, ông chết chắc rồi!"