Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1214 mày... chưa chết à?”
Mục Hải Long liếc mắt, sau đó nói: “Thái quân, xin cho tôi một chiếc điện thoại, tôi muốn xác nhận thử xem người bố đáng chết kia của tôi có được đưa về Long Quốc hay không? Nếu như không có, đoán chừng tôi lại có cách tìm ra được ông ta đấy!
Rất nhanh sau đó, một chiếc điện thoại di động đã được giao đến trên tay của anh ta.
Mục Hải Long gọi điện thoại cho Mục An Minh ngay lập tức.
“Xin hỏi ai đó?”.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Mục An Minh.
“Là tôi, Mục Hải Long”
“Cái gì? Mày mày mày... chưa chết à?”
“Đúng vậy, tôi chưa chết. Có phải ông rất bất ngờ đúng không?”
Mục An Minh im lặng khoảng chừng một phút đồng hồ rồi mới lên tiếng: “Rốt cuộc mày gọi điện thoại cho tao là muốn làm cái gì? Tên súc sinh mày đã làm bao nhiêu chuyện không có tính người như vậy, ngay cả bố ruột của mày cũng nhìn không được, muốn thanh lý môn hộ rồi. Lẽ nào mày vẫn còn muốn đi đến đường cùng, không chịu ăn năn hối cải, thế nào cũng phải tiếp tục tìm đường chết, muốn rước lấy sự oán trách cắm ghét của người người, cuối cùng chết thật thê thảm mới vui vẻ sao?”
Mục Hải Long gầm lên: “Trên thế giới này không có người tốt và người xấu, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc. Ở trong mắt của các người, tôi là kẻ súc sinh, còn ở trong mắt của tôi, các người cũng là súc sinh đấy?”
“Đừng đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức mà công kích lên án tôi, các người không xứng!”
“Mục An Quốc dám hạ thuốc độc cho tôi, suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng này của tôi, kể từ lúc đó ông ta đã không còn là bổ của tôi nữa rồi. Người Nhật Bản mới là bố ruột của tôi. Tôi gọi điện thoại cho ông là muốn để ông nói cho ông ta biết cẩn thận cho tôi một chút. Bây giờ tôi đã sống lại rồi, tôi muốn tìm ông ta ở khắp Nhật Bản, muốn tìm ra ông ta để nghiền xương thành tro”
Mục An Minh vội vàng la lên: “Mày cái đồ súc sinh, mạng của mày là do bố mày cho. Mày không nhận ông ta nữa cũng được, mày hãy tha cho ông ta một mạng đi, từ nay về sau hai người không còn nợ nần gì nhau nữa, không được sao?”
“Ha ha ha!” Mục Hải Long vui vẻ nở nụ cười: “Mục An Minh ơi Mục An Minh, ông thật sự là một kẻ ngu ngốc. Vốn dĩ tôi không biết có phải bố của tôi đã được đưa về nước hay chưa, cho nên tôi mới lấy chuyện này để lừa gạt ông một chút, không nghĩ tới ông lại nóng nảy quá rồi”
“Xem ra người bố bụng dạ độc ác kia của tôi vẫn ở Nhật Bản, còn chưa có trở về nước”
“Vậy thì kế tiếp, tôi nên làm ra hành động, đi tìm kiếm ông ta thật kỹ, tìm ra bằng
được ông ta. Tôi phải móc tim của ông ta ra xem xem tim của ông ta có phải làm bằng than hay không, mà lại có thể đen đến mức bỏ thuốc độc vợ con của mình”
Tút tút...
Điện thoại đã bị Mục Hải Long trực tiếp cắt đứt rồi.
Mục Hải Long nói: “Thái quân, nhóm máu của bố tôi là nhóm máu A, ông ta đã bị trúng mấy viên đạn nên nhất định sẽ mất rất nhiều máu. Các anh chỉ cần điều tra xem xem gần đây ngân hàng máu đã xuất nhóm máu A đi đâu, thông qua hướng đi của nó để tìm kiếm có lẽ có thể tìm được là ai cứu bố tôi đi”
“Tốt lắm!” Đôi mắt của Miki Kotaro sáng lên, vỗ vỗ bờ vai của Mục Hải Long, cười hai ha nói: “Chẳng trách bố của tôi lại muốn giữ lại cái mạng của anh để sau này anh tiếp tục dốc sức phục vụ cho Đại Đông Doanh đế quốc chúng tôi”
“Thì ra anh thông minh như vậy, quả thực là một nhân tài có thể dùng!”
Mục Hải Long nhếch miệng mỉm cười: "Rất cảm ơn thái quân khen ngợi. Đợi sau khi tôi chăm sóc tốt cơ thể của mình rồi sẽ lấy hai phần ba số tiền của bố vợ tôi cho thái
quân. Sau này chỉ cần thái quân có thể cho tôi một bàn đạp, tôi sẽ nhảy lên thật cao và thề sống chết dốc sức phục vụ cho thái quân”
“Ha ha, anh hãy chăm sóc thân thể thật tốt đi. Tôi sẽ huy động quan hệ đi thăm dò ngân hàng máu để nhanh chóng tìm ra được người bố bụng dạ độc ác kia của anh”
“Vâng, thái quân, tôi chờ tin tức tốt của anh!”
Lại nói tới Mục An Minh.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Mục Hải Long xong, ông lập tức nói cho mọi người biết một tin tức xấu, đó là Mục Hải Long vẫn chưa chết.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều sợ ngây người rồi!
“Tên súc sinh này mạng lớn như thế, vậy mà vẫn chưa chết sao?” Ngô Tuệ Lan không dám tin tưởng hỏi.
“Đúng vậy? Mục An Minh vô cùng lo lắng nói: “Tên súc sinh này có quá nhiều ý đồ xấu. Nó lừa tôi nói ra anh cả chưa được đưa về nước, còn muốn tóm anh cả ra để nghiền
xương thành tro
“Lòng dạ của tên súc sinh này quả đen tối rồi, chuyện gì cũng làm ra được. Nếu anh cả bị nó tìm ra được, xác định sẽ chết rất thê thảm. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để cứu anh cả đây?”
Rất nhanh sau đó, một chiếc điện thoại di động đã được giao đến trên tay của anh ta.
Mục Hải Long gọi điện thoại cho Mục An Minh ngay lập tức.
“Xin hỏi ai đó?”.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Mục An Minh.
“Là tôi, Mục Hải Long”
“Cái gì? Mày mày mày... chưa chết à?”
“Đúng vậy, tôi chưa chết. Có phải ông rất bất ngờ đúng không?”
Mục An Minh im lặng khoảng chừng một phút đồng hồ rồi mới lên tiếng: “Rốt cuộc mày gọi điện thoại cho tao là muốn làm cái gì? Tên súc sinh mày đã làm bao nhiêu chuyện không có tính người như vậy, ngay cả bố ruột của mày cũng nhìn không được, muốn thanh lý môn hộ rồi. Lẽ nào mày vẫn còn muốn đi đến đường cùng, không chịu ăn năn hối cải, thế nào cũng phải tiếp tục tìm đường chết, muốn rước lấy sự oán trách cắm ghét của người người, cuối cùng chết thật thê thảm mới vui vẻ sao?”
Mục Hải Long gầm lên: “Trên thế giới này không có người tốt và người xấu, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc. Ở trong mắt của các người, tôi là kẻ súc sinh, còn ở trong mắt của tôi, các người cũng là súc sinh đấy?”
“Đừng đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức mà công kích lên án tôi, các người không xứng!”
“Mục An Quốc dám hạ thuốc độc cho tôi, suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng này của tôi, kể từ lúc đó ông ta đã không còn là bổ của tôi nữa rồi. Người Nhật Bản mới là bố ruột của tôi. Tôi gọi điện thoại cho ông là muốn để ông nói cho ông ta biết cẩn thận cho tôi một chút. Bây giờ tôi đã sống lại rồi, tôi muốn tìm ông ta ở khắp Nhật Bản, muốn tìm ra ông ta để nghiền xương thành tro”
Mục An Minh vội vàng la lên: “Mày cái đồ súc sinh, mạng của mày là do bố mày cho. Mày không nhận ông ta nữa cũng được, mày hãy tha cho ông ta một mạng đi, từ nay về sau hai người không còn nợ nần gì nhau nữa, không được sao?”
“Ha ha ha!” Mục Hải Long vui vẻ nở nụ cười: “Mục An Minh ơi Mục An Minh, ông thật sự là một kẻ ngu ngốc. Vốn dĩ tôi không biết có phải bố của tôi đã được đưa về nước hay chưa, cho nên tôi mới lấy chuyện này để lừa gạt ông một chút, không nghĩ tới ông lại nóng nảy quá rồi”
“Xem ra người bố bụng dạ độc ác kia của tôi vẫn ở Nhật Bản, còn chưa có trở về nước”
“Vậy thì kế tiếp, tôi nên làm ra hành động, đi tìm kiếm ông ta thật kỹ, tìm ra bằng
được ông ta. Tôi phải móc tim của ông ta ra xem xem tim của ông ta có phải làm bằng than hay không, mà lại có thể đen đến mức bỏ thuốc độc vợ con của mình”
Tút tút...
Điện thoại đã bị Mục Hải Long trực tiếp cắt đứt rồi.
Mục Hải Long nói: “Thái quân, nhóm máu của bố tôi là nhóm máu A, ông ta đã bị trúng mấy viên đạn nên nhất định sẽ mất rất nhiều máu. Các anh chỉ cần điều tra xem xem gần đây ngân hàng máu đã xuất nhóm máu A đi đâu, thông qua hướng đi của nó để tìm kiếm có lẽ có thể tìm được là ai cứu bố tôi đi”
“Tốt lắm!” Đôi mắt của Miki Kotaro sáng lên, vỗ vỗ bờ vai của Mục Hải Long, cười hai ha nói: “Chẳng trách bố của tôi lại muốn giữ lại cái mạng của anh để sau này anh tiếp tục dốc sức phục vụ cho Đại Đông Doanh đế quốc chúng tôi”
“Thì ra anh thông minh như vậy, quả thực là một nhân tài có thể dùng!”
Mục Hải Long nhếch miệng mỉm cười: "Rất cảm ơn thái quân khen ngợi. Đợi sau khi tôi chăm sóc tốt cơ thể của mình rồi sẽ lấy hai phần ba số tiền của bố vợ tôi cho thái
quân. Sau này chỉ cần thái quân có thể cho tôi một bàn đạp, tôi sẽ nhảy lên thật cao và thề sống chết dốc sức phục vụ cho thái quân”
“Ha ha, anh hãy chăm sóc thân thể thật tốt đi. Tôi sẽ huy động quan hệ đi thăm dò ngân hàng máu để nhanh chóng tìm ra được người bố bụng dạ độc ác kia của anh”
“Vâng, thái quân, tôi chờ tin tức tốt của anh!”
Lại nói tới Mục An Minh.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Mục Hải Long xong, ông lập tức nói cho mọi người biết một tin tức xấu, đó là Mục Hải Long vẫn chưa chết.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều sợ ngây người rồi!
“Tên súc sinh này mạng lớn như thế, vậy mà vẫn chưa chết sao?” Ngô Tuệ Lan không dám tin tưởng hỏi.
“Đúng vậy? Mục An Minh vô cùng lo lắng nói: “Tên súc sinh này có quá nhiều ý đồ xấu. Nó lừa tôi nói ra anh cả chưa được đưa về nước, còn muốn tóm anh cả ra để nghiền
xương thành tro
“Lòng dạ của tên súc sinh này quả đen tối rồi, chuyện gì cũng làm ra được. Nếu anh cả bị nó tìm ra được, xác định sẽ chết rất thê thảm. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để cứu anh cả đây?”