Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
“Ồ! Mọi người đã đến đầy đủ!” Vẻ mặt thành chủ đầy vẻ hài lòng. Sự kiện Ngũ tiên sinh trước đó khiến hắn như chim sợ cành cong. Khi người của Quang Minh võ hội đến hắn mới tìm được cảm giác yên ổn đã mất.
Gương mặt hắn lộ vẻ tươi cười: “Kính xin Khổng tiên sinh kiểm tra thiên phú của bọn chúng xem như thế nào?”
Một vị trung niên ăn mặc võ phục trắng mỉm cười gật đầu ra hiệu. Trên bộ võ phục của y thêu những đường viền hoa văn bằng tơ vàng tinh mỹ*, dùng khí độ ung dung mà phân phó xuống dưới: “Vậy thì bắt đầu được rồi.”
*Tinh mỹ: tinh tế và đẹp đẽ.
“Vâng!” Một vị lão giả vội bước ra khỏi hàng, đứng trước mặt các học viên, trên tay hắn bỗng nhiên sáng lên rồi hiện ra một chồng điểm sáng. Ngón tay cong lại búng ra. Điểm sáng như thiên nữ tán hoa bay về phía chúng đệ tử.
Một số đệ tử tránh né vô thức, lão giả quát khẽ một tiếng: “Không được động đậy!”
Thanh âm kia không lớn nhưng rơi vào tai mọi người như sét đánh. Tất cả đệ tử đều không dám làm bậy.
Điểm sáng bay lên không trung rồi lại lả tả rơi xuống. Mỗi một cái khe đều bao quanh một tên đệ tử.
Một lát sau, các điểm sáng biến hóa thành những màu sắc khác nhau với mỗi người.
Đường Thiên tò mò, chăm chú vào điểm sáng dưới chân, điểm sáng của hắn lóng lánh hào quang màu đen.
Tiếp đó lão giả quát lên: “Người có điểm sáng màu vàng tiến lên mười bước!”
Chỉ có năm người: Tư Mã Hương Sơn, Lương Thu, Hàn Băng Ngưng, A Mạc Lý và một đệ tử khác không ai biết đến, học viên kia vẻ mặt mơ hồ. Nếu Chu Bằng còn sống mà đứng đây thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra người này, Cốc Tiểu Vũ, kẻ thường xuyên bị hắn hiếp đáp.
Hiệu trưởng An Đức nhìn thấy Cốc Tiểu Vũ trúng tuyển thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
“Người có điểm sáng màu bạc tiến lên bảy bước!”
Lần này số đệ tử rời khỏi hàng tương đối nhiều, những đệ tử nổi danh tầm như Vương Chấn đều nằm trong số đó. Số lượng đệ tử còn lại chỉ có bảy người.
“Người có điểm sáng màu xanh nhạt tiến lên ba bước!”
Sáu người tiến lên, chỉ còn Đường Thiên lẻ loi tại chỗ.
Đường Thiên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra chỉ có mình hắn là có điểm sáng màu đen.
Lão giả quay người lại hướng đến nam tử trung niên kia trầm giọng bẩm báo: “Đại Nhân! Người có tư chất ưu tú là năm, khá bốn mươi hai người, vừa đạt sáu người, cực kém một người.”
Tất cả mọi người ở đây đều trở nên vô cùng cổ quái. Theo lời lão giả kia nói thì người có tư chất cực kém chắc chắn là Đường Thiên, vì chỉ có mình hắn đơn độc đứng bên kia.
Trong mắt mọi người lần đầu hiện ra một tia cảm giác khó hiểu không nói thành lời.
Đường Thiên, thiên phú cực kém?
Việc này là nói chơi sao… Nhất định vậy… Nhất định là đang đùa…
Đường Thiên ngây ngô hiếu kỳ nhìn quanh khắp nơi. Cái điểm sáng này có chút thần kỳ nha, đủ loại màu sắc luôn. Đối với Quang Minh võ hội, Đường Thiên không quá để tâm. Nếu không phải nghe đồn Thiên Lộ rất nguy hiểm, thì hắn đã đem những võ kỹ khác tu luyện đến trình độ hoàn mỹ. Sau đó vẫn có thể đến Anh Tiên tinh để tìm Thiên Huệ.
A Mạc Lý mở to đôi mắt lớn tiếng tru tréo: “Chuyện này khẳng định không ổn! Đường Thiên tư chất cực kém? Điều này là không thể! Tuyệt đối không có khả năng!”
Lão giả trầm mặt xuống: “Lão phu kiểm tra tư chất tính đến hôm nay đã hơn hai mươi năm, chưa bào giờ nhìn nhầm!”
Thanh âm Hàn Băng Ngưng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Lão tiên sinh! Không biết ngài có thể thí trắc thêm một lần nữa không?”
Lương Thu mỉm cười, vươn bả vai thương thế đã giảm, âm giọng đạm bạc như chính hắn: “Lão tiên sinh dùng bí bảo, mà bí bảo đôi khi hay gặp chút trục trặc.”
Nụ cười mị mị hiện trên mặt Tư Mã Hương Sơn, chất giọng phảng phất như bay ra từ một nơi ẩm ướt mà lạnh lẽo trong lòng đất: “Nếu thiên phú của Đường thiếu niên tệ hại như vậy thì thật tình bọn ta chịu không nỗi đâu.”
Sắc mặt lão giả cực kém, đây là lần đầu lão gặp phải tình huống thế này. Hơn nữa hiện giờ còn có Khổng đại nhân quan sát, quả thực mất hết mặt mũi. Nếu là học viên khác y đã lớn tiếng khiển trách, nhưng khổ nổi những tên vừa lên tiếng đều có thiên phú vô cùng xuất sắc, sau này có khả năng rất cao tiến vào Quang Minh võ hội.
Đường Thiên nghe vậy liền cất tiếng: “Lão bá kia trắc thí không sai đâu, tư chất của ta rất tệ.”
Đường Thiên rất rõ tình hình bản thân mình như thế nào. Thật sự không tốt, ngũ hành cân bằng, những phương diện khác không có gì đặc biệt. Về phần tố chất thân thể, dù rèn luyện năm năm võ kỹ trụ cột, nhưng so với kẻ có sức voi bẩm sinh như A Mạc Lý cũng kém xa.
Vừa nghe câu này, mọi người đều đỏ mặt lên có cảm giác như muốn thổ huyết.
Cho xin đi, ngươi giả vờ ngu ngơ cũng đành đi, giờ đến thiên phú cũng muốn ngụy trang thành cực kém. Ngươi xem mọi người là kẻ ngu hết sao?
A Mạc Lý trừng đôi mắt: “Đường Cơ Sở! Ngươi là thiếu niên tựa như thần, thiên phú làm sao có thể cực kém chứ?”
“Thiếu niên giống thần thì liên quan gì đến thiên phú?” Đường Thiên không đồng ý nói.
Mọi người đồng loạt quay mặt đi, không dám nhìn thẳng. Cái này… cái này… rõ ràng là khiêu chiến với tột cùng của chỉ số thông minh mà.
Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin ư… làm sao mà có thể tin chứ… nếu tin thì bọn ta quả thực là ngu đần mà.
Nếu như đổi lại người khác nói ra lời muốn ăn đòn như vậy, sớm đã bị mọi người hè nhau mà nện cho một trận rồi. Nhưng hung danh của Đường Thiên đang cực thịnh, bởi vậy mọi người chỉ có nhịn. Nhưng cảm giác này thật khó chịu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
Đen nhánh mà bóng lưỡng!
So với vừa rồi còn đen hơn.
Trong lòng lão giả dám khẳng định, tuyệt đối không có vấn đề gì sai lầm. Điểm sáng đen như vậy lần đầu tiên trong đời lão thấy. Thiếu niên trước mặt này không chỉ là không được, mà còn rất rất rất kém.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía lão giả vô cùng cổ quái và tràn đầy hoài nghi.
Đường Thiên ngược lại còn dương dương đắc ý nói: “Ta nói rồi, thiên phú của ta rất tệ.”
Mặt mọi người đều cứng lại.
Tên này vậy mà còn có thể đắc ý như thế?
Đùa giỡn!
Chắc chắn là đang đùa giỡn, tên khốn kiếp đáng giận! Phẩm chất thật xấu xa, có thực lực mạnh mẽ thì sao… thực lực mạnh mẽ là có thể đùa giỡn như vậy sao?
Trong lòng mọi người đều rơi nước mắt. Bọn hắn dám khẳng định Đường Thiên đang cố ý giả ngu.
Tuyệt đối cố ý!
Bọn hắn dường đã quên một người là phế vật hiếm có trên đời. A Mạc Lý vẻ mặt khiếp sợ, lớn tiếng than vãn: “Đường Cơ Sở! Ngươi không hổ là thiếu niên tựa như thần, tư chất kém như thế mà tu luyện đến trình độ này thật đáng là động lực cho người khác.”
Bốp!
Đầu A Mạc Lý bị đánh một cái, vẻ mặt hầm hầm quay lại như muốn sống muốn chết. Nhưng khi thấy Lương Thu đại ca thì vẻ mặt mơ màng: “Lương đại ca! Sao lại đánh ta?”
Lương Thu vẻ mặt vô tội: “Ồ! Không cẩn thận nên trượt tay một chút thôi.”
Hàn Băng Ngưng nhíu mày trách: “Đường Thiên! Không được đùa!”
“Ấy! Thiếu nữ!” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu: “Đùa gì chứ?”
Mọi người đều thức thời im lặng, ngay cả Hàn Băng Ngưng khuyên mà Đường Thiên còn không nghe. Những kẻ khác đều không có mặt mũi lớn như vậy.
Tất cả những gì Đường Thiên nói mọi người đều không để ý. Tên này thật khốn kiếp. Hắn muốn giảm chỉ số thông minh của chúng ta bằng hắn rồi dùng kinh nghiệm phong phú để đánh bại chúng ta! Như vậy, chắc chắn là như vậy!
Nhưng là, Quang Minh võ hội kia có thực lợi hại như lời đồn không? Ngay cả thiên phú cũng trắc thí không được, thật khiến người khác hoài nghi về tương lai của mình…
Đường Thiên thật hiếm thấy, hiếm thấy vô cùng. Lão giả cũng bắt đầu có chút dao động. Chẳng lẽ tên này có bí bảo gì có thể che dấu bí bảo của mình? Có nên trắc nghiệm lại một lần nữa không?
Trong lòng lão giả hiện giờ rối tinh lên.
Khổng đại nhân ánh mắt chớp động chốc lát, mỉm cười nói với thành chủ: “Ta đi qua nhiều thành thị như vậy. Với đẳng cấp của Tinh Phong thành lại có thể đào tạo ra nhiều thiếu niên thiên phú xuất sắc như vậy thì mới thấy lần đầu. Từ lâu nghe tiếng thành chủ bỏ rất nhiều tâm huyết vào giáo dục, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên tiếng đồn không ngoa, thật khiến người khác khâm phục.”
Sắc mặt thành chủ vui mừng: “Khổng đại nhân quá khen! Không biết trong số những học viên ở đây có bao nhiêu người có thể lọt vào pháp nhãn của ngài?
“Năm người này không thành vấn đề. Thiên phú của chúng cũng không tệ, tuổi còn nhỏ, dễ uốn nắn.” Tiếp đó Khổng đại nhân nhìn về phía Đường Thiên: “Ta cũng cảm thấy có hứng thú với tiểu bằng hữu kia, khá thú vị, nhưng tuổi hơi lớn, nếu nhập bản chỉ có thể ở ngoại doanh.”
Thành chủ vui mừng quá mức, mới đó mà đã có sáu người trúng tuyển. Với Tinh Phong thành mà nói, đây là một kết quả vô cùng tốt. Từ nay về sau, Tinh Phong thành đã nằm trong phạm vi thế lực và được sự bảo hộ của Quang Minh võ hội.
“Ta muốn đến Anh Tiên tinh!” Đường Thiên đề nghị, hắn đã quyết định nếu không đến được Anh Tiên tinh thì hắn cũng không vào Quang Minh võ hội.
“Anh Tiên tinh?” Khổng đại nhân mỉm cười hòa ái: “Như vậy cũng tiện, trên Anh Tiên tinh, chúng ta có một phân bộ rất lớn, ngươi vào ngoại doanh ở đó cũng được.
“Thật tốt quá!” Đường Thiên hưng phấn nhảy lên, tay giơ cao hô to: “Có thể tiết kiệm lộ phí rồi!”
Bọn người Tư Mã Hương Sơn khóe mắt co lại, xin ngươi đó, dù gì cũng là cao thủ không thể bình tĩnh một chút sao… có thể đừng làm ra chuyện mất mặt này không?
“Ta muốn đi Anh Tiên tinh! Oa, có thể gặp Thiên Huệ tiểu thư!” A Mạc Lý cũng giơ cao tay hô lớn.
Thiên Huệ tiểu thư.
Hàn Băng Ngưng không chút do dự nói: “Ta cũng muốn đến Anh Tiên tinh!” Thượng Quang Thiên Huệ là người mà nàng sùng bái nhất, cho dù xa hơn nàng cũng sẽ đi.
Tư Mã Hương Sơn sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói: “Thượng Quang Thiên Huệ… thật tốt quá, Anh Tiên tinh! Không ngờ ta vẫn còn mục tiêu để báo thù.”
“Mục tiêu báo thù?” Đường Thiên trừng to mắt: “A Liệt! Không phải ngươi còn rất nhiều mục tiêu báo thù sao?”
Gương mặt Tư Mã Hương Sơn cứng lại, có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Thượng Quang Thiên Huệ lại thích Đường Thiên.
Chính vì hắn còn hỗn đãn hơn so với nàng.
“Đúng vậy! Nhiều mục tiêu báo thù!” Trong mắt Tư Mã Hương Sơn bắn ra sát khí, âm thanh lạnh thấu xương.
Lương Thu điềm đạm rõ ràng nói: “Không thể đấu một trận với Thiên Huệ tiểu thư quả thật là một việc đáng tiếc, vậy cùng nhau đi!”
Cốc Tiểu Vũ yếu ớt nói: “Ta… ta sẽ đi cùng mọi người.”
Lão giả hoàn toàn bất ngờ, từ lúc nào mà Quang Minh võ hội nhận người còn đề người ta tự do phân bộ?
Khổng đại nhân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mỉm cười nói: “Tình cảm của mấy người trẻ tuổi các ngươi thật khiến người khác hâm mộ. Anh Tiên tinh là một phân bộ không tệ, nhất định không làm mai một tài năng các ngươi. Nếu đã muốn đi thì cũng không thành vấn đề.
Lão giả chấn động, bọn hắn đến lần này là ví nhiệm vụ, nếu một người cũng không mang về được thì…
Lão vừa định lên tiếng ngăn cản, đột nhiên nhớ tới, người phụ trách phân bộ Anh Tiên tinh hình như là muội muội của Khổng đại nhân. Lão giả lập tức ngậm miệng lại.
Nữ nhân kia rất đáng sợ!
Gương mặt hắn lộ vẻ tươi cười: “Kính xin Khổng tiên sinh kiểm tra thiên phú của bọn chúng xem như thế nào?”
Một vị trung niên ăn mặc võ phục trắng mỉm cười gật đầu ra hiệu. Trên bộ võ phục của y thêu những đường viền hoa văn bằng tơ vàng tinh mỹ*, dùng khí độ ung dung mà phân phó xuống dưới: “Vậy thì bắt đầu được rồi.”
*Tinh mỹ: tinh tế và đẹp đẽ.
“Vâng!” Một vị lão giả vội bước ra khỏi hàng, đứng trước mặt các học viên, trên tay hắn bỗng nhiên sáng lên rồi hiện ra một chồng điểm sáng. Ngón tay cong lại búng ra. Điểm sáng như thiên nữ tán hoa bay về phía chúng đệ tử.
Một số đệ tử tránh né vô thức, lão giả quát khẽ một tiếng: “Không được động đậy!”
Thanh âm kia không lớn nhưng rơi vào tai mọi người như sét đánh. Tất cả đệ tử đều không dám làm bậy.
Điểm sáng bay lên không trung rồi lại lả tả rơi xuống. Mỗi một cái khe đều bao quanh một tên đệ tử.
Một lát sau, các điểm sáng biến hóa thành những màu sắc khác nhau với mỗi người.
Đường Thiên tò mò, chăm chú vào điểm sáng dưới chân, điểm sáng của hắn lóng lánh hào quang màu đen.
Tiếp đó lão giả quát lên: “Người có điểm sáng màu vàng tiến lên mười bước!”
Chỉ có năm người: Tư Mã Hương Sơn, Lương Thu, Hàn Băng Ngưng, A Mạc Lý và một đệ tử khác không ai biết đến, học viên kia vẻ mặt mơ hồ. Nếu Chu Bằng còn sống mà đứng đây thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra người này, Cốc Tiểu Vũ, kẻ thường xuyên bị hắn hiếp đáp.
Hiệu trưởng An Đức nhìn thấy Cốc Tiểu Vũ trúng tuyển thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
“Người có điểm sáng màu bạc tiến lên bảy bước!”
Lần này số đệ tử rời khỏi hàng tương đối nhiều, những đệ tử nổi danh tầm như Vương Chấn đều nằm trong số đó. Số lượng đệ tử còn lại chỉ có bảy người.
“Người có điểm sáng màu xanh nhạt tiến lên ba bước!”
Sáu người tiến lên, chỉ còn Đường Thiên lẻ loi tại chỗ.
Đường Thiên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra chỉ có mình hắn là có điểm sáng màu đen.
Lão giả quay người lại hướng đến nam tử trung niên kia trầm giọng bẩm báo: “Đại Nhân! Người có tư chất ưu tú là năm, khá bốn mươi hai người, vừa đạt sáu người, cực kém một người.”
Tất cả mọi người ở đây đều trở nên vô cùng cổ quái. Theo lời lão giả kia nói thì người có tư chất cực kém chắc chắn là Đường Thiên, vì chỉ có mình hắn đơn độc đứng bên kia.
Trong mắt mọi người lần đầu hiện ra một tia cảm giác khó hiểu không nói thành lời.
Đường Thiên, thiên phú cực kém?
Việc này là nói chơi sao… Nhất định vậy… Nhất định là đang đùa…
Đường Thiên ngây ngô hiếu kỳ nhìn quanh khắp nơi. Cái điểm sáng này có chút thần kỳ nha, đủ loại màu sắc luôn. Đối với Quang Minh võ hội, Đường Thiên không quá để tâm. Nếu không phải nghe đồn Thiên Lộ rất nguy hiểm, thì hắn đã đem những võ kỹ khác tu luyện đến trình độ hoàn mỹ. Sau đó vẫn có thể đến Anh Tiên tinh để tìm Thiên Huệ.
A Mạc Lý mở to đôi mắt lớn tiếng tru tréo: “Chuyện này khẳng định không ổn! Đường Thiên tư chất cực kém? Điều này là không thể! Tuyệt đối không có khả năng!”
Lão giả trầm mặt xuống: “Lão phu kiểm tra tư chất tính đến hôm nay đã hơn hai mươi năm, chưa bào giờ nhìn nhầm!”
Thanh âm Hàn Băng Ngưng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Lão tiên sinh! Không biết ngài có thể thí trắc thêm một lần nữa không?”
Lương Thu mỉm cười, vươn bả vai thương thế đã giảm, âm giọng đạm bạc như chính hắn: “Lão tiên sinh dùng bí bảo, mà bí bảo đôi khi hay gặp chút trục trặc.”
Nụ cười mị mị hiện trên mặt Tư Mã Hương Sơn, chất giọng phảng phất như bay ra từ một nơi ẩm ướt mà lạnh lẽo trong lòng đất: “Nếu thiên phú của Đường thiếu niên tệ hại như vậy thì thật tình bọn ta chịu không nỗi đâu.”
Sắc mặt lão giả cực kém, đây là lần đầu lão gặp phải tình huống thế này. Hơn nữa hiện giờ còn có Khổng đại nhân quan sát, quả thực mất hết mặt mũi. Nếu là học viên khác y đã lớn tiếng khiển trách, nhưng khổ nổi những tên vừa lên tiếng đều có thiên phú vô cùng xuất sắc, sau này có khả năng rất cao tiến vào Quang Minh võ hội.
Đường Thiên nghe vậy liền cất tiếng: “Lão bá kia trắc thí không sai đâu, tư chất của ta rất tệ.”
Đường Thiên rất rõ tình hình bản thân mình như thế nào. Thật sự không tốt, ngũ hành cân bằng, những phương diện khác không có gì đặc biệt. Về phần tố chất thân thể, dù rèn luyện năm năm võ kỹ trụ cột, nhưng so với kẻ có sức voi bẩm sinh như A Mạc Lý cũng kém xa.
Vừa nghe câu này, mọi người đều đỏ mặt lên có cảm giác như muốn thổ huyết.
Cho xin đi, ngươi giả vờ ngu ngơ cũng đành đi, giờ đến thiên phú cũng muốn ngụy trang thành cực kém. Ngươi xem mọi người là kẻ ngu hết sao?
A Mạc Lý trừng đôi mắt: “Đường Cơ Sở! Ngươi là thiếu niên tựa như thần, thiên phú làm sao có thể cực kém chứ?”
“Thiếu niên giống thần thì liên quan gì đến thiên phú?” Đường Thiên không đồng ý nói.
Mọi người đồng loạt quay mặt đi, không dám nhìn thẳng. Cái này… cái này… rõ ràng là khiêu chiến với tột cùng của chỉ số thông minh mà.
Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin ư… làm sao mà có thể tin chứ… nếu tin thì bọn ta quả thực là ngu đần mà.
Nếu như đổi lại người khác nói ra lời muốn ăn đòn như vậy, sớm đã bị mọi người hè nhau mà nện cho một trận rồi. Nhưng hung danh của Đường Thiên đang cực thịnh, bởi vậy mọi người chỉ có nhịn. Nhưng cảm giác này thật khó chịu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
Đen nhánh mà bóng lưỡng!
So với vừa rồi còn đen hơn.
Trong lòng lão giả dám khẳng định, tuyệt đối không có vấn đề gì sai lầm. Điểm sáng đen như vậy lần đầu tiên trong đời lão thấy. Thiếu niên trước mặt này không chỉ là không được, mà còn rất rất rất kém.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía lão giả vô cùng cổ quái và tràn đầy hoài nghi.
Đường Thiên ngược lại còn dương dương đắc ý nói: “Ta nói rồi, thiên phú của ta rất tệ.”
Mặt mọi người đều cứng lại.
Tên này vậy mà còn có thể đắc ý như thế?
Đùa giỡn!
Chắc chắn là đang đùa giỡn, tên khốn kiếp đáng giận! Phẩm chất thật xấu xa, có thực lực mạnh mẽ thì sao… thực lực mạnh mẽ là có thể đùa giỡn như vậy sao?
Trong lòng mọi người đều rơi nước mắt. Bọn hắn dám khẳng định Đường Thiên đang cố ý giả ngu.
Tuyệt đối cố ý!
Bọn hắn dường đã quên một người là phế vật hiếm có trên đời. A Mạc Lý vẻ mặt khiếp sợ, lớn tiếng than vãn: “Đường Cơ Sở! Ngươi không hổ là thiếu niên tựa như thần, tư chất kém như thế mà tu luyện đến trình độ này thật đáng là động lực cho người khác.”
Bốp!
Đầu A Mạc Lý bị đánh một cái, vẻ mặt hầm hầm quay lại như muốn sống muốn chết. Nhưng khi thấy Lương Thu đại ca thì vẻ mặt mơ màng: “Lương đại ca! Sao lại đánh ta?”
Lương Thu vẻ mặt vô tội: “Ồ! Không cẩn thận nên trượt tay một chút thôi.”
Hàn Băng Ngưng nhíu mày trách: “Đường Thiên! Không được đùa!”
“Ấy! Thiếu nữ!” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu: “Đùa gì chứ?”
Mọi người đều thức thời im lặng, ngay cả Hàn Băng Ngưng khuyên mà Đường Thiên còn không nghe. Những kẻ khác đều không có mặt mũi lớn như vậy.
Tất cả những gì Đường Thiên nói mọi người đều không để ý. Tên này thật khốn kiếp. Hắn muốn giảm chỉ số thông minh của chúng ta bằng hắn rồi dùng kinh nghiệm phong phú để đánh bại chúng ta! Như vậy, chắc chắn là như vậy!
Nhưng là, Quang Minh võ hội kia có thực lợi hại như lời đồn không? Ngay cả thiên phú cũng trắc thí không được, thật khiến người khác hoài nghi về tương lai của mình…
Đường Thiên thật hiếm thấy, hiếm thấy vô cùng. Lão giả cũng bắt đầu có chút dao động. Chẳng lẽ tên này có bí bảo gì có thể che dấu bí bảo của mình? Có nên trắc nghiệm lại một lần nữa không?
Trong lòng lão giả hiện giờ rối tinh lên.
Khổng đại nhân ánh mắt chớp động chốc lát, mỉm cười nói với thành chủ: “Ta đi qua nhiều thành thị như vậy. Với đẳng cấp của Tinh Phong thành lại có thể đào tạo ra nhiều thiếu niên thiên phú xuất sắc như vậy thì mới thấy lần đầu. Từ lâu nghe tiếng thành chủ bỏ rất nhiều tâm huyết vào giáo dục, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên tiếng đồn không ngoa, thật khiến người khác khâm phục.”
Sắc mặt thành chủ vui mừng: “Khổng đại nhân quá khen! Không biết trong số những học viên ở đây có bao nhiêu người có thể lọt vào pháp nhãn của ngài?
“Năm người này không thành vấn đề. Thiên phú của chúng cũng không tệ, tuổi còn nhỏ, dễ uốn nắn.” Tiếp đó Khổng đại nhân nhìn về phía Đường Thiên: “Ta cũng cảm thấy có hứng thú với tiểu bằng hữu kia, khá thú vị, nhưng tuổi hơi lớn, nếu nhập bản chỉ có thể ở ngoại doanh.”
Thành chủ vui mừng quá mức, mới đó mà đã có sáu người trúng tuyển. Với Tinh Phong thành mà nói, đây là một kết quả vô cùng tốt. Từ nay về sau, Tinh Phong thành đã nằm trong phạm vi thế lực và được sự bảo hộ của Quang Minh võ hội.
“Ta muốn đến Anh Tiên tinh!” Đường Thiên đề nghị, hắn đã quyết định nếu không đến được Anh Tiên tinh thì hắn cũng không vào Quang Minh võ hội.
“Anh Tiên tinh?” Khổng đại nhân mỉm cười hòa ái: “Như vậy cũng tiện, trên Anh Tiên tinh, chúng ta có một phân bộ rất lớn, ngươi vào ngoại doanh ở đó cũng được.
“Thật tốt quá!” Đường Thiên hưng phấn nhảy lên, tay giơ cao hô to: “Có thể tiết kiệm lộ phí rồi!”
Bọn người Tư Mã Hương Sơn khóe mắt co lại, xin ngươi đó, dù gì cũng là cao thủ không thể bình tĩnh một chút sao… có thể đừng làm ra chuyện mất mặt này không?
“Ta muốn đi Anh Tiên tinh! Oa, có thể gặp Thiên Huệ tiểu thư!” A Mạc Lý cũng giơ cao tay hô lớn.
Thiên Huệ tiểu thư.
Hàn Băng Ngưng không chút do dự nói: “Ta cũng muốn đến Anh Tiên tinh!” Thượng Quang Thiên Huệ là người mà nàng sùng bái nhất, cho dù xa hơn nàng cũng sẽ đi.
Tư Mã Hương Sơn sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói: “Thượng Quang Thiên Huệ… thật tốt quá, Anh Tiên tinh! Không ngờ ta vẫn còn mục tiêu để báo thù.”
“Mục tiêu báo thù?” Đường Thiên trừng to mắt: “A Liệt! Không phải ngươi còn rất nhiều mục tiêu báo thù sao?”
Gương mặt Tư Mã Hương Sơn cứng lại, có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Thượng Quang Thiên Huệ lại thích Đường Thiên.
Chính vì hắn còn hỗn đãn hơn so với nàng.
“Đúng vậy! Nhiều mục tiêu báo thù!” Trong mắt Tư Mã Hương Sơn bắn ra sát khí, âm thanh lạnh thấu xương.
Lương Thu điềm đạm rõ ràng nói: “Không thể đấu một trận với Thiên Huệ tiểu thư quả thật là một việc đáng tiếc, vậy cùng nhau đi!”
Cốc Tiểu Vũ yếu ớt nói: “Ta… ta sẽ đi cùng mọi người.”
Lão giả hoàn toàn bất ngờ, từ lúc nào mà Quang Minh võ hội nhận người còn đề người ta tự do phân bộ?
Khổng đại nhân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mỉm cười nói: “Tình cảm của mấy người trẻ tuổi các ngươi thật khiến người khác hâm mộ. Anh Tiên tinh là một phân bộ không tệ, nhất định không làm mai một tài năng các ngươi. Nếu đã muốn đi thì cũng không thành vấn đề.
Lão giả chấn động, bọn hắn đến lần này là ví nhiệm vụ, nếu một người cũng không mang về được thì…
Lão vừa định lên tiếng ngăn cản, đột nhiên nhớ tới, người phụ trách phân bộ Anh Tiên tinh hình như là muội muội của Khổng đại nhân. Lão giả lập tức ngậm miệng lại.
Nữ nhân kia rất đáng sợ!
Bình luận facebook