Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Khoang xe thứ ba.
Thùng xe dài chừng mười trượng, bề rộng chừng ba trượng, trống rỗng không có gì.
Sự chú ý của mọi người đều bị bốn vách tường hấp dẫn. Mỗi một vách tường, trên mặt, đều sắp đầy tạp phiến. Mỗi cái đều là thẻ hồn tướng tứ giai bao gồm đủ loại võ kỹ. Nhiều đến hoa mắt, đưa mắt nhìn sơ cũng thấy ít nhất có hai trăm thẻ hồn tướng.
Lão giả giới thiệu: “Căn phòng này là nhược điểm võ trường, hao tốn của đại nhân hết hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng. Tất cả đều là thẻ hồn tướng tứ giai bạch ngân, bao gồm hầu hết các loại võ kỹ. Giá trị vô cùng lớn, dù so sánh trong hội cũng thuộc vào hàng kiệt tác.
Trên mặt Khổng đại nhân lộ ra bài phần tự đắc, lão đối với tác phẩm này vô cùng hài lòng.
“Nhược điểm võ trường?” Mọi người đều lần đầu nghe thấy cái tên võ trường thế này.
Lão giả trầm giọng: “Hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng tức tương đương với hai trăm bảy mươi mốt tên hồn tướng. Khoang xe này được một đại sư chế tạo, chỉ cần tinh thần thạch đầy đủ thì các hồn tướng tồn tại mãi mãi không bao giờ bị mất đi. Hồn tướng võ trường có thể tự động chọn ra những hồn tướng có thể khắc chế ngươi. Cùng cấp độ khiêu chiến, từ trước đến nay, chưa có đệ tử nào vượt qua khảo nghiệm.”
Khổng đại nhân cười cười nói: “Thẻ hồn tướng cao cấp quá đắt, cấp thấp thì không có chổ để dùng nên dứt khoát chọn tứ giai, xem như một thứ để tiêu khiển.”
Mọi người lập tức như có cảm giác nhìn lên vách núi cao, hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng chỉ là thứ tiêu khiển của người ta!
“Nói vậy tức chỉ cần vào võ trường là có thể đánh nhau với hơn hai trăm hồn tướng kia?” Đường Thiên chỉ lên vách tường kích động nói.
“Đúng vậy!” Khổng đại nhân vui vẻ đáp, hỏi lại: “Như thế nào? Có hứng thú ư?”
“Có! Có!” Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng: “Mỗi ngày đều tập luyện một mình như vậy quả thực quá chán rồi!”
Khổ tu phía sau quang môn, mỗi lần đều là mười ngày, buồn tẻ không chút thú vị, khiến người ta sinh ra tâm tình chán nản. Tuy hôm nay đã có thể đánh bức tường sương mù, nhưng còn lâu mới có thể sánh với rèn luyện thực chiến, thật làm người ta háo hức mà.
“Nói cũng đúng, được rồi, ngươi lên đầu tiên đi!” Khổng đại nhân ha ha cười nói. Hắn đối với Đường Thiên rất tò mò, tên này có thể được mọi người công nhận thì thực lực chắc chắn không tầm thường. Nhưng qua khảo thí ngày hôm đó, thiên phú của Đường Thiên rất kém, đứng đầu từ dưới đếm lên.
Khổng đại nhân gặp qua rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu gặp một thiếu niên kỳ lạ như thế. Bởi vậy mới đổi lấy một danh ngạch ngoại doanh để chọn Đường Thiên. Danh ngạch ngoại doanh cũng không có gắt gao như nội doanh. Cho dù sau này Đường Thiên có không ra gì thì hắn cũng không chịu trách nhiệm.
Những người khác đều không có ý kiến, bọn họ không đơn thuần như A Mạc Lý, mỗi một người đều rất tinh minh nhạy bén. Những lời Khổng đại nhân nói ngày hôm qua, sau một đêm suy nghĩ bọn họ cũng có thể hiểu ra vài điều. Tất cả đều nghi ngờ, sự khảo nghiệm của bọn họ xem ra đã bắt đầu.
Vừa lúc đó, Đường Thiên hùng hổ xông lên đi tiên phong, cũng tốt như vậy có thể quan sát trước một phen.
Hàn Băng Ngưng lạnh băng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận một chút.”
“Ha ha! Thiếu nữ yên tâm, ta là thiếu niên tựa như thần mà!”
Đường Thiên sục sôi ý chí chiến đấu.
Thiếu niên tựa thần…
Lão giả hừ lạnh một tiếng, xem ngươi còn khoác lác được bao lâu, tư chất tệ hại như vậy mà cũng ngông cuồng xông lên tiên phong. Trong lòng hắn tâm niệm rằng, Đường Thiên chỉ là một tên nhóc giỏi tài khoác lác, võ mồm thì vô cùng lợi hại nhưng thực lực chẳng ra gì. Những tên thế này hắn thấy rất nhiều. Nếu không phải Khổng đại nhân mở lời nhận Đường Thiên vào doanh thì lão đã quyết liệt ngăn cản. Nhưng đã ở ngoại doanh thì lão cũng mặc kệ.
Hắn biết rất rõ, để sinh tồn ở ngoại doanh thì gian nan như thế nào, tỷ lệ đào thải rất cao.”
“Đường Cơ Sở! Dũng mãnh xông lên! Tiêu diệt hết bọn chúng đi!” A Mạc Lý giơ tay lên, âm thanh giòn tan vang lên như chấn thẳng vào tai người khác.
Khổng đại nhân nheo mắt, tiêu diệt tất cả? Ha ha, các ngươi quá xem thường võ trường này rồi! Hắn gật đầu ra hiệu với lão giả. Lão kia lấy ra một tinh thạch đi đến một chổ vắng rồi ấn vào một trong một cái lỗ trên tường. Khinh tinh thạch vừa được ấn vào thì lập tức tỏa ra ánh sáng long lanh, hào quang rực lên.
Một giới tuyến màu đỏ hình vuông trên mặt đất sáng lên.
“Mọi người ra khỏi hồng tuyến*.” Khổng đại nhân nói. Mọi người lục tục lui ra bên ngoài giới tuyến. Mọi người vừa ra khỏi, một màn hào quang hình vuông từ hồng tuyến dưới sàn chậm rãi kéo lên, ngăn cách Đường Thiên với bên ngoài.
*Hồng tuyến: đường màu đỏ.
Chỉ thấy một chùm tia sáng bao quanh Đường Thiên. Hắn hiếu kỳ ngước mặt nhìn lên trên đầu. Chùm tia sáng kia chiếu lên người hắn không đau, không ngứa nhưng lại hơi lập lòe.
“Chùm sáng này là do Hôi Miêu Đồng phóng xuống đấy. Hôi Miêu Đồng là một món Thanh Đồng bí bảo của Thiên Miêu tinh, cũng là trung tâm tọa trấn của võ trường. Với một trình độ nhất định, nó có thể nhìn ra thực lực của đối phương. Từ đó chọn ra hồn tướng tương ứng để đối chiến. “ Khổng đại nhân một bên giải thích: “Mà hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên tường gần như bao gồm tất cả loại hình của hồn tướng. Đừng nghĩ những hồn tướng này chỉ ở tứ giai, rất nhiều võ giả đẳng cấp tiến vào đấu trường cũng rất chật vật. Các ngươi không cần bị áp lực tâm lý đâu, thua cũng không sao. Thực ra mục đích ta làm ra đấu trường này để mọi người vượt qua nhược điểm của bản thân. Điều này cũng là lý do ta dùng thẻ hồn tướng tứ giai, vì cấp bậc rất cao, dưới thực lực áp chế, sẽ làm mọi người xóa đi nhược điểm.”
Lúc này, trên vách tường, những thẻ hồn tướng bắt đầu lộ ra.
“Hôi Miêu Đồng đang lựa chọn hồn tướng.” Khổng đại nhân nói.
Chùm sáng lần lượt quét qua hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên các bức tường, khiến người khác rung động.
“Chuyện này sẽ mất chút thời gian.” Khổng đại nhân nói: “Nó đang tìm hồn tướng thích hợp nhất.”
Tốc độ quét của chùm sáng không chậm, thoáng chốc thẻ hồn tướng trên vách tường đầu tiên đã quét qua, giờ đang quét trên vách tường thứ hai.
“Có vẻ thú vị!” Khổng đại nhân hơi bất ngờ: “Vách tường đầu tiên không có hồn tướng phù hợp, xem ra Đường thiếu niên rất lợi hại!”
A Mạc Lý đồng ý nói: “Đúng vậy! Đường Cơ Sở là thiếu niên tựa như thần mà!”
Thiếu niên tựa thần…
Trên trán bọn người Tư Mã Hương Sơn hiên lên vô số sợi gân nhỏ. Mỗi lần nghe được từ đó, trong lòng bọn hắn luôn không nhịn được mà mắng: Giống thiếu niên bệnh tâm thần thì có…
Chùm sáng nhanh chóng quét qua từng thẻ hồn tướng trên bức vách thứ hai, sau đó theo mép tường mà chuyển qua vách thứ ba.
Khổng đại nhân và lão giả có chút ngẩn ra.
Khổng đại nhân xoay lại hỏi: “Gần đây võ trường không có sự cố gì chứ?”
Lão đầu trả lời với vẻ mặt khó hiểu: “Không có, mấy hôm trước vẫn còn dùng.”
Ánh mắt mọi người dồn về trong đấu trường. Vẻ mặt họ kỳ quái, hai vách tường kia có khoảng trăm ba trăm tư thẻ hồn tướng. Nói cách khác, Hôi Miêu Đồng cho rằng những thẻ hồn tướng kia không cái nào khắc chế được Đường Thiên.
Một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi thẻ hồn tướng mà không cái nào có thể khắc chế Đường Thiên ư?
Chuyện này, chuyện này…
Trên mặt lão giả có nét kinh sợ, lão chợt nhận ra rằng, Đường Thiên quả thực có chổ kỳ quái! Lão rất quen thuộc với nhược điểm võ trường, bản thân cũng thường xuyên sử dụng, tuy thực lực lão đã vượt qua tứ giai nhưng vẫn có thể áp chế khả năng của mình, duy trì trạng thái tại tứ giai thì nhược điểm võ trường vẫn có thể tìm ra biện pháp khắc chế.
Tên Đường Thiên này…
Gương mặt Khổng đại nhân ngưng trọng hẳn lên. Nhược điểm võ trường là do một sáng kiến trong đầu mà sinh ra, tốn rất nhiều tâm trí và thời gian của hắn. Tìm cả bí bảo chuyên môn như Hôi Miêu Đồng. Thẻ hồn tướng trong này tuy chỉ có tứ giai nhưng đều do hắn tỉ mỉ mà chọn lựa dựa trên kỹ xảo, chiến lực và chiến pháp.
Thế nhưng... vì sao…
Không khí đột nhiên quỷ dị.
Chùm sáng đã quét xong bức tường thứ ba và đang đến bức tường thứ tư.
Khổng đại nhân, lão giả và những võ giả Quang Minh võ hội đang đứng quan sát bên ngoài đều nhìn nhau với ánh mắt không thể tin.
“A! Sao hồn tướng còn chưa ra?” A Mạc Lý ngạc nhiên, có chút không rõ. Mà bọn người Tư Mã Hương Sơn lại tinh minh nhạy bén, bọn hắn thấy đám người Khổng đại nhân sắc mặt ngưng trọng cũng nhìn thấy một chút vấn đề. Những lời Khổng đại nhân giới thiệu về nhược điểm võ trường vừa rồi, bọn hắn đã hiểu một chút.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Hôi Miêu Đồng không thể tìm ra nhược điểm của Đường Thiên?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu bọn hắn, không ngừng lan ra một cách không thể kiềm chế.
“Uy uy! Sao mà còn chưa xuất hiện vậy?” Đường Thiên trong võ trường có chút mất kiên nhẫn mà gào to lên với những thẻ hồn tướng trên vách tường.
Thẻ hồn tướng trên vách tường vẫn im lặng không chút biến hóa.
Quang Minh võ giả bốn phía đều mờ mịt, khó hiểu. Mọi việc xảy ra khiến bọn hắn không tin vào mắt mình, nhìn vẻ mặt ngây ngô của Đường Thiên trong võ trường.
Không ai có thể hiểu nhược điểm võ trường hơn bọn hắn. Gần như mỗi ngày đều đến đây luyện tập, có khi còn tụm năm tụm ba lại làm mấy ván cá cuốc, xem dùng thực lực tứ giai có thể cầm cự được bao nhiêu hiệp. Đây là hình thức cược được bọn hắn thích nhất.
Chưa có một ai dùng thực lực tứ giai mà cầm cự qua năm hiệp liên tục.
Mỗi một vòng Hôi Miêu Đồng lại càng nhìn thấu nhược điểm của ngươi mà đưa ra hồn tướng thích hợp hơn, đánh vào nhược điểm hơn.
Thế nhưng…
Bọn hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Đinh!
Sau khi quét đến thẻ hồn tướng cuối cùng chùm sáng cũng tắt đi, màn hào quang từ từ hạ xuống dưới ánh mắt ngốc trệ của mọi người.
“A Liệt, xảy ra chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?” Đường Thiên ngó quanh, vẻ mặt khó hiểu.
Thanh âm của hắn vang đi trong yên tĩnh nên vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Đường Thiên nhìn đến mọi người, a lên một tiếng: “Các ngươi biểu lộ thái độ như vậy là sao? Các ngươi cũng thấy cái gì đó bất thường phải không? Chúng ta chờ cả buổi mà không có gì xuất hiện. Các ngươi đều thấy nha, ta không có nhúc nhích, không phải ta làm hư đâu!”
“Đường Cơ Sở không làm hư!” A Mạc Lý nghĩa khí xung thiên nói.
Mọi người đều nhìn Đường Thiên với ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Người này…
Thật sự… thật sự là không có nhược điểm ư?
Làm sao có thể, sao có thể vậy chứ?
Trên đời này làm sao có người không hề tồn tại nhược điểm?
Tuyệt đối không thể nào!
Nhưng lúc này, chùm sáng quét loạn lên một hồi tựa như không cam tâm.
Khổng đại nhân chợt nhớ ra vị đại sư kia từng nói một câu.
“Trong nhóm Thanh Đồng bí bảo thì Hôi Miêu Đồng cũng là hàng tốt. Nhưng một khi không tìm được nhược điểm của đối phương, nó sẽ lâm vào trạng thái cuồng loạn, võ hồn của nó sẽ bị đã kích trí mạng.”
Không hay!
Nhưng hắn chưa kịp làm ra phản ứng nào, thì hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên bốn vách tường đều như pháo, thay phiên nhau nổ tung.
Bùm, bùm, bùm!
Từng đoàn, từng đoàn, hào quang nổ ra trên vách tường biến tất cả thành một mảng ánh sáng.
Sau khi ánh sáng tắt đi, trên bốn vách tường, không còn bất cứ một thứ gì.
Tất cả mọi người ngây ra như trời trồng.
Thùng xe dài chừng mười trượng, bề rộng chừng ba trượng, trống rỗng không có gì.
Sự chú ý của mọi người đều bị bốn vách tường hấp dẫn. Mỗi một vách tường, trên mặt, đều sắp đầy tạp phiến. Mỗi cái đều là thẻ hồn tướng tứ giai bao gồm đủ loại võ kỹ. Nhiều đến hoa mắt, đưa mắt nhìn sơ cũng thấy ít nhất có hai trăm thẻ hồn tướng.
Lão giả giới thiệu: “Căn phòng này là nhược điểm võ trường, hao tốn của đại nhân hết hai trăm bảy mươi mốt tấm thẻ hồn tướng. Tất cả đều là thẻ hồn tướng tứ giai bạch ngân, bao gồm hầu hết các loại võ kỹ. Giá trị vô cùng lớn, dù so sánh trong hội cũng thuộc vào hàng kiệt tác.
Trên mặt Khổng đại nhân lộ ra bài phần tự đắc, lão đối với tác phẩm này vô cùng hài lòng.
“Nhược điểm võ trường?” Mọi người đều lần đầu nghe thấy cái tên võ trường thế này.
Lão giả trầm giọng: “Hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng tức tương đương với hai trăm bảy mươi mốt tên hồn tướng. Khoang xe này được một đại sư chế tạo, chỉ cần tinh thần thạch đầy đủ thì các hồn tướng tồn tại mãi mãi không bao giờ bị mất đi. Hồn tướng võ trường có thể tự động chọn ra những hồn tướng có thể khắc chế ngươi. Cùng cấp độ khiêu chiến, từ trước đến nay, chưa có đệ tử nào vượt qua khảo nghiệm.”
Khổng đại nhân cười cười nói: “Thẻ hồn tướng cao cấp quá đắt, cấp thấp thì không có chổ để dùng nên dứt khoát chọn tứ giai, xem như một thứ để tiêu khiển.”
Mọi người lập tức như có cảm giác nhìn lên vách núi cao, hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng chỉ là thứ tiêu khiển của người ta!
“Nói vậy tức chỉ cần vào võ trường là có thể đánh nhau với hơn hai trăm hồn tướng kia?” Đường Thiên chỉ lên vách tường kích động nói.
“Đúng vậy!” Khổng đại nhân vui vẻ đáp, hỏi lại: “Như thế nào? Có hứng thú ư?”
“Có! Có!” Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng: “Mỗi ngày đều tập luyện một mình như vậy quả thực quá chán rồi!”
Khổ tu phía sau quang môn, mỗi lần đều là mười ngày, buồn tẻ không chút thú vị, khiến người ta sinh ra tâm tình chán nản. Tuy hôm nay đã có thể đánh bức tường sương mù, nhưng còn lâu mới có thể sánh với rèn luyện thực chiến, thật làm người ta háo hức mà.
“Nói cũng đúng, được rồi, ngươi lên đầu tiên đi!” Khổng đại nhân ha ha cười nói. Hắn đối với Đường Thiên rất tò mò, tên này có thể được mọi người công nhận thì thực lực chắc chắn không tầm thường. Nhưng qua khảo thí ngày hôm đó, thiên phú của Đường Thiên rất kém, đứng đầu từ dưới đếm lên.
Khổng đại nhân gặp qua rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu gặp một thiếu niên kỳ lạ như thế. Bởi vậy mới đổi lấy một danh ngạch ngoại doanh để chọn Đường Thiên. Danh ngạch ngoại doanh cũng không có gắt gao như nội doanh. Cho dù sau này Đường Thiên có không ra gì thì hắn cũng không chịu trách nhiệm.
Những người khác đều không có ý kiến, bọn họ không đơn thuần như A Mạc Lý, mỗi một người đều rất tinh minh nhạy bén. Những lời Khổng đại nhân nói ngày hôm qua, sau một đêm suy nghĩ bọn họ cũng có thể hiểu ra vài điều. Tất cả đều nghi ngờ, sự khảo nghiệm của bọn họ xem ra đã bắt đầu.
Vừa lúc đó, Đường Thiên hùng hổ xông lên đi tiên phong, cũng tốt như vậy có thể quan sát trước một phen.
Hàn Băng Ngưng lạnh băng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận một chút.”
“Ha ha! Thiếu nữ yên tâm, ta là thiếu niên tựa như thần mà!”
Đường Thiên sục sôi ý chí chiến đấu.
Thiếu niên tựa thần…
Lão giả hừ lạnh một tiếng, xem ngươi còn khoác lác được bao lâu, tư chất tệ hại như vậy mà cũng ngông cuồng xông lên tiên phong. Trong lòng hắn tâm niệm rằng, Đường Thiên chỉ là một tên nhóc giỏi tài khoác lác, võ mồm thì vô cùng lợi hại nhưng thực lực chẳng ra gì. Những tên thế này hắn thấy rất nhiều. Nếu không phải Khổng đại nhân mở lời nhận Đường Thiên vào doanh thì lão đã quyết liệt ngăn cản. Nhưng đã ở ngoại doanh thì lão cũng mặc kệ.
Hắn biết rất rõ, để sinh tồn ở ngoại doanh thì gian nan như thế nào, tỷ lệ đào thải rất cao.”
“Đường Cơ Sở! Dũng mãnh xông lên! Tiêu diệt hết bọn chúng đi!” A Mạc Lý giơ tay lên, âm thanh giòn tan vang lên như chấn thẳng vào tai người khác.
Khổng đại nhân nheo mắt, tiêu diệt tất cả? Ha ha, các ngươi quá xem thường võ trường này rồi! Hắn gật đầu ra hiệu với lão giả. Lão kia lấy ra một tinh thạch đi đến một chổ vắng rồi ấn vào một trong một cái lỗ trên tường. Khinh tinh thạch vừa được ấn vào thì lập tức tỏa ra ánh sáng long lanh, hào quang rực lên.
Một giới tuyến màu đỏ hình vuông trên mặt đất sáng lên.
“Mọi người ra khỏi hồng tuyến*.” Khổng đại nhân nói. Mọi người lục tục lui ra bên ngoài giới tuyến. Mọi người vừa ra khỏi, một màn hào quang hình vuông từ hồng tuyến dưới sàn chậm rãi kéo lên, ngăn cách Đường Thiên với bên ngoài.
*Hồng tuyến: đường màu đỏ.
Chỉ thấy một chùm tia sáng bao quanh Đường Thiên. Hắn hiếu kỳ ngước mặt nhìn lên trên đầu. Chùm tia sáng kia chiếu lên người hắn không đau, không ngứa nhưng lại hơi lập lòe.
“Chùm sáng này là do Hôi Miêu Đồng phóng xuống đấy. Hôi Miêu Đồng là một món Thanh Đồng bí bảo của Thiên Miêu tinh, cũng là trung tâm tọa trấn của võ trường. Với một trình độ nhất định, nó có thể nhìn ra thực lực của đối phương. Từ đó chọn ra hồn tướng tương ứng để đối chiến. “ Khổng đại nhân một bên giải thích: “Mà hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên tường gần như bao gồm tất cả loại hình của hồn tướng. Đừng nghĩ những hồn tướng này chỉ ở tứ giai, rất nhiều võ giả đẳng cấp tiến vào đấu trường cũng rất chật vật. Các ngươi không cần bị áp lực tâm lý đâu, thua cũng không sao. Thực ra mục đích ta làm ra đấu trường này để mọi người vượt qua nhược điểm của bản thân. Điều này cũng là lý do ta dùng thẻ hồn tướng tứ giai, vì cấp bậc rất cao, dưới thực lực áp chế, sẽ làm mọi người xóa đi nhược điểm.”
Lúc này, trên vách tường, những thẻ hồn tướng bắt đầu lộ ra.
“Hôi Miêu Đồng đang lựa chọn hồn tướng.” Khổng đại nhân nói.
Chùm sáng lần lượt quét qua hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên các bức tường, khiến người khác rung động.
“Chuyện này sẽ mất chút thời gian.” Khổng đại nhân nói: “Nó đang tìm hồn tướng thích hợp nhất.”
Tốc độ quét của chùm sáng không chậm, thoáng chốc thẻ hồn tướng trên vách tường đầu tiên đã quét qua, giờ đang quét trên vách tường thứ hai.
“Có vẻ thú vị!” Khổng đại nhân hơi bất ngờ: “Vách tường đầu tiên không có hồn tướng phù hợp, xem ra Đường thiếu niên rất lợi hại!”
A Mạc Lý đồng ý nói: “Đúng vậy! Đường Cơ Sở là thiếu niên tựa như thần mà!”
Thiếu niên tựa thần…
Trên trán bọn người Tư Mã Hương Sơn hiên lên vô số sợi gân nhỏ. Mỗi lần nghe được từ đó, trong lòng bọn hắn luôn không nhịn được mà mắng: Giống thiếu niên bệnh tâm thần thì có…
Chùm sáng nhanh chóng quét qua từng thẻ hồn tướng trên bức vách thứ hai, sau đó theo mép tường mà chuyển qua vách thứ ba.
Khổng đại nhân và lão giả có chút ngẩn ra.
Khổng đại nhân xoay lại hỏi: “Gần đây võ trường không có sự cố gì chứ?”
Lão đầu trả lời với vẻ mặt khó hiểu: “Không có, mấy hôm trước vẫn còn dùng.”
Ánh mắt mọi người dồn về trong đấu trường. Vẻ mặt họ kỳ quái, hai vách tường kia có khoảng trăm ba trăm tư thẻ hồn tướng. Nói cách khác, Hôi Miêu Đồng cho rằng những thẻ hồn tướng kia không cái nào khắc chế được Đường Thiên.
Một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi thẻ hồn tướng mà không cái nào có thể khắc chế Đường Thiên ư?
Chuyện này, chuyện này…
Trên mặt lão giả có nét kinh sợ, lão chợt nhận ra rằng, Đường Thiên quả thực có chổ kỳ quái! Lão rất quen thuộc với nhược điểm võ trường, bản thân cũng thường xuyên sử dụng, tuy thực lực lão đã vượt qua tứ giai nhưng vẫn có thể áp chế khả năng của mình, duy trì trạng thái tại tứ giai thì nhược điểm võ trường vẫn có thể tìm ra biện pháp khắc chế.
Tên Đường Thiên này…
Gương mặt Khổng đại nhân ngưng trọng hẳn lên. Nhược điểm võ trường là do một sáng kiến trong đầu mà sinh ra, tốn rất nhiều tâm trí và thời gian của hắn. Tìm cả bí bảo chuyên môn như Hôi Miêu Đồng. Thẻ hồn tướng trong này tuy chỉ có tứ giai nhưng đều do hắn tỉ mỉ mà chọn lựa dựa trên kỹ xảo, chiến lực và chiến pháp.
Thế nhưng... vì sao…
Không khí đột nhiên quỷ dị.
Chùm sáng đã quét xong bức tường thứ ba và đang đến bức tường thứ tư.
Khổng đại nhân, lão giả và những võ giả Quang Minh võ hội đang đứng quan sát bên ngoài đều nhìn nhau với ánh mắt không thể tin.
“A! Sao hồn tướng còn chưa ra?” A Mạc Lý ngạc nhiên, có chút không rõ. Mà bọn người Tư Mã Hương Sơn lại tinh minh nhạy bén, bọn hắn thấy đám người Khổng đại nhân sắc mặt ngưng trọng cũng nhìn thấy một chút vấn đề. Những lời Khổng đại nhân giới thiệu về nhược điểm võ trường vừa rồi, bọn hắn đã hiểu một chút.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Hôi Miêu Đồng không thể tìm ra nhược điểm của Đường Thiên?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu bọn hắn, không ngừng lan ra một cách không thể kiềm chế.
“Uy uy! Sao mà còn chưa xuất hiện vậy?” Đường Thiên trong võ trường có chút mất kiên nhẫn mà gào to lên với những thẻ hồn tướng trên vách tường.
Thẻ hồn tướng trên vách tường vẫn im lặng không chút biến hóa.
Quang Minh võ giả bốn phía đều mờ mịt, khó hiểu. Mọi việc xảy ra khiến bọn hắn không tin vào mắt mình, nhìn vẻ mặt ngây ngô của Đường Thiên trong võ trường.
Không ai có thể hiểu nhược điểm võ trường hơn bọn hắn. Gần như mỗi ngày đều đến đây luyện tập, có khi còn tụm năm tụm ba lại làm mấy ván cá cuốc, xem dùng thực lực tứ giai có thể cầm cự được bao nhiêu hiệp. Đây là hình thức cược được bọn hắn thích nhất.
Chưa có một ai dùng thực lực tứ giai mà cầm cự qua năm hiệp liên tục.
Mỗi một vòng Hôi Miêu Đồng lại càng nhìn thấu nhược điểm của ngươi mà đưa ra hồn tướng thích hợp hơn, đánh vào nhược điểm hơn.
Thế nhưng…
Bọn hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Đinh!
Sau khi quét đến thẻ hồn tướng cuối cùng chùm sáng cũng tắt đi, màn hào quang từ từ hạ xuống dưới ánh mắt ngốc trệ của mọi người.
“A Liệt, xảy ra chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?” Đường Thiên ngó quanh, vẻ mặt khó hiểu.
Thanh âm của hắn vang đi trong yên tĩnh nên vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Đường Thiên nhìn đến mọi người, a lên một tiếng: “Các ngươi biểu lộ thái độ như vậy là sao? Các ngươi cũng thấy cái gì đó bất thường phải không? Chúng ta chờ cả buổi mà không có gì xuất hiện. Các ngươi đều thấy nha, ta không có nhúc nhích, không phải ta làm hư đâu!”
“Đường Cơ Sở không làm hư!” A Mạc Lý nghĩa khí xung thiên nói.
Mọi người đều nhìn Đường Thiên với ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Người này…
Thật sự… thật sự là không có nhược điểm ư?
Làm sao có thể, sao có thể vậy chứ?
Trên đời này làm sao có người không hề tồn tại nhược điểm?
Tuyệt đối không thể nào!
Nhưng lúc này, chùm sáng quét loạn lên một hồi tựa như không cam tâm.
Khổng đại nhân chợt nhớ ra vị đại sư kia từng nói một câu.
“Trong nhóm Thanh Đồng bí bảo thì Hôi Miêu Đồng cũng là hàng tốt. Nhưng một khi không tìm được nhược điểm của đối phương, nó sẽ lâm vào trạng thái cuồng loạn, võ hồn của nó sẽ bị đã kích trí mạng.”
Không hay!
Nhưng hắn chưa kịp làm ra phản ứng nào, thì hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng trên bốn vách tường đều như pháo, thay phiên nhau nổ tung.
Bùm, bùm, bùm!
Từng đoàn, từng đoàn, hào quang nổ ra trên vách tường biến tất cả thành một mảng ánh sáng.
Sau khi ánh sáng tắt đi, trên bốn vách tường, không còn bất cứ một thứ gì.
Tất cả mọi người ngây ra như trời trồng.
Bình luận facebook