Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1932
Chương 1932:
Quá kiêu ngạo rồi!
Anh ta rống to lên một tiếng, đám người phía sau đều gào thét lên như một đám thú dữ, nhằm về phía hai người Giang Ninh và A Phi.
Cú đấm cú đá được tung ra, tiếng bước chân dày đặc, hệt như bầy sói đang săn mồi.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, hai người Giang Ninh và A Phi đã bị đám người vây quanh!
Tiểu triệu thấy lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lao ra ngoài: “Anh Cẩu, anh mau đi giúp bọn họ đi! Nhanh đi mài”
“Bọn họ… bọn họ sẽ xảy ra chuyện mất!”
Nhiều người như vậy, tới hai, ba trăm tên lận.
Giang Ninh và A Phi lại chỉ có hai người.
Sao bọn Tiểu Triệu có thể không sốt ruột được?
Tuy nhiên, anh Cẩu vẫn không nhúc nhích. Đám người lão Ngũ, lão Lục cũng tương tự họ, vân đứng ở đó bảo vệ cho đám người Tiểu Triệu, có vẻ như không lo lắng là bọn Giang Ninh sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó một chút nào.
“Bịchl”
Một tiếng chạm vàng lên, có người bị một cú đá của Giang Ninh đá tới đây, ngã ở dưới chân anh Cẩu.
Anh Cẩu cũng chỉ nhìn thoáng qua, để mặc cho gã chết ngất đi, vẫn lười ra †ay như trước.
Giang Ninh đã đích thân ra tay, sao còn cần tới bọn họ nữa?
Đừng nói là hai, ba trăm người, dù có nhiều hơn thì đã làm sao?
Chiến đấu!
Bắt đầu!
Giang Ninh như một con rồng đang nổi giận, khiến sông cuộn biển gầm!
Nắm tay anh hung mãnh đến mức như sắp nứt ral Một cú đấm được tung ra là có một bóng người bị đánh văng ra ngoài.
Tốc độ của Giang Ninh quá nhanh, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt. Họ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một cú đấm của anh đánh cho bay ra ngoài, té ngã trên đất, không thể động đậy.
Bịch!
A Phi dùng một cú đá đánh bay người trước mặt, miệng lẩm bẩm: ‘Mười tám!”
Anh ta quay đầu nhìn, hai mắt lập †ức trừng to như hai cái chuông đầu, vì anh ta còn đang đồng thời đếm giúp cho Giang Ninh.
Giang Ninh đã xử lý được ba mươi hai người rồi!
Mẹ kiếp, sao mà so được chứ?
Dù anh ta có liều mạng thì cũng không cản nổi tốc độ của Giang Ninh.
Phác Đại Thành cũng sợ ngây người.
Anh ta trơ mắt nhìn từng đám, từng đám trong đám người tiến lên bị đánh bay ra ngoài, nhìn thấy cả bọn thủ hạ của bản thân kêu rên kêu thảm thiết, không phải gãy tay cũng là gấy chân, vô cùng thê thảm!
“Chuyện này…. chuyện này sao mà được?”
Bọn chúng chỉ có hai người thôi!
Quá kiêu ngạo rồi!
Anh ta rống to lên một tiếng, đám người phía sau đều gào thét lên như một đám thú dữ, nhằm về phía hai người Giang Ninh và A Phi.
Cú đấm cú đá được tung ra, tiếng bước chân dày đặc, hệt như bầy sói đang săn mồi.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, hai người Giang Ninh và A Phi đã bị đám người vây quanh!
Tiểu triệu thấy lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lao ra ngoài: “Anh Cẩu, anh mau đi giúp bọn họ đi! Nhanh đi mài”
“Bọn họ… bọn họ sẽ xảy ra chuyện mất!”
Nhiều người như vậy, tới hai, ba trăm tên lận.
Giang Ninh và A Phi lại chỉ có hai người.
Sao bọn Tiểu Triệu có thể không sốt ruột được?
Tuy nhiên, anh Cẩu vẫn không nhúc nhích. Đám người lão Ngũ, lão Lục cũng tương tự họ, vân đứng ở đó bảo vệ cho đám người Tiểu Triệu, có vẻ như không lo lắng là bọn Giang Ninh sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó một chút nào.
“Bịchl”
Một tiếng chạm vàng lên, có người bị một cú đá của Giang Ninh đá tới đây, ngã ở dưới chân anh Cẩu.
Anh Cẩu cũng chỉ nhìn thoáng qua, để mặc cho gã chết ngất đi, vẫn lười ra †ay như trước.
Giang Ninh đã đích thân ra tay, sao còn cần tới bọn họ nữa?
Đừng nói là hai, ba trăm người, dù có nhiều hơn thì đã làm sao?
Chiến đấu!
Bắt đầu!
Giang Ninh như một con rồng đang nổi giận, khiến sông cuộn biển gầm!
Nắm tay anh hung mãnh đến mức như sắp nứt ral Một cú đấm được tung ra là có một bóng người bị đánh văng ra ngoài.
Tốc độ của Giang Ninh quá nhanh, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt. Họ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một cú đấm của anh đánh cho bay ra ngoài, té ngã trên đất, không thể động đậy.
Bịch!
A Phi dùng một cú đá đánh bay người trước mặt, miệng lẩm bẩm: ‘Mười tám!”
Anh ta quay đầu nhìn, hai mắt lập †ức trừng to như hai cái chuông đầu, vì anh ta còn đang đồng thời đếm giúp cho Giang Ninh.
Giang Ninh đã xử lý được ba mươi hai người rồi!
Mẹ kiếp, sao mà so được chứ?
Dù anh ta có liều mạng thì cũng không cản nổi tốc độ của Giang Ninh.
Phác Đại Thành cũng sợ ngây người.
Anh ta trơ mắt nhìn từng đám, từng đám trong đám người tiến lên bị đánh bay ra ngoài, nhìn thấy cả bọn thủ hạ của bản thân kêu rên kêu thảm thiết, không phải gãy tay cũng là gấy chân, vô cùng thê thảm!
“Chuyện này…. chuyện này sao mà được?”
Bọn chúng chỉ có hai người thôi!
Bình luận facebook