Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1934
Chương 1934:
Phía sau Giang Ninh hệt như lan tràn một biển máu, khiến cho người ta thấy sợ hãi, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
“Dùng giết chúng mày..”
Anh nhìn đám người Phác Đại Thành, lắc lắc đầu: “Quá phí phạm!”
Với lời nói nhục nhã như thế, nếu đổi lại là trước kia, Phác Đại Thành đã sớm chửi đổng lên, thậm chí cho người ra tay.
Nhưng bây giờ, anh ta phải kêu ai ra tay đây?
Ai dám ra tay?
Dù trong lòng vô cùng không thoải mái, anh ta cũng không dám nói nửa lời phản bác.
“Bây giờ mảnh đất này thuộc về chỉ nhánh của võ quán Cực đạo chúng tôi, vậy thì phải làm theo quy tắc của võ quán Cực Đạo, giống như quy tắc tại cấm địa của Đông Hải vậy!”
Giang Ninh lớn giọng quát: ‘Không có bất kỳ kẻ nào được gây chuyện ở đây, nếu không, tự gánh lấy hậu quải”
Giọng của anh như sét đánh bên tai Phác Đại Thành, nổ bùng mạnh mẽ.
Cả đám người kia cũng đều run rẩy theo.
“Anh, anh đừng làm bậy!”
Phác Đại Thành cắn răng: “Đây là Hán Độ, tôi lại là đường chủ của hội Hắc Long. Nếu anh dám động tới tôi, hội Hắc Long tuyệt đối sẽ không để các người rời khỏi Hán Đôi!”
“Tôi cảnh cáo các người, vẫn nên bó tay chịu trói đi!”
Nói xong lời này, Phác Đại Thành cũng cảm thấy lo lắng, giọng nói cũng trở nên mềm xuống.
Anh ta phải dùng cái gì để bắt Giang Ninh bó tay chịu trói đây?
Hai trăm con người đã nằm hết trên đất kia sao?
Vẻ mặt Giang Ninh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút gợn sóng nào, nhưng anh càng bình tĩnh, trong lòng Phác Đại Thành càng thấy hoảng loạn.
Anh ta muốn rời khỏi.
Nhưng Giang Ninh chưa mở miệng, anh ta không dám động đậy!
Có muốn động đậy cũng không được!
“Tôi ghét nhất là có người nào đó uy hiếp mình!” Vừa dứt lời, Giang Ninh như thoáng động, chẳng khác nào một trận gió. Hầu như chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Phác Đại Thành.
“Oái! Oáit”
Hai tiếng nói liên tục vang lên, đó là tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.
AI”
Phác Đại Thành quỳ trên mặt đất, hai đầu gối đã đầy máu tươi!
Giang Ninh tung một cú đá ra, cả người anh ta văng ra xa hơn mười mét, trực tiếp bay ra khỏi cửa, còn lăn trên mặt đất mấy vòng. Anh ta đau khổ, bắt đầu kêu rên.
S(GUI tÌ Giang Ninh quát lớn, giọng như sấm dậy, dọa đến mức đám người đã bị gãy chân cũng phải liều mạng đứng dậy mà bỏ chạy.
Người như rồng nổi giận?
Giang Ninh đứng ở đó, hệt như một bức tượng Thần Chết, dọa đến mức cả đám người Phác Đại Thành hoảng hốt kêu la oai oái.
Phía sau Giang Ninh hệt như lan tràn một biển máu, khiến cho người ta thấy sợ hãi, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
“Dùng giết chúng mày..”
Anh nhìn đám người Phác Đại Thành, lắc lắc đầu: “Quá phí phạm!”
Với lời nói nhục nhã như thế, nếu đổi lại là trước kia, Phác Đại Thành đã sớm chửi đổng lên, thậm chí cho người ra tay.
Nhưng bây giờ, anh ta phải kêu ai ra tay đây?
Ai dám ra tay?
Dù trong lòng vô cùng không thoải mái, anh ta cũng không dám nói nửa lời phản bác.
“Bây giờ mảnh đất này thuộc về chỉ nhánh của võ quán Cực đạo chúng tôi, vậy thì phải làm theo quy tắc của võ quán Cực Đạo, giống như quy tắc tại cấm địa của Đông Hải vậy!”
Giang Ninh lớn giọng quát: ‘Không có bất kỳ kẻ nào được gây chuyện ở đây, nếu không, tự gánh lấy hậu quải”
Giọng của anh như sét đánh bên tai Phác Đại Thành, nổ bùng mạnh mẽ.
Cả đám người kia cũng đều run rẩy theo.
“Anh, anh đừng làm bậy!”
Phác Đại Thành cắn răng: “Đây là Hán Độ, tôi lại là đường chủ của hội Hắc Long. Nếu anh dám động tới tôi, hội Hắc Long tuyệt đối sẽ không để các người rời khỏi Hán Đôi!”
“Tôi cảnh cáo các người, vẫn nên bó tay chịu trói đi!”
Nói xong lời này, Phác Đại Thành cũng cảm thấy lo lắng, giọng nói cũng trở nên mềm xuống.
Anh ta phải dùng cái gì để bắt Giang Ninh bó tay chịu trói đây?
Hai trăm con người đã nằm hết trên đất kia sao?
Vẻ mặt Giang Ninh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút gợn sóng nào, nhưng anh càng bình tĩnh, trong lòng Phác Đại Thành càng thấy hoảng loạn.
Anh ta muốn rời khỏi.
Nhưng Giang Ninh chưa mở miệng, anh ta không dám động đậy!
Có muốn động đậy cũng không được!
“Tôi ghét nhất là có người nào đó uy hiếp mình!” Vừa dứt lời, Giang Ninh như thoáng động, chẳng khác nào một trận gió. Hầu như chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Phác Đại Thành.
“Oái! Oáit”
Hai tiếng nói liên tục vang lên, đó là tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.
AI”
Phác Đại Thành quỳ trên mặt đất, hai đầu gối đã đầy máu tươi!
Giang Ninh tung một cú đá ra, cả người anh ta văng ra xa hơn mười mét, trực tiếp bay ra khỏi cửa, còn lăn trên mặt đất mấy vòng. Anh ta đau khổ, bắt đầu kêu rên.
S(GUI tÌ Giang Ninh quát lớn, giọng như sấm dậy, dọa đến mức đám người đã bị gãy chân cũng phải liều mạng đứng dậy mà bỏ chạy.
Người như rồng nổi giận?
Giang Ninh đứng ở đó, hệt như một bức tượng Thần Chết, dọa đến mức cả đám người Phác Đại Thành hoảng hốt kêu la oai oái.
Bình luận facebook