• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (8 Viewers)

  • Chương 426-430

Chương 426: Giả thần giả quỷ

"Có ý gì chứ?", nghe Julia hỏi, Nam Cung Yến ngây ngẩn cả người.

Nhưng có điều, cô cũng không phải là người chuyện gì cũng không hiểu, rất nhanh sau đó liền phản ứng lại.

Phút chốc khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng, sao lại có thể hỏi những loại chuyện này cơ chứ? Thật sự quá riêng tư rồi.

"Tôi...tôi vẫn chưa làm chuyện đó với Trần Thanh", chuyện đã đến nước này rồi, Nam Cung Yến cũng không giấu giếm nữa, cô nhẹ giọng nói.

"Sao hả?", lúc này Julia cũng vô cùng sốc.

Quả thật làm người khác không khỏi bất ngờ, đã kết hôn rồi mà vẫn chưa làm gì cả, thế thì người ta có đi xem cũng không trách được.

"Haiz, cô thật là... Tôi nên nói gì với cô mới phải đây?", Julia vỗ trán một cái, bất lực nhìn Nam Cung Yến.

Cô ta thật sự không biết nên nói gì với Nam Cung Yến nữa, đúng là một cô vợ ngốc mà.

"Cô có thấy Trần Thanh là một người đàn ông bình thường không?", Julia cũng không vội trách cứ Nam Cung Yến, mà hỏi quanh co.

"Chắc...là vậy", Nam Cung Yến ngập ngừng rồi nhỏ giọng đáp.

"Chắc gì mà chắc? Cô thử nghĩ xem, hai người kết hôn đã lâu rồi mà vẫn còn trong sáng như vậy, thế cô cảm thấy Trần Thanh có thể nhịn nổi không?"

Julia hết chịu nổi nói toạc móng heo ra.

Nghe Julia nói thế, Nam Cung Yến nhất thời ngây ngẩn.

Dù cô có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng vấn đề lại nằm ở cô.

Cô há miệng muốn bẻ lại, nhưng lại cứng họng không thốt ra được lời nào.

Hiển nhiên, cô cũng có chút ý thức với vấn đề của mình.

Bởi vì trước đó, cô một mực chống đối việc kết hôn với Trần Thanh, thế nên cô cũng chưa từng nghiêm túc cân nhắc lại vấn đề này.

Nhưng bây giờ cô đã chấp nhận Trần Thanh rồi, hơn nữa tình cảm của hai người cũng ngày một khăng khít hơn, cứ treo mỏ Trần Thanh như vậy e rằng cũng không ổn lắm.

Nghĩ tới đây, mặt cô lại đỏ bừng.

"Thế nên hôn nhân không phải chỉ là một tờ giấy, mà còn là sự quản lý, hiển nhiên, hai người vẫn chưa phải là một nhà quản lý hôn nhân đạt chuẩn", Julia thẳng thắn nói như thể bản thân là người có kinh nghiệm dày dặn.

"Cô còn chưa kết hôn mà lại nói chuyện bài bản như vậy, có thật không đó?", khuôn mặt Nam Cung Yến tràn đầy nghi hoặc.

"Tôi cũng có nghiên cứu văn hóa Hoa Hạ mấy người mà, hơn nữa còn tỉ mỉ nghiên cứu những chuyện giữa hai vợ chồng nữa đó, cho nên tìm tôi hỏi là tìm đúng người rồi", Julia chẳng thèm khiêm tốn nói.

Nam Cung Yến do dự một lúc, rồi nhanh chóng tán gẫu cùng Julia, mà dĩ nhiên đề tài chính là chuyện giữa vợ chồng.

Hai má Nam Cung Yến vẫn đỏ bừng, với cô, khi nói những vấn đề này với Julia quả thật đã quá cởi mở rồi.

Sau buổi cơm trưa, Trần Thanh đợi Nam Cung Yến về với vẻ mặt đầy thấp thỏm, cuối cùng đến gần 2 giờ thì hai người Nam Cung Yến và Julia vừa nói vừa cười đi vào phòng làm việc.

Nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ, Trần Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hai cô nàng này thân thiết như thế từ lúc nào vậy?

"Vợ ơi, anh...", Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến bước vào, vội chạy đến muốn giải thích một phen.

"Không cần nói gì cả, em không sao, anh ra ngoài trước đi, em có chuyện cần bàn với Julia", Nam Cung Yến vội bịt miệng Trần Thanh lại, không cho Trần Thanh nói thêm lời nào.

Sau đó, cô đẩy Trần Thanh ra ngoài, cô không muốn để anh nghe được nội dung trò chuyện giữa cô và Julia.

Trần Thanh ngớ người, thế mà lại đuổi anh ra ngoài luôn.

Nhưng mà, anh lại thở phào nhẹ nhõm là vì hình như Nam Cung Yến không còn giận nữa.

Coi bộ Julia đã nói gì đó, cơ mà chỉ cần hết giận là tốt rồi.

Trần Thanh vẫn một mực không yên ở ngoài tận đến lúc Julia và Nam Cung Yến bước ra khỏi phòng làm việc.

"Đưa em đến nhà sách đi", sau khi Nam Cung Yến rời khỏi phòng liền nói với Trần Thanh.

"Tuân lệnh vợ!", nghe thấy yêu cầu của Nam Cung Yến, Trần Thanh vội vã gật đầu.

"Vậy tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, tôi đến phòng thiết kế của tôi đây, xem thử môi trường làm việc ra sao. Hai người đi chơi vui vẻ nhé!", Julia cười híp mắt nói, lúc Nam Cung Yến không để ý còn lén nháy mắt với Trần Thanh nữa.

Trần Thanh đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Julia, nhưng lúc này anh cũng không dám ra hiệu bằng mắt gì với Julia cả, lỡ như để vợ biết được còn không cháy nhà mới là lạ đó.

"Vợ muốn đến nhà sách nào vậy?", sau khi lên xe, Trần Thanh dè dặt hỏi.

"Bị ngốc à? Đương nhiên là đến cái lớn nhất nhiều sách nhất rồi", Nam Cung Yến bực bội lườm Trần Thanh rồi nói.

"Okay", Trần Thanh gật đầu, làm sao anh biết được cái nhà sách nào lớn nhất, nhiều sách nhất chứ, cơ mà may thay điện thoại di động nào bây giờ cũng có chức năng định vị, anh lập tức tìm kiếm một hồi thì cũng tìm được vị trí của nhà sách lớn nhất.

Dựa theo chỉ đường, Trần Thanh chở Nam Cung Yến đến nhà sách tên là Mọt Sách, khi nhìn bề ngoài nhà sách này, Trần Thanh có chút ngờ vực, đây có thật là cái nhà sách lớn nhất ở thành phố Long Hải không?

Nam Cung Yến cũng rất nghi ngờ, cô nhìn Trần Thanh nói: "Anh có chắc là cái tiệm bé xíu này là nhà sách lớn nhất, nhiều sách nhất ở thành phố Long Hải không?"

"Vừa nhìn là biết hai vị lần đầu đến Mọt Sách đúng không, chỗ này đúng là nhà sách lớn nhất thành phố đấy, hai người vào đi rồi biết, bên trong này ẩn chứa điều nhiệm mầu gì", Trần Thanh còn chưa mở miệng thì một bác gái đi ngang đã lên tiếng.

Sau khi nói xong, bác gái không đợi Trần Thanh và Nam Cung Yến đáp lời thì đã đi mất, cũng không biết danh tính là gì.

Theo lời bác gái kia nói, mặc dù Nam Cung Yến vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng định vào tham quan một vòng.

Lúc này, Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn vào trong cái tiệm nhỏ chỉ tầm 20m vuông, khi anh nhìn thấy phía sau cửa tiệm là một cái sân to thì bèn sáng tỏ.

Quả nhiên là nhà sách lớn nhất, bởi vì 10 mấy căn phòng nằm ở sân sau đều chứa đầy ắp sách, hơn nữa còn phân loại rõ ràng, mỗi căn phòng đều phân theo nhóm lớn, rồi tới những nhóm nhỏ trên từng kệ sách.

Trần Thanh cũng rất tò mò về ông chủ của nhà sách này, nhà sách thì lớn mà phía trước thì bé xíu, chẳng lẽ không sợ buôn bán ế ẩm sao?

"Đi vào thôi", lúc này Nam Cung Yến thả nhẹ bước chân đi vào trong cái tiệm bé xíu, Trần Thanh lập tức nối bước theo sau.

"Ông chủ, chúng tôi muốn mua sách, chỗ của mấy người chỉ có nhiêu đây sách thôi à? Tôi nghe nói chỗ này của mấy người là nhà sách lớn nhất thành phố Long Hải", sau khi Nam Cung Yến vào trong, đảo mắt nhìn quanh thì không thấy thêm cánh cửa nào nữa, nhất thời nghi hoặc hỏi ông chủ đang ngủ gà ngủ gật kia.

"Sách chỉ tặng người có duyên, về phần có duyên hay không thì phải xem duyên số của mấy người nữa", ông chủ cũng không nhấc mắt lên mà thản nhiên nói.

"Giả thần giả quỷ", nghe thế, Nam Cung Yến liền muốn vỗ cho ông chủ béo kia mấy cái, đúng là đói đòn mà.

Chương 427: Sắc đẹp tuyệt trần

“Ý cậu là, nếu chúng tôi vào được bên trong thì tất cả những cuốn sách mà chúng tôi cần đều sẽ đưa cho chúng tôi, đúng không? Hơn nữa, không cần biết đó là sách gì”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng của người anh chàng này thì khẽ cười, rồi nói.

Đùa à, trước mặt anh ta là người có khả năng nhìn xuyên thấu đấy, huyền cơ gì cũng vô dụng thôi, anh hỏi như vậy, chẳng qua là vì lịch sự với ông chủ đó mà thôi.

“Đương nhiên là có thể, chỉ cần các người có thể tìm ra huyền cơ của tiệm sách này, tôi có thể cho các người tùy ý chọn mười cuốn sách trong tiệm”, ông chủ béo ngẩng đầu lên, mở mắt ra nhìn Trần Thanh và Nam Cung Yến.

Nhưng khi nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần của Nam Cung Yến, anh ta khá sửng sốt, suýt nữa là ngây người ra, nhưng bị tiếng ho của Trần Thanh làm cho thức tỉnh.

“Ý cậu là, bao gồm tất cả các bộ sách sao?”, Trần Thanh cảm thấy khá bất mãn với tên béo thô lỗ này.

“Đương nhiên, ông chủ tôi đây nói là làm, chắc như đinh đóng cột”, ông chủ béo nâng kính lên rồi nói với vẻ mình đây rất quang minh lỗi lạc.

“Hừ! Vừa nhìn đã biết là mới tới đây, sao có thể biết được cơ quan do ông đây tự mình cài đặt chứ? Nếu như không có sự gợi ý của ông đây, ngay cả khách hàng cũ cũng không tìm được đâu”, trong mắt tên béo chợt lóe lên cái nhìn chế giễu nói.

“Đây là cậu nói đấy, tôi đã quay video lại rồi, nếu cậu mà lật lọng, tôi sẽ giúp cậu trở nên hot nhất trên mạng xã hội mà không cần trả phí đâu”, Trần Thanh giơ chiếc điện thoại lên, cười híp mắt nói.

“Không ngờ lại ghi hình luôn, thì ra có chuẩn bị trước khi đến à, có chiêu trò gì cứ dùng hết đi, ông đây tiếp hết”, nghe Trần Thanh nói vậy, ông chủ béo khá sững sốt nhưng ngay sau đó lại nhếch mép tự đắc nói.

“Ok, nhất định sẽ như cậu mong muốn”, Trần Thanh cười bí hiểm, rồi đi về phía bức tường phía sau của cửa tiệm.

Nhìn thấy hành động của Trần Thanh, đôi mắt híp của ông chủ béo chợt lộ ra vẻ lo lắng, cho đến khi anh chậm rãi quay trở lại giá sách.

“Ông chủ, cơ quan này của ông chủ thật không tệ, rất cao minh à nha”, Trần Thanh đột nhiên trở lại bức tường phía sau, đặt tay xuống dưới một trong những bức tranh, tươi cười và nói với ông chủ béo.

“Cậu...”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, ông chủ béo sững sờ một lúc, toát cả mồ hôi lạnh, không ngờ người đàn ông đẹp trai này lại có thể tìm ra được vị trí của cơ quan chỉ trong tích tắc.

“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đã tìm được nó như thế nào không?”, sắc mặt ông chủ béo chợt chùng xuống, rồi sốt sắng hỏi.

Phải biết rằng trước khi mở cửa ngày hôm nay, anh ta đã điều chỉnh vị trí của cơ quan, ngay cả một số khách hàng cũ cũng không thể biết được vị trí của cơ quan.

“Chọn sách xong tôi sẽ nói cho cậu biết”, Trần Thanh bật cười, rồi gõ vài cái vào phần dưới của bức tranh.

“Rầm...”

Bức tường phía sau vốn đã được đóng chặt lại từ từ mở ra, để lộ một cánh cửa cho một người đi qua.

“Đừng mà, hãy nói cho tôi biết đi”, lúc này trong mắt của ông chủ béo chỉ có Trần Thanh, anh ta sốt sắng đuổi theo, muốn Trần Thanh cho anh ta một lý do, nói cách khác là muốn biết làm cách nào mà anh tìm được vị trí của cơ quan.

Nam Cung Yến không ngờ rằng Trần Thanh lại có thể tìm thấy vị trí cơ quan của một cửa tiệm nhỏ này và lập tức đi theo vào.

Sau khi đi vào, cô phát hiện ra rằng trong này thực sự có chứa một bí ẩn lớn.

Không ngờ lại có một cái biệt viện rất đẹp, có vẻ như nó thuộc về một biệt viện tư nhân.

Cửa của cả chục căn phòng đều đóng kín khiến Nam Cung Yến có chút hoài nghi, tại sao tên béo này lại mở cửa tiệm như vậy?

Nếu vì tiền thì tại sao phải cài đặt cơ quan chứ, không phải cứ việc mở cửa trực tiếp kinh doanh là được sao?

“Người anh em à, tôi giữ lời hứa của mình. Cậu có thể lấy bất cứ cuốn sách nào cậu muốn, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, làm cách nào mà cậu đã tìm ra cơ quan do tôi bố trí vậy? Vị trí cơ quan này chắc chắn không dễ dàng được tìm thấy như thế được đâu à”, sau khi Nam Cung Yến đi vào, anh ta lại ấn vào cơ quan trên tường.

Chỉ thấy cửa cơ quan đã được mở ra nay trực tiếp đóng lại, Nam Cung Yến có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng không chỉ có cửa cơ quan bên trong đóng lại, ngay cả cửa của cửa tiệm bên ngoài cũng tự động đóng lại.

Khi nhìn thấy điều này, Nam Cung Yến không khỏi ngạc nhiên, không ngờ ông chủ béo này lại có tài thao lược như vậy, quả thực rất giỏi.

“Cậu đã hứa đưa sách cho tôi. Đó là lời hứa mà cậu cần phải thực hiện. Về việc làm sao tôi biết được cơ quan của cửa tiệm, đây là một bí mật”, Trần Thanh nhìn anh ta cười híp mắt nói.

Trần Thanh không ngờ rằng khi đến tiệm sách cùng Nam Cung Yến, lại phát hiện ra một người tài năng như vậy.

Nếu anh đoán không sai thì tên béo này hẳn là con cháu nhà họ Mặc, nếu không, người bình thường sẽ không thể thành thục thuật cơ quan phức tạp như vậy được.

Điều này khiến Trần Thanh có chút tò mò về ông chủ béo này, anh ta là người rất thú vị.

“Bí mật sao? Thật sự không thể nói cho tôi biết được à?”, ông chủ béo nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì trong lòng chợt khó chiu, giận dữ nói.

“Đã là chuyện bí mật, làm sao tôi có thể tùy tiện nói cho cậu biết được? Được rồi, chúng tôi phải đi chọn sách rồi. Cậu nên ra ngoài xem cửa tiệm đi”, đương nhiên là Trần Thanh không thể nói cho anh ta biết rằng mình đã nhìn thấy nó bằng mắt xuyên thấu rồi.

“Vợ à, em muốn tìm loại sách gì vậy?”, Trần Thanh vừa nhìn Nam Cung Yến vừa hỏi.

“Em có thể tự tìm”, khi nghe thấy những lời của Trần Thanh, khuôn mặt của Nam Cung Yến chợt đỏ bừng lên, sau đó cô nhanh chóng vào một căn phòng và bắt đầu tìm kiếm sách.

Làm sao cô có thể nói với Trần Thanh là Julia đã giới thiệu một vài cuốn sách cho cô, đều là loại sách nói về cách trở thành một người phụ nữ thực sự và làm thế nào để vợ chồng có thể hòa hợp chứ?

Nếu Trần Thanh biết chuyện, anh sẽ không ngừng cười nhạo cô mất.

Trần Thanh có chút bất lực, anh muốn giúp cô tìm nhanh hơn, nhưng không ngờ cô lại không cảm kích, thôi sao cũng được, cứ theo ý cô vậy.

Anh bèn dạo xem một lượt, anh muốn xem thử sách của ông chủ béo này sưu tầm có những thứ hay ho gì.

Trần Thanh tìm sách, tất nhiên không thể giống như Nam Cung Yến xem từng chi tiết được, anh trực tiếp dùng mắt xuyên thấu nhìn về phía giá sách.

Nhìn thấy Trần Thanh phớt lờ mình, ông chủ béo cũng không dám quấy rầy người ta, cứ đợi ở bên ngoài, dù sao thì anh ta cũng hạ quyết tâm để có được câu trả lời mà mình mong muốn từ đối phương.

“Đừng đi theo em đấy”, Nam Cung Yến đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên khi nhìn Trần Thanh cứ luôn ở bên cạnh.

“Hả… Vậy thì anh đi sang các phòng khác xem thử đây”, Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến lại đuổi mình đi, điều này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chắc không phải cô đang chọn loại sách 'nhiều sắc thái' đó chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng của anh đột nhiên nóng rực lên, sau đó anh bước ra ngoài với vẻ mặt đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Nhìn thấy Trần Thanh đã đi ra, Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu tìm kiếm.

“Vợ à, nghe anh nói này, sách được đặt trong mỗi phòng đều cùng loại. Muốn tìm sách nào thì tìm loại trước nha”, mặc dù Trần Thanh đã ra khỏi phòng, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở vợ mình một chút, không khéo để cô lại lục lọi một cách vu vơ như vậy thì biết khi nào mới tìm thấy.



Chương 428: Danh tính

Nghe thấy những lời của Trần Thanh, Nam Cung Yến lập tức ngừng lật sách, đi ra khỏi phòng này và đến phòng khác tìm.

Nhìn thấy cô vốn không có ý cảm kích mình chút nào, anh đột nhiên cảm thấy khá bất lực, bèn ngồi ở trong biệt viện này, dùng khả năng xuyên thấu và tiếp tục tìm kiếm.

Mặc dù dùng mắt xuyên thấu ở khoảng cách xa không khó đối với anh, nhưng nó sẽ bị tiêu hao đi rất nhiều.

Tuy nhiên, anh có linh cảm rằng, lần này mình có thể thu hoạch được cái gì đó bất ngờ.

Vì vậy, anh bắt đầu tìm kiếm bằng tất cả sức lực của mình.

Chỉ là cái giá sách bình thường này vốn chẳng có chút sức hấp dẫn nào đối với anh, nên chỉ lướt sơ qua mà thôi.

“Ây...”

Ngay khi Trần Thanh quét sạch giá sách trong một vài phòng mà không thu hoạch được gì, thì có một căn phòng nhỏ tương đối đổ nát đập vào mắt anh.

Quan trọng nhất là khi mắt xuyên thấu của anh lướt qua vài cuốn sách trong căn phòng này, đột nhiên một luồng khí mát lạnh như bạc hà ập vào mắt anh.

Vốn dĩ, sau khi quét đống sách đồ sộ trong một vài căn phòng, mắt anh đã cảm thấy rất mỏi, nhưng khi luồng khí mát lạnh này ập vào mắt thì cảm giác khô rát trong mắt anh lại biến mất một cách thần kỳ.

Điều này làm cho Trần Thanh vô cùng kinh ngạc, anh vội vàng đi về phía gian phòng nhỏ đó.

Sau khi đến gần, Trần Thanh không đi vào, mà dùng khả năng xuyên thấu quét về phía những cuốn sách trong đó thêm một lần nữa.

Điều khiến anh khá hụt hẫng là sau khi quét lại hai hàng sách này thì không còn hiện tượng như trước nữa.

Trần Thanh rất không cam tâm, lập tức quét về phía chỗ sách nơi vừa xuất hiện cảm giác đó.

Nhưng lại khiến anh thất vọng là anh vẫn không hề có được cảm giác trước đó.

Anh không cam tâm, lập tức bắt đầu quét sạch tất cả sách ở đây.

“A, lại xuất hiện rồi”, ngay khi Trần Thanh nghĩ mình đã bỏ lỡ cơ hội này thì cảm giác trước đó lại xuất hiện.

Lần này, Trần Thanh nhìn thấy rất rõ ràng chính là một cuốn sách cổ có thể cho anh luồng khí mát lạnh này, e rằng cảm giác vừa rồi cũng là do một cuốn sách cổ truyền đến anh.

Nói cách khác, chỉ cần là sách cổ, đều có thể truyền luồng khí mát lạnh này đến cho chính mình, giúp anh khôi phục mắt xuyên thấu.

Vào lúc Trần Thanh còn tưởng rằng luồng khí mát lạnh này chỉ có thể giúp anh khôi phục ánh sáng vàng xanh đã tiêu hao, không ngờ sau lần khôi phục thứ hai, anh mới phát hiện, mình đa phần đều là ánh sáng vàng, nhưng sau khi luồng khí mát lạnh đó ập vào lại có thể biến thành ánh sáng xanh chiếm nhiều hơn.

“Hóa ra cuốn sách cổ này thực sự có thể tiến hóa đôi mắt xuyên thấu của mình”, Trần Thanh sửng sốt, không ngờ cuốn sách cổ này lại có tác dụng như vậy, quả là vô cùng bất ngờ.

Phải biết là khi có mắt xuyên thấu màu vàng, anh đã nhận được những lợi ích to lớn từ nó, đôi mắt màu xanh này rõ ràng là cao cấp hơn, e rằng khả năng của nó sẽ còn kinh khủng hơn.

Và bây giờ, nhiệm vụ cấp bách nhất là tiến hóa tất cả ánh sáng xanh trong mắt xuyên thấu.

Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu nhìn xung quanh, chỉ thấy có ba cuốn sách cổ, và ánh sáng xanh trong mắt xuyên thấu của anh vẫn còn thiếu một chút nữa mới hoàn toàn tiến hóa thành công.

Anh vô cùng nóng lòng, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi cũng không thể khiến cho mắt xuyên thấu của mình tiến hóa thành công sao?

Trần Thanh đã kiểm tra những cuốn sách cổ có thể giúp mắt của anh tiến hóa thì nhận thấy rằng những cuốn sách cổ này rất lâu năm, hơn nữa cần được bảo quản thật tốt.

Vài cuốn sách cổ mà anh vừa tìm thấy hoặc là thời gian không được lâu, hoặc là chúng không được bảo quản tốt nên không thể đáp ứng các điều kiện để tiến hóa.

“Điều này thực sự khiến người ta đau đầu mà. Điều kiện để tiến hóa của mắt xuyên thấu vốn không có một khuôn mẫu cố định nào”, khi nghĩ đến sự tiến hóa đầu tiên, kết hợp với lần này, anh không tìm ra quy luật nào cả.

Khó khăn lắm mới phát hiện ra một cách thức tiến hóa mới, Trần Thanh đương nhiên không muốn từ bỏ như vậy, biết đâu lần sau gặp phải quyển sách cổ quý hiếm này lại không thể tiến hóa được nữa, há chẳng phải rất mất mặt sao?

“Đại ca ơi, cậu tìm xong chưa vậy?”, đúng lúc này, tên béo đột nhiên đi tới, nhìn thấy Trần Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần, liền quyết định đi qua hỏi lại một lần nữa.

“Có chuyện gì, nói đi”, trong lòng Trần Thanh khẽ run lên, sau đó thản nhiên liếc anh ta một cái.

Nếu tên béo này đã là con cháu nhà họ Mặc và còn lưu giữ rất nhiều sách cổ quý hiếm nên có lẽ trong tay anh ta vẫn còn tích trữ một số đồ vật, có vẻ như anh phải tìm lý do để đánh tráo số đồ đó từ tay người đàn ông này mới được.

“Tôi muốn biết, làm sao cậu phát hiện ra cơ quan do tôi bố trí được chứ?”, ông chủ béo vô cùng cố chấp, vẫn hỏi một vấn đề trước đó.

“Tôi không thích sách trong cửa tiệm này của cậu. Còn kho sách nào khác không? Nếu có thể dẫn tôi đi xem những cuốn sách khác của cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết”, Trần Thanh nhìn ông chủ béo rồi cười híp mắt nói.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, ông chủ béo sững sờ một lúc, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.

“Tôi là chủ một tiệm sách, làm sao có sách cổ hiếm gì đó chứ? Đừng đùa nữa, nếu có, tôi đã không mở tiệm sách ở đây mà trực tiếp đi hưởng phúc rồi”, ông chủ béo cười lớn sau đó nói đùa.

“Ông chủ, hình như tôi không hề nhắc tới sách cổ hiếm đó à”, Trần Thanh nhìn ông chủ béo cười rồi lãnh đạm nói.

“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn như thế nào?”, khuôn mặt vốn rất thân thiện của ông chủ béo bỗng trở nên nghiêm túc, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Thanh, hiển nhiên là nếu anh không trả lời đàng hoàng thì e rằng anh ta phải...

“Sao vậy? Cậu còn muốn động tay động chân với tôi à? Người nhà họ Mặc mấy người, làm mấy cái cơ quan, một vài chuyện nhỏ nhặt, có lẽ không sao”, nói tới đây Trần Thanh chế nhạo nói: “Về phần đánh nhau, xem ra không phải là sở trường của nhà họ Mặc các người”.

“Cái... cái gì mà người nhà họ Mặc gì chứ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Cửa tiệm của tôi phải đóng cửa rồi. Mời cậu rời đi cho”, ông chủ béo nghe xong lời nói của Trần Thanh thì đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên nói.

“Chưa gì đã nóng lòng đuổi khách rồi sao? Haiz thật không ngờ những người thừa kế nhà họ Mặc lại có đức tính này, thật là làm bẽ mặt tổ tiên mà. Nếu tôi là cậu, trực tiếp đi tìm một sợi dây mà treo cổ chết rồi”, Trần Thanh lắc đầu thở dài.

“Cậu... cậu đang nói xằng bậy gì thế? Tôi làm bẽ mặt tổ tiên khi nào chứ? Không được phép xúc phạm đến tổ tiên nhà họ Mặc của tôi”, ông chủ béo bị lời nói của Trần Thanh làm cho kích động, lập tức nổi giận chỉ tay về phía Trần Thanh hét lên.

Anh không nói gì mà chỉ nhìn ông chủ béo cười nói.

Ông chủ béo nhìn thấy Trần Thanh không có phản ứng gì liền bừng tỉnh lại, anh ta không phải là người bốc đồng, tại sao vừa bị tên nhãi này nói mấy câu đã nói hết mọi chuyện như vậy chứ?

“Cậu thắng rồi”, ông chủ béo tỏ ra buồn phiền lập tức ngồi xuống ghế đá trong biệt vườn.

“Vẫn là mời ông chủ đây tự giới thiệu về mình một chút, chúng tôi vẫn chưa biết danh tính của ông chủ là gì”, Trần Thanh đợi đến khi tâm trạng của ông chủ béo bình tĩnh trở lại thì mới nói.

Chương 429: Người thừa kế nhà họ Mặc

Hóa ra, ông chủ béo này tên là Mặc Uyên, quả đúng là người thừa kế nhà họ Mặc, hơn nữa còn là người thừa kế thuật cơ quan của dòng chính nhà họ Mặc, mặc dù nhà họ Mặc có những người khác nữa nhưng thuật cơ quan chỉ truyền dạy cho một người duy nhất.

“Được rồi, bây giờ tôi đã nói hết mọi chuyện cho cậu rồi, có phải cậu nên cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai không?”, sau khi Mặc Uyên nói ra lai lịch của mình, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thanh.

“Tôi là một bác sĩ! Rất trùng hợp là tôi cực kỳ hứng thú với thuật cơ quan, mặc dù không biết sắp xếp như thế nào, nhưng ít nhất tôi cũng biết làm thế nào để phá giải nó”, Trần Thanh nói một cách tự tin.

Không phải là do anh hiểu về thuật cơ quan, mà là nhờ đôi mắt xuyên thấu của anh, dù những cơ quan có phức tạp thế nào, bằng con mắt xuyên thấu của anh thì không gì che giấu được.

“Ý của cậu là, cậu có thể phá giải bất cứ cơ quan nào?”, nghe thấy những lời dõng dạc tự tin của Trần Thanh, vẻ mặt của Mặc Uyên có chút khó coi nên lạnh giọng hỏi,

“Đương nhiên không phải là bất cứ cơ quan nào cũng được, ít nhất thì thuật cơ quan do cậu bày ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to đối với tôi mà thôi!”, Trần Thanh tự tin mỉm cười, từ trước đến nay anh chưa từng xem thường thuật cơ quan của nhà họ Mặc.

Thế nhưng, mặc dù Mặc Uyên là người thừa kế của nhà họ Mặc nhưng anh ta lại chưa hiểu rõ hết về thuật cơ quan được thừa kế từ nhà họ Mặc, cho nên Trần Thanh mới nói như vậy.

“Cậu... cậu khinh thường tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi là người thừa kế chân chính thuật cơ quan của nhà họ Mặc đó, cậu có dám đánh cược với tôi không?”

Mặc Uyên là người thừa kế của nhà họ Mặc, điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là có người nghi ngờ trình độ thuật cơ quan của mình.

“Được thôi, cậu muốn đánh cược như thế nào?”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên trở nên vui vẻ, cắn câu dễ dàng như vậy, đúng thật là tấm chiếu mới!

“Vậy thì cược xem cậu có thể nhìn ra thuật cơ quan của tôi hay không!”, hai mắt Mặc Uyên đỏ bừng, hung tợn nhìn Trần Thanh rồi nói.

“Nếu nhìn ra thì sao? Mà không nhìn ra thì thế nào?”, Trần Thanh nghe Mặc Uyên giận dỗi cá cược như vậy, trong lòng liền thấy có chút không nỡ, mình bắt nạt một người chất phác như vậy thì có nên không?

“Nếu như cậu không thể nhìn ra thì cậu phải xin lỗi tôi, đồng thời nói cho tôi biết là cậu nhìn ra các cơ quan mà tôi đã sắp xếp bằng cách nào”, Mặc Uyên tức giận, nhìn Trần Thanh nói.

“Vậy nếu như tôi nhìn ra, còn có thể phá giải nó thì sao?”, Trần Thanh thấy tên này chỉ nói nếu anh ta sẽ thắng, lại không nói nếu mình thua thì sẽ thế nào, vậy thì cũng đâu chất phác lắm nhỉ?

“Không thể nào, sao cậu có thể phá giải được chứ!”, Mặc Uyên mập mạp đột nhiên lắc đầu, hoàn toàn không tin Trần Thanh có thể phá giải thuật cơ quan của nhà họ Mặc bọn họ.

Nếu như thuật cơ quan của nhà họ Mặc dễ dàng bị người khác phá giải như vậy thì cũng không cần phải truyền lại cho đến tận ngày nay.

“Nhỡ đâu?”, Trần Thanh cũng không vội vàng, cực kỳ bình tĩnh nói.

“Nếu như cậu có thể phá giải kỹ thuật của tôi thật, thì sau này tôi sẽ là đàn em của cậu, cậu có thể tùy tiện sai phái tôi, chỉ cần không phải việc khiến tôi phải cắn rứt lương tâm và vi phạm luật pháp, tôi sẽ làm theo mọi điều cậu muốn”, khi Mặc Uyên nói ra những lời này, cả người toát lên sự tự tin mạnh mẽ.

“Được, nói rồi phải giữ lời đấy!”, Trần Thanh liền nở nụ cười, loại người thừa kế của gia tộc lớn như thế này chắc chắn giữ lời hứa, cho nên những việc anh cần làm bây giờ chính là thắng được ván cược này.

Đúng lúc này, Nam Cung Yến ôm mấy quyển sách đi đến, nhưng vài quyển sách này rõ ràng không phải để cho Trần Thanh xem, nên đã được gói lại.

“Đi thôi!”, lúc này Mặc Uyên không thể chờ đợi được nữa, mở cửa quay trở về cửa hàng.

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao hai người đột nhiên lại gượng gạo vậy?”, Nam Cung Yến đương nhiên có thể nhìn ra giữa ông chủ của cửa tiệm này và Trần Thanh đã xảy ra chuyện gì đó.

“Không sao, định cá cược chút thôi! Đi nào, đợi chút nữa, em chắc chắn sẽ biết xảy ra chuyện gì!”, Trần Thanh liền nắm lấy tay của Nam Cung Yến, anh vốn định lấy mấy quyển sách trong tay Nam Cung Yến để cầm giúp cô.

Thế nhưng, Nam Cung Yến lại hất thẳng tay anh ra, sau đó bỏ đi.

“Sách gì thế, bí mật như vậy à?”, Trần Thanh nổi lòng tò mò, nhưng anh không dùng mắt xuyên thấu để nhìn, dù sao thì nếu Nam Cung Yến đã không muốn mình biết, anh cũng sẽ không dùng mắt xuyên thấu nhìn trộm.

Những quyển sách Nam Cung Yến chọn đều không cần trả tiền, sau đó Trần Thanh và Nam Cung Yến lái xe đi, theo sau là chiếc xe cũ đã qua sử dụng của Mặc Uyên.

“Ý của anh là tên béo đó là người của nhà họ Mặc trong truyền thuyết sao? Không phải chứ, sao trông anh ta chán đời vậy?”, Nam Cung Yến ở trong xe, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, liền trợn tròn mắt, dáng dấp của anh ta cũng không giống người thừa kế cho lắm.

“Cậu ta tên là Mặc Uyên, nếu như không phải nhìn thấy cơ quan cậu ta đang nghiên cứu, anh sợ mình cũng sẽ khó có thể đoán ra cậu ta có liên quan gì đó với người thừa kế nhà họ Mặc”, Trần Thanh bất lực lắc đầu, đúng là không thể đánh giá một người chỉ bằng vẻ bề ngoài được.

“Anh chắc chắn anh có thể giải được thuật cơ quan của anh ta chứ? Là người nhà họ Mặc, em e rằng kỹ năng sẽ không phải dạng vừa đâu”, Nam Cung Yến có chút lo lắng nói.

“Em sợ cái gì chứ, dù sao thì thua anh cũng phải nói với cậu ta thôi, cũng không tổn thất gì cả. Nếu như thắng, anh sẽ có một đàn em là người thừa kế của nhà họ Mặc, lời to!”, Nhưng Trần Thanh lại xảo trá cười, phân tích nói.

“Anh đúng thật là biết tính toán ghê, người tên Mặc Uyên này cũng thật ngốc đấy!”, Nam Cung Yến vừa nghe thấy Trần Thanh nói vậy, liền khinh bỉ.

“Cậu ta không ngốc, là si mê mới đúng. Người nhà họ Mặc luôn rất cẩn thận tỉ mỉ với thuật cơ quan này, nếu không cũng không thể truyền lại thuật ấy đến tận bây giờ, chính vì cái si mê này, bọn họ càng nghiêm túc và tập trung hơn những người khác”, Trần Thanh lắc đầu, có chút ngưỡng mộ nói.

“Nhưng qua lời anh nói, điều này nghe có vẻ êm tai một chút thôi!”, Nam Cung Yến liếc Trần Thanh một cái, rõ ràng rất không hài lòng với việc Trần Thanh phủ nhận cách nghĩ của mình.

Hai người đi theo sau xe của Mặc Uyên, rất nhanh chóng đến khu Nam Thành thành phố Long Hải, ở đây không phải là nơi mà cao ốc văn phòng thịnh vượng hay là khu trung tâm mua sắm, mà là khu phố cổ, tất cả các ngôi nhà đều thấp bé và cũ kỹ.

“Cậu rõ ràng là người thừa kế nhà họ Mặc mà lại ở nơi như thế này, đúng là làm người ta bất ngờ đấy!”, sau khi xuống xe, nhìn khu vườn nhỏ đổ nát trước mặt, Trần Thanh không khỏi giễu cợt.

“Ai cần cậu lo, vào đi!”, Mặc Uyên rất hiền lành với những người khác, nhưng đối với Trần Thanh, anh ta lại khá nóng nảy, cho nên ngữ khí không khách sáo cho lắm.

Trần Thanh sững sờ, liền sờ mũi mình một cách bất lực, tên này thật sự đúng là không biết nói chuyện, có thể phát tài mới lạ đó.

Thấy Trần Thanh không nói gì, Nam Cung Yến cũng xấu xa bật cười.

Thái độ của Mặc Uyên với Trần Thanh không tốt, nhưng lại rất tốt với Nam Cung Yến, thấy Nam Cung Yến cười vui vẻ như vậy, trên mặt anh ta liền nở nụ cười ngốc nghếch.

“Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, nhanh lên đi!”, Trần Thanh không có chút thiện ý nào, trừng mắt nhìn tên này, nhìn thấy người đẹp liền không cả đi nổi, đúng thật là không có tiền đồ.

“Đã bắt đầu rồi, mời cậu!”, Mặc Uyên lạnh lùng cười, sau đó lùi về sau hai bước, lộ ra khoảng sân đổ nát.

“Thú vị đó!”, Trần Thanh hơi sững sờ, sau đó tự tin bước vào trong.

Chương 430: Cơ quan liên hoàn

Trần Thanh đi vào trong, còn Nam Cung Yến ở phía sau lại hơi lo lắng, suy cho cùng, thứ liên quan đến những cơ quan thường sẽ rất nguy hiểm.

“Có nguy hiểm không vậy?”, Nam Cung Yến không nhịn được mà hỏi Mặc Uyên.

“Yên tâm đi, không nguy hiểm đâu, nhiều nhất cũng chỉ khiến cậu ta khổ sở chút thôi.” Mặc Uyên lắc đầu, cực kỳ tự tin nói.

“Vậy thì được rồi!”, nghe thấy không nguy hiểm, Nam Cung Yến mới nhẹ thở phào một hơi.

“Cơ quan liên hoàn sao, rất sáng tạo!”, bước chân của Trần Thanh chợt dừng lại, sau đó anh nhảy sang khoảng trống bên cạnh, đôi mắt xuyên thấu có thể nhìn thấy tất cả các cơ quan trước mặt.

Bên cạnh anh là một cái cơ quan liên hoàn, động vào một cái thì không có gì ghê gớm nhưng vẫn còn rất nhiều cái đang chờ đợi anh.

Những cơ quan này đều không có gì nguy hiểm, nhưng sẽ khiến anh nếm mùi một chút, anh không muốn biến mình thành kẻ ngốc trước mặt Nam Cung Yến.

Trần Thanh bước một chân cơ quan kia ngay lập tức, đồng thời, nhặt một viên đá trên mặt đất, ném thẳng vào chỗ cơ quan vừa rồi để khởi động nó.

“Cạch cạch...”

Sau đó, tiếng lò xo máy móc vang lên, mặt đất vốn đang tĩnh lặng tức khác bắn ra những sợi dây thừng, những sợi dây thừng này bắn vào không khí, rồi nảy lên không trung.

Nếu như vừa rồi Trần Thanh kích hoạt cơ quan, e rằng anh sẽ bị cuốn vào trong những sợi dây thừng đó.

“Giỏi quá!”, quan sát hành động của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền kinh ngạc thốt lên, trong mắt hiện lên tia ngưỡng mộ.

“Như thế này mà em đã bảo là giỏi rồi à, mong rằng chút nữa cậu ta sẽ không lúng túng như vậy!”, Mặc Uyên thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Nam Cung Yến nhìn về phía Trần Thanh, trong lòng liền trở nên khó chịu.

“Không đâu, sẽ không có gì có thể làm khó được Trần Thanh, anh ấy là người lợi hại nhất!”, Nam Cung Yến ở bên cạnh lại ra sức phản kháng lại.

“Vậy thì cô cứ chờ xem!”, Mặc Uyên lạnh lùng cười, sau đó khoanh tay, đứng nhìn Trần Thanh tiếp tục hướng vào trong sân.

Rất nhanh chóng, Trần Thanh đã phá hủy các cơ quan cản đường mình, mặc dù còn vài cơ quan nữa, nhưng nó không nằm trên tuyến đường chính, nếu như anh chạy đi phá hỏng, e rằng sẽ khiến người khác sinh nghi.

Mặc Uyên thấy Trần Thanh từng bước đánh vỡ những cơ quan mà anh ta đã bố trí, vẻ mặt liền trở nên cực kỳ khó coi, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Chắc chắn anh ta hoàn toàn không ngờ rằng những cơ quan mà tổ tiên truyền lại có thể dễ dàng bị người khác đánh vỡ thế này.

Việc này thật sự đã đạp đổ cả nhận thức của anh ta, lại càng khiến anh ta nghi ngờ về thuật cơ quan của tổ tiên, thuật cơ quan của nhà họ Mặc yếu kém đến vậy sao?

“Có cần tôi vào trong nữa không? Nếu như tôi vào đó, tôi sợ những cơ quan này của cậu sẽ bị phá sạch. Đối với cậu, chuyện này không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là cả công sức nữa”, Trần Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Mặc Uyên, nhắc nhở nói.

“Không thể nào, những cơ quan của nhà họ Mặc chúng tôi trở nên yếu kém như vậy từ khi nào chứ? Nếu như thật sự là vậy, thì nhà họ Mặc chúng tôi còn truyền thừa cái gì chứ? Đồ chơi sao?”, Mặc Uyên đột nhiên hơi sụp đổ, hoang mang lo sợ nói.

Rõ ràng, những việc Trần Thanh làm, đối với Mặc Uyên, giống như sét đánh giữa trời quang.

Anh ta nghi ngờ liệu những điều khiến anh ta cố chấp bấy lâu nay liệu có đáng không?

Mặc Uyên nhớ đến hồi mình còn nhỏ, vì để kế thừa được thuật cơ quan của nhà họ Mặc, anh ta đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Thế nhưng, nếu như một ngày nào đó, có người nói cho anh ta biết, anh ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một chuyện vô dụng, trong xã hội hiện đại bây giờ, thuật cơ quan lại càng vô dụng.

Dường như anh ta đã sụp đổ hoàn toàn.

Trần Thanh thấy dáng vẻ của Mặc Uyên, đột nhiên khẽ thở dài.

Những thuật truyền thống đã biến mất của Hoa Hạ, không chỉ có thuật cơ quan, không phải vì không có người để kế thừa, mà là không thể theo kịp tốc độ của thời đại, những thuật truyền thống này cũng không thể nào mang lại lợi ích thiết thực cho bọn họ, hoàn toàn không thể nào tiếp tục duy trì nữa.

Đây chính là chuyện đáng buồn nhất, nhưng lại là chuyện không thể cứu vãn nhất.

“Đây không phải là thuật cơ quan lợi hại nhất của nhà họ Mặc các người sao, nếu như là lợi hại nhất, thì tôi thật sự rất thất vọng đó. Đường đường là cơ quan của nhà họ Mặc mà lại vô dụng như vậy!”, Trần Thanh liền lạnh lùng cười, bước lên phía trước, lạnh lùng nói.

Vốn dĩ Nam Cung Yến còn rất lo lắng, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trong lòng trở nên khẩn trương, vội vàng liếc anh một cái để ra hiệu.

Thế nhưng, Trần Thanh cũng làm ngơ ánh mắt của Nam Cung Yến, anh vẫn lạnh lùng nhìn Mặc Uyên như cũ.

“Cậu... cậu câm miệng lại cho tôi, tôi không cho phép cậu xúc phạm thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi!”, Mặc Uyên đột nhiên hét lên, giọng nói tràn đầy tức giận và tự hoài nghi chính mình.

“Tôi nói sai sao? Nếu như thuật cơ quan của nhà họ Mặc các người ghê gớm như vậy, thì thử cho tôi xem mức độ khó nhất xem nào!”, Trần Thanh lạnh lùng cười, thách thức Mặc Uyên.

“Trần Thanh...”, Nam Cung Yến là tổng giám đốc của một công ty, đương nhiên có thể nhận ra tình trạng của Mặc Uyên không ổn nên cô hét lên.

“Được, nếu cậu đã muốn hiểu biết về thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi thì tôi chiều theo cậu vậy, mong cậu sẽ không bị dọa sợ tè ra quần!”, Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, uy hiếp.

“Ồ? Vậy sao? Lá gan của tôi khá nhỏ, vì thế đừng làm tôi sợ đó nha!”, nghe thấy lời nói của Mặc Uyên, Trần Thanh liền giật mình.

Về trình độ đặt cơ quan của Mặc Uyên, anh cũng đã có chút hiểu biết, mặc dù rất lợi hại, nhưng anh cũng không coi trọng lắm.

Nhưng mà những cơ quan mà Mặc Uyên nói là có thể dọa mình sợ đến tè ra quần, e rằng không phải do Mặc Uyên làm, có lẽ là những cơ quan do nhà họ Mặc để lại.

“Có bản lĩnh thì cậu đi theo tôi!”, hiện giờ Mặc Uyên đã bị Trần Thanh chọc cho điên tiết, mặt đỏ tía tai vội vàng đi vào trong mảnh sân nhỏ.

“Đi, bà xã, chúng ta đi xem nào!”, Trần Thanh liền nắm lấy tay Nam Cung Yến, đi theo Mặc Uyên.

Khi Trần Thanh vừa phá giải những cơ quan, anh đã cảm nhận được, căn nhà nhỏ có sân này không tầm thường, anh cảm giác được tia uy hiếp ẩn dật.

Với sức mạnh hiện giờ của Trần Thanh, thêm vào đó sức mạnh của xác thịt, những thứ uy hiếp bình thường không thể nào làm tổn thương anh được.

Nhưng căn nhà nhỏ có sân này lại khiến anh có cảm giác bị uy hiếp, đúng là không đơn giản.

“Chỉ cần cậu có thể bước ra từ gian nhà chính thì coi như cậu thắng, tôi chắc chắn sẽ không hối hận!”, Mặc Uyên cố gắng chịu đựng sự kích thích trong lòng để nói.

“Được thôi!”, Trần Thanh đồng ý.

Nếu đã muốn thu phục người thừa kế của nhà họ Mặc làm đàn em mình thì anh phải khiến đối phương thua đến mức tâm phục khẩu phục chứ.

Làm thế nào mới có thể khiến đối phương tâm phục khẩu phục đây?

Đó chính là đánh bại anh ta trong lĩnh vực mà đối phương am hiểu nhất.

“Bà xã, em không cần lo, những cơ quan này không thể khiến anh bị thương đâu!”, Nam Cung Yến cũng cảm thấy sự bất thường từ gian nhà chính, còn những lời của Trần Thanh rất bình tĩnh, đúng lúc đánh bay sự lo lắng trong lòng cô.

Nói xong, Trần Thanh sải bước về phía gian nhà chính, bước chân của anh rất vững vàng.

Cũng không chỉ vì Trần Thanh muốn thu nhận Mặc Uyên làm đàn em mình, mà vì trong gian nhà này, anh nhìn thấy một thứ mình mong đợi đã lâu.

Thêm một hộp cơ quan, trước đây anh đã lấy được hai hộp.

Trong mỗi hộp cơ quan đều có một viên linh dược có thể tôi luyện thân thể, ngoài ra còn có một mảnh bản đồ rách, nhưng anh không biết liệu hộp cơ quan này sẽ có điều gì bất ngờ đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom