• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (6 Viewers)

  • Chương 436-440

Chương 436: Giấy chứng nhận giám định báu vật

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước viên ngọc như ý kia, lấy chiếc kính lúp luôn mang theo bên người ra, cẩn thận quan sát.

Nếu như nói lúc trước ông ta chỉ tùy tiện xem qua loa thì bây giờ ông ta quan sát vô cùng cẩn thận, càng quan sát lông mày của ông ta lại càng nhíu chặt lại.

Công nghệ như thế này, nếu như ông ta đoán không lầm, thì chỉ sợ là do thằng học trò bất tài Giả Chính kia của ông ta đã làm ra.

Gã đã dùng một loại thuốc hóa học để dán lại miếng ngọc như ý đã vỡ, dùng kĩ thuật phục hồi để phục hồi lại nó hoàn chỉnh đến mức mắt thường không thể nhìn ra được dấu vết.

Mặc dù gã đã phục hồi không tệ, nhưng mà những thứ như thế này căn bản không chịu được sự va chạm, hơi dùng nhiều sức một chút sẽ khiến nơi đã phục hồi lại vỡ ra một lần nữa.

Thủ đoạn lừa đảo như thế này cũng chỉ có loại con buôn lòng dạ hiểm độc như Lục Lão Lục mới dám sử dụng. Đương nhiên, học trò Giả Chính của ông ta chính là công cụ của những người này, cả hai hợp tác với nhau càng khiến trò lừa đảo này trở nên hoàn hảo.

Thế nhưng, những chuyện đen tối như thế này chắc chắn sẽ không làm được bao lâu, dù sao, làm những chuyện trái với lương tâm nhiều rồi, thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị trời phạt.

“Các vị, tôi là Từ Minh Dương, có lẽ những người thường xuyên tới phố đồ cổ hoặc người yêu thích đồ cổ cũng sẽ biết kẻ hèn này, tôi phải nói lời xin lỗi với mọi người, tôi thật sự xin lỗi”, Từ Minh Dương quan sát ngọc Như Ý xong, vẻ mặt vô cùng bình thản, đi tới cửa, cúi người nói xin lỗi với những người ở bên ngoài.

Nhìn thấy hành động của Từ Minh Dương và những lời nói này của ông ta, người vây xem ở ngoài cửa đều ngẩn người. Bọn họ hoàn toàn không biết tại sao Từ Minh Dương lại như vậy?

Chỉ có điều, có người thông minh đã nhận ra có chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên đã nhanh chóng mở ứng dụng mạng xã hội lên để phát sóng trực tiếp.

Mà tiêu đề người đó đặt chính là sư phụ Từ Minh Dương của tiệm đồ cổ Kinh Hiện tại sao lại phải cúi đầu xin lỗi mọi người?

Tiêu đề như thế quá hot, chỉ trong chốc lát đã thu hút được vô số người vào xem, mà những người đó còn gọi thêm cả bạn bè vào xem chung, không đến mười mấy phút, phát sóng trực tiếp của người kia đã có trăm nghìn người.

Người qua đường đang mở phát sóng trực tiếp kia hiển nhiên không ngờ lần phát sóng này của mình lại khiến cho nhiều người chú ý như vậy, điều này khiến anh ta vô cùng hưng phấn.

Chỉ là, giây lát sau sắc mặt anh ta đã trở nên rất khó coi, bởi vì những người đang xem phát sóng trực tiếp kia đột nhiên mắng chửi anh ta, khi anh thấy rõ ràng nội dung anh ta đang phát bị cư dân mạng chửi bới xong mới ngây người.

Bởi vì, trên kênh phát sóng trực tiếp chính là hình ảnh rất mơ hồ của một nam hai nữ, căn bản không thể nhìn rõ được, những người khác thì lại thấy vô cùng rõ ràng, không biết nguyên nhân là do điện thoại của anh ta hay cái gì khác.

Anh ta thử điều chỉnh lại xem sao, nhưng kết quả là không thể thay đổi được gì, bất đắc dĩ đành cứ để như vậy.

Mọi người xung quanh anh ta bắt đầu hưng phấn, bọn họ đều là người hâm mộ của Từ Minh Dương, biết tên tuổi của Từ Minh Dương, dù sao, những người ở đây căn bản đều là người yêu thích đồ cổ.

Vẻ mặt Lục Lão Lục rất khó coi, lão ta đã đoán được đại khái là Từ Minh Dương này muốn làm gì, thế nhưng lão ta lại không thể đi ngăn cản được, chỉ có thể đứng đó nhìn.

Đồng thời, sâu trong nội tâm của lão ta vẫn mong mỏi rằng Từ Minh Dương sẽ không xúc động như vậy, dù sao thì nếu như Từ Minh Dương thật sự làm như ông ta nghĩ, thì cả hai người đều thân bại danh liệt. Chuyện khiến cả hai bên cùng phải chịu tổn thất như thế, sẽ không có người ngốc đến mức đi làm thật.

Đối với hành động của Từ Minh Dương, Trần Thanh không ngăn cản, để mặc cho đối phương làm.

Bất kể là kẻ nào, đã làm chuyện sai trái thì đều phải trả giá đắt. Mặc dù chuyện này không phải lỗi của ông ta, nhưng mà ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Nếu như hôm nay không gặp được nhóm của mình, chỉ sợ là đã có thêm vô số người bị lừa.

“Thầy Từ, vì sao người lại nói như vậy? Có thể nói rõ hơn một chút không?”, có người đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều đang quan tâm.

“Các vị, tôi thấy có người đang phát sóng trực tiếp, hoặc là đang ghi hình lại. Như thế cũng tốt, hi vọng mọi người có thể làm chứng cho tôi”.

“Từ Minh Dương tôi, trước kia đã từng kí vào ba tờ giấy chứng nhận giám định châu báu trống không, bị thằng học trò phản nghịch Giả Chính mang đi. Bây giờ tôi đã tìm lại được một tờ, còn có hai tờ giấy chứng nhận giám định trống không khác, tôi cũng không biết nó đã dành cho ai, cho nên, hi vọng mọi người loan truyền thông tin này rộng ra một chút. Tôi không muốn người vô tội nào bị lừa nữa”.

“Miếng ngọc Như Ý này là một miếng ngọc có chất lượng kém, được tạo ra bằng cách tiêm hóa chất. Tôi ở đây để tuyên bố rằng, tờ giấy chứng nhận giám định của ngọc Như Ý này hết hiệu lực”.

Nói đến đây, Từ Minh Dương cũng chỉ vào viên ngọc Như Ý đã vỡ kia, cao giọng tuyên bố.

Nghe Từ Minh Dương nói như vậy, tất cả những người ở đây đều ngây ra.

Bọn họ không ngờ Từ Minh Dương lại ngay thẳng như thế. Nói như vậy chẳng phải là thông báo cho người khác biết rằng trình độ giám định của ông ta có vấn đề sao?

Dù sao thì khi chuyện này bị truyền ra ngoài rồi thì sẽ khó khống chế, người khác không thèm quan tâm nguyên nhân là do Giả Chính, cuối cùng rất có thể sẽ biến thành Từ Minh Dương không đủ khả năng giám định đồ.

Lúc này, gương mặt của Lục Lão Lục cũng đỏ lên. Lão ta biết, hôm nay lão ta xong đời rồi, chắc chắn không thể lấy được tiền, tất cả đều do Từ Minh Dương và thanh niên kia.

“Từ Minh Dương ơi Từ Minh Dương, ông không tiếc bản thân sẽ mất hết danh tiếng cũng phải kéo theo tôi đây ngã ngựa cùng, vậy thì như ông mong muốn, tôi sẽ khiến ông hoàn toàn mất sạch uy tín, nghèo rớt mùng tơi”, nhìn dáng vẻ ngay thẳng chính trực của Từ Minh Dương, Lục Lão Lục cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn.

Lúc đầu, đám người đó biết việc giám định đồ vật của Từ Minh Dương xảy ra vấn đề, tất cả đều âm thầm phê bình Từ Minh Dương, thậm chí trong số đó từng có vài người nhờ Từ Minh Dương hỗ trợ giám định đồ vật, lúc này đều dùng ánh mắt bất thiện để nhìn ông ta.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy Từ Minh Dương có vẻ thản nhiên như vậy, tất cả đều phải suy nghĩ lại về Từ Minh Dương.

“Nếu như các vị không yên lòng về những đồ vật đã từng được tôi giám định, thì ba ngày nữa kẻ hèn này sẽ mở một đại hội giám định, đến lúc đó tôi sẽ mời thêm vài người bạn thân, đều là người có danh tiếng trong giới đồ cổ, cùng nhau giám định”.

Lúc đầu có một số người muốn ngay lập tức phán án tử cho Từ Minh Dương, nghe thấy Từ Minh Dương nói như vậy, hai mắt bọn họ lập tức tỏa sáng.

Nhất là những kẻ đã từng được Từ Minh Dương giám định đồ vật cho, lúc này đều vô cùng hưng phấn.

Có thể được Từ Minh Dương gọi là bạn thân, nhất định là các tiền bối có tiếng tăm trong giới giám định, nếu như có thể có được giấy chứng nhận giám định báu vật của những người đó thì đồ trong tay bọn họ sẽ càng đáng tiền hơn.

Sau khi Trần Thanh nghe thấy Từ Minh Dương nói như vậy xong lập tức âm thầm gật đầu. Ai bảo ông già này không biết nói chuyện? Ít ra thì cách đối nhân xử thế như này cũng phải biết, chỉ mấy câu thôi đã hóa giải được nguy cơ gây ảnh hưởng đến thanh danh của ông ta.

Lúc này Lục Lão Lục lại rơi vào tình huống khó xử. Lão ta vốn nghĩ cả hai sẽ đồng vu quy tận, kết quả là bây giờ người ta chỉ nói vài câu đã cứu được thanh danh của bản thân.

“Thầy Từ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đi”.

“Đúng vậy, chuyện tốt như thế, ai không đi là đồ đần”.

“Thầy Từ, ai cũng có lúc mắc sai lầm, vả lại chuyện này ban đầu cũng không phải lỗi của ông”.

“Đúng vậy, tất cả là do thằng học trò phản nghịch Giả Chính kia làm, sau này ông sớm tìm ra được hai tờ giấy giám định còn lại là được rồi”.

Thái độ của người xung quanh bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, cả đám lại tiếp tục nhao nhao lấy lòng Từ Minh Dương, hiển nhiên là ai cũng muốn có được lợi ích cho bản thân.

“Ông chủ Lục, chuyện đã được làm sáng tỏ rồi, có phải là chúng ta nên nói đến chuyện bồi thường rồi không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lục Lão Lục đã tái xanh mặt từ lâu.

Chương 437: Mất cả chì lẫn chài

“Hừ, có gì to tát đâu chứ, cùng lắm tôi không bắt các người phải đền ngọc Như Ý nữa. Thôi, tôi phải đóng cửa rồi, các người đi đi”, da mặt Lục Lão Lục vô cùng dày, lúc này lại đi đuổi người.

“Xem ra ông không định thực hiện lời hứa của bản thân. Tốt thôi, tôi chỉ mong ông không tuân thủ lời hứa”, Trần Thanh lập tức nở nụ cười, sau đó bước từng bước về phía Lục Lão Lục.

“Cậu… Cậu đừng tới đây. Nếu cậu còn bước nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, lúc này Lục Lão Lục đột nhiên nhớ tới sức chiến đấu mạnh mẽ của người này. Lão ta bị dọa sợ, hai tay run run, móc điện thoại trong túi ra, uy hiếp.

“Ông báo cảnh sát đi, cho chúng tôi đỡ phải gọi. Không biết là tội lừa đảo lên đến mười triệu tệ sẽ bị phạt tù bao lâu đây? Ba năm? Năm năm? Tôi thấy hình như là ở tù chung thân luôn đấy. Dù sao thì tôi cũng quen một số người như thế rồi mà”.

Trần Thanh cười tủm tỉm nhìn ông ta, vô cùng bình tĩnh nói.

“Cậu… Cậu đúng là ma quỷ!”, nghe thấy Trần Thanh nói như vậy, Lục Lão Lục đã thật sự rất hối hận. Ông ta căn bản không ngờ rằng, mình nhất thời nổi lòng tham, kết quả là chọc phải một người khủng bố như vậy.

“Thật sao? Ngại quá, ông không còn cơ hội nữa rồi”, Trần Thanh cười lạnh. Đối với người như thế này, anh chỉ định trừng phạt nhẹ một chút thôi. Không ngờ lão già khốn kiếp này còn định quỵt nợ.

“Chúng ta đi thôi”, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi ra ngoài. Về phần Lục Lão Lục này, anh cũng không định tự mình ra tay, như vậy lại nể mặt ông ta quá.

“Được rồi”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều biết Trần Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy. Cho nên bọn họ cũng không có dị nghị gì, chỉ đi theo Trần Thanh ra bên ngoài.

Lục Lão Lục lại hơi trợn tròn mắt, không hiểu tình huống lúc này là như thế nào? Không phải anh muốn tự tính sổ sao? Sao lại đi luôn rồi?

Không phải là nghĩ thông suốt rồi nên muốn tha cho lão ta chứ?

Nếu là như thế thì tốt quá.

“Cậu Trần, thật sự rất xin lỗi, suýt nữa thì đã làm liên lụy đến cậu rồi”, Từ Minh Dương tách khỏi đám người, đuổi theo Trần Thanh nói.

“Thật ra ông có thể giám định giúp tôi đã là sự giúp đỡ rất to lớn rồi. Yên tâm, sau này ở thành phố Long Hải có gặp phiền phức gì thì cứ đến tìm Tăng Kim Lai là được”, Trần Thanh lại không có thành kiến gì quá sâu với Từ Minh Dương này cả, đây là một người có nhân cách không tệ.

Mặc dù có lúc cứng nhắc nhưng lại không cổ hủ.

“Cảm ơn cậu Trần”, Từ Minh Dương nghe xong thì thấy rất vui mừng. Ông ta vội vã chạy tới đây, cũng không thèm để ý đến thanh danh của mình để giúp Trần Thanh, không phải là vì điều này sao.

“Thầy Từ, ông là một chuyên gia giám định báu vật, không biết ông có thể giúp tôi xem một chút không? Tôi muốn mua một món đồ”, ngay lúc Trần Thanh muốn tạm biệt Từ Minh Dương thì Tuyên Hoàng lại đột nhiên nói.

Nghe thấy Tuyên Hoàng nói như vậy, Trần Thanh lập tức cảm thấy phiền muộn. Trình độ giám định của mình cũng khá là tốt mà, thế mà cô ấy lại không thèm nhờ mình, cứ nhất định phải nhờ Từ Minh Dương này giúp, cô ấy lại thấy bụt chùa nhà không thiêng rồi.

Chỉ có điều, Trần Thanh lại mừng rỡ vì được nhàn rỗi.

“Đó là vinh hạnh cho kẻ hèn này”, mặc dù không biết cô bé có vẻ bề ngoài xinh đẹp này là người nào của nhà họ Trần, nhưng mà Từ Minh Dương cũng không dám lạnh nhạt với cô ấy.

“Cửa tiệm phía trước kia là nơi tôi thường xuyên tới, chủ quán là một người khá tốt, chúng ta tới xem một chút nhé?”, sau đó, Từ Minh Dương dẫn nhóm người Trần Thanh tới một cửa tiệm ở phía trước.

Lúc đầu Từ Minh Dương còn tưởng rằng giúp cô bé này mua đồ là một chuyện rất dễ dàng. Kết quả là không ngờ rằng Tuyên Hoàng chọn tới chọn lui, nhưng lại không có thứ gì có thể lọt vào mắt cô ấy.

“Rốt cuộc là em muốn mua cái gì? Đừng làm khó ông ấy nữa”, nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Từ Minh Dương, Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng không kiên nhẫn nổi nữa, đành mở miệng khuyên.

“Em… Em không có đủ tiền, muốn mua một loại ngọc đặc biệt, nhưng lại không mua được”, nghe Trần Thanh và Nam Cung Yến nói như thế, Tuyên Hoàng lại ngại ngùng, khúm núm nói.

“Sao em không nói sớm, anh cho em là được”, Trần Thanh nghe vậy thì tức giận nói.

“Em không muốn dùng tiền của anh, em muốn tặng quà mừng thọ cho một vị trưởng bối đáng kính, em muốn dùng tiền của mình để mua quà”, Tuyên Hoàng lại lắc đầu, rất kiên định nói.

“Vậy… Em có bao nhiêu tiền?”, nghe thấy Tuyên Hoàng nói vậy, Trần Thanh lại cực kì tôn trọng cô ấy, không nói mấy lời đại loại như phải dùng tiền của anh nữa.

“Em… Em có 30 ngàn tệ”, Tuyên Hoàng hơi ngượng ngùng nói, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Không cho cười, đây là tiền mà em tiết kiệm rất lâu mới có đấy”.

“Không cười, số tiền đó không ít”, Trần Thanh mỉm cười nói, sau đó anh nhìn về phía Từ Minh Dương, nói: “Ông Từ, hôm nay ông đã vất vả rồi, để chúng tôi đi dạo với con bé đi”.

“Ấy… Vâng, cậu Trần, vậy tôi đi trước đây”, nghe Trần Thanh nói thế, Từ Minh Dương lập tức thở phào một hơi, cô bé này chọn lựa một lúc lâu, làm ông ta mệt chết, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.

Từ Minh Dương cũng không từ chối, nhanh chóng rời đi.

“Này… Ông đi rồi thì sao tôi chọn đồ được chứ?”, nhìn thấy Trần Thanh để Từ Minh Dương rời đi, Tuyên Hoàng lập tức nóng ruột.

“Nào, đừng kêu ca, món đồ em muốn mua quá đặc biệt, người ta cũng đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi em như thế đâu. Để ông ta về nghỉ ngơi đi, anh giúp em chọn”, Trần Thanh vội vàng ngăn Tuyên Hoàng lại. Nếu như Tuyên Hoàng gọi Từ Minh Dương lại, thì ông già đó sẽ mệt chết mất.

“Cái gì mà đặc biệt chứ? Nếu như em có tiền thì không cần phải xoắn xuýt như thế đâu. Được thôi, anh đã nói anh giúp em chọn rồi. Em nói cho anh biết, nếu như mua đồ dỏm thì còn lâu em mới mua”, Tuyên Hoàng hầm hừ nhìn Trần Thanh nói.

“Được, không thành vấn đề”, Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Nam Cung Yến, cô chỉ đi theo bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hai người, không phát biểu ý kiến gì.

Nếu như số tiền của Tuyên Hoàng đã có hạn, vậy thì những món đồ được bày bán ở các cửa hàng ngoài mặt đường chắc chắn sẽ không phù hợp với yêu cầu, những nơi đó đều bán hàng thật, hoặc hàng thủ công mỹ nghệ.

Giá trị của các món hàng thật quá lớn, còn hàng thủ công mỹ nghệ lại chẳng có món đồ giá trị nào để mua cả

Chỉ có một biện pháp là đi nhặt đồ tốt.

Đôi mắt nhìn xuyên thấu của Trần Thanh đã có thể phát huy tác dụng, xem có món đồ tốt nào lọt lưới chưa bị nhặt đi không.

Sau đó Trần Thanh lại hỏi thăm. Trên con phố bán đồ cổ này, phía sau các cửa tiệm đều là những sạp hàng nhỏ, ở đó cơ bản đều là đồ giả, nhưng cũng có không ít người đã nhặt được báu vật còn kẹt lại ở đó.

Chỉ có điều, Trần Thanh biết chuyện như thế đều là tốt khoe xấu che. Chuyện tốt sẽ truyền ra ngoài rất nhanh, còn chuyện xấu sẽ bị mọi người yên lặng cho vào quên lãng.

Cho nên rất nhiều người mới ôm mộng làm giàu sau một đêm, nhặt được thứ gì đó còn sót lại để đến con phố này. Thế nhưng đồ tốt còn sót lại dễ nhặt như vậy sao?

Đa số người đến đây đều mất cả chì lẫn chài. Nếu may mắn thì kịp thời không làm nữa, giảm bớt tổn thất, còn có một số người có lòng tự tin quá mức thì luôn cảm giác lần tiếp theo chắc chắn mình sẽ mua được đồ thật, kết quả bọn họ càng ngày càng phải chịu nhiều tổn thất

Mà trong những con phố bán đồ cổ, chuyện quan trọng nhất chính là không nên tin vào những chuyện cũ mà các chủ sạp hàng kể. Mỗi người trong số họ đều là một biên kịch giỏi, bọn họ có thể khiến người mua cảm thấy mỗi thứ đồ này đều có một câu chuyện cảm động.

Chương 438: Hổ trấn nhà

“Chắc anh không định mua quà cho em ở đây chứ?”, thấy Trần Thanh dẫn mấy cô đến đây, Tuyên Hoàng trợn mắt không dám tin nhìn Trần Thanh hỏi.

“Sao nào? Em nghĩ ở đây không mua được đồ tốt à?”, Trần Thanh quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng: “Em cũng không nhìn thử xem tiền của mình đủ để mua được thứ gì? Dạo ở đây có thể nhặt mót được thứ gì đó”.

“Hừ, chỉ biết cà khịa em thôi, vậy anh phải đảm bảo “mót” được một món quàra dáng cho em mới được”, Tuyên Hoàng liếc Trần Thanh một cái, sau đó mỉm cười nói.

“Được, không thành vấn đề!”, Trần Thanh không nói nhiều với cô ấy mà bắt đầu mở đôi mắt xuyên thấu quan sát quầy hàng hai bên.

Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến lại không quan tâm đến mấy thứ này mà đi dạo xung quanh. Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, đi cùng nhau tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người đi đường và chủ quầy hàng xung quanh.

Hai người đã quen với những ánh mắt như vậy nên không hề để tâm.

Mà vài kẻ có ý đồ xấu vốn muốn nhân lúc đông người giả vờ đứng không vững muốn đụng vào người bọn họ. Nhưng có Nam Cung Yến ở đó, những người này không thể đạt được mục đích.

Hơn nữa, Nam Cung Yến không phải là người dễ chọc, hễ ai có ý đồ xấu, tất cả đều bị đủ thứ sự cố ngoài ý muốn làm cho thê thảm.

Chẳng hạn như lúc một tên nhuộm tóc vàng muốn nhào vào người Nam Cung Yến, cô giả vờ không biết, xoay người sang chỗ khác khiến hắn vồ hụt. Tên đó ngã lên quầy hàng đồ sứ, hậu quả dĩ nhiên là không cần phải nói.

Còn một số kẻ cũng bị Nam Cung Yến dùng cách tương tự làm cho thê thảm. Cuối cùng không còn ai dám đến gần hai người nữa, họ cảm thấy hai người phụ nữ này thật kỳ quái.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi đến đâu, không còn ai đến gần, đây là ví dụ điển hình nhất của cụm “nhượng bộ lui binh”.

Còn Trần Thanh lại hoàn toàn tập trung quan sát mấy món đồ cổ hai bên nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.

Bởi vì nơi này hầu như đều là đồ mới, có vài thứ được làm cũ chẳng bằng mấy món thủ công mỹ thủ, ít nhất thì thủ công mỹ nghệ còn có ưu điểm là cứng rắn

Mấy thứ được làm cũ không chỉ có giá đắt mà tuổi thọ không cao. Suy cho cùng, đa phần đều được làm bằng chất hóa học, cho nên mấy đồ cổ này đều bị ăn mòn.

Trong lúc đó, anh thấy được một vài món đồ là thật nhưng không có giá trị gì, mặc dù niên đại khá lâu nhưng lại không phải là đồ cổ có giá trị.

Nghĩ đến lời hứa lúc nãy với Tuyên Hoàng, Trần Thanh hơi đau đầu. Nếu không tìm được món quà nào để tặng được, chẳng phải mình sẽ mất mặt lắm sao.

“Haizz…”

Ngay lúc Trần Thanh đau đầu vì chuyện này, một ông lão tóc bạc trắng cầm một món đồ ở trước mặt đột nhiên khiến Trần Thanh chú ý.

Đó là một món đồ gốm rất kỳ lạ, không phải là chai hay lọ bình thường mà là một con hổ được làm bằng gốm, kỳ lạ là đôi mắt của con hổ bằng gốm này tạo cho Trần Thanh cảm giác không thoải mái.

Một mắt rất sáng, mắt còn lại thì u ám, không có hồn.

Trần Thanh vốn tưởng do quá lâu rồi nên mới bị mài mòn nhưng dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua thì anh mới phát hiện là không phải, đó là do người nung.

Nếu thợ nung cố tình nung thành vậy thì mọi chuyện khá thú vị.

Tất nhiên đây chẳng phải là nguyên nhân khiến Trần Thanh chú ý đến con hổ bằng gốm này. Nguyên nhân chính là có sát khí tản ra từ con hổ bằng gốm này

Ông lão trông có vẻ rất có hứng thú với con hổ bằng gốm này. Thể chất của người già vốn đã yếu, nhiều bệnh, nếu bị sát khí này thấm vào cơ thể, e là không quá bao lâu nữa ông lão này sẽ xảy ra chuyện.

Tấm lòng “thầy thuốc như mẹ hiền” trỗi dậy, Trần Thanh lập tức bước đến.

“Thứ này có hơi quỷ dị đấy, sao vậy? Ông thích nó à?”, Trần Thanh lên tiếng hỏi.

“Hả? Cậu nói thử xem, quỷ dị chỗ nào?”, ông lão tóc bạc đang quan sát con hổ bằng gốm trong tay, nghe Trần Thanh nói vậy, ông lập tức quay đầu lại nhìn, khó hiểu hỏi.

“Nếu ông đã nhìn con hổ này nãy giờ chắc ông cũng biết bình thường hổ bằng gốm đều được dùng để trấn gia trạch. Người xưa nói có hổ trấn nhà, quỷ sẽ không đến”, Trần Thanh nói tác dụng trấn nhà giữ cửa.

“Chàng trai có mắt nhìn đấy. Đúng vậy, hổ trấn nhà giữ cửa của tôi tuyệt đối là đồ cổ, nếu không phải trong nhà đã tới mức đói không có gì ăn thì tôi cũng không nỡ lấy ra”, người bán hàng trợn mắt, sau đó tỏ vẻ đau khổ nói.

“Ồ? Ý của anh là con hổ bằng gốm này là do tổ tiên của anh truyền lại à?”, Trần Thanh đang muốn nói tiếp nhưng không ngờ người bán hàng này lại nói như vậy khiến Trần Thanh có cảm giác dở khóc dở cười.

“Phải, đây thật sự là của tổ tiên nhà tôi truyền lại”, người bán hàng đó chắc chắn nói.

“Vậy mạng của người nhà anh cũng lớn lắm”, Trần Thanh trêu người bán hàng một câu, sau đó không thèm để ý đến ông ta.

“Đúng vậy, đây quả thật là hổ trấn nhà giữ cửa, có gì không đúng sao?”, ông lão đó không chen vào cuộc đối thoại giữa người bán hàng và Trần Thanh. Đợi khi hai người nói xong, ông mới lên tiếng.

“Nếu ông lão đã biết đây là hổ trấn nhà giữ cửa thì nên biết nếu mắt nhìn của ông lão không chính xác thì không thể trấn được nhà cửa đâu. Ông nhìn thẳng vào hai mắt con hổ bằng gốm này xem có gì không đúng không”, Trần Thanh đã nói đến vậy, nếu đối phương không hiểu thì anh cũng hết cách.

Nghe Trần Thanh nói vậy, ông lão biến sắc, sau đó cầm kính lúp lên cẩn thận quan sát mắt con hổ này.

Sau khi quan sát, sắc mặt ông tái nhợt vội vã đặt con hổ bằng gốm xuống quầy hàng, sau đó nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dáng vẻ sợ hãi tránh không kịp.

Người bán hàng há hốc mồm.

Chuyện gì vậy?

Vừa rồi không phải còn nói đây là hổ trấn giữ nhà cửa à, giờ sao lại làm như trên con hổ này có thuốc độc vậy?

“Ông lão, nếu ông đã chọn hổ trấn nhà giữ cửa tổ truyền này của tôi thì tôi sẽ ra đúng giá cho ông, ba trăm ngàn. Giá này tuyệt đối không hề cao so với món đồ cổ như hổ trấn nhà giữ cửa này”, người bán hàng không muốn để mất khách hàng vội vã nói, đồng thời hung dữ trừng mắt với Trần Thanh bên cạnh.

“Cái tên lừa đảo này, nói như vậy cũng không sợ bị sét đánh. Nói thật với cậu nhé, con hổ trấn nhà giữ cửa này của cậu không chỉ không trấn được nhà mà ngược lại còn trở thành hổ chiêu hồn”.

“Cậu nói con hổ này là tổ tiên nhà cậu dùng để giữ nhà cửa, như chàng trai này nói nhà cậu không bị diệt hết thì đã là một kỳ tích rồi, mạng người nhà cậu cũng cứng lắm”.

Ông lão vẫn có chút hiểu biết với mấy món đồ này, Trần Thanh vừa nhắc ông đã hiểu nên lập tức quát người bán hàng nọ.

Chương 439: Đồ thủ công

“Ông lão, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy nha, hổ trấn nhà giữ cửa này của tôi không bán cho các người nữa, mau đi đi!”, người bán hàng xanh mặt đuổi khách.

“Anh bạn này, nếu anh sợ chúng tôi quấy rối việc kinh doanh của tôi thì anh sai rồi. Lẽ nào anh không thấy từ sáng đến giờ anh không bán được một món nào sao? Không phải chúng tôi phá anh làm ăn”, Trần Thanh nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt người bán hàng bỗng trở nên vô cùng khó coi.

Vì Trần Thanh nói đúng, từ sáng đến giờ quầy hàng của anh ta chẳng những không bán được món nào mà không có ai đến hỏi thăm như thể quầy hàng của anh ta không hề tồn tại vậy, cho đến khi ông lão này xuất hiện cầm hổ trấn giữ nhà cửa này.

“Chắc hẳn anh đã nghĩ đến nguyên nhân rồi, thế nên nếu anh vẫn giữ món đồ này lại, số mệnh cả đời này của anh sẽ thay đổi, lâm vào cảnh nghèo khó là nhẹ đấy; tan nhà nát cửa, người nhà ra đi đều là chuyện bình thường”, thấy sắc mặt người bán hàng này thay đổi, Trần Thanh biết mình đoán không sai nên lên tiếng cảnh báo.

“Vậy… vậy tôi sẽ vứt nó đi!”, nghe vậy, người bán hàng đã tin anh rồi. Những người làm trong giới này đều chọn cách thà tin có còn hơn là không tin.

Dù sao anh ta cũng mua thứ này từ dưới quê cũng chỉ với năm tệ, dù có vứt đi, anh ta cũng không tiếc.

“Vứt? Anh ngây thơ thật, dù có vứt đi, xui xẻo vẫn còn, vẫn bám theo anh, trừ khi anh bán đi thôi, vì thứ này là do anh mua mà!”, Trần Thanh lại nói, đánh tan ảo tưởng của anh ta.

“Anh, à không, đại sư, nếu anh đã biết nguồn gốc và tác dụng của thứ này thì chắc chắn cũng biết làm thế nào mới phá giải được nhỉ. Tôi xin anh hãy cứu tôi!”, người bán hàng đó biến sắc, quỳ xuống cầu xin Trần Thanh.

“Đây là mười tệ, xem như tôi mua lại thứ này, tôi sẽ xử lý nó”, Trần Thanh gật đầu, sau đó móc ra mười tệ đưa cho người bán hàng.

“Cảm ơn đại sự, cảm ơn anh!”, thấy Trần Thanh đưa mười tệ cho mình, người bán hàng cảm ơn ríu rít nhận lấy.

“Đừng khách sáo, chúng ta có thể gặp nhau cũng là duyên phận, cứu anh chẳng qua chỉ là tiện tay thôi!”, Trần Thanh lại xua tay, sau đó cầm lấy con hổ trấn trạch này.

Đồng thời, Trần Thanh dùng chân khí trong người bao vây lấy con hổ, phong ấn sát khí bên trong đó, nếu nó không nghe lời thì sẽ rất dễ gây ra tình trạng hỗn loạn

Sau đó Trần Thanh mang hổ trấn nhà giữ cửa này đi, độ ấm quanh quầy hàng bỗng tăng lên dường như không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Người bán hàng và ông lão đó là người cảm giác được rõ nhất, hai người đều cảm thấy cả người mình đều khoan khoái hơn rất nhiều, như có thứ gì đó vừa được lấy xuống khỏi người.

Cảm giác này khiến họ nhìn Trần Thanh với ánh mắt kính cẩn và cũng đầy kiêng kỵ khi nhìn con hổ trấn đó.

Sau đó Trần Thanh cầm con hổ trấn nhà giữ cửa tiếp tục đi về phía trước, trong lòng anh rất vui mừng.

Vì sát khí trong con hổ trấn này quá nhiều, Thuần Dương Vô Cực Công của anh không hề sợ sát khí này. Nếu hấp thụ được nó chắc chắn sẽ giúp thực lực của anh tăng thêm một tầng.

Không ngờ lần này đến chợ đồ cổ với Tuyên Hoàng lại còn có thu hoạch như vậy.

Sát khí này là thứ có hại với người bình thường nhưng lại là thứ tốt nhất với anh.

Nếu con hổ trấn nhà giữ cửa này có một mắt bất thường, tức là mở một mắt nhắm một mắt thì không chỉ không hề có tác dụng trấn trạch mà ngược lại còn khiến nhà đó trở thành nơi yêu thích của các quỷ hồn.

Đây cũng là nguyên nhân mà hễ người này có hổ trấn nhà nhà giữ cửa trong tay đều sẽ bị đủ thứ xui xẻo. Mà hổ trấn nhà giữ cửa này hấp thụ nhiều sát khí như vậy dĩ nhiên sẽ trở thành hung vật.

Suốt cả chặng đường đi, anh nhận ra nơi này có quá ít thứ tốt, anh nghĩ có khi nào sau này chợ đồ cổ sẽ cứ thế biến mất luôn không.

Dù sao thì nếu đều là đồ giả, thời gian dài thì e là sẽ chẳng có ai dám đến đây mua nữa.

Mặc dù hơi cảm khái nhưng Trần Thanh cũng không xen vào loại chuyện này. Suy cho cùng con người đều đặt cái lợi lên hàng đầu, ai mà ghét tiền đâu chứ?

Đồ thật chỉ có mấy thứ này, không tìm được hàng thật chỉ đành nghĩ cách làm ra hàng giả để gạt người.

“Haizz, hai người này cũng may mắn thật!”, ngay khi Trần Thanh tưởng hôm nay ngoài hổ trấn nhà giữ cửa này ra sẽ không còn mua được món nào khác thì anh bỗng thấy quầy hàng Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đang đứng có một món khá thú vị.

“Ông chủ, cái này bán thế nào?”, Trần Thanh đi đến quầy hàng chỗ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chỉ vào một món trong đó hỏi.

“Ôi, anh chàng này tinh mắt đấy, đây là đồ rửa bút mà Đường Minh Tông đã dùng, là đồ cổ thật đấy. Phải biết là Sấu Kim Thể là do Đường Minh Tông dùng thứ này sáng tác ra đấy”, vừa nghe vậy, người bán hàng lập tức nói.

“Ông chủ, anh không có kiến thức rồi, Sấu Kim Thể là do Tống Huy Tông sáng tác thì liên quan gì đến Đường Minh Tông? Được rồi, ông chủ, bên dưới cái này đều viết bằng chữ giản thể, sao có thể là đồ cổ được? Chỉ là một món đồ thủ công thôi”.

Trần Thanh buồn bực, ông chủ này thật là, ăn nói bừa bãi chính là để nói về loại người này.

“Hóa ra là chuyên gia, được rồi, anh cứ xem tiếp đi, thích cái gì tôi tính tiền cho anh”, nghe Trần Thanh nói thế, ông chủ đó cười trừ sau đó để Trần Thanh tự chọn, nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bên cạnh.

Nếu không thể gạt được thì không gạt nữa.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thấy Trần Thanh không định tiết lộ quen biết mình nên hai người bèn không nói gì mà tiếp tục nói chuyện với ông chủ.

“Ông chủ, đồ thủ công này cũng được đấy, giá sách của tôi trùng hợp còn thiếu một cái nghiên mực, tôi muốn lấy cái này, cả cái này nữa”, Trần Thanh cũng không khách sáo chọn ra một đống đồ trong đó.

Đều là mấy vật nhỏ, đặt trên giá sách hay trên bàn đều được.

“Ông chủ tính thử xem bao nhiêu tiền?”, Trần Thanh chỉ vào đồng đồ hỏi.

“Tổng cộng là hai ngàn”, ông chủ hơi mất kiên nhẫn khi thấy đống đồ Trần Thanh chọn đó, lập tức nói.

“Một ngàn, tôi lấy hết”, Trần Thanh lấy một ngàn từ trong túi ra đưa cho ông chủ đó.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh còn tưởng ông chủ sẽ lật mặt, có ai trả giá mà giảm tận một nửa chứ, như vậy thì đúng là quá ác mà!

Nhưng hai người hoàn toàn không ngờ ông chủ lại mỉm cười, nhanh chóng lấy một ngàn trong tay Trần Thanh, còn hào phóng nói: “Cảm ơn quý khách, anh bỏ hết vào hộp này đi”.

“Cảm ơn ông chủ, tôi còn đang lo không biết nên cầm về thế nào”, nghe chủ sạp nói vậy, Trần Thanh lập tức bỏ đồ vào hộp, nhìn thái độ bỏ đồ vào hộp của anh thì biết anh tuyệt đối không phải là người trân quý đồ vật gì.

Chương 440: Hạng người khó chơi

Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc là Trần Thanh có mua được đồ gì tốt không.

“Anh bạn này, không biết cậu có thể cho tôi xem những thứ cậu vừa mua không?”, ngay lúc Trần Thanh đang chuẩn bị đóng cái hộp lại để chuyển vào trong xe, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Có thể chứ”, Trần Thanh hơi sững sờ, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý.

Người vừa nói là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất chỉn chu, đeo kính gọng vàng, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn khổ lớn màu xanh biếc, bên hông treo ngọc bội, trên cổ đeo một chuỗi hạt ngọc.

Ánh mắt nhìn xuyên thấu của Trần Thanh quét qua một lượt, phát hiện tất cả những món đồ mà cái tên này mang trên người rõ ràng đều là hàng thật.

Lúc đầu Trần Thanh còn tưởng rằng cái tên này chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi, không ngờ là một người thật sự có nghiên cứu về lĩnh vực này.

“Anh bạn này, đào mừng thọ này của anh cũng không tệ, tôi thích nó, không biết anh có thể bỏ được thứ yêu thích không? Tôi ra giá mười ngàn tệ để mua nó”, người đàn ông kia đẩy kính mắt lên, sau đó chỉ vào đào mừng thọ bẩn thỉu mà Trần Thanh vừa mua, hỏi.

“Bao nhiêu cơ? Mười ngàn tệ?”, nghe thấy người đàn ông kia nói như vậy, ông chủ sạp hàng nhỏ kia trợn tròn mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hối hận. Một ngàn và mười ngàn, sự chênh lệch này quá lớn.

“Ngại quá, tôi không bán”, Trần Thanh khá hứng thú nhìn anh ta. Không ngờ là ánh mắt của anh ta lại độc đáo như vậy, nhìn trúng đào mừng thọ trong đống đồ mình vừa mới mua được xong.

Sau đó, không đợi người đàn ông kia chạm được vào đào mừng thọ, Trần Thanh đã ôm cái hộp kia về tay.

“Cái gì? Anh nói anh không bán? Anh có biết tôi là ai không?”, người đàn ông kia ban đầu rất tự tin rằng mình có thể mua được đào mừng thọ này, thế nhưng lại chỉ nhận được một câu trả lời là không, lập tức ngây người ra, sau đó anh ta nhìn Trần Thanh với ánh mắt lạnh lùng.

“Anh là ai có liên quan gì đến tôi không? Tránh ra, tôi phải đi bây giờ”, Trần Thanh lại lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó quay về xe của mình.

“Này tên kia, tôi chính là Mã Siêu, cháu trai của Mã Bác Viễn, anh lại dám xấc xược với tôi như thế, có tin là tôi sẽ khiến cho anh không thể bước chân ra khỏi thành phố Long Hải này không?”, lúc này Mã Siêu vô cùng ngạo nghễ, chỉ thẳng vào Trần Thanh nói.

“Anh ta chính là Mã Siêu, nghe nói trình độ giám định của anh ta không tệ”.

“Mã Siêu được bác của mình là Mã Bác Viễn truyền lại toàn bộ kiến thức, sao trình độ giám định của anh ta có thể kém được”.

“Hừ, nhưng mà nhân phẩm của anh ta, chậc chậc…”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Bác cháu nhà họ Mã này không phải là hạng người dễ chọc vào đâu”.

“Đừng nói nữa, người thanh niên này sắp gặp xui xẻo rồi”.

“Không thấy người thanh niên đó cũng rất bình tĩnh sao”.

Lúc này người xung quanh lại bàn tán ầm ĩ, hiển nhiên bọn họ biết rõ trình độ giám định của Mã Siêu. Thế nhưng nhân phẩm của anh ta thì không ai ưa nổi.

Trần Thanh đương nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của bọn họ, hiện tại cũng hiểu rõ được một chút người tên Mã Siêu này, đồng thời cũng hơi khinh thường cách làm người của anh ta.

Bây giờ anh lại muốn xem xem, cái tên Mã Siêu chuyên lộng hành này sẽ làm thế nào để có thể cướp được đào mừng thọ này từ tay mình.

Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lại chẳng có vẻ lo lắng gì, có thể cướp được đồ từ tay Trần Thanh, người đó là người như thế nào chứ?

“Ồ? Lợi hại như vậy ư, vậy chẳng phải tôi cũng nên giả vờ là mình rất sợ hãi sao?”, Trần Thanh nhún vai, sau đó trêu ngươi nói.

“Anh…”, nghe thấy Trần Thanh nói như thế, Mã Siêu lập tức tức điên người, thế này khác nào lấy anh ta ra làm trò đùa chứ.

“Ha ha…”

Quần chúng vây xem đều phá lên cười, dù sao thì cũng không thể giận cá chém thớt lên công chúng được. Mã Siêu này dù có bá đạo đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể trút giận lên tất cả những người đứng ở đây được.

Nghe thấy tiếng chế giễu của những người xung quanh, Mã Siêu càng không kìm chế được sự tức giận.

“Này tên kia, tôi không cần biết anh là ai, nhưng thứ đồ nào đã lọt vào mắt Mã Siêu tôi thì anh chắc chắn phải đưa cho tôi. Thế này đi, tôi ra giá một trăm ngàn tệ mua lại cây đào mừng thọ này, mặc dù Mã Siêu tôi đây có lúc ngang ngược nhưng cũng không phải là kẻ vô lý”, đầu tiên, Mã Siêu ngang ngược ép buộc, sau đó lại đưa tiền ra để mua đồ, lại khiến cho người khác không thể nói gì thêm.

Chủ sạp quán nhỏ ở bên cạnh vốn đang vô cùng hối hận lúc này lập tức trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Một trăm ngàn tệ, một trăm ngàn tệ. Thế mà vừa nãy người ta trả có một ngàn tệ mình đã đóng gói bán lại cho người ta luôn rồi. Mình đúng là kẻ đầu đất ngu nhất thế giới”.

“Một trăm ngàn tệ? Anh đang kể chuyện cười à? Lần sau muốn làm kịch hài cũng không cần tìm người khác đâu, anh cứ lên sân khấu đi là đã được giải quán quân rồi”, ban đầu những người vây xem và Mã Siêu đều cho rằng Trần Thanh sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý, không ngờ Trần Thanh lại thẳng thừng buông lời giễu cợt.

Mọi người hiển nhiên là không ngờ rằng Trần Thanh lại nói như thế, lời nói của anh khiến cho bọn họ cười phá lên vui vẻ.

“Anh… Anh chán sống rồi”, nghe Trần Thanh nói mình như vậy, Mã Siêu sắp phát điên lên rồi. Sao mình lại gặp phải hạng người khó chơi như thế này chứ?

“Muốn chết”, Trần Thanh ngoắc ngoắc ngón tay với Mã Siêu, sau đó nói ra hai chữ này.

“Nếu một trăm ngàn tệ không bán, vậy tôi ra giá một triệu tệ, sao hả? Có bán không?”, điều khiến mọi người bất ngờ là Mã Siêu vừa nổi giận như vậy nhưng chỉ trong nháy mắt sau đã bình thường trở lại.

“Một triệu tệ này với người nghèo mà nói chính là một con số trên trời đấy! Bỏ ra có một ngàn tệ để mua đồ mà bán lại được với giá một triệu tệ, anh đã kiếm lời lớn rồi, nhặt được một món đồ tốt như vậy còn sót lại. Chuyện này đủ để anh khoe khoang cả đời”.

Mã Siêu không đợi Trần Thanh đáp lời mà tiếp tục thuyết phục, chỉ có điều những gì anh ta nói cũng rất có lý.

Lúc này Trần Thanh đã thấy hơi kinh ngạc nhìn Mã Siêu, cái tên này đúng là một nhân vật khá đỉnh đấy.

Anh ta có thể khống chế được tâm trạng của mình một cách tự nhiên như thế. Người bình thường rất khó có thể nhanh chóng tỉnh táo lại khi đang tức giận, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc, đưa ra một phán đoán tỉnh táo, quả thực là một nhân tài.

Người xung quanh nghe thấy Mã Siêu nói như vậy, tất cả đều ngẩn người ra. Một triệu tệ cơ đấy. Mã Siêu lại có thể sẵn sàng lấy ra một triệu tệ để mua thứ đồ này, như vậy chắc chắn giá trị của nó đã vượt qua một triệu tệ rất nhiều.

Nghĩ tới đây, mọi người đều tập trung nhìn về phía hộp đào mừng thọ trong tay Trần Thanh.

Thế nhưng, mặc cho bọn họ có cố thế nào cũng không thể nhìn ra được đào mừng thọ bẩn thỉu đó có chỗ nào giá trị.

Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh đang sắp điên lên rồi, nghe thấy ba chữ “một triệu tệ” này, trong nháy mắt máu dồn lên não, ngay sau đó ngã khuỵu xuống, ngất đi.

Trần Thanh thấy thế thì nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra bấm lên người ông ta một cái.

“Phù…”

Chủ sạp hàng nhỏ kia hít sâu một hơi, cuối cùng tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của Trần Thanh, ông ta rất muốn khóc.

Tại sao lại cứu ông ta? Để ông ta ngất đi đi, ông ta không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Tuyên Hoàng đứng bên cạnh âm thầm cảm thấy vui vẻ. Cô ấy biết thứ đồ này có lẽ là Trần Thanh tìm thay mình, chỉ có điều thứ này đắt quá, cô ấy không trả nổi được cho anh.

“Giá trị của thứ này anh đã biết rồi, nếu như vậy thì không cần nói nhiều nữa, có cách gì cứ lấy ra hết đi, nếu không thì tôi phải đi đây”, Trần Thanh không muốn bị người khác vây xem như con khỉ thế này, thật sự là quá xấu hổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom