• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (6 Viewers)

  • Chương 491-495

Chương 491: Khổ luyện thiết quyền

Trần Thanh lưu chuyển một luồng chân khí trong cơ thể, hoá thành một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt đứt then cài cửa, đồng thời nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

"Kết thúc rồi, đến cả một trò đùa dai thôi mà cũng thất bại, bỏ đi", khi nhìn thấy Trần Thanh bước vào sau cánh cửa biệt thự, bọn họ cảm thấy một trận thất bại. Bận rộn bố trí tầng như vậy, kết quả cũng không có chút tác dụng gì với anh.

Thấy nhóm người ủ rũ cúi đầu, Trần Thanh không nhịn được mà nở nụ cười.

"Sao bây giờ anh mới trở về? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, em còn tưởng rằng anh mất tích đấy", Nam Cung Yến nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Thanh, tức giận nói.

"Xin lỗi bà xã, đã khiến em lo lắng rồi", nhìn bộ dạng tức giận của Nam Cung Yến, trong lòng Trần Thanh dâng lên một ngọn lửa, nhất là cái miệng nhỏ nhắn đang chu chu ra kia, làm cho anh bị kích thích không thôi.

Trần Thanh nhanh chóng kéo cô vào lòng, tình cảm nồng nàn nhìn cô.

"Hôn một cái, hôn một cái..."

Thấy một màn trước mắt, đám người Tật Phong hưng phấn hét ầm lên, hơn nữa còn bắt đầu ồn ào.

"Ôi chao, anh làm cái gì vậy, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đấy", bị Trần Thanh ôm vào lòng, Nam Cung Yến vốn dĩ có chút ý loạn tình mê, nhưng bị đám người kia làm ồn ào, nhất thời xấu hổ, nhanh chóng chạy lên tầng.

"Không chỉnh đốn lại mấy người một chút thì tôi thật không cam lòng", nhìn món ngon đến miệng bỗng chốc không cánh mà bay, Trần Thanh đen mặt, hung ác trừng mắt nhìn đám người kia.

"Đại ca, bố trí của bọn em thực sự rất kém cỏi sao?", Hắc Kiện có chút không cam lòng hỏi Trần Thanh.

"Không phải rất kém cỏi, chỉ là gặp phải tôi mà thôi", lần này, anh cũng không tính sẽ thực sự đánh bọn họ.

Nghe được Trần Thanh nói như vậy, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, mọi cố gắng của bọn họ đều không phải là uổng phí.

"Tuy nhiên, vẫn còn không ít chỗ sơ hở, đi theo tôi, tôi sẽ chỉ ra cho các cậu xem", Trần Thanh túm mấy người bọn họ ra ngoài sân, nói cho bọn họ về những sơ hở trong bố trí, bao gồm cả thuật cơ quan của Mặc Uyên.

Đối với ý kiến của Trần Thanh, bọn họ đều thực sự chú ý lắng nghe.

Sau đó, Trần Thanh phạt bọn họ ra ngoài chạy bộ, không chạy đến khi nào kiệt sức thì không được dừng. Khi tất cả đều đã ra ngoài, biệt thự mới trở nên yên tĩnh.

"Trần Thanh, trận quyết đấu ngày kia, anh có tự tin không?", Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn Trần Thanh.

Hai ngày nay cô cũng đã làm một số việc, hỏi thăm một chút tin tức về Lữ Đại Vĩ, biết được thực lực của người này đã đạt tới võ đạo tông sư. Hơn nữa, phía sau còn có Thiết Quyền Tông chống lưng, chẳng may người của Thiết Quyền Tông cũng xuất hiện, sự tình cũng sẽ không đơn giản như vậy.

"Đương nhiên là không thành vấn đề, Lữ Đại Vĩ kia chính là dùng thuốc để đạt tới võ đạo tông sư, nghiêm khắc mà nói, chỉ sợ ngay cả một Tiên Thiên đỉnh cấp võ giả cũng có thể đánh bại ông ta", Trần Thanh cười nhạo, nếu không phải Lữ Đại Vĩ còn nói đến quy tắc gì đó, anh đã ngay lập tức đập chết ông ta.

"Thật vậy sao? Nhưng anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành", Nghe được lời nói của Trần Thanh, Nam Cung Yến bĩu môi, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

"Ha ha...Cho dù anh mới chỉ là Tiên Thiên đại thành, nhưng cũng có thể một đấm đập chết ông ta", Trần Thanh cười lớn, ôm lấy Nam Cung Yến, đắc ý nói.

"Chỉ biết khoe khoang", đối với cái ôm của Trần Thanh, Nam Cung Yến chỉ hơi vùng vẫy một chút rồi cũng không giãy dụa nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bỗng chốc trở nên im lặng, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên mập mờ, nhịp tim Trần Thanh bắt đầu tăng tốc, đồng thời, anh cũng cảm nhận được Nam Cung Yến lúc này đang vô cùng thẹn thùng.

Trong cơn xúc động, Trần Thanh không nhịn được mà cúi xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại, ngọt ngào kia, thậm chí còn tham lam tiến vào...

Cảm xúc của hai người càng lúc càng trở nên kích động, Trần Thanh rất nhanh liền muốn tiến sâu vào bên trong thân thể Nam Cung Yến.

"Bịch..."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trực tiếp đánh thức hai người bọn họ.

"Em...em về phòng nghỉ ngơi trước", khuôn mặt Nam Cung Yến lập tức đỏ bừng, đẩy Trần Thanh ra rồi nhanh chóng chạy lên tầng.

Trần Thanh vẻ mặt mông lung, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.

Lúc này, Tật Phong là người đầu tiên vọt vào cửa biệt thự. Khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Thanh, trong lòng cậu ta liền giật mình, lập tức muốn phi thẳng ra ngoài, kết quả lại bị các anh em đi phía sau chặn lại.

"Xem ra hình phạt hôm nay quá dễ dàng, tôi cảm thấy khả năng thực chiến của các cậu vẫn còn hơi kém một chút, tối nay, tôi sẽ huấn luyện cho các cậu", Trần Thanh vẻ mặt âm trầm nhìn, sau đó bước về phía bọn họ.

"Chạy mau", mặc dù không biết tại sao Trần Thanh đột nhiên phát điên cái gì, nhưng bọn họ biết, còn không chạy đi, tiếp theo số phận của bọn họ sẽ rất bi thảm.

Quả nhiên, mới chỉ vài phút trôi qua, bên ngoài biệt thự đã vang lên từng đợt âm thanh kêu la thảm thiết.

Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng cùng Julian nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, phát hiện ra Trần Thanh đang đánh nhau cùng đám người trong đội.

Ừm...

Nói chính xác hơn là bọn họ đang bị đánh, điều này làm cho ba người không khỏi buồn cười, một màn này thật sự rất khôi hài, một đám đàn ông cao lớn bị đuổi đánh đến mức kêu la thảm thiết.

Đương nhiên chỉ có Nam Cung Yến biết lí do tại sao Trần Thanh lại buồn bực như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thanh còn chưa xuống tầng đã nghe thấy tiếng hò hét của đám người Tật Phong từ ngoài ban công vọng lại, chỉ thấy bọn họ đang dạy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chiến đấu.

Lấy kinh nghiệm chiến đấu của bọn Tật Phong, vẫn đủ khả năng để dạy cho đám người Nam Cung Yến. Mặc dù thực lực võ đạo của hai người các cô cao hơn đám Tật Phong nhưng căn bản vẫn không đấu lại họ.

Xem ra, trưởng thành hơn không chỉ có mình anh, Nam Cung Yến cùng Tuyên Hoàng đều khao khát tiến bộ, các cô không hi vọng bản thân trở thành trói buộc, ở thời điểm mấu chốt làm liên luỵ đến anh.

"Đại ca, đại ca dậy rồi, mau đến đây", Tật Phong vốn đang chiến đấu cùng Nam Cung Yến, nhìn thấy Trần Thanh ở ban công tầng hai liền vui mừng hét lên.

Cậu ta thật sự không dám đánh nhau cùng Nam Cung Yến, điều này có chút khó xử.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, hôm nay tôi muốn đi một chuyến đến chợ buôn bán thuốc, mọi người ở nhà chăm chỉ luyện tập, khi trở về sẽ có bất ngờ cho các cậu", Trần Thanh nghĩ đến những chuyện lạ ở chợ buôn bán thuốc, bản thân cũng có một vài suy đoán.

E rằng kẻ đứng sau chính là Thiết Quyền Tông, dù sao Thiết Quyền Tông cũng cần một lượng lớn thuốc để rèn luyện nắm đấm như thép của mình, mà nơi thuận tiện nhất để tìm kiếm thuốc chính là chợ buôn bán thuốc này.

Lúc trước, khi giao đấu với người của Thiết Quyền Tông, anh đã nhìn thấy trên cánh tay của bọn họ có một ấn ký, nhưng anh không biết đó có phải là ấn ký mà chủ tiệm Dược Hợp Cư nói đến hay không.

Những người của Thiết Quyền Tông kia đã bị mình giết chết, sợ rằng trong tháng này sẽ không có người Thiết Quyền Tông đến chợ buôn bán thuốc để thu mua, anh tin tưởng thu hoạch hôm nay sẽ tương đối tốt.

Chương 492: Cả đời thông minh lại nhất thời hồ đồ

Anh chuẩn bị hôm nay gom đủ các loại thuốc xong sẽ bắt đầu chế tạo đan dược. Từ khi lấy được cái lò thuốc kia ở Kỳ Môn Sơn, nó vẫn chưa được dùng tới. Anh cũng muốn thử xem mình có thể chế tạo ra được đan dược gì không.

Trước kia nhìn thấy bên trong kho báu của Kỳ Môn Sơn có đan dược. Đan dược này dễ mang theo hơn là thuốc nước, hơn nữa, tác dụng của thuốc sẽ không mất đi quá nhiều. Nếu chỉ dùng những thứ thuốc cổ này để chế tạo thuốc nước thì khó tránh khỏi có chút lãng phí.

Sau khi dặn dò mấy người Nam Cung Yến, Trần Thanh trực tiếp tới chợ buôn bán thuốc cùng với Tăng Kim Lai.

Khi đến chợ, Trần Thanh chạy thẳng tới Dược Hợp Cư, anh muốn xem xem có phải chợ buôn bán dược liệu của Thiết Quyền Tông như lời đồn hay không.

Quả nhiên, đến Dược Hợp cư, Trần Thanh phát hiện, ở đây không thiếu một vị thuốc cổ nào. Điều này khiến Trần Thanh thêm phần khẳng định suy đoán của mình.

“Sao các người lại tới đây? Đã nói rồi, tôi sẽ không bán vị thuốc cổ kia cho các người, cũng không bán cho người ở trên con phố này. Các người đi mau đi, đừng có rước hoạ vào thân”, chủ tiệm nhìn thấy Trần Thanh và Tăng Kim Lai, nhanh chóng tiến lên khuyên.

“Ông chủ, tôi tới đây chỉ muốn hỏi ông, có phải hôm qua không có ai tới lấy thuốc của ông không?”, Trần Thanh cười híp mắt hỏi chủ tiệm.

“Cậu… Sao cậu biết được? Cậu hỏi tiệm khác sao? Có lẽ người đó bận nên không tới được”, chủ tiệm hơi ngạc nhiên, nói.

“Ông chủ, ông nhìn xem, có phải là loại kí hiệu kiểu hình vẽ này không?”, Trần Thanh tiện tay cầm lấy tờ giấy chủ tiệm dùng để ghi chép, vẽ một hình vẽ rồi đưa cho ông ta xem.

“Đúng vậy, chính là kí hiệu này. Tôi nhớ tôi không hề nói với các cậu mà?”, chủ tiệm càng nghi ngờ, nhưng mà, ông ta cũng không đuổi người đi.

Bởi vì ông ta muốn biết, vì sao hai người này lại muốn nghe ngóng chuyện đó.

“Vậy thì đúng rồi. Được rồi, ông chủ, ông lấy hết mấy vị thuốc cổ ông có ra đi, nhân tiện gọi cho chủ những cửa hàng ông biết, nói là tôi cần những vị thuốc đó”, Trần Thanh khẽ mỉm cười, nói.

“Này cậu, lão già đây đã nói rồi, không thể bán cho cậu những vị thuốc cổ này được. Nếu tôi bán cho các cậu, chỉ sợ tôi sẽ gặp hoạ mất”, chủ tiệm nghe Trần Thanh nói như vậy, lập tức đau đớn nói.

“Ông chủ, sao ông có thể cả đời thông minh lại nhất thời hồ đồ như vậy chứ? Ông nghĩ đi, nếu những người đó muốn tới, sợ rằng trước tiên không phải giận cá chém thớt với ông, mà là muốn điều tra tung tích của những vị thuốc cổ này. Đến lúc đó đương nhiên sẽ không tìm thấy được ở chỗ ông. Dù sao, nhiều cửa hàng bán thuốc cho tôi như vậy, cho dù gặp phiền toái, thì ông cũng sẽ không bị liên luỵ”.

Trần Thanh phân tích từng chút suy nghĩ của mình cho chủ tiệm nghe.

Nghe Trần Thanh nói, ông ta hơi ngây ngẩn, nhưng vẻ mặt đã lộ rõ sự do dự.

“À, đúng rồi, còn một chuyện nữa. Trong tháng này, những người đó sẽ không tới đâu”, Trần Thanh khẳng định chắc nịch.

Mặc dù ông chủ đó muốn nghe xem vì sao cậu thanh niên này lại nói như vậy.

Nhưng Trần Thanh lại không nói nữa nên ông ta chỉ có thể từ bỏ.

“Cậu à, cậu nói những chuyện này vì muốn chúng tôi bán thuốc cho cậu sao?”, chủ tiệm do dự, hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, nếu không tôi nói nhiều như vậy với ông làm gì chứ?”, Trần Thanh không nhịn được liếc mắt, nói.

“Nhưng mà, cậu à, có lẽ cậu không hiểu thực lực của những người đó, bọn họ không dễ chọc đâu. Nếu cậu chọc vào bọn họ, sẽ gặp nhiều phiền phức đấy”, Chủ tiệm có chút thiện ý nhắc nhở.

“Ông chủ, ông không cần quan tâm chuyện đó, tôi có thể đối phó được. Ông bảo mấy ông bạn của ông mang thuốc tới đi, tôi sẽ không để họ phải chịu thiệt”, Trần Thanh dửng dưng nói.

“Được, nếu cậu đã nói vậy thì tôi không cần lo lắng cho cậu nữa, tôi đi gọi điện thoại”, lúc này chủ tiệm mới gọi cho chủ những cửa hàng mình quen, có mấy người còn chưa hồi phục sức khoẻ, nhưng ông ta vẫn trực tiếp gọi tới.

Khoảng ba mươi phút sau, có mười mấy chủ tiệm đi tới, trong tay mỗi người đều xách một hòm thuốc. Trần Thanh liếc mắt nhìn qua, lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Bởi vì trong những hòm thuốc mà những người này mang tới, không chỉ đơn giản có thuốc cổ, còn có hai bụi linh dược năm trăm năm.

Linh dược là thứ có thể gặp không thể cầu, không ngờ lần này lại nhẹ nhàng như vậy.

Sau đó, ông chủ Dược Hợp cư giải thích chuyện này với những ông chủ khác. Những người này hơi sợ, trực tiếp rút lui. Mà Trần Thanh cũng không ngăn cản. Dù sao cũng là đồ của người ta, không thể khua môi múa mép ép người ta bán được.

Cũng may, mấy chủ tiệm rút lui không phải những người mang theo linh dược. Điều này giúp Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều. Không nói đến giá tiền, mặc dù Trần Thanh không thiếu tiền, nhưng anh cũng không phải loại người tiêu tiền như rác. Lần này anh để Tăng Kim Lai nói chuyện, tin rằng dựa vào thực lực của Tăng Kim Lai, mình sẽ không phải thiệt thòi.

Quả nhiên, sau khi Tăng Kim Lai nói xong, Trần Thanh trả tiền. Tổng cộng có hai mươi bụi thuốc cổ, hai bụi linh dược, nhưng lại tiêu không đến một trăm triệu. Trần Thanh rất vui, những linh dược và thuốc cổ này hoàn toàn có thể giúp toàn bộ kỹ năng của thuộc hạ mình tăng lên.

Sau đó, Trần Thanh đưa phương thức liên lạc và địa chỉ của mình cho những ông chủ kia. Dù sao, nếu người của Thiết Quyền Tông tới, bọn họ cũng phải có lời giải thích, đương nhiên, đây là chuyện Trần Thanh đồng ý với bọn họ.

Tiếp nữa, Trần Thanh lại mua một ít thuốc bào chế để chế tạo đan dược. Sau khi chuẩn bị thoả đáng, anh và Tăng Kim Lai mới rời đi.

Trở về biệt thự, Trần Thanh không nói thêm điều gì với mọi người, trực tiếp giam mình trong phòng, bắt đầu lần chế tạo đan dược đầu tiên.

Trong những thứ Trần Thanh học từ nhỏ đến lớn có thuật chế thuốc, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm. Bây giờ đã anh chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ còn thiếu tạo nữa thôi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trần Thanh thử điều chế đan dược, đương nhiên sẽ không mang thuốc cổ hoặc linh dược ra thử, mà mang chút dược liệu thông thường thử trước.

Dựa vào trí nhớ của mình, Trần Thanh từng bước từng bước tập trung tinh thần vào dược liệu, đồng thời, tay còn lại bắt đầu dùng chân khí đốt lò.

Sau khi Trần Thanh thả một ít dược liệu vào lò thuốc, những dược liệu kia trực tiếp hoá thành một chút tinh chất, không ngừng lăn qua lăn lại trong lò.

Trần Thanh đưa những dược liệu kia vào lò theo thứ tự. Rất nhanh, chỉ còn lại vị thuốc cuối cùng. Trần Thanh ném nó vào lò. Lò thuốc vốn đang yên tĩnh, lúc này lại như đang sôi trào, phun ra hơi nóng kinh khủng.

Trần Thanh trực tiếp dùng chân khí đè ép tinh chất đang sôi trào đó xuống.

Nhưng mà, Trần Thanh biết được, có lẽ cái này chỉ trị bệnh bên ngoài mà không trị khỏi hẳn bên trong. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Trần Thanh vừa khống chế chân khí muốn đứt đoạn của mình, vừa nhanh chóng nhớ lại quá trình thả dược liệu vào.

“Đúng rồi, dược tính xung đột, phải tìm một vị thuốc làm cân bằng sự xung đột này của các loại dược liệu đúng không?”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi, rốt cuộc hiểu được vấn đề nằm ở đâu. Ánh mắt anh bắt đầu tìm kiếm từ đống thuốc trên bàn.

Chương 493: Không cam lòng yếu thế

"Tìm được rồi, hoa Không U”, Trần Thanh nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu trắng, nhụy hoa màu đen, lập tức thở phào một hơi, lúc này mới hái bông hoa kia, bỏ vào trong lò thuốc.

Sau khi bỏ hoa Không U vào, dung dịch thuốc tinh túy đang sôi trào dừng lại trong nháy mắt, dưới sự khống chế của chân khí Trần Thanh, nó bắt đầu chậm rãi hòa vào nhau.

Nhìn thấy vậy, một tay Trần Thanh điều khiển lò thuốc, một tay khác lau mồ hôi trên trán.

Luyện thuốc thất bại thì không sao, nhưng nếu không khống chế dung dịch thuốc cho tốt, sẽ rất dễ xuất hiện tình huống nổ lò, vất vả lắm mới tìm ra được một lò thuốc như vậy, nếu mà nổ mất, vậy thì vui rồi.

Sau khi dung dịch thuốc hòa vào nhau, dần dần đông đặc lại, cuối cùng đã hoà hợp ra được bảy viên đan dược tròn trịa.

"Không tồi, hiệu quả của thuốc đã mạnh hơn dung dịch thuốc nhiều, hơn nữa, một viên cũng đủ để so sánh với một bình dung dịch thuốc”, Trần Thanh nhìn đan dược mà mình vừa mới luyện chế ra, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Đan dược mà lần này anh luyện chế ra gọi là đan Liệu Thương, là đan dược chuyên dùng để chữa trị nội thương, về phần hiệu quả chữa trị, Trần Thanh còn chưa thử nghiệm, cho nên vẫn không biết cụ thể thế nào.

Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết của mình về đan dược này, hiệu quả chữa trị chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ, chỉ là cụ thể thì còn phải xem tình huống mới biết được.

Đợi đến khi lò thuốc nguội đi, Trần Thanh liền luyện chế tiếp, lần này anh muốn luyện chế đan Bồi Nguyên, có thể tăng cường tu vi cho võ giả từ võ đạo tông sư trở xuống, hơn nữa còn có tỉ lệ nhất định làm cho người ta trực tiếp đột phá cảnh giới tầng tiếp theo.

Trong vòng một đêm, Trần Thanh đã luyện chế ra được hơn hai mươi viên đan Bồi Nguyên, mà những vị thuốc vừa mới lấy được cũng đã tiêu hao gần hết rồi.

Tổng cộng luyện chế ra được sáu lò đan dược, chỉ là thất bại một lò, nhưng tỉ lệ thành đan cũng tương đối cao.

Sau khi luyện chế đan dược xong, Trần Thanh bắt đầu điều hoà hơi thở, dù sao, hôm nay là ngày quyết đấu với Lữ Đại Vĩ, mặc dù anh không cho rằng Lữ Đại Vĩ có thể tạo ra uy hiếp gì cho mình, nhưng sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, đương nhiên anh không muốn bởi vì mình coi thường mà để đối thủ lợi dụng bất kì cơ hội nào.

Đợi đến khi Trần Thanh đi ra khỏi phòng mình, nhìn thấy mấy người đều chờ trong phòng khách, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, lúc này anh mới đi tới.

"Tôi nói này, sao các cậu ai cũng có vẻ mặt đó thế?", nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Trần Thanh không nhịn được hỏi.

"Đại ca, em nghe nói Lữ Đại Vĩ kia có thực lực cao hơn anh một cấp bậc, không có vấn đề gì chứ?", Hắc Kiện đi tới đầu tiên, lo lắng nói.

"Đại ca, em đã chuẩn bị súng bắn tỉa kỹ càng, một khi tình hình của anh không ổn, em sẽ nổ súng đầu tiên, nổ tung đầu tên Lữ Đại Vĩ gì đó luôn”, Ưng Chuẩn đứng ra, vẻ mặt độc ác.

"Không sai, nếu như lão Ưng không bắn trúng, bọn em sẽ cùng tiến lên”, Tật Phong cũng không cam chịu yếu thế nói.

"Còn có em nữa”, Cẩu Tử ngoan ngoãn không nói nhiều lời, cực kì kiên quyết đứng ra.

"Thôi đi, mấy cậu không tin đại ca sao? Đại ca của mấy cậu đã từng sợ ai chưa? Hắc Tử, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện tôi và Vân Hạn Lâm quyết đấu đấy nhé. Được rồi, đừng có bày cái bộ dạng lo lắng như đưa đám thế nữa, nhanh, đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi còn phải lên đường”, Trần Thanh bất lực, nhưng trong lòng cực kì cảm động với sự chân thành của đám anh em này.

"Được rồi, đi ăn cơm đi”, Nam Cung Yến thấy bầu không khí có chút bi quan, nhanh chóng mở miệng nói.

Bữa cơm này rất ngột ngạt, tất cả mọi người vốn dĩ ồn ào lại không ăn được bao nhiêu, ngược lại người trong cuộc như Trần Thanh thì lại làm như không có chuyện gì, phần lớn bữa sáng đều do anh xử lý.

Loại người có thể dùng hành động để ảnh hưởng đến mọi người như Trần Thanh đã khiến bầu không khí không còn nghiêm trọng như trước đó mà đã thả lỏng hơn.

Sau đó, tất cả mọi người đều lên xe, Trần Thanh lái xe chở ba cô gái, những người khác ngồi cùng một chiếc xe, cả hai chạy về phía núi Long Đài.

Trên đường đến núi Long Đài, Trần Thanh cũng nhìn thấy không ít xe sang đang chạy băng băng về phía ngọn núi.

Điều này khiến Trần Thanh cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng không biết đám nhà giàu này có đam mê gì, còn hứng thú với cả cuộc chiến như thế này, anh có muốn khiêm tốn trong lần quyết đấu này cũng không thể.

Lại thêm trước đó quyết đấu với Vân Hạn Lâm, chỉ sợ sau lần này, tầng lớp xã hội ở thành phố Long Hải đều biết đến tên của mình.

Rất nhanh, xe đã chạy đến dưới chân núi Long Đài, nghĩ đến lúc trước quyết đấu với Vân Hạn Lâm, gặp hai ông cháu nhà họ Lâu, chuyện lúc đó còn khá buồn cười, chỉ là không biết lần này có thể gặp lại hai người bọn họ nữa hay không.

Đang nghĩ ngợi, hai bóng người bỗng lọt vào mắt Trần Thanh, điều này khiến anh phải lẩm bẩm, con người sao, đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay mà.

"Mọi người cứ lên núi trước đi, tôi vừa gặp được hai người bạn, ra đó chào hỏi một chút đã”, Trần Thanh thấy ông cháu nhà họ Lâu nhìn về phía này, nói với mấy người kia.

"Vậy bọn em lên đỉnh núi chờ anh”, đương nhiên Nam Cung Yến cũng nhìn thấy ông cháu nhà họ Lâu, cô không nói thêm gì, lúc này dẫn mọi người đi lên đỉnh núi.

Mà Trần Thanh thì đi đến chỗ ông cháu nhà họ Lâu.

"Ông cụ Lâu, từ khi chia tay đến giờ ông vẫn còn khỏe chứ?”, Trần Thanh chào hỏi ông cụ Lâu một tiếng, dù sao cũng là người già, mặc dù thực lực không bằng mình.

"Cậu bạn Trần Thanh, không ngờ cậu lại tự làm khổ mình như thế, mới qua bao lâu mà cậu đã lại gây hấn với một võ đạo tông sư khác, đúng là khắc tinh của võ đạo tông sư mà”, ông cụ Lâu cười khổ, lắc đầu nói.

Lúc trước ông ấy cảm thấy Trần Thanh trẻ tuổi nóng tính, mặc dù cuối cùng đã chiến thắng, nhưng tính cách như vậy thật sự quá xúc động, không ngờ rằng người này lại trêu chọc thêm một võ đạo tông sư nữa.

"Ông cụ Lâu, không còn cách nào cả, người ta đã xông đến tận nhà tôi rồi, nếu như tôi không làm gì đó, chẳng phải là để cho người ta cảm thấy tôi dễ bắt nạt sao?" Trần Thanh bất đắc dĩ, lần này anh không hề trêu chọc Lữ Đại Vĩ.

"Hai người đã nói xong chưa? Có phải đã quên sự tồn tại của tôi rồi không?" Lâu Tình Nhi ở bên cạnh không nhịn được nữa, lúc này thở phì phò nói.

"Sao có thể quên cô được”, Nhìn thấy Lâu Tình Nhi có chút tức giận, Trần Thanh lập tức cười ha hả.

"Anh còn cười, cũng không sợ lát nữa bị người ta đánh chết”, Lâu Tình Nhi nhìn thấy Trần Thanh cười thì tức điên, cực kì khó chịu nói.

"Ồ, không phải sao, ban đầu chúng ta ở Nam Hải, cũng không biết là ai, biết Trần Thanh muốn quyết đấu với người ta, la hét nhất định phải đến thành phố Long Hải để xem”, Ông cụ Lâu không nhịn được mở miệng trêu chọc.

"Ai nha, ông nội, sao ông lại nói hết ra như vậy. Người ta không chơi với ông nữa”, nghe thấy ông nội trêu chọc, Lâu Tình Nhi lập tức đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Thanh.

"Ông cụ Lâu, thời gian không còn sớm, chúng ta lên núi đi”, Trần Thanh mỉm cười đề nghị.

"Được, đi, lên núi thôi”, ông cụ Lâu khẽ gật đầu, lúc này vừa nói vừa cười đi lên trên núi với Trần Thanh.

Mà Lâu Tình Nhi lại trợn mắt há mồm, mình bị bỏ rơi rồi sao?

Nhìn thấy hai người bọn họ đi lên trên núi thật, Lâu Tình Nhi hầm hừ dậm chân một cái, cũng vội vàng đuổi theo.

Chương 494: Người người tấp nập.

Suốt cả quãng đường Trần Thanh vừa trò chuyện cùng ông cụ Lâu vừa đi về phía trước, ven đường lại gặp được đám người ở trước núi Phong, chỉ là lần này họ đã sớm lấy được ảnh của Trần Thanh, vì thế lập tức nhận ra anh, vội vội vàng vàng cho qua.

Lần này số người đến xem Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ quyết đấu thật sự rất nhiều, xem chừng còn nhiều hơn so với lần trước.

Chờ khi lên đến nơi, họ thấy đám người Nam Cung Yến đã sớm có mặt tại đỉnh núi Long Đài, nơi mà lúc trước bị anh và Vân Hạn Lâm đánh đến vô cùng thảm thương giờ đã trở lại bình thường, ngược lại khiến Trần Thanh có chút khâm phục người quản lý nơi đây.

"Nhiều người thật đó, bọn họ đến đông như vậy chỉ để xem anh và Lữ Đại Vĩ quyết đấu thôi sao?", Tuyên Hoàng mang theo bộ dạng cực kì tò mò nhìn xung quanh đỉnh núi người người tấp nập.

"Thật ra những người này không phải thật sự đến để quan sát trận chiến, mà đến chỉ nhằm biết được người chiến thắng cuối cùng", ông cụ Lâu lắc đầu, mở miệng đáp.

"Tại sao chứ?", nghe ông cụ Lâu nói vậy, Tuyên Hoàng phút chốc cảm thấy ngờ vực.

"Võ đạo Tông sư vốn đã ít, những cuộc chiến thế này đã ít lại còn ít hơn, mà một Võ đạo Tông sư có thế hạ gục một Tông sư khác chính là đối tượng nịnh bợ của họ, họ muốn biết đối tượng nịnh hót của mình rốt cuộc là ai?", ông cụ Lâu tiếp tục lên tiếng giải thích.

Tuy không được êm tai cho lắm, nhưng đó chính là sự thật, nếu không thì những người đó có tiền có quyền, việc gì phải đến đây sớm như vậy? Chắc chắn không thể chỉ vì muốn xem trò vui.

"Cụ Lâu, xin phép giới thiệu với ông, đây là vợ tôi Nam Cung Yến, còn những người này là bạn bè của tôi", Trần Thanh giới thiệu họ với ông cụ Lâu.

Lâu Tình Nhi đứng bên cạnh chợt buồn bã, cô không ngờ Trần Thanh thật sự đã có vợ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, so với Nam Cung Yến thì cô chỉ là một con nhóc ngây ngô, nếu để bản thân lựa chọn, e là cô cũng không chọn chính mình.

Ông cụ Lâu lo lắng liếc sang đứa cháu nhà mình, chỉ là chuyện thế này ông đã sớm đoán được, nếu không đợi đến khi tình nghĩa sâu nặng thì lại càng khó quyết đoán.

Sau trận chiến ở núi Long Đài lần trước, ông ta thường nhìn thấy cháu gái mình ngồi thừ ra đó, thỉnh thoảng còn nhắc đến Trần Thanh, cho dù những việc đó không liên quan tới cô là bao.

Nhưng chính vì thế mới càng khiến ông lo lắng.

Nam Cung Yến mỉm cười, chủ động bắt chuyện với Lâu Tình Nhi.

Đây chính là điểm thông minh của Nam Cung Yến, cô biết Trần Thanh ngày càng ưu tú thì các cô gái vây xung quanh anh sẽ không ít, thay vì đề phòng, không bằng để bản thân giữ thế chủ động, thế thì ít nhất mọi tình huống đều bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Sau đó Lâu Tình Nhi và ba cô gái khác trò chuyện vô cùng vui vẻ. Các cô vốn còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nghe Lâu Tình Nhi nói tình hình đối chiến của Trần Thanh và Vân Hạn Lâm thì bèn yên tâm.

Ngay cả một Võ đạo Tông sư lâu năm như Vân Hạn Lâm cũng thất bại dưới tay Trần Thanh, Lữ Đại Vĩ đó hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều đang bắt đầu thảo luận, đề tài chỉ đơn giản gói gọn trong việc Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ thì ai sẽ thắng.

Vì thế có người còn lập ra ván cược, tuy nhiên tiền đặt cược của cả hai bên đều không lớn lắm, tỷ lệ ăn thua cũng thấp đến thê thảm, không có nhiều người cược cho lắm, bởi nếu thắng cược chỉ kiếm được một tí, mà một khi thua thì sẽ mất tất cả.

"Nhìn kìa, Trần Thanh đến rồi", cùng lúc đó, trong đám người có người nhận ra Trần Thanh, hiển nhiên là những người có mặt tại Thiên Sướng Viên, mà đám người đã từng xem Trần Thanh đấu với Vân Hạn Lâm cũng nhận ra anh.

"Cậu Trần, cố lên, đánh bại một Võ đạo Tông sư thì cậu sẽ thực sự chiến đấu vượt bậc, tuyệt đối kiêu ngạo", có người lên tiếng hô to với Trần Thanh.

"Bọn tôi đều cược cậu sẽ thắng, nhất định phải cố lên", người lập ra ván cược nọ cũng hét lên với Trần Thanh.

"Cảm ơn mọi người đã khích lệ, đầu đuôi của chuyện lần này tôi sẽ không nói nhiều, trong lòng mọi người ở đây đều có một chiếc cân, tôi tuy có chút vũ lực, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu", Trần Thanh biết bản thân không thể nào tiếp tục núp vào một bên, không thể làm gì khác ngoài đứng ra chắp tay hướng mọi người và nói.

"Cậu Trần, cậu không phải giải thích, chuyện xảy ra bọn tôi đều biết cả, ai gặp phải chuyện thế này e là cũng đều giận tím mặt".

"Đúng thế, tên Lữ Đại Vĩ đó quá không biết xấu hổ, học trò mình làm sai mà còn chạy tới quấy rối nhà người ta, thật sự là vô pháp vô thiên".

"Còn có chuyện này nữa à? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Có ai biết không? Kể tí đi xem nào".

Xung quanh có người thì lớn tiếng hô lên với Trần Thanh, cũng có một số không hiểu đầu đuôi thế nào, đang hỏi người bên cạnh. Đợi khi mọi người đều biết rõ ngọn nguồn mới hiểu vì sao Trần Thanh lại giận dữ đề nghị quyết chiến như vậy.

Trần Thanh không ngờ những người này thật sự hiểu biết chân tướng câu chuyện, nhưng mà dù cho biết cũng vô dụng, sự thật thường rất vô bổ, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là chân lý.

Nếu hôm nay anh bại dưới tay Lữ Đại Vĩ, sợ là những người này sẽ lập tức chuyển hướng trách phạt anh ta.

Vì thế đối với bọn họ, anh hoàn toàn không thèm để ý.

Lúc này cả người Trần Thanh lóe lên, đi thẳng đến giữa sân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều hòa hơi thở.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã gần giữa trưa nhưng Lữ Đại Vĩ còn chưa xuất hiện, điều này làm cho mọi người trên đỉnh núi bắt đầu không nhịn được nữa.

Phải biết rằng có rất nhiều người từ bốn năm giờ sáng đã chạy đến đây, chờ đến giờ cũng đã được bảy, tám tiếng mà Lữ Đại Vĩ còn chưa chịu đến, đương nhiên bọn họ rất tức giận.

"Má nó, tên Lữ Đại Vĩ kia dù gì cũng là Võ đạo Tông sư, thậm chí ngay cả mấy trận quyết đấu thế này mà cũng lỡ hẹn cho được, thật là mất mặt cho một võ đạo tông sư".

"Hay là có chuyện gì xảy ra nên mới đến trễ".

"Có chuyện gì to lớn đến mức còn quan trọng hơn cả quyết đấu cơ chứ? Xem ra chính là sợ, không dám đến thì có".

"Nhân phẩm của Lữ Đại Vĩ thì mọi người cũng biết đấy, nếu chắc ăn thì ông ta đã sớm xuất hiện. nhưng đến giờ này vẫn chưa có động tĩnh, tám phần là chuồn mất rồi".

"Chờ thêm tí đi, còn nửa tiếng nữa mới đến giữa trưa".

Người xung quanh dồn dập oán trách, hiển nhiên là hành động này của Lữ Đại Vĩ đã đắc tội rất nhiều người, dù sao cũng là bản thân ông ta yêu cầu quyết đấu, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy có mặt, không phải đang đùa bỡn người khác thì là gì.

Đối với việc Lữ Đại Vĩ chưa đến, Trần Thanh vốn chẳng hề quan tâm, chân khí trong cơ thể anh đang vận chuyển không ngừng, hấp thu linh khí tinh khiết nhất của trời đất lúc này.

Hơn nữa, Nam Cung Yến cách anh rất gần, cường độ của linh khí lại càng nặng hơn.

Ngay lúc giữa trưa, dương khí của đất trời đã đạt đến đỉnh điểm.

"Mọi người mau nhìn xem, thế này là sao?", đúng lúc này có người bỗng nhiên hét lớn.

"Cậu cũng thấy vậy à? Linh khí bên trong trời đất đột nhiên trở nên hỗn loạn".

"Không phải là có người sắp đột phá đấy chứ?"

"Sao có thể? Động tĩnh này cũng quá lớn rồi, Võ đạo Tông sư đột phá còn chưa tới mức đó".

"Chẳng lẽ là có bảo vật chuẩn bị xuất thế?".

Trong lòng những võ giả đó đột nhiên nảy ra ý nghĩ, thảo luận qua lại.

Chương 495: Con đường đột phá

“Không đúng, linh khí của trời đất không hề bị hỗn loạn, mà đang điên cuồng hướng về một phía”.

Đột nhiên, có một người quát to lên, còn đám võ giả mặc dù không mẫn cảm với linh khí bằng Trần Thanh, nhưng linh khí dồi dào như vậy, bọn họ lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Lúc này, một người chỉ vào Trần Thanh quát to lên.

Đám võ giả đều cảm nhận được linh khí của trời đất đang phun trào, còn người bình thường thì lại có thể thấy trên đỉnh núi có một luồng gió lớn nổi lên. Có điều luồng gió này hơi kỳ lạ, gió từ bốn phương tám hướng đều tập trung thổi về phía Trần Thanh đang đứng trong sân.

“Trời ạ, không phải là Trần gia sẽ đột phá tiếp đấy chứ?”, khi sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Thanh, có một người không nhịn được mà suy đoán.

“Thế này là đột phá cấp bậc gì đây? Có vẻ điên cuồng như vậy”.

“Tôi thấy, võ đạo tông sư đột phá cũng không gây ra động tĩnh lớn như thế này. Nghe nói Trần Thanh chỉ mới thiên tiên đại thành mà thôi, thế này là sắp đột phá lên cấp cao nhất sao?”

“Mới ở cấp cao nhất của thiên tiên đỉnh mà đã khủng bố như thế này, vậy đến khi anh ta bước chân vào hàng võ đạo tông sư rồi, chẳng phải sẽ kinh khủng lắm sao?”

Người xung quanh nhao nhao bàn tán, nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Trần Thanh đều tràn ngập sự hâm mộ.

Mới chỉ ở cấp bậc thiên tiên đại thành thôi mà đã có thể giết được võ đạo tông sư, nếu giờ đột phá lên cấp bậc cao nhất của thiên tiên đỉnh, không biết là khả năng chiến đấu của anh sẽ mạnh đến mức nào đâu?

Lúc Trần Thanh đang điều hòa hơi thở, quả thật có cảm giác như sắp đột phá, chỉ có điều anh vẫn muốn tiếp tục áp chế nó xuống.

Thế nhưng, dương khí lúc giữa trưa cộng thêm Nam Cung Yến ở bên cạnh, khiến linh khí và dương khí điên cuồng tràn vào, khiến Trần Thanh không thể khống chế nổi chân khí trong cơ thể, tự động bắt đầu đột phá.

Lúc trước, khi Trần Thanh đột phá lên thiên tiên đại thành, đã phải hấp thu một lượng linh khí khổng lồ, không biết lần này có đủ để cho anh đột phá hay không.

Chỉ có điều, việc đã đến nước này, con đường đột phá không thể dừng lại được nữa, chỉ có thể liều mạng hấp thu.

Cũng may mà Nam Cung Yến đứng cách đây không xa, có thể giúp tốc độ hấp thu linh khí của mình càng thêm nhanh.

Mà dương khí ngay giữa trưa này vừa vặn có thể để cho Thuần Dương Vô Cực Công của anh được hấp thu một cách sảng khoái, cũng đẩy nhanh tiến độ đột phá.

“Sao tôi lại không hấp thu được chút linh khí nào?”

Lúc Trần Thanh đang đột phá, có người bỗng mở miệng hô lên.

Người xung quanh nghe nói thế thì cũng bắt đầu thử hấp thu linh khí, thế nhưng bất kể là bọn họ có làm cách nào đi chăng nữa, thì luồng linh khí đậm đặc của đất trời này dường như cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, tất cả đều điên cuồng hướng tới chỗ Trần Thanh.

“Công pháp của tên Trần Thanh này quá bá đạo, tôi vốn muốn thừa dịp bây giờ linh khí dồi dào, để tu luyện một phen, bây giờ lại thấy quá thiếu thốn”.

Tình huống như thế này khiến người khác phải phàn nàn, hiển nhiên là có hơi khó chịu vì tình hình này.

“Nhìn thấy con trời đột phá như thế, không bằng việc cậu đứng đây hấp thu chút linh khí này chắc?”

Đương nhiên, cũng có người có ý kiến khác.

Chỉ có điều, mặc kệ người khác có cái nhìn như thế nào, Trần Thanh cũng chịu bó tay. Dù sao thì võ đạo đột phá cũng chính là chuyện lớn, không thể qua loa đại khái được, nếu như trong thời gian đột phá có người muốn nhảy vào phá hoại, thì người đột phá không chết cũng tẩu hỏa nhập ma.

“Tình Nhi, đi”, ông cụ Lâu thấy cảnh này, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, thân hình ông ta lóe lên, đi thẳng vào trong sân, đứng lại cách chỗ Trần Thanh đang đột phá không bao xa, đồng thời phóng ra hơi thở ở cấp bậc thiên tiên đỉnh của mình.

Lần trước lúc Trần Thanh quyết đấu ở chỗ này, ông cụ Lâu vẫn là thiên tiên đại thành, sau khi quan sát Trần Thanh và Vân Hạn Lâm quyết đấu với nhau, ông ấy có cảm giác mình sẽ đột phá trong mấy ngày ở thành phố Nam Hải.

“Ông cụ Lâu làm gì vậy?”, nhìn thấy hành động của ông cụ Lâu, nhóm người Nam Cung Yến lập tức cảm thấy hơi khó hiểu.

“Để lát nữa sẽ giải thích với mọi người, trước tiên chúng tôi sẽ qua đó, vạch trần những thủ đoạn phá phách anh ấy của người khác đã”, Lâu Tình Nhi nhìn hành động của ông nội mình, đương nhiên cũng hiểu lý do vì sao, vội hô lên với nhóm người Nam Cung Yến.

Nghe thấy Lâu Tình Nhi nói như vậy, lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, cùng với việc làm của ông cụ Lâu, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra được chuyện này có gì đó không ổn.

Lúc này, mấy người bọn họ không hề do dự, nhanh chóng lao về phía Trần Thanh.

Bọn họ vào trong sân, vây Trần Thanh ở giữa, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.

Những người còn lại cũng đi qua, chỉ có Julia và Tăng Kim Lai là không tới, bởi vì trong số những người ở đây, chỉ có hai người bọn họ là chẳng có sức mạnh gì, đi vào cũng chỉ làm cản trở người khác mà thôi.

“Trời đất, đây là cái gì? Súng ngắm sao? Là thật hay giả thế?”

“Súng tiểu liên, lựu đạn, súng ngắn, thế này là muốn đánh trận à? Hay là chơi cosplay thế?”

Khi mọi người nhìn thấy mười mấy người nhóm Tật Phong giống như làm ảo thuật, từng người một thuần thục lắp ráp các loại súng ống, lập tức tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt, bên hông nhóm người Tật Phong còn cài cả lựu đạn, nhìn không khác gì đang đóng phim cảnh sát bắt cướp.

Ba người Lâu Tình Nhi cũng phải trợn tròn mắt, các cô cũng không ngờ rằng nhóm của Tật Phong lại hung hăng như thế.

Mặc dù đã từng nghe Trần Thanh nói ở nước ngoài bọn họ làm cái gì, nhưng khi nhìn thấy từng con người thanh tú nhã nhặn đột nhiên thay đổi lớn như thế, thật sự là quá kinh khủng.

“Mọi người chú ý đề phòng, trong lúc võ giả đột phá, sợ nhất là có người đến quấy rầy. Nếu trong quá trình đột phá đó có người đến quấy phá thật thì sợ là sẽ có ảnh hưởng đến tính mạng”, lúc này, Lâu Tình Nhi mới giải thích với bọn họ.

Nghe Lâu Tình Nhi nói như vậy, nhóm người Tật Phong lại càng cảnh giác hơn, ai nấy đều trợn to hai mắt, sát khí từ việc chém giết trên chiến trường cũng điên cuồng tỏa ra.

Những võ giả ở xung quanh cảm nhận được ông cụ Lâu đang cảnh cáo bọn họ, nên đều lùi ra sau mấy bước, hiển nhiên là không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có nào.

Tình huống như thế này, sợ là cũng không có ai dám tới đây để làm chuyện điên rồ cả.

Dù sao thì năng lực của ông cụ Lâu cũng đã là thiên tiên đỉnh, không có võ đạo tông sư ra mặt thì ai có thể đánh thắng được người ở cấp bậc thiên tiên đỉnh chứ?

Huống hồ, ngoại trừ ông cụ Lâu là võ giả cấp cao nhất của thiên tiên đại thành ra, những người khác mặc dù có thực lực nhìn chẳng ra sao cả, nhưng ai nấy đều tràn đầy sát khí, chỉ sợ là người chết dưới tay bọn họ cũng chẳng hề ít, huống hồ bọn họ còn mang theo súng, cho nên càng không có người dám hành động lỗ mãng.

Thời gian lúc giữa trưa, khi dương khí dồi dào nhất đã qua đi, mà quá trình đột phá của Trần Thanh cũng dần dần kết thúc.

Linh khí của trời đất gần như bị Trần Thanh thu nạp hết không còn gì, đám võ giả xung quanh đều không cảm nhận được chút linh khí nào nữa.

“Thế mà còn thiếu một chút nữa”, Trần Thanh không ngờ rằng lần đột phá này lại cần một lượng linh khí khổng lồ như vậy, có Nam Cung Yến ở đây, lại còn là giữa trưa, thế nhưng kết quả là anh vẫn không đột phá được.

Trần Thanh cũng không muốn lần đột phá này bị thất bại trong gang tấc, nên lấy đan Bồi Nguyên mà mình mang theo ra, một lúc mười viên đan Bồi Nguyên bị anh nuốt vào trong miệng giống như đang ăn kẹo.

Đan Bồi Nguyên có chứa nguồn năng lượng to lớn, võ giả bình thường sau khi sử dụng nó đều phải mất một thời gian rất dài để hấp thụ, còn Trần Thanh thì lại nuốt một lúc mười viên, đúng là lá gan quá lớn.

Dưới sự thúc đẩy của đan Bồi Nguyên, cuối cùng con đường thăng cấp của Trần Thanh cũng được đả thông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom