• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 501-504

Chương 501: Dầu muối không ăn

"Đại ca, để em làm cho, tra hỏi là sở trường của em", Hắc Kiện nhìn người phụ nữ đang nằm đấy, lạnh lùng nói.

"Được, cậu làm đi", Trần Thanh gật đầu, trong số họ e rằng chỉ có Hắc Kiện là am hiểu việc tra khảo người khác, mỗi lần họ không hỏi được lại nhờ Hắc Kiện và cậu ta luôn thành công rất thuận lợi.

Sau đó Trần Thanh và ba người còn lại ra ngoài, giao mọi chuyện lại cho cậu ta.

Người phụ nữ kia đã bị Trần Thanh dùng thuốc phong bế công lực, cho dù lúc này cô ta tỉnh lại cũng không có sức để nhúc nhích chứ đừng nói là chạy trốn.

Hơn mười phút trôi qua, Trần Thanh và những người khác dần nghi ngờ. Theo như kinh nghiệm trước giờ thì Hắc Kiện đã hỏi xong rồi mới phải, nhưng bây giờ lại chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Đang lúc họ định vào kiểm tra thì cửa mở, Hắc Kiện vốn mang phong thái tràn đầy tự tin giờ lại suy sụp như sắp phát điên đến nơi.

"Xảy ra chuyện gì? Không hỏi ra à?", thấy dáng vẻ này của Hắc Kiện, họ lập tức đến dò hỏi.

"Không phải trên mặt em đã viết hết rồi sao. Cái gì cô ta cũng không chịu nói, mặt thì tỏ vẻ không quan tâm, dầu muối không ăn, em hoàn toàn bó tay", Hắc Kiện nhìn họ với vẻ bất đắc dĩ, vừa dang hai tay vừa nói.

"Để tôi vào xem sao", Trần Thanh nhớ lại ánh mắt đờ đẫn của người phụ nữ kia, cảm thấy có gì đó kỳ lạ bèn đi thẳng vào trong.

Nhìn người phụ nữ đang nằm trên đất, dáng vẻ của cô ta cũng không khác gì so với lúc họ ra ngoài, hiển nhiên là Hắc Kiện không tra tấn cô ta. Trước đây Hắc Kiện cũng đều làm vậy, không tra tấn gì mà vẫn có thể moi được thông tin.

Không ngờ hôm nay phương pháp của Hắc Kiện lại mất tác dụng, rốt cuộc người phụ nữ này là sao?

"Chào cô, tôi nghĩ chắc là tôi không cần tự giới thiệu nữa, chắc chắn là cô biết tôi. Nói đi, rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại muốn giết vợ tôi?", Trần Thanh ngồi xổm xuống, dò hỏi.

Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì là đang tra hỏi.

Mắt của người phụ nữ vẫn vô hồn, không hề có phản ứng gì với lời nói của Trần Thanh.

Thấy vậy, Trần Thanh nhíu mày. Dáng vẻ của người phụ nữ này khiến anh không chắc chắn lắm về việc cô ta giả bộ hay thật sự như vậy.

Trần Thanh chìa tay ra dò mạch đập của người phụ nữ, bắt đầu bắt mạch.

"Không có dấu hiệu trúng thuốc, kỳ lạ, tại sao cô ta lại biến thành thế này?", Trần Thanh hơi nhức đầu. Thông qua quan sát vẻ mặt và đôi mắt của cô ta, Trần Thanh cảm giác được người phụ nữ này không phải đang giả vờ.

Đây thật sự là một vấn đề nan giải, nếu người phụ nữ này bị kiểm soát tâm trí thật thì hoàn toàn không có cách nào để tra hỏi, vậy là bắt phải một củ khoai lang phỏng tay rồi.

Giết không được, thả đi cũng không xong.

Đột nhiên, Trần Thanh nghĩ đến nhóm người Phạm Thanh Thanh. Vốn hiểu biết của anh về các thế lực ở Ám Võng không nhiều, nhưng bọn Phạm Thanh Thanh là thành viên của Long Tổ, chắc chắn tình báo của họ rõ hơn phía anh rất nhiều.

Chưa kể, người họ muốn tra xét là một người phụ nữ với thực lực đã đạt tới Thiên Tiên đỉnh, lại còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, như vậy phạm vi đã thu hẹp lại rất nhiều, có lẽ sẽ không khó lắm để tìm được manh mối.

Trần Thanh lập tức gọi điện cho Phạm Thanh Thanh.

Sau khi Trần Thanh gửi ảnh của người phụ nữ này cho Phạm Thanh Thanh, cô ta hét lên một tiếng rồi cúp điện thoại cái rụp.

"Điên hả? Không dưng lại hét ầm lên", Trần Thanh móc móc lỗ tai của mình. Tiếng hét vừa rồi của cô ta làm anh giật cả mình.

Không lâu sau, Phạm Thanh Thanh lại gọi tới.

"Cô mà hét ầm lên hù tôi nữa, có tin tôi chặn số cô luôn không?", Trần Thanh vừa bắt máy đã đe dọa người trong điện thoại.

"Khụ khụ... Cậu Trần, là tôi, Vinh Dương đây. Mạo muội hỏi một câu, người trong ảnh mà cậu vừa gửi qua ấy, bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy?", chú Vinh khẽ khụ một tiếng, sau đó nói ra thân phận của mình.

"Ngại quá, bây giờ cô ta đang ở trong tay tôi, sao vậy? Các ông biết người phụ nữ này à?", thấy Vinh Dương tự mình gọi đến, kết hợp với phản ứng của Phạm Thanh Thanh, Trần Thanh đưa ra một kết luận.

"Cậu Trần, không dám giấu giếm, cô ấy chính là Bạch Thấm, đội trưởng Long Tổ ở thành phố Long Hải của chúng tôi", nghe Trần Thanh nói vậy, Vinh Dương trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói.

"Hả...", nghe thấy câu Vinh Dương vừa nói, Trần Thanh lập tức sửng sốt, không ngờ anh lại bắt đội trưởng của người ta về, còn máu chó hơn là anh lại đi nhờ những người kia để hỗ trợ, thế chẳng phải tùy hứng quá rồi sao?

"Cô ấy là đội trưởng của chúng tôi thật đấy, bây giờ chúng tôi sẽ chạy qua ngay, cậu đừng làm gì đấy nhé, lai lịch của cô ấy khủng lắm", Vinh Dương sợ Trần Thanh sẽ làm ra chuyện gì khác thường nên dặn dò một câu rồi ngắt điện thoại.

"Alô...", nghe thấy tiếng cúp điện thoại, Trần Thanh tức sôi máu. Giờ thì hay rồi, không dưng lại rước phiền toái vào thân.

Anh không hề muốn xé mặt với người của Long Tổ, nhưng nếu họ muốn tới thì cứ tới, anh cũng muốn xem xem ai là kẻ muốn ám sát vợ của anh.

Nếu như người của Long Tổ không cho anh một câu trả lời, cho dù xé mặt thì có làm sao?

Nghĩ đến đây, Trần Thanh lập tức đi ra ngoài.

"Lát nữa có khách tới, mọi người ẩn mình hết đi, chuẩn bị sẵn sàng, chờ tín hiệu của tôi", Trần Thanh lạnh lùng nói với bốn người.

"Rõ, thưa đại ca", nghe thấy lời của Trần Thanh, cả bốn người đều không hề do dự mà tuân theo, sau đó mỗi người tự đi một hướng.

Quả nhiên, không lâu sau có tiếng động cơ vang lên ở ngoài biệt thự, hiển nhiên là Phạm Thanh Thanh và người của cô ta đã đến.

Trần Thanh đi ra đón họ. Trước khi xác định là địch hay bạn, Trần Thanh cũng không muốn họ xông tới lung tung, lỡ chạm trúng cơ quan thì cả bọn Phạm Thanh Thanh có chạy đằng trời cũng không thoát.

"Cậu Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy Trần Thanh mở cửa đi ra, Vinh Dương hỏi Trần Thanh với vẻ hơi lo lắng.

"Không có gì, với khả năng của các ông, lẽ ra các ông đã điều tra rõ chuyện đội trưởng kính yêu của các ông muốn ám sát vợ tôi chứ. Về chuyện này, có phải Long Tổ mấy người nên cho tôi một câu trả lời không?", Trần Thanh lạnh nhạt hỏi những người kia.

"Cậu Trần, tôi thật sự xin lỗi, trước đây đội trưởng Bạch đã từng tàn sát các anh em trong Long Tổ chúng tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi cũng không biết rốt cuộc ngọn nguồn ra sao. Nhưng xin cậu Trần hãy yên tâm, chúng tôi không biết gì về việc làm của đội trưởng Bạch, xin hãy cho chúng tôi gặp đội trưởng, tôi muốn hỏi trực tiếp cô ấy”.

Vinh Dương nhìn Trần Thanh, cười khổ một tiếng, nói.

"E là các ông có gặp được cũng vô dụng thôi, cô ta như đã bị kiểm soát tâm trí vậy, hai mắt vô hồn, hoàn toàn không giống một người có tư duy bình thường", nét mặt Trần Thanh dịu đi, nói.

"Vậy thì làm phiền cậu Trần rồi", mặc dù Trần Thanh đã nói như vậy, nhóm người Vinh Dương vẫn muốn đi xem cho rõ.

Chương 502: Phương pháp chữa trị

Trần Thanh dẫn Vinh Dương và ba người đi theo ông ấy ra vườn sau của biệt thự.

Đây là lần đầu tiên Vinh Dương và ba người kia đến biệt thự mới của Trần Thanh, trước đây chỉ tra được Trần Thanh đang ở chỗ này nhưng không đi vào thăm dò sâu hơn.

Giờ đến đây, họ không thể không giật mình, vì căn biệt thự trông rất tĩnh lặng này lại cho họ một cảm giác nguy hiểm vô cùng sâu sắc, sợ là bên trong đã được trang bị đủ thứ cơ quan, may mà họ không xốc nổi xông vào kiểm tra, nếu không sẽ khó mà an toàn thoát khỏi đây được.

Trần Thanh cố ý dẫn bốn người vòng tới vòng lui, hiển nhiên là không muốn để họ biết lối đi tắt của biệt thự.

"Mọi người đi sát theo tôi nhé, trong này có một số cơ quan, dù là tôi cũng không thể an toàn thoát thân được", trong lúc dẫn họ đi đường vòng, Trần Thanh lên tiếng nhắc nhở.

"Cẩn thận chút vẫn hơn, để khỏi lại có kẻ không có mắt tới đây làm phiền cuộc sống của cậu", chú Vinh kinh hồn bạt vía, lập tức mở miệng trả lời.

"Ừm", Trần Thanh gật đầu. Đương nhiên anh biết Vinh Dương đang nói về chuyện Lữ Đại Vĩ từng tự tiện xông vào biệt thự của anh.

Đi một quãng đường hết tròn năm phút, cuối cùng họ cũng tới khu vườn sau biệt thự.

"Rồi, tới đó thôi", Trần Thanh chỉ vào căn nhà trong vườn, nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, bốn người kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường vừa rồi quá kinh hoàng, sắp hù chết họ rồi. Càng đi vào trong, cái cảm giác nguy hiểm ấy càng nặng nề hơn.

Bọn họ mà dám làm gì xằng bậy, có lẽ họ sẽ đi đời nhà ma ngay tức khắc. Họ không hề nghi ngờ tính chân thực của điều này.

"Đi thôi, vào xem đi", Trần Thanh mở cửa phòng ra, dẫn đầu tiến vào.

"Đúng là đội trưởng Bạch rồi, cô ấy sao thế này?", thấy Bạch Thấm vô lực nằm dưới đất, hai mắt đờ đẫn, nét mặt nhóm người Phạm Thanh Thanh hơi ảm đạm.

"Không việc gì, bị tôi bỏ thuốc, nếu không đã không nằm yên như vậy", Trần Thanh khoát tay áo, nói.

"Cậu Trần, cậu là thần y mà, cậu cũng không có cách chữa trị tình trạng hiện tại của đội trưởng Bạch sao?", Vinh Dương mong mỏi nhìn Trần Thanh.

"Mặc dù y thuật của tôi cũng khá nhưng tôi không phải thần, chưa kể theo tình hình trước mắt thì không phải cô ta bị bệnh đâu, trên người cũng không có dấu hiệu đã dùng thuốc, tôi e là do chiêu trò gì khác", Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu trả lời.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, nhưng anh vẫn hơi tò mò. Rốt cuộc chuyện này là sao? Nếu thật sự có cách để kiểm soát tâm trí của một người, vậy chẳng phải kẻ này thành vô địch thế giới rồi à?

Chắc phương pháp này phải có hạn chế hoặc cần tránh cái gì khi sử dụng chứ, nếu không thì quá biến thái rồi.

"Chờ tôi chút, để tôi hỏi tổng bộ xem", Vinh Dương biết rằng chuyện này đã vượt quá phạm vi mà ông ấy có thể giải quyết, mau chóng lấy một chiếc điện thoại vô cùng cũ kỹ ra và gọi đến một số.

Thấy Vinh Dương gọi điện thoại, Trần Thanh tự giác ra ngoài, không đứng ở trong đợi.

Chỉ chốc lát sau, Vinh Dương cũng đi ra.

"Sao rồi? Tổng bộ Long Tổ các ông nói thế nào?", Trần Thanh biết Bạch Thấm này vừa có mạng giao thiệp vừa có bối cảnh, hơn nữa, còn trẻ như vậy mà đã trở thành một Tiên Thiên đỉnh cấp cường giả, trong tương lai rất có thể sẽ thăng cấp lên võ đạo tông sư, chắc chắn tổng bộ Long Tổ sẽ không mặc kệ một nhân tài như thế.

"Bên tổng bộ nói rằng đây không phải lần đầu xuất hiện trường hợp như đội trưởng Bạch, chẳng qua trước giờ họ đều không bắt được người sống, hễ những ai bị kiểm soát tâm trí đều tự sát ngay khi bị bắt, may mà cậu Trần đã khống chế cô ấy kịp thời", Vinh Dương nói với vẻ vô cùng cảm kích.

"Nói cách khác, tổng bộ của các ông có phương pháp chữa trị?", nghe Vinh Dương nói vậy, Trần Thanh nhướng mày tò mò hỏi.

"Đúng vậy, còn phương pháp chữa trị là gì thì tôi cũng không biết, nhưng nếu bên tổng bộ đã nói như vậy thì có lẽ đã có phương pháp đáng tin gì rồi", Vinh Dương biết Trần Thanh muốn biết điều gì, nhưng bên tổng bộ không tiết lộ, tất nhiên ông cũng không thể cho anh biết.

"Được, hiểu rồi. Nhưng tôi mong ông hãy báo chuyện nợ tôi lên trên sau khi Bạch Thấm trở lại. Cả chuyện cô ta ám sát vợ tôi nữa, có lẽ khi Bạch Thấm tỉnh lại rồi các ông cũng đã biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, lúc đó nhờ ông báo lên tổng bộ giúp cho", Trần Thanh nghĩ đến việc trước đây anh từng yêu cầu người của Long Tổ điều tra người đã công bố thông tin của nhiệm vụ, kết quả là chỉ Bạch Thấm có quyền hạn đó nên đành thôi.

"Cậu Trần yên tâm, chờ sau khi đội trưởng tỉnh lại, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về những chuyện này", nghe thấy những lời này của Trần Thanh, Vinh Dương buộc phải gật đầu đồng ý.

"Được, vậy ông dẫn người đi đi", Trần Thanh không cản đường nữa, nhường lối ra cho bốn người đi.

"Cảm ơn cậu Trần, à đúng rồi, còn một việc nữa. Không biết cậu có ấn tượng thế nào về Long Tổ?", Vinh Dương chắp tay cám ơn, sau đó hỏi.

"Chưa ra hình dáng gì, quá yếu, nếu người thủ hộ Ám Võng đều có thực lực ngang các ông thì thật là...", đây là lời nói thật lòng của Trần Thanh, mặc dù vế sau anh không nói ra nhưng có lẽ nhóm người Vinh Dương cũng hiểu ý anh là gì.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Phạm Thanh Thanh, Vu Hòa Vĩ và Trương Hàng đều hơi tức giận nhìn Trần Thanh, chỉ có Vinh Dương là gượng gạo cười.

"Thật ngại quá. Chỉ có Long Tổ ở thành phố Long Hải chúng tôi mới như vậy thôi, các đội khác xuất sắc hơn nhiều", Vinh Dương bất lực mỉm cười.

"Vậy sao? Khi nào gặp thì nhận xét sau, nhưng ông hỏi cái này làm gì?", Trần Thanh thấy hơi kỳ lạ, tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Là thế này, không biết cậu Trần có hứng thú gia nhập Long Tổ chúng tôi không?", Vinh Dương nhìn Trần Thanh với vẻ mong đợi, hỏi.

"Cảm ơn đã cất nhắc tôi, nhưng tôi quen tự do rồi, không quen bị trói buộc", Trần Thanh hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu từ chối.

"Cậu Trần, gia nhập Long Tổ rồi sẽ được rất nhiều lợi ích, mà thật ra cũng không bị ai trói buộc cả, có cái là khi nào có nhiệm vụ phải đi làm nhiệm vụ thôi, còn lại đều ở trong tổng bộ tu luyện".

"Hơn nữa, nếu cậu gia nhập vào Long Tổ, người nhà của cậu sẽ được chúng tôi bảo vệ, ai muốn động vào họ đều phải cẩn thận suy xét lại".

"Ngoài ra, Long Tổ chúng tôi có rất nhiều tài nguyên, chỉ là phải làm hơi nhiều nhiệm vụ, nhưng nếu đủ điểm thì có thể đổi lấy rất nhiều thứ tốt, đương nhiên hầu hết đều là vật hiếm có".

Vinh Dương ra sức thuyết phục Trần Thanh. Ông ấy biết anh không thiếu tiền nên không nói mấy thứ như phúc lợi hay đãi ngộ mà chỉ nói đến hai thứ lợi ích mà ông cho là Trần Thanh sẽ hứng thú.

"Vẫn là thôi đi, người nhà của tôi tự tôi bảo vệ", Trần Thanh lắc đầu, vẫn không đồng ý.

"Thôi được, cậu Trần, nếu sau này cậu có suy nghĩ muốn gia nhập chúng tôi thì hãy nói một tiếng với tôi nhé", Vinh Dương vô cùng thất vọng, nhưng cũng không thể ép anh được.

Vì dù sao đối với họ, được gia nhập Long Tổ là một niềm vinh hạnh lớn lao, nhưng trong mắt Trần Thanh có lẽ không phải như vậy.

Cường giả đứng trên đỉnh cao của Tam Hải, có thể chém chết võ đạo tông sư, một người siêu phàm như Trần Thanh sao có thể gia nhập vào một nơi phức tạp như Long Tổ chứ.

Tiếp đó, Vinh Dương bảo những người khác mang Bạch Thấm rời khỏi biệt thự, dĩ nhiên, Trần Thanh vẫn là người đưa họ ra ngoài.

Chương 503: Tin giật gân độc quyền

Đợi đám người Vinh Dương rời đi rồi, nhóm Tật Phong mới từ một nơi gần đó đi ra.

“Đại ca, những người này là ai? Sao anh lại đưa người phụ nữ kia cho bọn họ?”, Tật Phong hỏi.

“Người của Long Tổ ở Hoa Hạ, người phụ nữ kia tên là Bạch Thấm, là tổ trưởng của Long Tổ ở thành phố Long Hải, chuyện này trước tiên cứ như vậy đi đã, chờ đến khi bọn họ chữa khỏi hết cho Bạch Thấm rồi, tôi sẽ tìm bọn họ để nói chuyện sau”, Trần Thanh nói.

“Đại ca, em cảm thấy, đối tượng ám sát của người phụ nữ kia không phải là chị dâu, mà chắc là anh đó”, đúng lúc này, Ưng Chuẩn đột nhiên nói.

“Ồ? Sao cậu biết được?”, nghe Ưng Chuẩn nói như vậy, nhóm người Trần Thanh nhất thời hơi sửng sốt, sau đó truy hỏi.

“Bởi vì, với sức mạnh của người phụ nữ đó, thâm sâu khó dò, như vậy thì chắc chắn có thể giết chết được chị dâu chỉ bằng một nhát. Thế nhưng mà cô ta lại để mình bị bại lộ trước khiến đại ca cản lại”. Vào nhóm zalo để cập nhật ch mới nhất nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264

“Cô ta làm như vậy, chính là vì muốn để cho đại ca lấy thân ra đỡ thay chị dâu, mượn cơ hội đó để giết anh”.

“Chỉ là, cô ta không ngờ rằng thực lực của đại ca lại mạnh như thế, lại có thể chặn được một chiêu đó của cô ta. Nếu như đổi lại là người khác, sợ là cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi”.

Ưng Chuẩn là một tay bắn tỉa, suy nghĩ đâu ra đó, nói ra phỏng đoán của mình.

“Nói vậy cũng có lý”, nghe Ưng Chuẩn phân tích xong, Trần Thanh lập tức gật đầu.

Nếu như mục tiêu ám sát của Bạch Thấm này là Nam Cung Yến, thì với thực lực của một người có sức mạnh ở bậc cao nhất của thiên tiên đại thành, thì chỉ cần tùy tiện tìm một lúc nào đó mình không có ở đây, trực tiếp ám sát, thì tỷ lệ thành công sẽ tăng cực cao.

Thế nhưng mà Bạch Thấm cứ hết lần này tới lần khác chọn lúc mình có ở đây để ra tay, vả lại còn cố tình vạch trần trước, quả thật là không bình thường.

Sau khi nghĩ thông được điều này, Trần Thanh lại thở dài một hơi.

Chỉ cần mục tiêu của những người này không phải Nam Cung Yến, mà là mình, như vậy thì không có gì phải sợ nữa rồi.

Anh sợ nhất là những kẻ thù kia của mình, cùng với nhà Mộ Dung ở thủ đô luôn coi Nam Cung Yến là mục tiêu, vì thế sẽ có một lúc nào đó mình sơ sẩy.

Trở lại biệt thự, mấy người Nam Cung Yến cũng không lên lầu nghỉ ngơi mà ở dưới phòng khách chờ, nhìn thấy nhóm Trần Thanh về nhà, thì vội bước tới.

“Sao rồi? Có hỏi được cái gì không?”, Nam Cung Yến nhanh chóng chạy ra, vội vã hỏi.

“Không có gì, tinh thần của cô ta có chút vấn đề, không hỏi ra được gì cả, nên anh đã để cho người ta đưa cô ta đi chỗ khác rồi. Chỉ có điều, đối tượng ám sát của người phụ nữ đó không phải là em, mà là anh”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Nam Cung Yến, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, bèn nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.

“Trời ạ, anh rể, anh có nhiều kẻ thù thật đấy. Người phụ nữ đó có vẻ bề ngoài xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh có nợ tình với cô ấy sao? Để người ta tìm tới tận cửa?”, Tuyên Hoàng nghe Trần Thanh nói như vậy, hai mắt sáng lên, trong mắt lóe ra vẻ muốn hóng hớt, bắt đầu nói nhảm.

“Thôi đi, nói năng linh tinh. Anh một lòng một dạ với Nam Cung Yến, chị ấy là mối tình đầu của anh”, nghe Tuyên Hoàng nói xong, Trần Thanh lập tức trừng mắt, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn Nam Cung Yến.

“Ọe… Không ổn, em sắp nôn ra dấm đến nơi rồi, nồi thức ăn cho chó trước mặt mọi người, có định để người ta sống hay không vậy?”, Tuyên Hoàng giả bộ buồn nôn, hung hăng phê phán anh.

Những người khác nhìn thấy vậy cũng vô cùng biết điều mà rời đi, vốn dĩ Julia không muốn rời đi nhưng lại bị Tuyên Hoàng nhất quyết kéo ra ngoài.

“Bà xã, thật sự xin lỗi em, hôm nay khiến em hoảng sợ rồi”, Trần Thanh vươn tay ra ôm Nam Cung Yến vào lòng, nhẹ nhàng nói.

“Đó không phải việc của anh, anh đã làm rất tốt rồi, em cũng sẽ cố gắng tu luyện, để không làm ngáng chân anh”, Nam Cung Yến hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt, thì ra lúc nguy hiểm thật sự ập đến cô lại yếu đuối như vậy, lại còn khiến Trần Thanh vì cô mà nhận một dao.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Yến nhất thời có chút sốt ruột, lập tức rời khỏi vòng tay của Trần Thanh, bắt đầu cởi quần áo của anh ra.

“Bà… Bà xã, vẫn còn là ban ngày, làm như này có gấp quá không? Làm vậy không… Không ổn lắm thì phải?”, Trần Thanh trong phút chốc bị hành động của Nam Cung Yến làm cho hoang mang.

Nam Cung Yến là người như vậy sao? Sao mới nói có mấy câu đã bắt đầu cởi quần áo rồi?

Chắc không phải do hôm nay bị màn cầu hôn của mình làm cho cảm động đó chứ?

Nhưng mà Thuần Dương Vô Cực Công chết tiệt mà bản thân tu luyện thì cho dù bản thân có muốn làm gì cũng đành lực bất tòng tâm thôi.

“A…”, nghe thấy những lời Trần Thanh nói Nam Cung Yến nhất thời sửng sốt, cảm nhận thấy những việc mình đang làm và cả những lời Trần Thanh nói, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

“Hứ… Anh nghĩ linh tinh gì vậy? Em…Em chỉ lo là hôm nay anh bị đâm một nhát dao, có phải bị thương nghiêm trọng không thôi”, Nam Cung Yến thẹn quá hoá giận nói.

“Ôi trời, là anh hiểu nhầm rồi, thật ngại quá. Anh cứ tưởng là hôm nay anh đẹp trai rạng ngời, thần thái ngút trời, khiến cho bà xã thân yêu cảm động chứ, thật là thất vọng quá”, Trần Thanh nghe xong thất vọng nói.

“Đừng có nói linh tinh nữa đi, nhanh để em xem nào”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cái, lập tức mạnh tay kéo anh lại gần, cởi áo của anh ra.

“Ấy, sao lại như vậy?”, Nam Cung Yến đỏ mặt cởi áo Trần Thanh ra, vô cùng sửng sốt khi tấm lưng anh không có một chút thương tích nào.

Không dám tin vào mắt mình, liền đưa tay sờ soạng lưng Trần Thanh.

“Đại ca, có…”, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra, một cơn gió thổi vào.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tim cậu ta như nhảy lên.

“Em không nhìn thấy gì hết, em là người vô hình”, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trần Thanh, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nam Cung Yến đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, rốt cuộc ở trong mắt Tật Phong, vừa rồi cô đã làm ra chuyện gì vậy?

Nghĩ đến đây, Nam Cung Yến vội vã chạy lên lầu với khuôn mặt đỏ bừng.

“Tên khốn này, nếu không đưa ra được lý do hợp lý, để xem tôi có đánh chết cậu không”, Trần Thanh vô cùng tức giận, lập tức bước ra ngoài với vẻ mặt u ám.

Lúc Trần Thanh đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy dưới tán cây bên ngoài biệt thự có gió thổi, dưới gốc cây có mấy người đang bàn tán rất sôi nổi.

“Mấy người không biết vừa nãy khi tôi bước vào đại ca và chị dâu đang làm gì đâu, cảnh tượng lúc đó thật sự vô cùng nóng bỏng”, Tật Phong kể một cách hào hứng.

Tuy nhiên, cậu ta không nhận thấy rằng biểu hiện của Hắc Kiện và những người khác đột nhiên trở nên nghiêm túc, và sau đó họ lùi lại vài bước.

“Này, mấy người có muốn biết thêm điều thú vị không? Tôi có những tin tức độc quyền đó, vô cùng nóng bỏng luôn”, lúc này, Tật Phong cuối cùng cũng phát hiện vẻ mặt của bọn họ có gì đó không đúng, đột nhiên dọa dẫm.

“Ồ, cậu có tin giật gân độc quyền thú vị nào nữa? Kể cho tôi nghe xem nào”, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Tật Phong.

Chương 504: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu

"Đại... Đại ca, em sai rồi”, nghe thấy giọng nói này, trong lòng Tật Phong lập tức chấn động, cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn mấy người Hắc Kiện, chắc chắn đám người không có nghĩa khí này đã nhìn thấy đại ca từ lâu rồi, thế mà không thèm nhắc nhở mình.

"Không sao, tôi lại rất tò mò, nói nghe thử xem nào”, trên mặt Trần Thanh mang theo nụ cười ôn hoà, bình tĩnh nhìn Tật Phong, nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Trần Thanh, vẻ mặt mấy người Hắc Kiện càng thêm căng thẳng, lập tức lặng lẽ chuồn ra xa.

Mỗi lần đại ca có biểu hiện thế này là bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo, lúc này cách tốt nhất chính là tạm thời tránh xa tầm ngắm.

"Chẳng phải ban nãy mấy người các cậu nói chuyện vui vẻ lắm à, đã nói có phúc có khổ đều cùng hưởng rồi, vừa vặn tôi có học được mấy chiêu, hôm nay dạy cho các cậu vậy. Để sau này dù có không đánh lại cũng có thể chạy trốn, vậy nên mấy chiêu này nhất định phải dạy cho các cậu, hôm nay có cơ hội tốt”.

Nụ cười trên mặt Trần Thanh càng thêm rạng rỡ, sau đó ngoắc tay với mấy người Hắc Kiện.

"Đi theo tôi hết, nếu ai dám trốn tôi sẽ kèm người đó một mình”, Trần Thanh nói xong thì xoay người đi về phía sau biệt thự.

Nghe thấy lời này của Trần Thanh, mọi người đều kêu rên, ngoài Mặc Uyên chưa hiểu rõ Trần Thanh lắm ra, tất cả đều đã Trần Thanh quá rõ, lần này bọn họ giẫm phải mìn rồi.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía sau biệt thự liên tiếp vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết, còn cả tiếng van xin thương xót, quả thực khiến người nghe đều phải rơi lệ.

Trong biệt thự Nam Cung Yến vẫn còn đang cảm thấy lòng mình rối bời, tình cảnh vừa rồi thật sự quá xấu hổ, sớm biết vậy đã không sờ loạn.

Đợi đến khi Trần Thanh trút được hết nỗi buồn bực trong lòng rồi, lúc này mới hỏi Tật Phong: "Vừa rồi cậu đi vào là muốn nói gì à?"

"Đại ca, lúc nãy có người gọi điện tới nói muốn xin thuốc”, Tật Phong bất lực ngước mắt nhìn Trần Thanh nói.

"Không rảnh”, Nghe thấy chỉ là loại chuyện thế này, Trần Thanh lập tức nhìn Tật Phong với không vui, nói: "Chỉ vì chuyện này mà cậu chạy vào phòng tìm tôi? Tôi cảm thấy cường độ đào tạo vừa rồi vẫn chưa đủ, phải luyện thêm một chút nữa”.

"Không cần đâu đại ca”, nghe Trần Thanh nói vậy, mọi người nhanh chóng kêu thảm.

"Đại ca, quả thật có chuyện đó, tổ chức sát thủ Lưỡi Săn xếp thứ hai mươi lăm đã phái người tới Hoa Hạ, nghe nói bọn họ tuyên cáo trên mạng lưới thế giới ngầm là muốn bắt kẻ phản bội”, đúng ngay lúc này Hắc Kiện đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức mở miệng hét lên.

"Ồ, vậy à? Lưỡi Săn? Cái tên nghe quen quen”, nghe thấy lời Hắc Kiện nói, Trần Thanh hơi nhíu mày, dường như đã nghe được cái tên này ở đâu rồi, không phải khi anh ở nước ngoài.

"Đại ca, dù sao cũng đâu liên quan gì với chúng ta, huống hồ chỉ xếp thứ hai mươi lăm thế giới, thực lực hơi kém”.

"Các võ giả của Hoa Hạ quá lợi hại, mấy người đứng đầu thế giới như chúng ta cũng bị đánh cho phải chật vật chạy trốn, đám người kia có tới cũng vô dụng”.

Tật Phong hoàn toàn không để tâm nói, hiển nhiên chẳng đặt tổ chức sát thủ Lưỡi Săn chỉ xếp thứ hai mươi lăm thế giới này vào trong lòng.

"Cậu nói sai rồi, có liên quan với chúng ta đấy”, bấy giờ Trần Thanh đã nhớ ra nghe được cái tên đó ở đâu rồi.

Chị em nhà họ Cận không phải người của Lưỡi Săn, nhưng hai người họ lựa chọn trung thành với mình, nên chắc chắn đã bị coi là kẻ phản bội.

Nếu chị em nhà họ Cận đã trung thành với mình, mà Lưỡi Săn lại tới tìm bọn họ gây phiền phức, vậy mình cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được.

"Đại ca, không phải chứ, anh lại có quan hệ với tổ chức cấp thấp như vậy sao?", nghe Trần Thanh nói, bọn Tật Phong lập tức trợn tròn mắt, không nói đến những tổ chức xếp phía dưới, cho dù là thứ hai hay thứ ba bọn họ cũng chưa từng để vào mắt.

"Bớt lắm mồm đi, kẻ phản bội mà bọn họ muốn bắt là người dưới tay tôi, một đôi lính bắn tỉa sinh đôi, cậu nói xem có liên quan không?", Trần Thanh lườm Tật Phong, tức giận nói.

"Vậy thì đơn giản rồi, nếu thế cứ thẳng thắn tiêu diệt bọn họ không phải là được sao. Hơn nữa, nói không chừng cũng không cần chúng ta ra tay đâu, Hoa Hạ được xưng là cấm địa của lính đánh thuê và sát thủ, những người thuộc Lưỡi Săn kia đến, chỉ sợ chưa đi được bao xa đã bị tiêu diệt hết rồi”, nghe Trần Thanh nói vậy, cuối cùng đám Tật Phong cũng hiểu ra Trần Thanh nói có liên quan là sao, nói vậy thì quả thật có liên quan, mà không hẳn là liên quan, ân oán thì đúng hơn.

"Các cậu đã quên mất lời tôi đã nói với các cậu rồi à? Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, chúng ta có thể giữ vững vị trí số một nhiều năm như vậy không phải bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn bọn họ, mà là vì mỗi một nhiệm vụ chúng ta đều dốc toàn lực ứng phó”, Trần Thanh lại sầm mặt xuống, hung dữ chỉ trích.

"Dạ, đại ca, chúng em sai rồi”, nghe thấy lời Trần Thanh nói, đám người Tật Phong lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói.

"Cẩu Tử, Ưng Chuẩn, hai người cậu bảo vệ Cận Băng và Cận Liệt mấy ngày nữa. Tật Phong, Hắc Kiện, hai người cậu mau chóng điều tra tin tức về Lưỡi Săn cho tôi, tôi muốn biết thông tin chính xác của họ”, Trần Thanh nhanh chóng giao nhiệm vụ.

"Vậy... Còn tôi thì sao?”, Mặc Uyên hơi ngập ngừng, vừa nghe bọn họ trò chuyện xong nên anh ta đã có chút hiểu biết về lai lịch của đám Trần Thanh. Nếu Trần Thanh đã nói ra những chuyện này trước mặt mình, vậy cũng tức là đã hoàn toàn tin tưởng mình, điều này khiến trong lòng Mặc Uyên vô cùng cảm động, đối mặt với tình huống như vậy, Mặc Uyên không khỏi mở miệng hỏi.

Anh ta cũng muốn mau chóng hoà nhập được với bọn họ, hành động lần này là một cơ hội tốt.

"Vậy Mặc Uyên, cậu đi theo Ưng Chuẩn và Cẩu Tử, thuật cơ quan của cậu có thể giúp bọn họ bố trí cơ quan trước, sau đó Hắc Kiện và Tật Phong sẽ dẫn đám kia vào thiên la địa võng các cậu đã bày sẵn, hãy xem lần này các cậu hợp tác làm việc có thể ra được cái gì không”, Trần Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó nói.

"Đại ca, không phải chứ, anh muốn chúng em hành động một mình sao?", nghe Trần Thanh nói vậy, bọn họ cảm thấy hơi buồn bực.

"Cậu nghĩ bọn họ xứng cho tôi ra tay à? Hay là cậu nghĩ mình không phải là đối thủ của Lưỡi Săn?", Trần Thanh tức giận nói.

"Đại ca, chỉ là đám gà thối khoai lang rữa của Lưỡi Săn thôi mà, vốn không cần đại ca ra tay, cứ giao cho chúng em, nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”, Trần Thanh nói vậy, làm sao đám Tật Phong có thể chịu nổi chuyện mình bị khinh thường, lập tức vỗ ngực đảm bảo.

"Được, tôi chờ tin tốt của các cậu, đi chuẩn bị đi. Thẻ này cho cậu, cần gì cứ trực tiếp mua, không cần sợ đắt. Đặc biệt là cậu, Ưng Chuẩn, tôi cho phép cậu mua một hộp đạn”, dứt lời Trần Thanh lấy ra một tấm thẻ, còn cả thông tin liên lạc của chị em nhà họ Cận, đưa cho bọn họ.

Chị em nhà họ Cận vẫn luôn ở thành phố Long Hải, chỉ cần Trần Thanh không có ở đây, hai chị em bọn họ sẽ tới bảo vệ Nam Cung Yến.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom