• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (92 Viewers)

  • Chương 1679: Đế sư của Hoài Thành

Lời ông lão nói khiến lão Cửu lập tức sầm mặt, còn Dương Thanh bỗng cảm thấy bất lực, muốn rời khỏi Hoài Thành khó đến thế ư?

Hồi nãy lão Cửu cũng đã nói, người trên thuyền có thể là người bình thường không hề có tu vi, cũng có thể còn mạnh hơn ông lão, mà lão Cửu lại thiên về vế sau hơn.

Hay nói cách khác, có lẽ ông lão ăn mặc hết sức bình thường trước mặt họ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Lão Cửu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nếu ông lão trước mặt mạnh như thế thật, họ vốn không phải đối thủ.

“Nếu vậy thì chúng tôi đành mượn thuyền của ông một lát thôi!”

Lão Cửu nói với vẻ cảnh giác rồi bảo Dương Thanh: “Hai người lên thuyền đi!”

Dương Thanh không nói gì, định dẫn Hoài Lam lên thuyền.

Ông lão vẫn mỉm cười, mở miệng nói: “Các người định cướp thuyền của tôi à? Hình như làm thế không ổn cho lắm nhỉ?”

Lão Cửu tiện tay ném một miếng ngọc bội cho ông lão: “Miếng ngọc bội Thanh Long này đủ cho ông mua mấy chục nghìn chiếc thuyền con như thế kia”.

Ông lão nói rồi cũng định quay người lên thuyền.

Nhưng lão Cửu vừa quay người, ông lão kia đã biến mất, gần như chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã chắn trước mặt lão Cửu.

Đến giờ phút này, rốt cuộc lão Cửu cũng khẳng định, ông lão có vẻ ngoài bình thường này đúng là cao thủ giấu tài.

Sắc mặt Dương Thanh trắng bệch, quả nhiên đây là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ư?

“Sao thế? Không đủ à?”

Lão Cửu nhíu mày, phóng ý chí chiến đấu ra, trong mắt còn có chiến ý mãnh liệt.

Ông lão cười ha hả: “Không phải là không đủ, mà là cho nhiều quá, tôi không có tiền lẻ đâu”. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Không cần thối, tiền thừa cho ông luôn cũng được”.

Ông lão kia lắc đầu: “Không được! Chiếc thuyền này của tôi chỉ trị giá khoảng trăm tệ là cùng, ông chỉ cần đưa chín mươi chín tệ thôi!”

Ông lão nói rồi trả miếng ngọc bội có giá trị không nhỏ kia cho lão Cửu.

Sau khi rời khỏi tay ông lão, ngọc bội Thanh Long lập tức lao tới với khí thế đáng sợ, lão Cửu giơ tay đón lấy, chỉ thấy cánh tay run lên, bên tay vừa đỡ ngọc đau nhói.

“Tôi có một trăm tệ, xem như mua lại chiếc thuyền này”.

Hoài Lam lấy tờ một trăm tệ ra, đưa cho ông lão.

Ông lão lại lắc đầu, cười ha hả: “Tôi nói chín mươi chín tệ thì là chín mươi chín tệ, không thêm một đồng, không bớt một xu, bằng không không bán!”

Hoài Lam và Dương Thanh nhìn nhau, không phải họ không có tiền, mà không thể lấy chín mươi chín tệ ra, rõ ràng ông lão đang làm khó họ.

Sắc mặt lão Cửu u ám đến mức đáng sợ, ông lão lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ muốn mua chiếc thuyền này thì sao?”

Ông lão kia mỉm cười: “Không ai cướp nổi thứ mà tôi không bán đâu”.

“Vậy xin đắc tội!”

Sau khi lão Cửu dứt lời, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người ông lão.

Lão Cửu bước một bước lên trước, giơ tay tung chưởng về phía ông lão kia.

Đúng lúc lão Cửu sắp đánh trúng ngực ông lão, ông ta bỗng giơ tay lên, cũng tung chưởng.

Tuy có vẻ ông ta chỉ tùy ý đánh lại, nhưng không gian xung quanh cũng như méo cả đi.

“Rầm!”

Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, một tiếng động lớn bỗng vang lên, lão Cửu lùi lại bảy tám bước.

Còn ông lão thì vẫn đứng vững, không hề di chuyển nửa bước. Lão mỉm cười, nhìn lão Cửu vừa bị mình đánh lui: “Cậu trai à, có gì thì nói cho rõ ràng, đánh nhau không tốt lắm”.

Cách gọi cậu trai của ông lão khiến lão Cửu suýt tức hộc máu.

Lão Cửu cũng đã sáu bảy mươi tuổi, kết quả lại bị ông lão này gọi là cậu trai.

Hoài Lam bỗng kinh hãi nói: “Ông ta là Giang Thành Tử, đế sư của phủ Hoài Thành, cũng là thầy dạy thành chủ Hoài Thành!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh và lão Cửu đều biến sắc.

Không ai ngờ ông lão ăn mặc bình thường trước mắt lại là thầy của thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông lão trước mặt là thầy của ông ta, vậy thực lực của đối phương sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Giang Thành Tử cười híp mắt, nhìn về phía Hoài Lam, bỗng nói bằng giọng tự giễu: “Không ngờ trên đời này vẫn còn người biết thân phận lúc trước của tôi, nhưng mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi, từ lâu tôi đã không còn là đế sư của phủ Hoài Thành gì đó nữa, chỉ là một người đánh cá mà thôi”.

Từ lời Giang Thành Tử nói, Dương Thanh cảm nhận được sự bi thương, nhưng điều khiến anh thấy may mắn chính là theo lời lão, lão đã cắt đứt quan hệ với phủ Hoài Thành.

Trước chuyện mình từng là đế sư của phủ Hoài Thành, lão lại có thái độ tự giễu.

Rõ ràng giữa Giang Thành Tử và thành chủ Hoài Thành từng có chuyện gì đó không vui.

Sau khi hoàn hồn, lão Cửu nghiêm nghị nhìn về phía Giang Thành Tử, chắp tay vái một cái rồi nói: “Thì ra là tiền bối Giang Thành Tử, hồi nãy Miêu Cửu thất lễ rồi”.

Giang Thành Tử mỉm cười, khoát tay: “Không sao! Gần đây Miêu thành chủ vẫn khỏe chứ?”

Lão Cửu vội nói: “Sức khỏe của thành chủ rất ổn, còn thường xuyên nhớ đến tiền bối, trước khi tôi tới Hoài Thành lần này, thành chủ đã dặn dò tôi, nếu gặp tiền bối thì phải hỏi thăm thay ông ấy!”

“Ha ha!”

Giang Thành Tử cười lớn, vuốt râu: “Làm phiền Miêu thành chủ phải nhớ mong rồi!”

Dương Thanh và Hoài Lam đều sững sờ, hai người cũng không ngờ Miêu thành chủ lại quen Giang Thành Tử, theo lời lão Cửu nói, Miêu thành chủ cũng rất kính trọng lão.

Lão Cửu nói ngay: “Tiền bối, ông có thể nể mặt Miêu thành chủ, thả chúng tôi đi chứ?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lắc đầu: “Nếu cậu biết tôi là ai thì cũng nên biết, đời tôi không bao giờ nuốt lời, sở dĩ tôi có thể đứng đây một cách bình yên vô sự, cũng vì tôi đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành rằng sẽ không bao giờ gây bất lợi cho Hoài Thành”.

“Nếu các người là người mà thành chủ Hoài Thành muốn giữ lại, đương nhiên tôi không thể để các người rời đi bằng thuyền của tôi”.

Sắc mặt lão Cửu trắng bệch, ông lão nhìn Giang Thành Tử, nói bằng giọng cầu khẩn: “Tiền bối, có thể châm chước một lần không?”

Giang Thành Tử lắc đầu: “Không được!”

Dương Thanh chợt nói: “Tiền bối Giang, nếu ông đã nói không thể để chúng tôi rời khỏi đây bằng thuyền của ông, vậy có phải ông sẽ không ngăn chúng tôi nếu chúng tôi dùng được cách khác không thế?”

Giang Thành Tử cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu thông minh đấy, đúng thế, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi, tôi cũng không xen vào chuyện của người ta làm gì”.

Dương Thanh nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối Giang!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn anh với vẻ khó hiểu, không biết anh còn cách gì để vượt qua con sông Hoài này.

Trong lúc họ đang nghi ngờ, Dương Thanh đã bước lên thuyền của Giang Thành Tử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 151-155

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom