Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1681: Đạp nước đến
Hai cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành đều có vẻ nghiêm nghị.
Họ biết thực lực của lão Cửu và Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ hai người lại mạnh tới mức này. Lão Cửu mạnh thế thì cũng thôi, nhưng Dương Thanh cũng chẳng thua kém, chỉ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, anh đã khiến cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ không chịu nổi một đòn, thậm chí bị anh đánh bại trong nháy mắt.
Lúc này, mười lăm cao thủ Siêu Phàm Cảnh chỉ còn hai.
Giang Thành Tử trên một chiếc thuyền khác cũng không nhúng tay, như người không liên quan, còn lấy cần câu ra, ngồi trên thuyền con, bắt đầu câu cá.
Giang Thành Tử cười ha hả: “Cô nhóc, cô giúp tôi thu cá đi!”
Hoài Lam thoáng sững sờ rồi hoàn hồn ngay, Giang Thành Tử đang cho cô ta cái cớ để tiếp tục ở trên chiếc thuyền này.
Hoài Lam vội nói: “Vâng!”
Chỉ còn hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, một Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù là ai thì con tép riu mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong như cô ta cũng không thể nhúng tay vào đó.
Ở cạnh Giang Thành Tử sẽ an toàn hơn.
“Giết!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà lão Cửu đối đầu bỗng quát lên rồi lao thẳng tới chỗ ông lão.
Nét mặt lão Cửu vô cùng nghiêm nghị, tuy thực lực của ông lão ngang với đối phương, nhưng ông lão cũng biết cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của phủ Hoài Thành sẽ không phải cao thủ bình thường, vẫn chưa biết ông lão có thể đánh bại đối phương không nữa.
Ý chí chiến đấu của ông lão dâng trào, lao thẳng tới chỗ đối phương.
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cũng di chuyển, chủ động lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia .
“Rầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh và đối phương chạm mặt nhau, hai người đồng loạt ra tay, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con điên cuồng rung lắc trên mặt nước.
May mà cao thủ phủ Hoài Thành cũng biết, nếu chiến đấu một cách bất chấp hậu quả, khiến chiếc thuyền con này vỡ tan, đừng ai trong số họ hòng rời khỏi sông Hoài.
Cuộc chiến giữa các cao thủ đồng loạt nổ ra trên hai chiếc thuyền, hơn nữa còn là trận chiến giữa Siêu Phàm Bát Cảnh với nhau, cả sông Hoài bị khí thế đáng sợ bao phủ.
Điều khiến Hoài Lam khiếp sợ chính là con thuyền mà Giang Thành Tử ngồi vẫn bình yên trên sông, không hề bị ảnh hưởng bởi trận chiến của lão Cửu và Dương Thanh.
“Thu cá đi!”
Giang Thành Tử bỗng kéo cần câu, một con cá chép lớn rơi xuống thuyền.
Lúc này Hoài Lam mới hoàn hồn, vội cầm con cá lên rồi cho vào giỏ.
Giang Thành Tử tiếp tục vung cần câu một cách thành thạo, tiếp tục câu cá, còn lẩm nhẩm hát, trông rất thong dong.
Hoài Lam bỗng thấy hơi hâm mộ Giang Thành Tử, để có thể thản nhiên như thế, rõ ràng thực lực của lão phải rất mạnh thì mới không bị ảnh hưởng gì.
“Tên nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai? Lần đầu tiên tôi thấy người còn trẻ mà đã có thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như cậu đấy”.
Cao thủ đang đánh với Dương Thanh chợt nghiêm nghị nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng khi thực sự đánh với Dương Thanh, ông ta mới nhận ra thực lực của người thanh niên trước mặt đáng sợ đến thế.
Còn trẻ mà có thực lực mạnh như thế thì cũng thôi, vấn đề là đối phương còn dùng cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như ông ta mà không thua trận.
Người trong giới võ thuật đều biết, sau khi đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh, gần như không thể đánh vượt cấp nữa, nói gì tới việc vượt qua cả Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ, đỉnh phong để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như Dương Thanh.
Chuyện này đã lật đổ thường thức của người luyện võ.
Dương Thanh cười lạnh: “Chẳng phải các người đã biết rất rõ tôi là ai rồi ư?”
Sau khi nói xong, khí thế của anh lại tăng mạnh, anh biến mất tại chỗ rồi dịch chuyển tới trước mặt đối phương, vươn tay đấm một phát.
“Rầm!”
Đối phương vội giơ tay lên đỡ, tay hai người va vào nhau, sức mạnh cuồng bạo như sắp xé rách cả không gian xung quanh.
Cao thủ của phủ Hoài Thành lùi về sau mấy bước, suýt ngã xuống sông.
Chiếc thuyền này vốn rất hẹp, đối với cao thủ có cấp bậc như họ, nó không hề thích hợp để chiến đấu, nhưng cũng không còn cách nào khác, họ đang ở giữa sông Hoài, chỉ có thể đánh trong không gian chật hẹp như thế thôi.
Đối phương vừa lui đến mép thuyền, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập tới.
Đối phương lập tức biến sắc, nếu bị Dương Thanh đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ bị thương nặng. Ông ta không quan tâm được nhiều nữa, bỗng giậm mạnh lên thuyền.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, chiếc thuyền dưới chân hai người lập tức chia thành bốn năm mảnh.
Dương Thanh hơi nhún chân, lập tức xuất hiện trên một tấm ván gỗ từ chiếc thuyền bị vỡ.
Cao thủ của phủ Hoài Thành cũng đứng trên một miếng gỗ nhỏ khác.
Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Ông chán sống rồi!”
Khó khăn lắm mới dẫn được thuyền của cao thủ phủ Hoài Thành tới giữa sông Hoài bằng thuyền của Giang Thành Tử, kết quả chiếc thuyền con này lại nát nhanh như thế.
Bên phía lão Cửu, chiếc thuyền ấy cũng đã vỡ nát vì không chịu nổi trận chiến với cường độ cao rồi.
Nếu đám người Dương Thanh muốn vượt sông Hoài, chỉ bằng mấy tấm ván gỗ này thì rất khó.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng đạp mạnh chân, nhảy bật lên, lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.
Sắc mặt của cao thủ phủ Hoài Thành hết sức khó coi, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông ta không chống đỡ nổi, ông ta cứ tưởng sau khi làm vỡ thuyền, Dương Thanh sẽ khó giết ông ta hơn, nào ngờ sau khi thuyền nát, hành động của Dương Thanh vẫn không bị ảnh hưởng gì, còn ông ta lại bị vướng víu đủ kiểu.
Khi đòn tấn công của Dương Thanh ập đến, ông ta mất cả chỗ né tránh, chỉ có thể cố gắng đỡ chiêu này của anh.
“Rầm!”
Dương Thanh lao đến, đá vào đôi tay đang bắt chéo nhau của đối phương.
“Rầm rầm rầm!”
Bọt nước bắn tung tóe trên sông Hoài, như khi đá tảng rơi xuống biển.
Rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành cũng không chịu nổi đòn tấn công từ Dương Thanh nữa, ông ta bị đạp xuống sông Hoài như một quả bóng da.
Dương Thanh đáp xuống tấm ván gỗ duy nhất, thở hổn hển, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh.
Anh nhìn sang phía lão Cửu, trận chiến giữa lão Cửu và đối phương vẫn đang tiếp diễn, người mạnh như lão Cửu lại bị đối phương áp đảo về mọi mặt.
Dương Thanh thấy lòng mình chùng xuống, nếu thực lực lão Cửu chỉ đến thế thì có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ bị đối phương đánh bại thôi.
Một khi lão Cửu thua, Dương Thanh chỉ còn con đường chết.
Đúng lúc này, trước sự kinh ngạc của Dương Thanh, bỗng có thêm một bóng người đang đạp nước sông Hoài để bước đến.
Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, anh thấy lòng mình trĩu nặng.
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ Hoài Thành đã đích thân đến, anh còn đường sống ư?
Họ biết thực lực của lão Cửu và Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ hai người lại mạnh tới mức này. Lão Cửu mạnh thế thì cũng thôi, nhưng Dương Thanh cũng chẳng thua kém, chỉ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, anh đã khiến cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ không chịu nổi một đòn, thậm chí bị anh đánh bại trong nháy mắt.
Lúc này, mười lăm cao thủ Siêu Phàm Cảnh chỉ còn hai.
Giang Thành Tử trên một chiếc thuyền khác cũng không nhúng tay, như người không liên quan, còn lấy cần câu ra, ngồi trên thuyền con, bắt đầu câu cá.
Giang Thành Tử cười ha hả: “Cô nhóc, cô giúp tôi thu cá đi!”
Hoài Lam thoáng sững sờ rồi hoàn hồn ngay, Giang Thành Tử đang cho cô ta cái cớ để tiếp tục ở trên chiếc thuyền này.
Hoài Lam vội nói: “Vâng!”
Chỉ còn hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, một Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù là ai thì con tép riu mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong như cô ta cũng không thể nhúng tay vào đó.
Ở cạnh Giang Thành Tử sẽ an toàn hơn.
“Giết!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà lão Cửu đối đầu bỗng quát lên rồi lao thẳng tới chỗ ông lão.
Nét mặt lão Cửu vô cùng nghiêm nghị, tuy thực lực của ông lão ngang với đối phương, nhưng ông lão cũng biết cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của phủ Hoài Thành sẽ không phải cao thủ bình thường, vẫn chưa biết ông lão có thể đánh bại đối phương không nữa.
Ý chí chiến đấu của ông lão dâng trào, lao thẳng tới chỗ đối phương.
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cũng di chuyển, chủ động lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia .
“Rầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh và đối phương chạm mặt nhau, hai người đồng loạt ra tay, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con điên cuồng rung lắc trên mặt nước.
May mà cao thủ phủ Hoài Thành cũng biết, nếu chiến đấu một cách bất chấp hậu quả, khiến chiếc thuyền con này vỡ tan, đừng ai trong số họ hòng rời khỏi sông Hoài.
Cuộc chiến giữa các cao thủ đồng loạt nổ ra trên hai chiếc thuyền, hơn nữa còn là trận chiến giữa Siêu Phàm Bát Cảnh với nhau, cả sông Hoài bị khí thế đáng sợ bao phủ.
Điều khiến Hoài Lam khiếp sợ chính là con thuyền mà Giang Thành Tử ngồi vẫn bình yên trên sông, không hề bị ảnh hưởng bởi trận chiến của lão Cửu và Dương Thanh.
“Thu cá đi!”
Giang Thành Tử bỗng kéo cần câu, một con cá chép lớn rơi xuống thuyền.
Lúc này Hoài Lam mới hoàn hồn, vội cầm con cá lên rồi cho vào giỏ.
Giang Thành Tử tiếp tục vung cần câu một cách thành thạo, tiếp tục câu cá, còn lẩm nhẩm hát, trông rất thong dong.
Hoài Lam bỗng thấy hơi hâm mộ Giang Thành Tử, để có thể thản nhiên như thế, rõ ràng thực lực của lão phải rất mạnh thì mới không bị ảnh hưởng gì.
“Tên nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai? Lần đầu tiên tôi thấy người còn trẻ mà đã có thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như cậu đấy”.
Cao thủ đang đánh với Dương Thanh chợt nghiêm nghị nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng khi thực sự đánh với Dương Thanh, ông ta mới nhận ra thực lực của người thanh niên trước mặt đáng sợ đến thế.
Còn trẻ mà có thực lực mạnh như thế thì cũng thôi, vấn đề là đối phương còn dùng cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như ông ta mà không thua trận.
Người trong giới võ thuật đều biết, sau khi đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh, gần như không thể đánh vượt cấp nữa, nói gì tới việc vượt qua cả Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ, đỉnh phong để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như Dương Thanh.
Chuyện này đã lật đổ thường thức của người luyện võ.
Dương Thanh cười lạnh: “Chẳng phải các người đã biết rất rõ tôi là ai rồi ư?”
Sau khi nói xong, khí thế của anh lại tăng mạnh, anh biến mất tại chỗ rồi dịch chuyển tới trước mặt đối phương, vươn tay đấm một phát.
“Rầm!”
Đối phương vội giơ tay lên đỡ, tay hai người va vào nhau, sức mạnh cuồng bạo như sắp xé rách cả không gian xung quanh.
Cao thủ của phủ Hoài Thành lùi về sau mấy bước, suýt ngã xuống sông.
Chiếc thuyền này vốn rất hẹp, đối với cao thủ có cấp bậc như họ, nó không hề thích hợp để chiến đấu, nhưng cũng không còn cách nào khác, họ đang ở giữa sông Hoài, chỉ có thể đánh trong không gian chật hẹp như thế thôi.
Đối phương vừa lui đến mép thuyền, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập tới.
Đối phương lập tức biến sắc, nếu bị Dương Thanh đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ bị thương nặng. Ông ta không quan tâm được nhiều nữa, bỗng giậm mạnh lên thuyền.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, chiếc thuyền dưới chân hai người lập tức chia thành bốn năm mảnh.
Dương Thanh hơi nhún chân, lập tức xuất hiện trên một tấm ván gỗ từ chiếc thuyền bị vỡ.
Cao thủ của phủ Hoài Thành cũng đứng trên một miếng gỗ nhỏ khác.
Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Ông chán sống rồi!”
Khó khăn lắm mới dẫn được thuyền của cao thủ phủ Hoài Thành tới giữa sông Hoài bằng thuyền của Giang Thành Tử, kết quả chiếc thuyền con này lại nát nhanh như thế.
Bên phía lão Cửu, chiếc thuyền ấy cũng đã vỡ nát vì không chịu nổi trận chiến với cường độ cao rồi.
Nếu đám người Dương Thanh muốn vượt sông Hoài, chỉ bằng mấy tấm ván gỗ này thì rất khó.
“Giết!”
Dương Thanh bỗng đạp mạnh chân, nhảy bật lên, lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.
Sắc mặt của cao thủ phủ Hoài Thành hết sức khó coi, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông ta không chống đỡ nổi, ông ta cứ tưởng sau khi làm vỡ thuyền, Dương Thanh sẽ khó giết ông ta hơn, nào ngờ sau khi thuyền nát, hành động của Dương Thanh vẫn không bị ảnh hưởng gì, còn ông ta lại bị vướng víu đủ kiểu.
Khi đòn tấn công của Dương Thanh ập đến, ông ta mất cả chỗ né tránh, chỉ có thể cố gắng đỡ chiêu này của anh.
“Rầm!”
Dương Thanh lao đến, đá vào đôi tay đang bắt chéo nhau của đối phương.
“Rầm rầm rầm!”
Bọt nước bắn tung tóe trên sông Hoài, như khi đá tảng rơi xuống biển.
Rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành cũng không chịu nổi đòn tấn công từ Dương Thanh nữa, ông ta bị đạp xuống sông Hoài như một quả bóng da.
Dương Thanh đáp xuống tấm ván gỗ duy nhất, thở hổn hển, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh.
Anh nhìn sang phía lão Cửu, trận chiến giữa lão Cửu và đối phương vẫn đang tiếp diễn, người mạnh như lão Cửu lại bị đối phương áp đảo về mọi mặt.
Dương Thanh thấy lòng mình chùng xuống, nếu thực lực lão Cửu chỉ đến thế thì có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ bị đối phương đánh bại thôi.
Một khi lão Cửu thua, Dương Thanh chỉ còn con đường chết.
Đúng lúc này, trước sự kinh ngạc của Dương Thanh, bỗng có thêm một bóng người đang đạp nước sông Hoài để bước đến.
Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, anh thấy lòng mình trĩu nặng.
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ Hoài Thành đã đích thân đến, anh còn đường sống ư?
Bình luận facebook