Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1686: Dạ Hoa Châu quý báu
Hoài Lam ở cách đó không xa sững sờ nhìn Dương Thanh vận dụng sức mạnh nguyên tố thủy để chiến đấu.
Từ Hoa là cao thủ Bát Cảnh Siêu Phàm sơ kỳ, còn là đại đồ đệ có thể chiến đấu vượt cấp của Dược Vương, cho dù ở bất cứ thế lực nào thì cũng là cao thủ đứng đầu, giờ lại bị Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ đánh bại.
Dương Thanh cũng hết sức kích động, trước đó khi ở sông Hoài, anh mới chỉ thay đổi tính chất nước ở những chỗ mà thành chủ Hoài Thành đặt chân, khiến lão ta không thể đạp nước tới chỗ anh, lúc đấy anh đã cảm nhận được lợi ích của sức mạnh nguyên tố thủy.
Hồi nãy khi đánh với Từ Hoa, Dương Thanh thử biến giọt nước thành kim và lá chắn, không ngờ có thể đánh bại ông ta thật.
“Từ Hoa!”
Sau khi thấy Từ Hoa bị Dương Thanh đánh bay, hai cao thủ của Dược Vương Cốc đang đánh với lão Cửu thi nhau quát.
Lão Cửu cũng thầm kinh ngạc, không ngờ Từ Hoa lại thua Dương Thanh nhanh như thế.
“Đối thủ của các ông là tôi!”
Sau khi lão Cửu nói xong, khí thế của ông lão lại tăng mạnh, ông lão lập tức tấn công một cao thủ của Dược Vương Cốc.
Tuy hai cao thủ của Dược Vương Cốc muốn giúp Từ Hoa, nhưng họ đã hợp sức với nhau mà vẫn không áp đảo được lão Cửu, một khi bất cứ ai trong số họ rời đi, người kia sẽ nhanh chóng thua mất.
Sau khi đánh bại Từ Hoa xong, áp lực của Dương Thanh đã giảm đi rất nhiều. Anh nhìn về phía Từ Hoa với khuôn mặt trắng bệch đang nằm dưới đất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ông đã tới đây để giết tôi, tôi cũng không cần giữ mạng ông lại nữa!”
Từ Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Tao là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, nếu mày dám hại tao, chắc chắn Dược Vương sẽ báo thù cho tao!”
Dương Thanh cười lạnh: “Ông không thấy câu nói này của ông buồn cười lắm à? Dược Vương đã cử người đi giết tôi, tức là sẽ không bỏ qua cho tôi rồi, nếu đã vậy, sao tôi phải lo Dược Vương sẽ giết tôi rồi không dám giết ông chứ?”
Sau khi dứt lời, khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người anh.
Từ Hoa đã bị thương nặng, cho dù ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu bây giờ Dương Thanh muốn giết ông ta thì đúng là dễ như bỡn.
Từ Hoa cảm nhận được sát khí của Dương Thanh, lập tức sợ hết hồn, vội nói: “Mày không được giết tao! Tao là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, sao mày có thể giết tao chứ?”
Dương Thanh không quan tâm đến những lời đối phương nói khi mất bình tĩnh, anh vận hành Chiến Thần Quyết, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, Hoài Lam chạy tới, lo lắng nói: “Anh Thanh, ông ta là đại đồ đệ của Dược Vương, Dược Vương rất coi trọng ông ta, nếu bây giờ anh giết ông ta, chắc chắn Dược Vương sẽ tìm mọi cách để giết anh đấy”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Từ Hoa vội nói: “Đúng đúng, mày không được giết tao, bằng không Dược Vương sẽ đuổi giết mày tới tận chân trời góc biển, giết hết những người liên quan đến mày”.
Dương Thanh nhíu mày, nhìn Hoài Lam: “Chẳng lẽ nếu tôi không giết ông ta, Dược Vương sẽ tha cho tôi chắc?”
Hoài Lam nói: “Có lẽ chúng ta có thể trao đổi với Từ Hoa”.
“Hửm?”
Dương Thanh nhìn về phía Từ Hoa, ý Hoài Lam là trên người Từ Hoa còn bảo vật gì đó à?
Từ Hoa hơi bối rối nhưng che giấu được rất nhanh, ông ta nói liên mồm: “Dương Thanh, Dược Vương Cốc nắm rõ những thông tin về cậu, bên cạnh cậu có người thân bạn bè gì, chúng tôi cũng biết hết. Nếu cậu dám giết tôi, cho dù Dược Vương không thể tìm thấy cậu ngay trong thời gian ngắn, ông ấy cũng sẽ giết sạch người bên cạnh cậu”.
Sát khí trong mắt Dương Thanh càng rõ rệt hơn, Hoài Lam vội chắn trước mặt Từ Hoa, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, anh đừng giết ông ta!”
Hành động của Hoài Lam khiến Dương Thanh nhíu chặt mày, nhưng anh cũng biết cô gái này không có ác ý với mình.
Hoài Lam nhìn về phía Từ Hoa: “Từ Hoa, tôi nghe nói ông có một viên ngọc quý có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, chỉ cần ông giao viên ngọc này ra, anh Thanh có thể cho ông một con đường sống”.
Nghe thấy thế, con ngươi Từ Hoa bỗng co lại, ông ta vội nói: “Cô đang nhắc đến Dạ Hoa Châu à?”
Hoài Lam nói: “Tôi không biết viên ngọc đó tên gì, chỉ biết nó ở trong tay ông, hơn nữa nó có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, có tác dụng rất lớn với người mất ý thức”.
Dương Thanh vốn đang không hiểu tại sao Hoài Lam lại ngăn mình giết Từ Hoa, nhưng bây giờ, thông tin mà Hoài Lam cố tình tiết lộ cho anh lại khiến anh run lên, vô cùng kích động.
Hoài Lam nói viên ngọc đó có tác dụng rất lớn với người mất ý thức, chẳng phải là nó sẽ có ích cho trạng thái bây giờ của Mã Siêu ư?
Từ Hoa nói: “Cô nói không sai, đúng là tôi có một viên Dạ Hoa Châu có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, nhưng bây giờ viên ngọc đó không ở trên người tôi, mà ở Dược Vương Cốc”.
“Tôi cũng bằng lòng dùng viên ngọc đó để đổi lấy mạng sống của tôi, nhưng tôi phải về Dược Vương Cốc lấy”.
Hoài Lam cười nhạt: “Từ Hoa, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn giao Dạ Hoa Châu ra! Tôi nghe nói cơ thể của ông có vấn đề từ nhỏ, để cứu ông, Dược Vương mới tìm viên Dạ Hoa Châu này về, hơn nữa lúc nào ông cũng phải mang nó theo, bằng không cơ thể của ông sẽ yếu ớt hơn nữa”.
“Bây giờ ông lại nói Dạ Hoa Châu không ở trên người ông, ông nghĩ tôi sẽ tin à?”
Từ Hoa tái mặt, hình như không ngờ Hoài Lam lại biết rõ về mình như thế, thậm chí biết cả việc cơ thể của ông ta có vấn đề.
Dương Thanh phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào Từ Hoa: “Giao Dạ Hoa Châu ra đây, tôi có thể cho ông một con đường sống!”
Từ Hoa cũng không giả vờ nữa, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Hoài Lam cũng đã nói cơ thể của tôi có vấn đề, sư phụ tìm viên ngọc này về để cứu tôi, tôi phải mang nó theo mọi lúc. Nếu đưa nó cho các người, cho dù cậu không giết tôi, tôi vẫn chỉ còn con đường chết, vậy tại sao tôi phải đưa Dạ Hoa Châu cho cậu?”
Hoài Lam nói: “Ai cũng biết y thuật của Dược Vương rất cao siêu, cho dù ông đã đánh mất Dạ Hoa Châu, chắc chắn ông ta vẫn có cách để giữ mạng cho ông, nhưng nếu bây giờ ông không giao Dạ Hoa Châu ra, ông chỉ còn con đường chết”.
“Hơn nữa sau khi ông chết, chúng tôi vẫn có thể tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông, bây giờ ông không có tư cách ra điều kiện với chúng tôi, mà chỉ có hai con đường để chọn”.
“Hoặc ông ngoan ngoãn giao Dạ Hoa Châu ra, chúng tôi sẽ cho ông con đường sống, hoặc anh Thanh sẽ giết ông rồi tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông”.
Dương Thanh bỗng cảm thấy tán thưởng biểu hiện của Hoài Lam, cô gái này đúng là rất thông minh, hiểu rõ tính người.
Quả nhiên, sau khi Hoài Lam dứt lời, sắc mặt Từ Hoa trắng bệch, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.
Dương Thanh cảm thấy hơi kích động, nếu lấy được Dạ Hoa Châu, chắc Mã Siêu sẽ khôi phục ý thức chứ?
Từ Hoa là cao thủ Bát Cảnh Siêu Phàm sơ kỳ, còn là đại đồ đệ có thể chiến đấu vượt cấp của Dược Vương, cho dù ở bất cứ thế lực nào thì cũng là cao thủ đứng đầu, giờ lại bị Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ đánh bại.
Dương Thanh cũng hết sức kích động, trước đó khi ở sông Hoài, anh mới chỉ thay đổi tính chất nước ở những chỗ mà thành chủ Hoài Thành đặt chân, khiến lão ta không thể đạp nước tới chỗ anh, lúc đấy anh đã cảm nhận được lợi ích của sức mạnh nguyên tố thủy.
Hồi nãy khi đánh với Từ Hoa, Dương Thanh thử biến giọt nước thành kim và lá chắn, không ngờ có thể đánh bại ông ta thật.
“Từ Hoa!”
Sau khi thấy Từ Hoa bị Dương Thanh đánh bay, hai cao thủ của Dược Vương Cốc đang đánh với lão Cửu thi nhau quát.
Lão Cửu cũng thầm kinh ngạc, không ngờ Từ Hoa lại thua Dương Thanh nhanh như thế.
“Đối thủ của các ông là tôi!”
Sau khi lão Cửu nói xong, khí thế của ông lão lại tăng mạnh, ông lão lập tức tấn công một cao thủ của Dược Vương Cốc.
Tuy hai cao thủ của Dược Vương Cốc muốn giúp Từ Hoa, nhưng họ đã hợp sức với nhau mà vẫn không áp đảo được lão Cửu, một khi bất cứ ai trong số họ rời đi, người kia sẽ nhanh chóng thua mất.
Sau khi đánh bại Từ Hoa xong, áp lực của Dương Thanh đã giảm đi rất nhiều. Anh nhìn về phía Từ Hoa với khuôn mặt trắng bệch đang nằm dưới đất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ông đã tới đây để giết tôi, tôi cũng không cần giữ mạng ông lại nữa!”
Từ Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Tao là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, nếu mày dám hại tao, chắc chắn Dược Vương sẽ báo thù cho tao!”
Dương Thanh cười lạnh: “Ông không thấy câu nói này của ông buồn cười lắm à? Dược Vương đã cử người đi giết tôi, tức là sẽ không bỏ qua cho tôi rồi, nếu đã vậy, sao tôi phải lo Dược Vương sẽ giết tôi rồi không dám giết ông chứ?”
Sau khi dứt lời, khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người anh.
Từ Hoa đã bị thương nặng, cho dù ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu bây giờ Dương Thanh muốn giết ông ta thì đúng là dễ như bỡn.
Từ Hoa cảm nhận được sát khí của Dương Thanh, lập tức sợ hết hồn, vội nói: “Mày không được giết tao! Tao là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, sao mày có thể giết tao chứ?”
Dương Thanh không quan tâm đến những lời đối phương nói khi mất bình tĩnh, anh vận hành Chiến Thần Quyết, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, Hoài Lam chạy tới, lo lắng nói: “Anh Thanh, ông ta là đại đồ đệ của Dược Vương, Dược Vương rất coi trọng ông ta, nếu bây giờ anh giết ông ta, chắc chắn Dược Vương sẽ tìm mọi cách để giết anh đấy”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Từ Hoa vội nói: “Đúng đúng, mày không được giết tao, bằng không Dược Vương sẽ đuổi giết mày tới tận chân trời góc biển, giết hết những người liên quan đến mày”.
Dương Thanh nhíu mày, nhìn Hoài Lam: “Chẳng lẽ nếu tôi không giết ông ta, Dược Vương sẽ tha cho tôi chắc?”
Hoài Lam nói: “Có lẽ chúng ta có thể trao đổi với Từ Hoa”.
“Hửm?”
Dương Thanh nhìn về phía Từ Hoa, ý Hoài Lam là trên người Từ Hoa còn bảo vật gì đó à?
Từ Hoa hơi bối rối nhưng che giấu được rất nhanh, ông ta nói liên mồm: “Dương Thanh, Dược Vương Cốc nắm rõ những thông tin về cậu, bên cạnh cậu có người thân bạn bè gì, chúng tôi cũng biết hết. Nếu cậu dám giết tôi, cho dù Dược Vương không thể tìm thấy cậu ngay trong thời gian ngắn, ông ấy cũng sẽ giết sạch người bên cạnh cậu”.
Sát khí trong mắt Dương Thanh càng rõ rệt hơn, Hoài Lam vội chắn trước mặt Từ Hoa, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, anh đừng giết ông ta!”
Hành động của Hoài Lam khiến Dương Thanh nhíu chặt mày, nhưng anh cũng biết cô gái này không có ác ý với mình.
Hoài Lam nhìn về phía Từ Hoa: “Từ Hoa, tôi nghe nói ông có một viên ngọc quý có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, chỉ cần ông giao viên ngọc này ra, anh Thanh có thể cho ông một con đường sống”.
Nghe thấy thế, con ngươi Từ Hoa bỗng co lại, ông ta vội nói: “Cô đang nhắc đến Dạ Hoa Châu à?”
Hoài Lam nói: “Tôi không biết viên ngọc đó tên gì, chỉ biết nó ở trong tay ông, hơn nữa nó có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, có tác dụng rất lớn với người mất ý thức”.
Dương Thanh vốn đang không hiểu tại sao Hoài Lam lại ngăn mình giết Từ Hoa, nhưng bây giờ, thông tin mà Hoài Lam cố tình tiết lộ cho anh lại khiến anh run lên, vô cùng kích động.
Hoài Lam nói viên ngọc đó có tác dụng rất lớn với người mất ý thức, chẳng phải là nó sẽ có ích cho trạng thái bây giờ của Mã Siêu ư?
Từ Hoa nói: “Cô nói không sai, đúng là tôi có một viên Dạ Hoa Châu có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, nhưng bây giờ viên ngọc đó không ở trên người tôi, mà ở Dược Vương Cốc”.
“Tôi cũng bằng lòng dùng viên ngọc đó để đổi lấy mạng sống của tôi, nhưng tôi phải về Dược Vương Cốc lấy”.
Hoài Lam cười nhạt: “Từ Hoa, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn giao Dạ Hoa Châu ra! Tôi nghe nói cơ thể của ông có vấn đề từ nhỏ, để cứu ông, Dược Vương mới tìm viên Dạ Hoa Châu này về, hơn nữa lúc nào ông cũng phải mang nó theo, bằng không cơ thể của ông sẽ yếu ớt hơn nữa”.
“Bây giờ ông lại nói Dạ Hoa Châu không ở trên người ông, ông nghĩ tôi sẽ tin à?”
Từ Hoa tái mặt, hình như không ngờ Hoài Lam lại biết rõ về mình như thế, thậm chí biết cả việc cơ thể của ông ta có vấn đề.
Dương Thanh phóng sát khí ra, nhìn chằm chằm vào Từ Hoa: “Giao Dạ Hoa Châu ra đây, tôi có thể cho ông một con đường sống!”
Từ Hoa cũng không giả vờ nữa, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Hoài Lam cũng đã nói cơ thể của tôi có vấn đề, sư phụ tìm viên ngọc này về để cứu tôi, tôi phải mang nó theo mọi lúc. Nếu đưa nó cho các người, cho dù cậu không giết tôi, tôi vẫn chỉ còn con đường chết, vậy tại sao tôi phải đưa Dạ Hoa Châu cho cậu?”
Hoài Lam nói: “Ai cũng biết y thuật của Dược Vương rất cao siêu, cho dù ông đã đánh mất Dạ Hoa Châu, chắc chắn ông ta vẫn có cách để giữ mạng cho ông, nhưng nếu bây giờ ông không giao Dạ Hoa Châu ra, ông chỉ còn con đường chết”.
“Hơn nữa sau khi ông chết, chúng tôi vẫn có thể tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông, bây giờ ông không có tư cách ra điều kiện với chúng tôi, mà chỉ có hai con đường để chọn”.
“Hoặc ông ngoan ngoãn giao Dạ Hoa Châu ra, chúng tôi sẽ cho ông con đường sống, hoặc anh Thanh sẽ giết ông rồi tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông”.
Dương Thanh bỗng cảm thấy tán thưởng biểu hiện của Hoài Lam, cô gái này đúng là rất thông minh, hiểu rõ tính người.
Quả nhiên, sau khi Hoài Lam dứt lời, sắc mặt Từ Hoa trắng bệch, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.
Dương Thanh cảm thấy hơi kích động, nếu lấy được Dạ Hoa Châu, chắc Mã Siêu sẽ khôi phục ý thức chứ?
Bình luận facebook