Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1706: Mục tiêu thật sự
Lão Cửu dứt khoát ném ngay một tấm thẻ ngân hàng cho Đinh Xương, Đinh Xương nheo mắt, không nói một lời, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chòng chọc vào lão Cửu.
Lão Cửu cũng nhìn Đinh Xương, chờ lão ta đưa ra lời hồi đáp.
Những cao thủ khác không tiếp tục đánh nữa mà đều dán chặt mắt theo dõi lão Cửu và Dương Thanh.
Trầm mặc suốt hai phút, Đinh Xương mới lên tiếng: "Ông nói đúng, giữa chúng ta không có thù oán gì, vậy thì hôm nay có thể tha cho ông một lần".
Nghe Đinh Xương nói vậy, lão Cửu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vậy cảm ơn các vị!"
Lão Cửu nói xong, quay sang bảo Dương Thanh: "Đi thôi!"
"Khoan đã!"
Nhưng ngay khi hai người vừa nhấc chân định đi, Đinh Xương bỗng quát lớn.
Hai người dừng bước, quay nhìn Đinh Xương.
Đinh Xương hí mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, chậm rãi lên tiếng: "Tao chỉ nói đồng ý thả ông ta đi, chứ chưa nói mày cũng được đi".
Lão ta vừa nói đến đó, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một ý niệm giết chóc mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Xương hỏi: "Vậy có nghĩa là ông không định để tôi rời khỏi đây?"
Lão Cửu cũng lạnh giọng bảo: "Ông làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"
Đinh Xương lạnh nhạt liếc nhìn lão Cửu, châm chọc nói: "Ông tưởng mình là ai mà dám nói tôi quá đáng? Thiện Thành này chính là địa bàn của tôi!"
Ánh mắt lão Cửu lóe lên sắc bén, ông lão lạnh lùng: "Đã thế thì liều mạng đánh một trận xem sao!"
Ông lão vừa dứt lời, người đã lao vút về phía Đinh Xương.
Đinh Xương cười nhạt: "Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong, lão ta cũng vọt về phía lão Cửu.
Cùng lúc đó, Dương Thanh xông về phía đám Mục Hoa.
Đối phương nhận tiền lại không định thả bọn họ đi, điều này cho thấy giữa hai bên đã không còn đường thương lượng, nếu vậy thì chỉ còn một cách, liều mạng đánh.
"Uỳnh!"
Dương Thanh di chuyển, nhằm thẳng về phía một gã cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, vung tay đánh xuống một đòn.
Sau một tiếng vang cực lớn, gã cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh kia bay vèo ra sau, thân thể còn đánh bay hai gã cao thủ khác.
Lần này, Dương Thanh không chỉ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể mà còn vận hành cả Chiến Thần Quyết, kết hợp nhiều phương pháp, thực lực của anh tăng vọt, lực chiến đấu đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Trừ gã Đinh Xương đang đấu với lão Cửu, trong hơn hai mươi cao thủ còn lại, chỉ có mình Mục Hoa có thực lực đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, những cao thủ khác đều ở dưới cảnh giới này.
Mục Hoa và Dương Thanh giao chiến, cuộc chiến ngày càng kịch liệt, những cao thủ khác thậm chí còn không có cơ hội nhúng tay.
Cả đám cao thủ đều vô cùng khiếp sợ nhận ra, Mục Hoa đang bị Dương Thanh đè ép, điều đó chứng tỏ thực lực của Dương Thanh đã vượt trên Mục Hoa.
Nhưng ai cũng biết, Dương Thanh mới chỉ là một thanh niên chưa đầy ba mươi, thiên phú cao không khác gì yêu nghiệt!
Cuộc chiến càng kéo dài, Mục Hoa càng thêm khiếp sợ, lão ta có thể cảm nhận được, thực lực của Dương Thanhkhông hề yếu bớt, trái lại, anh càng chiến đấu càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cứ tiếp tục như thế, lão ta nhất định phải bại dưới tay cậu thanh niên này mất thôi!
Nghĩ tới đây, Mục Hoa bỗng hối hận vì đã tham gia vụ này. Hai bên đối chiến một kích, Mục Hoa nhanh chóng bị đẩy lùi bảy, tám bước.
"Khoan đã!"
Thấy Dương Thanh đang định xông về phía mình lần nữa, Mục Hoa vội cất tiếng hô.
Đôi mắt Dương Thanh đã hóa thành một màu đỏ máu, đây là dấu hiệu kích phát huyết mạch cuồng hóa, toàn thân anh đang tản ra một luồng uy lực võ thuật cực kì khủng bố.
Đôi mắt đỏ rực của anh ghim chặt lấy Mục Hoa.
Mục Hoa căng thẳng nhìn Dương Thanh, nói: "Nếu chúng tôi dừng tay và rời khỏi đây thì ân oán ngày hôm nay có thể được xóa bỏ chứ?"
Lão ta vừa thốt lên lời này, các cao thủ khác đều sửng sốt.
Thực lực của Mục Hoa tuy chưa bằng Đinh Xương nhưng trong đội cao thủ này, Mục Hoa cũng đã là người mạnh thứ nhì, chỉ sau Đinh Xương. Hiện giờ, Mục Hoa lại dò hỏi Dương Thanh, nếu dừng tay thì vụ việc ngày hôm nay có thể xóa bỏ chăng.
Ngay cả Dương Thanh cũng phải sửng sốt mất một giây, sau khi định thần lại, anh chợt hiểu, người này vẫn đang rất kiêng dè thế lực sau lưng mình, cho nên không dám nhúng sâu vào chuyện giữa anh và phủ Hoài Thành.
Dương Thanh bèn nói: "Chỉ cần các ông rời khỏi đây, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này không chỉ không báo thù mà ngược lại, tôi còn sẽ cảm kích vì hành động này của các ông, coi như tôi nợ các ông một lần".
Nghe Dương Thanh nói thế, Mục Hoa không do dự, nói thẳng: "Nợ ơn thì không cần, chỉ cần có thể xóa bỏ chuyện này là đủ rồi".
Dứt lời, Mục Hoa lập tức quay đầu: "Chúng ta đi thôi!"
Những cao thủ khác đều lũ lượt đi theo lão ta.
"Uỳnh!"
Đinh Xương vừa đối chiến với lão Cửu một chiêu, hai người tách ra, lão ta căm giận quát Mục Hoa: "Mục Hoa, ông có biết ông đang làm gì không hả?"
Mục Hoa lạnh lùng nhìn về phía Đinh Xương, nói: "Tôi đã quyết định không nhúng tay vào chuyện của họ với phủ Hoài Thành, có vấn đề gì sao?"
Đinh Xương cả giận nói: "Tôi sắp giết được lão già này rồi, các ông chỉ cần cầm chân thằng ranh kia thêm một lát là tôi có thể rảnh rang sang giúp các ông bắt nó".
"Nếu giờ các ông bỏ đi, đợi đến khi thành chủ Hoài Thành hỏi tội, các ông gánh được chắc?"
Mục Hoa cười nhạt: "Chúng tôi chỉ không muốn nhúng tay vào việc giữa bọn họ, thành chủ Hoài Thành sẽ lấy cớ này đối phó với chúng tôi sao? Nếu quả đúng như vậy thì cứ tùy, nhưng ông chớ quên, nơi này là địa bàn của Thiện Thành chúng ta, thành chủ Hoài Thành không có tư cách xen vào, nếu ông ta muốn thò tay qua đây, chúng tôi sẽ đấu với ông ta đến cùng!"
Dứt lời, Mục Hoa không hề dây dưa thêm nữa, lập tức quay đầu rời đi, những cao thủ khác cũng đi theo lão ta.
Chỉ chốc lát sau, nơi này còn trơ trọi Đinh Xương đối đầu với Dương Thanh và lão Cửu.
Đinh Xương sa sầm mặt, đáy mắt lóe lên ý niệm giết chóc mãnh liệt.
Lão Cửu nhìn chằm chằm Đinh Xương, nói: "Bọn họ đã đi rồi, không ai muốn xen vào việc của chúng tôi với phủ Hoài Thành nữa cả, ông có chắc vẫn muốn tiếp tục đấu với chúng tôi?"
Dương Thanh thoáng di chuyển, chớp mắt sau đã xuất hiện sau lưng Đinh Xương, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với lão ta.
Đằng trước có lão Cửu, sau lưng có Dương Thanh, tình cảnh của Đinh Xương quả thật rất nguy hiểm.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên một ý định giết chóc đáng sợ, nếu bọn họ không vội vã rời khỏi đây thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Đinh Xương này, anh cùng lão Cửu liên kết với nhau, nhất định sẽ giết chết được lão ta.
Chỉ có điều, thực lực của Đinh Xương rất mạnh, dù bọn họ liên hợp lại cũng phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể hạ gục kẻ này, mà lúc này, trên người lão Cửu cũng đã chằng chịt các loại vết thương, hơi thở trong người đã cực kì hỗn loạn.
Ánh mắt Đinh Xương ghim chặt lấy lão Cửu, nghiến răng nói: "Các người thật sự tưởng rằng các người có thể làm gì được tôi sao?"
"Lên!"
Ngay khi Đinh Xương nói xong, lão Cửu đã xông về phía Đinh Xương, đồng thời hét lớn một tiếng.
Lão Cửu vừa di chuyển, Dương Thanh cũng lao đến theo.
Hai người, một trước một sau tấn công về phía Đinh Xương.
Đinh Xương cắn chặt răng, dậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao về phía lão Cửu như một tia sét.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, đòn tấn công của Đinh Xương và lão Cửu chạm nhau.
Nhưng khi lão Cửu đón đòn tấn công của Đinh Xương, ông lão bỗng nhận ra điều bất thường, bởi vì thế tấn công của đối phương thoạt nhìn rất mãnh liệt nhưng thực tế chưa hề vận toàn lực, một đòn của lão Cửu đánh xuống, Đinh Xương bay vèo ra ngoài.
Ngay lúc lão Cửu phát giác ra điều bất thường, ông lão chợt nhận ra, Đinh Xương vừa nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn.
Giây tiếp theo, nắm tay phải của Đinh Xương ngưng tụ một khí thế võ thuật cực kì khủng bố, lão ta vung mạnh nắm tay về phía Dương Thanh đang ở sau lưng: "Chết đi cho tao!"
Bấy giờ, lão Cửu mới ý thức được, mục tiêu thực sự của Đinh Xươngkhông phải ông lão, mà là Dương Thanh.
Vừa rồi Đinh Xương không hề dốc sức đấu với ông lão mà chỉ mượn lực công kích của chính ông lão để bay ra sau, nương tốc độ này, tung một chiêu hiểm ác muốn lấy mạng Dương Thanh.
Nhận ra mục đích của Đinh Xương, lão Cửu muốn ngăn cản cũng đã quá muộn, ông lão vội hét to: "Tránh ra mau!"
Lão Cửu cũng nhìn Đinh Xương, chờ lão ta đưa ra lời hồi đáp.
Những cao thủ khác không tiếp tục đánh nữa mà đều dán chặt mắt theo dõi lão Cửu và Dương Thanh.
Trầm mặc suốt hai phút, Đinh Xương mới lên tiếng: "Ông nói đúng, giữa chúng ta không có thù oán gì, vậy thì hôm nay có thể tha cho ông một lần".
Nghe Đinh Xương nói vậy, lão Cửu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vậy cảm ơn các vị!"
Lão Cửu nói xong, quay sang bảo Dương Thanh: "Đi thôi!"
"Khoan đã!"
Nhưng ngay khi hai người vừa nhấc chân định đi, Đinh Xương bỗng quát lớn.
Hai người dừng bước, quay nhìn Đinh Xương.
Đinh Xương hí mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, chậm rãi lên tiếng: "Tao chỉ nói đồng ý thả ông ta đi, chứ chưa nói mày cũng được đi".
Lão ta vừa nói đến đó, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Đáy mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một ý niệm giết chóc mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Xương hỏi: "Vậy có nghĩa là ông không định để tôi rời khỏi đây?"
Lão Cửu cũng lạnh giọng bảo: "Ông làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"
Đinh Xương lạnh nhạt liếc nhìn lão Cửu, châm chọc nói: "Ông tưởng mình là ai mà dám nói tôi quá đáng? Thiện Thành này chính là địa bàn của tôi!"
Ánh mắt lão Cửu lóe lên sắc bén, ông lão lạnh lùng: "Đã thế thì liều mạng đánh một trận xem sao!"
Ông lão vừa dứt lời, người đã lao vút về phía Đinh Xương.
Đinh Xương cười nhạt: "Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình!"
Nói xong, lão ta cũng vọt về phía lão Cửu.
Cùng lúc đó, Dương Thanh xông về phía đám Mục Hoa.
Đối phương nhận tiền lại không định thả bọn họ đi, điều này cho thấy giữa hai bên đã không còn đường thương lượng, nếu vậy thì chỉ còn một cách, liều mạng đánh.
"Uỳnh!"
Dương Thanh di chuyển, nhằm thẳng về phía một gã cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, vung tay đánh xuống một đòn.
Sau một tiếng vang cực lớn, gã cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh kia bay vèo ra sau, thân thể còn đánh bay hai gã cao thủ khác.
Lần này, Dương Thanh không chỉ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể mà còn vận hành cả Chiến Thần Quyết, kết hợp nhiều phương pháp, thực lực của anh tăng vọt, lực chiến đấu đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Trừ gã Đinh Xương đang đấu với lão Cửu, trong hơn hai mươi cao thủ còn lại, chỉ có mình Mục Hoa có thực lực đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, những cao thủ khác đều ở dưới cảnh giới này.
Mục Hoa và Dương Thanh giao chiến, cuộc chiến ngày càng kịch liệt, những cao thủ khác thậm chí còn không có cơ hội nhúng tay.
Cả đám cao thủ đều vô cùng khiếp sợ nhận ra, Mục Hoa đang bị Dương Thanh đè ép, điều đó chứng tỏ thực lực của Dương Thanh đã vượt trên Mục Hoa.
Nhưng ai cũng biết, Dương Thanh mới chỉ là một thanh niên chưa đầy ba mươi, thiên phú cao không khác gì yêu nghiệt!
Cuộc chiến càng kéo dài, Mục Hoa càng thêm khiếp sợ, lão ta có thể cảm nhận được, thực lực của Dương Thanhkhông hề yếu bớt, trái lại, anh càng chiến đấu càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cứ tiếp tục như thế, lão ta nhất định phải bại dưới tay cậu thanh niên này mất thôi!
Nghĩ tới đây, Mục Hoa bỗng hối hận vì đã tham gia vụ này. Hai bên đối chiến một kích, Mục Hoa nhanh chóng bị đẩy lùi bảy, tám bước.
"Khoan đã!"
Thấy Dương Thanh đang định xông về phía mình lần nữa, Mục Hoa vội cất tiếng hô.
Đôi mắt Dương Thanh đã hóa thành một màu đỏ máu, đây là dấu hiệu kích phát huyết mạch cuồng hóa, toàn thân anh đang tản ra một luồng uy lực võ thuật cực kì khủng bố.
Đôi mắt đỏ rực của anh ghim chặt lấy Mục Hoa.
Mục Hoa căng thẳng nhìn Dương Thanh, nói: "Nếu chúng tôi dừng tay và rời khỏi đây thì ân oán ngày hôm nay có thể được xóa bỏ chứ?"
Lão ta vừa thốt lên lời này, các cao thủ khác đều sửng sốt.
Thực lực của Mục Hoa tuy chưa bằng Đinh Xương nhưng trong đội cao thủ này, Mục Hoa cũng đã là người mạnh thứ nhì, chỉ sau Đinh Xương. Hiện giờ, Mục Hoa lại dò hỏi Dương Thanh, nếu dừng tay thì vụ việc ngày hôm nay có thể xóa bỏ chăng.
Ngay cả Dương Thanh cũng phải sửng sốt mất một giây, sau khi định thần lại, anh chợt hiểu, người này vẫn đang rất kiêng dè thế lực sau lưng mình, cho nên không dám nhúng sâu vào chuyện giữa anh và phủ Hoài Thành.
Dương Thanh bèn nói: "Chỉ cần các ông rời khỏi đây, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này không chỉ không báo thù mà ngược lại, tôi còn sẽ cảm kích vì hành động này của các ông, coi như tôi nợ các ông một lần".
Nghe Dương Thanh nói thế, Mục Hoa không do dự, nói thẳng: "Nợ ơn thì không cần, chỉ cần có thể xóa bỏ chuyện này là đủ rồi".
Dứt lời, Mục Hoa lập tức quay đầu: "Chúng ta đi thôi!"
Những cao thủ khác đều lũ lượt đi theo lão ta.
"Uỳnh!"
Đinh Xương vừa đối chiến với lão Cửu một chiêu, hai người tách ra, lão ta căm giận quát Mục Hoa: "Mục Hoa, ông có biết ông đang làm gì không hả?"
Mục Hoa lạnh lùng nhìn về phía Đinh Xương, nói: "Tôi đã quyết định không nhúng tay vào chuyện của họ với phủ Hoài Thành, có vấn đề gì sao?"
Đinh Xương cả giận nói: "Tôi sắp giết được lão già này rồi, các ông chỉ cần cầm chân thằng ranh kia thêm một lát là tôi có thể rảnh rang sang giúp các ông bắt nó".
"Nếu giờ các ông bỏ đi, đợi đến khi thành chủ Hoài Thành hỏi tội, các ông gánh được chắc?"
Mục Hoa cười nhạt: "Chúng tôi chỉ không muốn nhúng tay vào việc giữa bọn họ, thành chủ Hoài Thành sẽ lấy cớ này đối phó với chúng tôi sao? Nếu quả đúng như vậy thì cứ tùy, nhưng ông chớ quên, nơi này là địa bàn của Thiện Thành chúng ta, thành chủ Hoài Thành không có tư cách xen vào, nếu ông ta muốn thò tay qua đây, chúng tôi sẽ đấu với ông ta đến cùng!"
Dứt lời, Mục Hoa không hề dây dưa thêm nữa, lập tức quay đầu rời đi, những cao thủ khác cũng đi theo lão ta.
Chỉ chốc lát sau, nơi này còn trơ trọi Đinh Xương đối đầu với Dương Thanh và lão Cửu.
Đinh Xương sa sầm mặt, đáy mắt lóe lên ý niệm giết chóc mãnh liệt.
Lão Cửu nhìn chằm chằm Đinh Xương, nói: "Bọn họ đã đi rồi, không ai muốn xen vào việc của chúng tôi với phủ Hoài Thành nữa cả, ông có chắc vẫn muốn tiếp tục đấu với chúng tôi?"
Dương Thanh thoáng di chuyển, chớp mắt sau đã xuất hiện sau lưng Đinh Xương, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với lão ta.
Đằng trước có lão Cửu, sau lưng có Dương Thanh, tình cảnh của Đinh Xương quả thật rất nguy hiểm.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên một ý định giết chóc đáng sợ, nếu bọn họ không vội vã rời khỏi đây thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Đinh Xương này, anh cùng lão Cửu liên kết với nhau, nhất định sẽ giết chết được lão ta.
Chỉ có điều, thực lực của Đinh Xương rất mạnh, dù bọn họ liên hợp lại cũng phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể hạ gục kẻ này, mà lúc này, trên người lão Cửu cũng đã chằng chịt các loại vết thương, hơi thở trong người đã cực kì hỗn loạn.
Ánh mắt Đinh Xương ghim chặt lấy lão Cửu, nghiến răng nói: "Các người thật sự tưởng rằng các người có thể làm gì được tôi sao?"
"Lên!"
Ngay khi Đinh Xương nói xong, lão Cửu đã xông về phía Đinh Xương, đồng thời hét lớn một tiếng.
Lão Cửu vừa di chuyển, Dương Thanh cũng lao đến theo.
Hai người, một trước một sau tấn công về phía Đinh Xương.
Đinh Xương cắn chặt răng, dậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao về phía lão Cửu như một tia sét.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, đòn tấn công của Đinh Xương và lão Cửu chạm nhau.
Nhưng khi lão Cửu đón đòn tấn công của Đinh Xương, ông lão bỗng nhận ra điều bất thường, bởi vì thế tấn công của đối phương thoạt nhìn rất mãnh liệt nhưng thực tế chưa hề vận toàn lực, một đòn của lão Cửu đánh xuống, Đinh Xương bay vèo ra ngoài.
Ngay lúc lão Cửu phát giác ra điều bất thường, ông lão chợt nhận ra, Đinh Xương vừa nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn.
Giây tiếp theo, nắm tay phải của Đinh Xương ngưng tụ một khí thế võ thuật cực kì khủng bố, lão ta vung mạnh nắm tay về phía Dương Thanh đang ở sau lưng: "Chết đi cho tao!"
Bấy giờ, lão Cửu mới ý thức được, mục tiêu thực sự của Đinh Xươngkhông phải ông lão, mà là Dương Thanh.
Vừa rồi Đinh Xương không hề dốc sức đấu với ông lão mà chỉ mượn lực công kích của chính ông lão để bay ra sau, nương tốc độ này, tung một chiêu hiểm ác muốn lấy mạng Dương Thanh.
Nhận ra mục đích của Đinh Xương, lão Cửu muốn ngăn cản cũng đã quá muộn, ông lão vội hét to: "Tránh ra mau!"
Bình luận facebook