Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1708: Phá vỡ lớp phòng ngự
Lão Cửu gắng gượng chống hai tay ngăn cản chân Đinh Xương, hai cánh tay đã nổi đầy gân xanh, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn.
Chân Đinh Xương dẫm mạnh lên tay lão Cửu, thấy lão Cửu vẫn gắng gượng chống đỡ, lão ta giận dữ hét: "Chết đi!"
Dứt lời, một sức mạnh cuồng bạo hơn trước bất chợt tràn ra từ người lão ta.
"Uỳnh!"
Mặt đường kề sát bên lão Cửu lập tức bị luồng sức mạnh cuồng bạo này chấn nát.
Đinh Xương nhếch mép cười: "Thú vị đấy, đã bị thương nặng còn có thể chống cự được một cước dồn toàn lực của tôi, chỉ có điều, ông thực sự chống được sao?"
"Giết!"
Dương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Đinh Xương.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, anh tung một quyền cực mạnh vào giữa ngực Đinh Xương.
Có điều, Dương Thanh tuyệt vọng nhận ra, Đinh Xương vừa trúng một quyền này của anh nhưng thân thể vẫn ổn định như cũ, một chân đạp lên mặt đất, chân kia vẫn đạp xuống hai tay lão Cửu.
Đinh Xương khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày đừng sốt ruột, đợi tao giết lão già này rồi sẽ xử mày sau!"
Lão Cửu thấy Dương Thanh còn không chịu chạy trốn, ánh mắt nhìn anh đầy nôn nóng, ông lão quát lớn: "Đi đi! Ngay lập tức rời khỏi nơi này, đừng cố chấp hi sinh vô ích nữa!"
Dương Thanh vẫn nhìn Đinh Xương chòng chọc, đôi mắt đã hóa thành một màu đỏ máu, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ.
Anh không để ý đến lời của lão Cửu, bước chân di chuyển, lại một lần nữa lao về phía Đinh Xương.
Trong giây lát, anh vận toàn lực, hung hăng đánh một quyền vào ngay giữa lồng ngực Đinh Xương.
Song kết quả vẫn như cũ, thân thể Đinh Xương không hề dao động một li, lão ta chỉ hơi lắc lư như vừa bị đẩy nhẹ một cái.
Đáy mắt Đinh Xương lóe lến một tia sắc bén, lão ta khinh miệt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Với thực lực hiện nay của tao, một khi đã sử dụng Kim Chung Tráo thì mọi công kích của cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều không có tác dụng gì, mày cứ thoải mái thử, lát nữa sẽ đến lượt mày nếm đòn".
Dứt lời, lão ta dồn thêm lực dẫm lên tay lão Cửu, hét to: "Chết đi!"
Cánh tay lão Cửu bắt đầu chảy máu thành dòng.
Dường như ông lão sắp không kháng cự được nữa rồi.
"Rắc!"
Bỗng nhiên, một tiếng xương gãy vang lên, một cánh tay của lão Cửu đã bị đè gãy, xương trắng lòi cả ra ngoài da thịt.
Lúc này, ông lão chỉ còn một cánh tay nguyên vẹn nhưng vẫn gắng gượng chống trả Đinh Xương.
"Ông Cửu!"
Chứng kiến cảnh đó, Dương Thanh lo sợ hãi hùng, một cánh tay của lão Cửu đã gãy rồi, giờ ông lão chỉ còn một tay, hoàn toàn không thể nào kháng cự nổi một cước này của Đinh Xương.
Có lẽ chỉ vài giây nữa, lão Cửu sẽ không chống cự được thêm.
Anh lại hoàn toàn không cách nào gây thương tổn cho Đinh Xương, chẳng lẽ anh chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Cửu bị Đinh Xương dẫm nát đầu thôi sao?
"Tôi không tin Kim Chung Tráo của ông không có nhược điểm".
Sắc mặt Dương Thanh trở nên dữ tợn, huyết mạch cuồng hóa lại bị kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng điên cuồng vận hành, một khí thế cực kì mạnh mẽ đang tràn ra từ trên người anh.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Một giây sau đó, Dương Thanh lại lao về phía Đinh Xương, liên tục tấn công khắp người lão ta.
Mỗi lần công kích, anh lại đổi một vị trí.
Nhưng mỗi chiêu công kích của anh đều chẳng khác nào đánh vào một tường thép dày, cùng lắm cũng chỉ khiến lão ta dao động nhẹ một cái, hoàn toàn không gây ra được chút thương tổn nào, chỉ khiến ý niệm giết chóc trong mắt lão ta càng lúc càng dày đặc.
Đinh Xương cũng biết, chỉ cần lão Cửu chết, một mình Dương Thanh không thể chạy thoát được, vậy nên bất luận thế nào, lão ta cũng muốn giết chết lão Cửu trước đã, bằng không, những nỗ lực vừa rồi coi như công cốc.
Lão Cửu chỉ dựa vào lực một cánh tay điên cuồng kháng cự lại lực đạp của chân Đinh Xương, ông lão vẫn đang cố gắng đẩy chân đối thủ ra, nhưng ngay cả khi hai cánh tay còn nguyên vẹn, ông lão vẫn không thể làm được điều đó, huống chi hiện tại một cánh tay đã gãy, ông lão chỉ còn một tay, làm sao có thể đẩy được Đinh Xương ra?
Dương Thanh vẫn điên cuồng tấn công lên người Đinh Xương, mỗi đòn đều dốc toàn lực, nhưng vẫn không làm gì được lão ta.
Đúng lúc này, Hoài Lam đang trốn trong xe bỗng hét to: "Anh Thanh, dùng con dao của anh đi!"
Cô ta vừa thốt lên, đầu óc của Dương Thanh lập tức sáng bừng.
Vừa rồi anh cứ mải miết tấn công Đinh Xương bằng tay chân, lại quên mất trong tay anh còn có một linh khí.
Tuy anh thật sự không muốn nếm trải nỗi đau khủng khiếp khi linh khí phản phệ, nhưng hiện giờ, anh không có lựa chọn nào khác, nếu không tìm được biện pháp giải quyết Đinh Xương, lão Cửu sẽ bị kẻ này giết chết.
Lão Cửu chết rồi, anh cũng không sống được.
Đã thế thì còn ngại gì chút phản phệ từ linh khí?
Nghĩ tới đây, Dương Thanh không do dự rút con dao ra.
Ngay khi anh nắm con dao linh khí trong tay, một khí thế võ thuật cuồng bạo tột cùng chợt bùng nổ từ trên người anh.
"Ầm!"
Luồng khí thế cuồng bạo này tràn về bốn phía, cuốn đi tất cả.
"Oành oành oành!"
Mặt đất dưới chân Dương Thanh vỡ nát trong nháy mắt, bụi bay mù mịt.
Con dao găm màu đen kia chợt lóe lên một tia sáng lạnh ghê người.
"Hử?'
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ kinh người tản ra từ Dương Thanh, ánh mắt Đinh Xương lần đầu tiên toát lên căng thẳng, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh lại tăng mạnh như vậy.
Lúc này, lão ta bỗng cảm nhận được một mối nguy cực lớn từ phía Dương Thanh.
"Giết!"
Dương Thanh gầm lên một tiếng, chân di chuyển, thân mình biến mất khỏi vị trí cũ.
"Xẹt!"
Mũi nhọn của con dao găm vẽ vào không trung một đường cong đẹp đẽ, sau đó cắt qua ngực Đinh Xương.
Lần này, Đinh Xương không dám lấy cứng chọi cứng, lão ta lập tức lùi lại phía sau hơn chục mét, nhưng không kịp, con dao của Dương Thanh vẫn đã vạch lên lồng ngực lão một vết máu.
Vừa rồi, nếu lão ta chậm chân một chút, chỉ sợ đã mất mạng về tay Dương Thanh.
Đinh Xương lùi lại, lão Cửu thoát khỏi cú đạp của Đinh Xương, bèn từ từ bò dậy, thấy toàn thân Dương Thanh đã dính đầy máu tươi, ông lão lo lắng vô cùng.
Lúc này, trông Dương Thanh như thể vừa tắm máu, bởi vì thân thể anh không cách nào chứa đựng nổi sức mạnh khủng bố trong con dao linh khí này, cho nên da thịt như bị xé rách tung tóe.
Vì thế, trông Dương Thanh lúc này hết sức đáng sợ.
Nhất là cánh tay cầm con dao của anh, bấy giờ tay anh đã nổi đầy gân xanh, mắt thường có thể thấy được những mạch máu trên tay anh căng lên phập phồng.
Nếu quan sát tỉ mỉ còn phát hiện được, máu tươi ở cánh tay nắm con dao đang liên tục bị con dao linh khí này hấp thu.
"Giết!"
Đáy mắt Dương Thanh chợt lóe sát khí, chân nhanh chóng di chuyển, nháy mắt lại lao về phía Đinh Xương.
Thấy con dao kia lại nhằm về hướng mình lần nữa, Đinh Xương tức thì biến sắc, lão ta đã cảm nhận được một sự uy hiếp cực mãnh liệt từ con dao này.
"Phụt!"
Lại một lần nữa, con dao xẹt qua lồng ngực Đinh Xương.
Đinh Xương hốt hoảng lùi lại phía sau thêm chục mét nữa, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Dương Thanh, một lát sau, lão ta mới lắp bắp như chưa tin vào mắt mình: "Đây là, linh khí?"
Chân Đinh Xương dẫm mạnh lên tay lão Cửu, thấy lão Cửu vẫn gắng gượng chống đỡ, lão ta giận dữ hét: "Chết đi!"
Dứt lời, một sức mạnh cuồng bạo hơn trước bất chợt tràn ra từ người lão ta.
"Uỳnh!"
Mặt đường kề sát bên lão Cửu lập tức bị luồng sức mạnh cuồng bạo này chấn nát.
Đinh Xương nhếch mép cười: "Thú vị đấy, đã bị thương nặng còn có thể chống cự được một cước dồn toàn lực của tôi, chỉ có điều, ông thực sự chống được sao?"
"Giết!"
Dương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Đinh Xương.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, anh tung một quyền cực mạnh vào giữa ngực Đinh Xương.
Có điều, Dương Thanh tuyệt vọng nhận ra, Đinh Xương vừa trúng một quyền này của anh nhưng thân thể vẫn ổn định như cũ, một chân đạp lên mặt đất, chân kia vẫn đạp xuống hai tay lão Cửu.
Đinh Xương khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày đừng sốt ruột, đợi tao giết lão già này rồi sẽ xử mày sau!"
Lão Cửu thấy Dương Thanh còn không chịu chạy trốn, ánh mắt nhìn anh đầy nôn nóng, ông lão quát lớn: "Đi đi! Ngay lập tức rời khỏi nơi này, đừng cố chấp hi sinh vô ích nữa!"
Dương Thanh vẫn nhìn Đinh Xương chòng chọc, đôi mắt đã hóa thành một màu đỏ máu, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ.
Anh không để ý đến lời của lão Cửu, bước chân di chuyển, lại một lần nữa lao về phía Đinh Xương.
Trong giây lát, anh vận toàn lực, hung hăng đánh một quyền vào ngay giữa lồng ngực Đinh Xương.
Song kết quả vẫn như cũ, thân thể Đinh Xương không hề dao động một li, lão ta chỉ hơi lắc lư như vừa bị đẩy nhẹ một cái.
Đáy mắt Đinh Xương lóe lến một tia sắc bén, lão ta khinh miệt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Với thực lực hiện nay của tao, một khi đã sử dụng Kim Chung Tráo thì mọi công kích của cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều không có tác dụng gì, mày cứ thoải mái thử, lát nữa sẽ đến lượt mày nếm đòn".
Dứt lời, lão ta dồn thêm lực dẫm lên tay lão Cửu, hét to: "Chết đi!"
Cánh tay lão Cửu bắt đầu chảy máu thành dòng.
Dường như ông lão sắp không kháng cự được nữa rồi.
"Rắc!"
Bỗng nhiên, một tiếng xương gãy vang lên, một cánh tay của lão Cửu đã bị đè gãy, xương trắng lòi cả ra ngoài da thịt.
Lúc này, ông lão chỉ còn một cánh tay nguyên vẹn nhưng vẫn gắng gượng chống trả Đinh Xương.
"Ông Cửu!"
Chứng kiến cảnh đó, Dương Thanh lo sợ hãi hùng, một cánh tay của lão Cửu đã gãy rồi, giờ ông lão chỉ còn một tay, hoàn toàn không thể nào kháng cự nổi một cước này của Đinh Xương.
Có lẽ chỉ vài giây nữa, lão Cửu sẽ không chống cự được thêm.
Anh lại hoàn toàn không cách nào gây thương tổn cho Đinh Xương, chẳng lẽ anh chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Cửu bị Đinh Xương dẫm nát đầu thôi sao?
"Tôi không tin Kim Chung Tráo của ông không có nhược điểm".
Sắc mặt Dương Thanh trở nên dữ tợn, huyết mạch cuồng hóa lại bị kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng điên cuồng vận hành, một khí thế cực kì mạnh mẽ đang tràn ra từ trên người anh.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Một giây sau đó, Dương Thanh lại lao về phía Đinh Xương, liên tục tấn công khắp người lão ta.
Mỗi lần công kích, anh lại đổi một vị trí.
Nhưng mỗi chiêu công kích của anh đều chẳng khác nào đánh vào một tường thép dày, cùng lắm cũng chỉ khiến lão ta dao động nhẹ một cái, hoàn toàn không gây ra được chút thương tổn nào, chỉ khiến ý niệm giết chóc trong mắt lão ta càng lúc càng dày đặc.
Đinh Xương cũng biết, chỉ cần lão Cửu chết, một mình Dương Thanh không thể chạy thoát được, vậy nên bất luận thế nào, lão ta cũng muốn giết chết lão Cửu trước đã, bằng không, những nỗ lực vừa rồi coi như công cốc.
Lão Cửu chỉ dựa vào lực một cánh tay điên cuồng kháng cự lại lực đạp của chân Đinh Xương, ông lão vẫn đang cố gắng đẩy chân đối thủ ra, nhưng ngay cả khi hai cánh tay còn nguyên vẹn, ông lão vẫn không thể làm được điều đó, huống chi hiện tại một cánh tay đã gãy, ông lão chỉ còn một tay, làm sao có thể đẩy được Đinh Xương ra?
Dương Thanh vẫn điên cuồng tấn công lên người Đinh Xương, mỗi đòn đều dốc toàn lực, nhưng vẫn không làm gì được lão ta.
Đúng lúc này, Hoài Lam đang trốn trong xe bỗng hét to: "Anh Thanh, dùng con dao của anh đi!"
Cô ta vừa thốt lên, đầu óc của Dương Thanh lập tức sáng bừng.
Vừa rồi anh cứ mải miết tấn công Đinh Xương bằng tay chân, lại quên mất trong tay anh còn có một linh khí.
Tuy anh thật sự không muốn nếm trải nỗi đau khủng khiếp khi linh khí phản phệ, nhưng hiện giờ, anh không có lựa chọn nào khác, nếu không tìm được biện pháp giải quyết Đinh Xương, lão Cửu sẽ bị kẻ này giết chết.
Lão Cửu chết rồi, anh cũng không sống được.
Đã thế thì còn ngại gì chút phản phệ từ linh khí?
Nghĩ tới đây, Dương Thanh không do dự rút con dao ra.
Ngay khi anh nắm con dao linh khí trong tay, một khí thế võ thuật cuồng bạo tột cùng chợt bùng nổ từ trên người anh.
"Ầm!"
Luồng khí thế cuồng bạo này tràn về bốn phía, cuốn đi tất cả.
"Oành oành oành!"
Mặt đất dưới chân Dương Thanh vỡ nát trong nháy mắt, bụi bay mù mịt.
Con dao găm màu đen kia chợt lóe lên một tia sáng lạnh ghê người.
"Hử?'
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ kinh người tản ra từ Dương Thanh, ánh mắt Đinh Xương lần đầu tiên toát lên căng thẳng, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh lại tăng mạnh như vậy.
Lúc này, lão ta bỗng cảm nhận được một mối nguy cực lớn từ phía Dương Thanh.
"Giết!"
Dương Thanh gầm lên một tiếng, chân di chuyển, thân mình biến mất khỏi vị trí cũ.
"Xẹt!"
Mũi nhọn của con dao găm vẽ vào không trung một đường cong đẹp đẽ, sau đó cắt qua ngực Đinh Xương.
Lần này, Đinh Xương không dám lấy cứng chọi cứng, lão ta lập tức lùi lại phía sau hơn chục mét, nhưng không kịp, con dao của Dương Thanh vẫn đã vạch lên lồng ngực lão một vết máu.
Vừa rồi, nếu lão ta chậm chân một chút, chỉ sợ đã mất mạng về tay Dương Thanh.
Đinh Xương lùi lại, lão Cửu thoát khỏi cú đạp của Đinh Xương, bèn từ từ bò dậy, thấy toàn thân Dương Thanh đã dính đầy máu tươi, ông lão lo lắng vô cùng.
Lúc này, trông Dương Thanh như thể vừa tắm máu, bởi vì thân thể anh không cách nào chứa đựng nổi sức mạnh khủng bố trong con dao linh khí này, cho nên da thịt như bị xé rách tung tóe.
Vì thế, trông Dương Thanh lúc này hết sức đáng sợ.
Nhất là cánh tay cầm con dao của anh, bấy giờ tay anh đã nổi đầy gân xanh, mắt thường có thể thấy được những mạch máu trên tay anh căng lên phập phồng.
Nếu quan sát tỉ mỉ còn phát hiện được, máu tươi ở cánh tay nắm con dao đang liên tục bị con dao linh khí này hấp thu.
"Giết!"
Đáy mắt Dương Thanh chợt lóe sát khí, chân nhanh chóng di chuyển, nháy mắt lại lao về phía Đinh Xương.
Thấy con dao kia lại nhằm về hướng mình lần nữa, Đinh Xương tức thì biến sắc, lão ta đã cảm nhận được một sự uy hiếp cực mãnh liệt từ con dao này.
"Phụt!"
Lại một lần nữa, con dao xẹt qua lồng ngực Đinh Xương.
Đinh Xương hốt hoảng lùi lại phía sau thêm chục mét nữa, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Dương Thanh, một lát sau, lão ta mới lắp bắp như chưa tin vào mắt mình: "Đây là, linh khí?"
Bình luận facebook