Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1762: Gia tộc Cổ Võ họ Khương
Trong khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử còn đang khiếp sợ trước thực lực của người bảo vệ sau lưng Dương Thanh, bên ngoài Mục phủ có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại.
"Thưa ông chủ, chừng nào thì chúng ta ra tay?"
Một gã đàn ông đầu đinh, tuổi chừng trung niên, cao to vạm vỡ quay sang hỏi ông già tóc hoa râm ngồi bên cạnh.
Sắc mặt ông già kia có vẻ rất nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Hiện giờ còn rất nhiều phe đang âm thầm theo dõi Mục phủ, tạm thời không tìm được cơ hội tốt nhất để ra tay, chúng ta cần chờ thêm một chút".
Gã đàn ông trung niên lại hỏi: "Phải đợi đến bao giờ?"
Ông già kia trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Chỉ cần có người ra tay trước, chúng ta sẽ lập tức tấn công ngay!"
Ông già vừa dứt lời, chợt có mấy hơi thở võ thuật cực mạnh bùng phát.
Ông già kia bèn dặn: "Đã tới lúc ra tay, thông báo cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
"Vâng!"
Gã đàn ông trung niên vạm vỡ vội lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, truyền đạt lại mệnh lệnh vừa rồi của ông già.
"Kẻ nào dám tới Mục phủ làm càn?"
Từ trongMục phủ, Mục Hoa đẩy xe lăn đưa Mục thành chủ ra ngoài.
Bên ngoài có bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đứng đối diện với Mục thành chủ.
Gã cao thủ cầm đầu thoạt trông còn rất trẻ tuổi, chỉ mới chừng bốn mươi, mặc bộ đồ sang trọng, toàn thân đều tản ra một khí thế của kẻ có địa vị cao.
Mới chừng bốn mươi tuổi mà cảnh giới võ thuật đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhất định đây phải là thiên tài võ thuật, huống chi, người này còn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, phải nói là yêu nghiệt trong số những yêu nghiệt.
Lúc này, ông ta đang ngạo nghễ nhìn Mục thành chủ, nói: "Tôi là Khương Nham, đến từ gia tộc Cổ Võ".
Nghe Khương Nham nói thế, sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên cực kì căng thẳng, ban đầu ông lão còn tưởng những nhóm cao thủ đang theo dõi Mục phủ chỉ là một vài cao thủ võ thuật tầm thường thôi, thật không ngờ, ngay cả cao thủ của gia tộc Cổ Võ cũng kéo tới rồi.
Ở Chiêu Châu đích thật có tồn tại một vài gia tộc có bề dày lịch sử võ thuật, những gia tộc này đều có lãnh địa thuộc về mình, chuyên lấy võ thuật làm nền tảng.
Trong các gia tộc Cổ Võ thường có rất nhiều thành viên cực kì xuất sắc, có thiên phú võ thuật cực cao.
Ngay cả những thế lực lớn như Mục phủ hay phủ Hoài Thành cũng chưa thể coi là gia tộc Cổ Võ, chỉ cùng lắm được gọi là gia tộc bán Cổ Võ.
Nguyên do gọi như vậy là bởi vì những gia tộc như phủ Hoài Thành và Mục phủ đều không có võ thuật truyền thừa nhiều đời thuộc về riêng mình, hơn nữa, họ vẫn còn tiếp xúc rất nhiều với thế tục.
Mà nay, một thế lực kinh khủng như gia tộc Cổ Võ thực sự lại cử người tới Mục phủ.
"Thì ra là người của nhà họ Khương, chẳng biết cậu Khương đây tới Mục phủ chúng tôi có chuyện gì?"
Sau một thoáng trầm mặc, Mục thành chủ liền nhìn về phía Khương Nham, hỏi.
Khương Nham nhíu mày, ông ta hoàn toàn không nhìn thấy chút kính nể nào từ sắc mặt Mục thành chủ lúc này.
Khương Nham nói thẳng: "Giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn đem cậu ta đi".
Nghe vậy, ngoài mặt Mục thành chủ vẫn bình thản như cũ nhưng trong lòng đã âm thầm khiếp sợ. Ban đầu ông lão còn tưởng rằng mục đích của những người này là con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng nay xem ra lại không phải vậy, bọn họ muốn đem Dương Thanh đi.
"Xin lỗi, cậu Thanh là khách quý của Mục phủ chúng tôi, tạm thời không tiện gặp người khác, nếu nhà họ Khương muốn cậu ấy tới đó, xin hãy chờ tới khi tiện hơn, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy".
Mục thành chủ bình tĩnh đáp.
Nghe Mục thành chủ nói thế, Khương Nham nhíu chặt mày hơn, lạnh lùng nói: "Ông nghe không hiểu lời tôi à? Tôi muốn ông giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn dẫn cậu ta đi".
Mục thành chủ cười lạnh một tiếng: "Kẻ nghe không hiểu lời người khác nói là cậu Khương đây mới đúng!"
"Hỗn xược!"
Một gã cao thủ bên cạnh Khương Nham tức giận quát lớn: "Ông có biết ông chủ tôi là ai không mà dám nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu đó hả!"
"Hừ!"
Mục thành chủ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết các người là ai, nhưng nơi này là Mục phủ của tôi, ở chỗ này, tôi là người quyết định! Tôi nói cậu Thanh không tiện gặp khách thì có nghĩa là không tiện gặp! Các vị, mời về cho!"
Ông lão thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, khiến bọn Khương Nham hết sức kinh ngạc.
Với thân phận là người của gia tộc Cổ Võ như bọn họ, tới nơi thế tục này, ai dám không nể mặt họ như vậy?
Nhưng lão già Mục thành chủ trước mắt kia thật sự không thèm nể mặt chút nào, đã nói rõ thân phận nhưng vẫn dám đuổi bọn họ đi.
Sắc mặt Khương Nham càng trở nên âm trầm hơn, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, hỏi: "Nói vậy tức là Mục thành chủ không có ý định giao Dương Thanh ra đây?"
Mục thành chủ không chịu thua kém, cũng nhìn thẳng vào Khương Nham, lạnh lùng đáp: "Đúng thế!"
"Nếu đã thế, tôi không còn cách nào khác, đành tự mình ra tay thôi!"
Khương Nham lạnh giọng nói. Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một khí thế võ thuật cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông ta.
Ba tên cao thủ sau lưng ông ta cũng lập tức thả khí thế võ thuật của mình ra, quả nhiên, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Giờ khắc này, ngay cả Mục thành chủ cũng cảm thấy áp lực lớn vô cùng, lòng âm thầm khiếp sợ, không hổ là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, tuy cảnh giới võ thuật của ba người này đều là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng thực chất cũng đã cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không bao xa nữa rồi.
Nhất là gã Khương Nham, thực lực người này là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng lại có thể có khí thế ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Sắc mặt Mục thành chủ vẫn không hề thay đổi, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Cậu Khương, tốt nhất cậu nên cân nhắc cho kĩ, dám ra tay ngay tại Mục phủ chúng tôi, nếu chẳng may thất bại thì sẽ có hậu quả gì".
"Hừ!"
Khương Nham hừ lạnh: "Vậy hôm nay để tôi thử xem xem cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của thế tục mạnh đến đâu".
Dứt lời, ông ta lập tức di chuyển, lao thẳng về phía Mục thành chủ.
Đồng thời, ông ta còn căn dặn cấp dưới: "Những người khác đi tìm Dương Thanh!"
"Vâng!"
Ba gã cao thủ lập tức tuân lệnh rời đi, dường như không hề lo lắng đến chuyện Khương Nham sẽ thua Mục thành chủ.
Vài tên cao thủ của Mục phủ nhanh chóng đứng ra chặn đường bọn họ.
"Cút!"
Ba người kia bước lên trước, khí thế võ thuật cuồng bạo bùng nổ, đẩy lùi đám cao thủ của Mục phủ lại phía sau mấy bước.
"Keng!"
Đúng lúc này, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, mọi người chợt thấy một thanh trường kiếm từ đâu phi tới, cắm nửa thân xuống đất, âm hưởng từ thân kiếm vang vọng toàn bộ Mục phủ.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai dám bước thêm một bước, giết không tha!"
Giây tiếp theo, một vị cao thủ áo đen bước ra.
Đó là kiếm khách Ảnh Tử.
Một thanh trường kiếm đã chặn đứng bước chân ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của nhà họ Khương.
Ba gã cao thủ nhà họ Khương vừa thấy kiếm khách Ảnh Tử xuất hiện thì đều lộ vẻ căng thẳng, bọn họ có thể cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn toát ra từ người kiếm khách Ảnh Tử.
Bọn họ đến từ gia tộc Cổ Võ, vốn khinh thường những gia tộc võ thuật trong thế tục này, cho nên trước khi tới đây hoàn toàn không hề tìm hiểu tin tức về Mục phủ, chỉ biết người đứng đầu Mục phủ là một người què, cảnh giới đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng lại không biết, ở Mục phủ còn có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ khác, thực lực có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Lúc này, Mục thành chủ và Khương Nham đã giao đấu với nhau, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
"Thưa ông chủ, chừng nào thì chúng ta ra tay?"
Một gã đàn ông đầu đinh, tuổi chừng trung niên, cao to vạm vỡ quay sang hỏi ông già tóc hoa râm ngồi bên cạnh.
Sắc mặt ông già kia có vẻ rất nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Hiện giờ còn rất nhiều phe đang âm thầm theo dõi Mục phủ, tạm thời không tìm được cơ hội tốt nhất để ra tay, chúng ta cần chờ thêm một chút".
Gã đàn ông trung niên lại hỏi: "Phải đợi đến bao giờ?"
Ông già kia trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Chỉ cần có người ra tay trước, chúng ta sẽ lập tức tấn công ngay!"
Ông già vừa dứt lời, chợt có mấy hơi thở võ thuật cực mạnh bùng phát.
Ông già kia bèn dặn: "Đã tới lúc ra tay, thông báo cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
"Vâng!"
Gã đàn ông trung niên vạm vỡ vội lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, truyền đạt lại mệnh lệnh vừa rồi của ông già.
"Kẻ nào dám tới Mục phủ làm càn?"
Từ trongMục phủ, Mục Hoa đẩy xe lăn đưa Mục thành chủ ra ngoài.
Bên ngoài có bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đứng đối diện với Mục thành chủ.
Gã cao thủ cầm đầu thoạt trông còn rất trẻ tuổi, chỉ mới chừng bốn mươi, mặc bộ đồ sang trọng, toàn thân đều tản ra một khí thế của kẻ có địa vị cao.
Mới chừng bốn mươi tuổi mà cảnh giới võ thuật đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhất định đây phải là thiên tài võ thuật, huống chi, người này còn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, phải nói là yêu nghiệt trong số những yêu nghiệt.
Lúc này, ông ta đang ngạo nghễ nhìn Mục thành chủ, nói: "Tôi là Khương Nham, đến từ gia tộc Cổ Võ".
Nghe Khương Nham nói thế, sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên cực kì căng thẳng, ban đầu ông lão còn tưởng những nhóm cao thủ đang theo dõi Mục phủ chỉ là một vài cao thủ võ thuật tầm thường thôi, thật không ngờ, ngay cả cao thủ của gia tộc Cổ Võ cũng kéo tới rồi.
Ở Chiêu Châu đích thật có tồn tại một vài gia tộc có bề dày lịch sử võ thuật, những gia tộc này đều có lãnh địa thuộc về mình, chuyên lấy võ thuật làm nền tảng.
Trong các gia tộc Cổ Võ thường có rất nhiều thành viên cực kì xuất sắc, có thiên phú võ thuật cực cao.
Ngay cả những thế lực lớn như Mục phủ hay phủ Hoài Thành cũng chưa thể coi là gia tộc Cổ Võ, chỉ cùng lắm được gọi là gia tộc bán Cổ Võ.
Nguyên do gọi như vậy là bởi vì những gia tộc như phủ Hoài Thành và Mục phủ đều không có võ thuật truyền thừa nhiều đời thuộc về riêng mình, hơn nữa, họ vẫn còn tiếp xúc rất nhiều với thế tục.
Mà nay, một thế lực kinh khủng như gia tộc Cổ Võ thực sự lại cử người tới Mục phủ.
"Thì ra là người của nhà họ Khương, chẳng biết cậu Khương đây tới Mục phủ chúng tôi có chuyện gì?"
Sau một thoáng trầm mặc, Mục thành chủ liền nhìn về phía Khương Nham, hỏi.
Khương Nham nhíu mày, ông ta hoàn toàn không nhìn thấy chút kính nể nào từ sắc mặt Mục thành chủ lúc này.
Khương Nham nói thẳng: "Giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn đem cậu ta đi".
Nghe vậy, ngoài mặt Mục thành chủ vẫn bình thản như cũ nhưng trong lòng đã âm thầm khiếp sợ. Ban đầu ông lão còn tưởng rằng mục đích của những người này là con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng nay xem ra lại không phải vậy, bọn họ muốn đem Dương Thanh đi.
"Xin lỗi, cậu Thanh là khách quý của Mục phủ chúng tôi, tạm thời không tiện gặp người khác, nếu nhà họ Khương muốn cậu ấy tới đó, xin hãy chờ tới khi tiện hơn, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy".
Mục thành chủ bình tĩnh đáp.
Nghe Mục thành chủ nói thế, Khương Nham nhíu chặt mày hơn, lạnh lùng nói: "Ông nghe không hiểu lời tôi à? Tôi muốn ông giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn dẫn cậu ta đi".
Mục thành chủ cười lạnh một tiếng: "Kẻ nghe không hiểu lời người khác nói là cậu Khương đây mới đúng!"
"Hỗn xược!"
Một gã cao thủ bên cạnh Khương Nham tức giận quát lớn: "Ông có biết ông chủ tôi là ai không mà dám nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu đó hả!"
"Hừ!"
Mục thành chủ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết các người là ai, nhưng nơi này là Mục phủ của tôi, ở chỗ này, tôi là người quyết định! Tôi nói cậu Thanh không tiện gặp khách thì có nghĩa là không tiện gặp! Các vị, mời về cho!"
Ông lão thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, khiến bọn Khương Nham hết sức kinh ngạc.
Với thân phận là người của gia tộc Cổ Võ như bọn họ, tới nơi thế tục này, ai dám không nể mặt họ như vậy?
Nhưng lão già Mục thành chủ trước mắt kia thật sự không thèm nể mặt chút nào, đã nói rõ thân phận nhưng vẫn dám đuổi bọn họ đi.
Sắc mặt Khương Nham càng trở nên âm trầm hơn, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, hỏi: "Nói vậy tức là Mục thành chủ không có ý định giao Dương Thanh ra đây?"
Mục thành chủ không chịu thua kém, cũng nhìn thẳng vào Khương Nham, lạnh lùng đáp: "Đúng thế!"
"Nếu đã thế, tôi không còn cách nào khác, đành tự mình ra tay thôi!"
Khương Nham lạnh giọng nói. Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một khí thế võ thuật cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông ta.
Ba tên cao thủ sau lưng ông ta cũng lập tức thả khí thế võ thuật của mình ra, quả nhiên, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Giờ khắc này, ngay cả Mục thành chủ cũng cảm thấy áp lực lớn vô cùng, lòng âm thầm khiếp sợ, không hổ là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, tuy cảnh giới võ thuật của ba người này đều là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng thực chất cũng đã cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không bao xa nữa rồi.
Nhất là gã Khương Nham, thực lực người này là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng lại có thể có khí thế ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Sắc mặt Mục thành chủ vẫn không hề thay đổi, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Cậu Khương, tốt nhất cậu nên cân nhắc cho kĩ, dám ra tay ngay tại Mục phủ chúng tôi, nếu chẳng may thất bại thì sẽ có hậu quả gì".
"Hừ!"
Khương Nham hừ lạnh: "Vậy hôm nay để tôi thử xem xem cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của thế tục mạnh đến đâu".
Dứt lời, ông ta lập tức di chuyển, lao thẳng về phía Mục thành chủ.
Đồng thời, ông ta còn căn dặn cấp dưới: "Những người khác đi tìm Dương Thanh!"
"Vâng!"
Ba gã cao thủ lập tức tuân lệnh rời đi, dường như không hề lo lắng đến chuyện Khương Nham sẽ thua Mục thành chủ.
Vài tên cao thủ của Mục phủ nhanh chóng đứng ra chặn đường bọn họ.
"Cút!"
Ba người kia bước lên trước, khí thế võ thuật cuồng bạo bùng nổ, đẩy lùi đám cao thủ của Mục phủ lại phía sau mấy bước.
"Keng!"
Đúng lúc này, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, mọi người chợt thấy một thanh trường kiếm từ đâu phi tới, cắm nửa thân xuống đất, âm hưởng từ thân kiếm vang vọng toàn bộ Mục phủ.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai dám bước thêm một bước, giết không tha!"
Giây tiếp theo, một vị cao thủ áo đen bước ra.
Đó là kiếm khách Ảnh Tử.
Một thanh trường kiếm đã chặn đứng bước chân ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của nhà họ Khương.
Ba gã cao thủ nhà họ Khương vừa thấy kiếm khách Ảnh Tử xuất hiện thì đều lộ vẻ căng thẳng, bọn họ có thể cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn toát ra từ người kiếm khách Ảnh Tử.
Bọn họ đến từ gia tộc Cổ Võ, vốn khinh thường những gia tộc võ thuật trong thế tục này, cho nên trước khi tới đây hoàn toàn không hề tìm hiểu tin tức về Mục phủ, chỉ biết người đứng đầu Mục phủ là một người què, cảnh giới đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng lại không biết, ở Mục phủ còn có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ khác, thực lực có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Lúc này, Mục thành chủ và Khương Nham đã giao đấu với nhau, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Bình luận facebook