Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1763: Bớt bớt đi chút
Bốn phía quanh Mục phủ từ lâu đã có rất nhiều cao thủ ẩn nấp, lúc này cao thủ nhà họ Khương ra tay, rất nhiều người của gia tộc khác cũng rục rịch chuẩn bị.
Thế nhưng, không một ai dám ra tay vào lúc này.
Trước kia, khi phủ Hoài Thành và Mục phủ khai chiến, bọn họ không được tận mắt thấy độ kịch liệt của cuộc chiến ấy mà chỉ nghe đồn, còn về phần thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử mạnh thế nào, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.
Chính bởi thế, bọn họ ẩn núp quanh Mục phủ đã lâu nhưng vẫn chưa ai dám ra tay, tất cả đều muốn đợi người khác ra tay trước, còn mình thì quan sát thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rồi mới quyết định có tham gia hay không.
Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử dùng một thanh kiếm đã ngăn chặn ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, khiến cho đám cao thủ đang trốn quanh đó quan sát đều phải khiếp sợ.
"Chỉ bằng một thanh kiếm mà đòi ngăn đường chúng tôi?"
Một tên cao thủ nhà họ Khương bỗng cười khẩy, vung tay hô: "Giết!"
Ông ta vừa dứt lời liền lập tức xông lên đầu tiên, lao về phía kiếm khách Ảnh Tử.
Hai gã cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng nhấc chân định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử.
Kiếm khách Ảnh Tử đã rút thanh kiếm lên, ngay khoảnh khắc tay ông ta nắm lấy thanh kiếm, một hơi thở võ thuật vô cùng cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta như bỗng biến thành người khác, hơi thở ban đầu chỉ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại vọt thẳng lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
"Giết!"
Kiếm khách Ảnh Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Trường kiếm chém xuống, mặt đất lập tức nứt ra một khe lớn.
Giây tiếp theo, kiếm khách Ảnh Tử liền di chuyển.
Gần như trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt ba gã cao thủ nhà họ Khương, vung thanh trường kiếm trong tay, chém về phía một gã cao thủ trong đó.
"Phập!"
Ánh kiếm lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất.
"A... Tay tôi, tay tôi..."
Gã cao thủ vừa hô tấn công kia đã bị chém đứt cả cánh tay, ông ta lập tức gào lên đau đớn, mặt mũi vặn vẹo cả đi.
Hai tên cao thủ còn lại thấy thế thì đều lộ vẻ hoảng sợ, chân vốn đã định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử bỗng khựng lại giữa chừng.
Gã cao thủ vừa bị kiếm khách Ảnh Tử chém đứt lìa tay chính là người có thực lực mạnh nhất trong số họ.
Ngay cả người mạnh nhất cũng đã bị đối phương chém đứt một cánh tay chỉ với một chiêu kiếm, bọn họ còn lao tới thì khác gì chịu chết?
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, một bóng người trung niên bay vụt ra xa hơn chục mét, thân mình nặng nề nện vào núi giả bên cửa trang viên Mục phủ.
Gã đàn ông trung niên bị đánh bay kia chính là Khương Nham.
Mục thành chủ vẫn ngồi yên ổn trên xe lăn, sắc mặt bình thản, như thể người vừa trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế không phải ông lão vậy.
Khương Nham lồm cồm bò dậy, sắc mặt trắng bệch ra, khóe miệng tràn máu tươi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão già khốn kiếp! Ông dám đánh tôi bị thương à!"
Mục thành chủ lạnh nhạt bảo: "Không chịu nhận thua à?"
Khương Nham hít sâu mấy hơn, nỗ lực lấy lại tỉnh táo, điều này quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Đường đường là người của nhà họ Khương, một gia tộc Cổ Võ có tiếng, ông ta đã khi nào phải chịu nỗi nhục thế này?
Lần này ông ta dẫn theo ba cao thủ tới Mục phủ đòi người, kết quả, mình thì bị đối phương dễ dàng đánh bại, cấp dưới thì bị người ta chém đứt một cánh tay.
Khương Nham căm tức nhìn Mục thành chủ, nói: "Được, được lắm! Mục thành chủ, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này! Hi vọng ông sẽ không hối hận vì những hành vi của mình ngày hôm nay".
Dứt lời, ông ta vung tay: "Chúng ta đi thôi!"
Ba gã cao thủ của nhà họ Khương vội vã đi theo Khương Nham rời khỏi đó.
Mục thành chủ lạnh lùng quét mắt nhìn về bốn phía quanh Mục phủ, giọng đầy băng giá: "Đừng tưởng trốn trong chỗ khuất thì tôi không nhận ra các người, khuyên các người một câu, cút ngay đi cho tôi, nếu còn có kẻ nào dám khiêu khích Mục phủ này, tôi bảo đảm sẽ không để kẻ đó sống sót rời khỏi Mục phủ".
Nói xong, Mục thành chủ ra hiệu cho Mục Hoa đẩy xe đưa mình vào trong phủ.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng đi theo.
Mãi đến khi về phòng, Mục thành chủ mới ho lên khù khụ.
"Thành chủ!"
Mục Hoa lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng bước tới.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng căng thẳng nhìn về phía Mục thành chủ, Mục thành chủ khẽ lắc đầu, sắc mặt đã hơi nhợt nhạt, ông lão trầm giọng bảo: "Thật không ngờ, thực lực của người trẻ tuổi nhà họ Khương này lại kinh khủng đến thế, nếu không phải tôi liều lĩnh dùng tuyệt chiêu, chỉ sợ không dễ dàng đánh bại cậu ta nhanh như thế".
"Quan trọng nhất là, đối phương mới chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà đã có thể ép tôi tới bước này".
Kiếm khách Ảnh Tử cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Thành chủ, tôi chợt nghĩ, chúng ta liều mạng bảo vệ Dương Thanh rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?"
Mục thành chủ cười ha hả: "Chúng ta đã đưa ra lựa chọn rồi mà, đúng không? Thế gian này đâu có chuyện không gánh lấy nguy hiểm mà có thể lấy được kết quả tốt?"
"Giờ nói gì cũng đều đã muộn, việc chúng ta phải làm là nỗ lực tăng mạnh thực lực bản thân, nếu Khương Nham lại dẫn cao thủ mạnh hơn xuất hiện, chúng ta có thể chống đỡ nổi hay không còn chưa biết được đâu".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Chẳng lẽ bọn họ còn dám phái cao thủ Thiên Cảnh tới chắc? Có Thủ Hộ Minh, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không thể làm việc vượt quy củ".
Mục thành chủ lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Trước đây không ai dám phá quy củ là vì kiêng kị Thủ Hộ Minh, đồng thời cũng vì lợi ích chưa đủ lớn, nhưng tình thế hiện nay đã khác, giá trị của Dương Thanh rất lớn, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng muốn mang cậu ấy đi để tìm hiểu bí mật của cậu ấy".
"Nếu chúng ta đã đưa ra lựa chọn thì nhất định phải bảo vệ cho được Dương Thanh, tuyệt đối không thể để cậu ấy gặp chuyện không may".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi sẽ canh chừng chặt chẽ bên Dương Thanh".
Mục thành chủ trầm giọng nói: "Có trận chiến hôm nay mới có thể khiến đám cao thủ đang rục rịch trong bóng tối kia kinh sợ, tôi định sẽ bế quan một thời gian, trong thời gian này, ông giúp tôi trông coi Mục phủ".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, hỏi ngay: "Ngài định đột phá lên Thiên Cảnh?"
Mục thành chủ cười khổ, lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc, nhưng trong thời gian này liên tục phải chiến đấu với cường độ cao, cũng có hiểu ra được đôi chút, tôi định bế quan tu luyện một thời gian, xem xem cảnh giới võ thuật có thể tiến thêm được chút nữa không".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Ngài yên tâm, có tôi ở đây, không kẻ nào có thể làm náo loạn Mục phủ".
"Tốt lắm!"
Mục thành chủ bèn rời khỏi đó.
Lúc này, tại biệt viện nơi bọn Dương Thanh đang ở tạm trong Mục phủ.
Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển, vẻ mặt như oán trách: "Tiểu Uyển, rốt cuộc anh Thanh lúc nào mới tỉnh lại được đây? Sao chị cứ có cảm giác anh ấy đang giả bộ ngủ nhỉ?"
Phùng Tiểu Uyển hoang mang: "Sao có thể thế được? Sao anh Thanh lại muốn giả bộ ngủ?"
Mặt Hoài Lam đã đỏ ửng lên như thể sắp nhỏ máu, cô ta giận hờn nói: "Từ hôm nay, em chịu trách nhiệm lau người cho anh Thanh đi".
"Được ạ!"
Phùng Tiểu Uyển nhận lời.
Hoài Lam lập tức cười ha ha, như thể gian kế vừa thành công: "Cứ như vậy nhé, không được đổi ý đâu nhé!"
Phùng Tiểu Uyển dở khóc dở cười, nói: "Chỉ là việc lau người cho anh ấy thôi mà? Có phải em chưa từng làm việc đó đâu, có gì mà phải ngại?"
Nói xong, cô ta bắt đầu lau người cho Dương Thanh.
Hoài Lam vội vã rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, trong phòng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, Hoài Lam đắc ý cười ha hả: "Nhóc con à, giờ thì biết vì sao chị không muốn lau người cho anh ấy rồi chứ?"
Đợi sau khi Phùng Tiểu Uyển lau người cho Dương Thanh xong và đi ra khỏi phòng, gương mặt cô ta đã đỏ bừng cả lên, thậm chí sắc đỏ còn lan xuống cổ.
Lúc này, Dương Thanh đã khôi phục ý thức nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được, lòng tràn đầy khó xử: "Người anh em à, dạo này mày làm sao thế hả? Mùa xuân đã tới đâu? Mày không thể bớt bớt đi chút được à?"
Thế nhưng, không một ai dám ra tay vào lúc này.
Trước kia, khi phủ Hoài Thành và Mục phủ khai chiến, bọn họ không được tận mắt thấy độ kịch liệt của cuộc chiến ấy mà chỉ nghe đồn, còn về phần thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử mạnh thế nào, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.
Chính bởi thế, bọn họ ẩn núp quanh Mục phủ đã lâu nhưng vẫn chưa ai dám ra tay, tất cả đều muốn đợi người khác ra tay trước, còn mình thì quan sát thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rồi mới quyết định có tham gia hay không.
Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử dùng một thanh kiếm đã ngăn chặn ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, khiến cho đám cao thủ đang trốn quanh đó quan sát đều phải khiếp sợ.
"Chỉ bằng một thanh kiếm mà đòi ngăn đường chúng tôi?"
Một tên cao thủ nhà họ Khương bỗng cười khẩy, vung tay hô: "Giết!"
Ông ta vừa dứt lời liền lập tức xông lên đầu tiên, lao về phía kiếm khách Ảnh Tử.
Hai gã cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng nhấc chân định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử.
Kiếm khách Ảnh Tử đã rút thanh kiếm lên, ngay khoảnh khắc tay ông ta nắm lấy thanh kiếm, một hơi thở võ thuật vô cùng cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta như bỗng biến thành người khác, hơi thở ban đầu chỉ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại vọt thẳng lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
"Giết!"
Kiếm khách Ảnh Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Trường kiếm chém xuống, mặt đất lập tức nứt ra một khe lớn.
Giây tiếp theo, kiếm khách Ảnh Tử liền di chuyển.
Gần như trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt ba gã cao thủ nhà họ Khương, vung thanh trường kiếm trong tay, chém về phía một gã cao thủ trong đó.
"Phập!"
Ánh kiếm lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất.
"A... Tay tôi, tay tôi..."
Gã cao thủ vừa hô tấn công kia đã bị chém đứt cả cánh tay, ông ta lập tức gào lên đau đớn, mặt mũi vặn vẹo cả đi.
Hai tên cao thủ còn lại thấy thế thì đều lộ vẻ hoảng sợ, chân vốn đã định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử bỗng khựng lại giữa chừng.
Gã cao thủ vừa bị kiếm khách Ảnh Tử chém đứt lìa tay chính là người có thực lực mạnh nhất trong số họ.
Ngay cả người mạnh nhất cũng đã bị đối phương chém đứt một cánh tay chỉ với một chiêu kiếm, bọn họ còn lao tới thì khác gì chịu chết?
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, một bóng người trung niên bay vụt ra xa hơn chục mét, thân mình nặng nề nện vào núi giả bên cửa trang viên Mục phủ.
Gã đàn ông trung niên bị đánh bay kia chính là Khương Nham.
Mục thành chủ vẫn ngồi yên ổn trên xe lăn, sắc mặt bình thản, như thể người vừa trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế không phải ông lão vậy.
Khương Nham lồm cồm bò dậy, sắc mặt trắng bệch ra, khóe miệng tràn máu tươi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão già khốn kiếp! Ông dám đánh tôi bị thương à!"
Mục thành chủ lạnh nhạt bảo: "Không chịu nhận thua à?"
Khương Nham hít sâu mấy hơn, nỗ lực lấy lại tỉnh táo, điều này quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Đường đường là người của nhà họ Khương, một gia tộc Cổ Võ có tiếng, ông ta đã khi nào phải chịu nỗi nhục thế này?
Lần này ông ta dẫn theo ba cao thủ tới Mục phủ đòi người, kết quả, mình thì bị đối phương dễ dàng đánh bại, cấp dưới thì bị người ta chém đứt một cánh tay.
Khương Nham căm tức nhìn Mục thành chủ, nói: "Được, được lắm! Mục thành chủ, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này! Hi vọng ông sẽ không hối hận vì những hành vi của mình ngày hôm nay".
Dứt lời, ông ta vung tay: "Chúng ta đi thôi!"
Ba gã cao thủ của nhà họ Khương vội vã đi theo Khương Nham rời khỏi đó.
Mục thành chủ lạnh lùng quét mắt nhìn về bốn phía quanh Mục phủ, giọng đầy băng giá: "Đừng tưởng trốn trong chỗ khuất thì tôi không nhận ra các người, khuyên các người một câu, cút ngay đi cho tôi, nếu còn có kẻ nào dám khiêu khích Mục phủ này, tôi bảo đảm sẽ không để kẻ đó sống sót rời khỏi Mục phủ".
Nói xong, Mục thành chủ ra hiệu cho Mục Hoa đẩy xe đưa mình vào trong phủ.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng đi theo.
Mãi đến khi về phòng, Mục thành chủ mới ho lên khù khụ.
"Thành chủ!"
Mục Hoa lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng bước tới.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng căng thẳng nhìn về phía Mục thành chủ, Mục thành chủ khẽ lắc đầu, sắc mặt đã hơi nhợt nhạt, ông lão trầm giọng bảo: "Thật không ngờ, thực lực của người trẻ tuổi nhà họ Khương này lại kinh khủng đến thế, nếu không phải tôi liều lĩnh dùng tuyệt chiêu, chỉ sợ không dễ dàng đánh bại cậu ta nhanh như thế".
"Quan trọng nhất là, đối phương mới chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà đã có thể ép tôi tới bước này".
Kiếm khách Ảnh Tử cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Thành chủ, tôi chợt nghĩ, chúng ta liều mạng bảo vệ Dương Thanh rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?"
Mục thành chủ cười ha hả: "Chúng ta đã đưa ra lựa chọn rồi mà, đúng không? Thế gian này đâu có chuyện không gánh lấy nguy hiểm mà có thể lấy được kết quả tốt?"
"Giờ nói gì cũng đều đã muộn, việc chúng ta phải làm là nỗ lực tăng mạnh thực lực bản thân, nếu Khương Nham lại dẫn cao thủ mạnh hơn xuất hiện, chúng ta có thể chống đỡ nổi hay không còn chưa biết được đâu".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Chẳng lẽ bọn họ còn dám phái cao thủ Thiên Cảnh tới chắc? Có Thủ Hộ Minh, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không thể làm việc vượt quy củ".
Mục thành chủ lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Trước đây không ai dám phá quy củ là vì kiêng kị Thủ Hộ Minh, đồng thời cũng vì lợi ích chưa đủ lớn, nhưng tình thế hiện nay đã khác, giá trị của Dương Thanh rất lớn, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng muốn mang cậu ấy đi để tìm hiểu bí mật của cậu ấy".
"Nếu chúng ta đã đưa ra lựa chọn thì nhất định phải bảo vệ cho được Dương Thanh, tuyệt đối không thể để cậu ấy gặp chuyện không may".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi sẽ canh chừng chặt chẽ bên Dương Thanh".
Mục thành chủ trầm giọng nói: "Có trận chiến hôm nay mới có thể khiến đám cao thủ đang rục rịch trong bóng tối kia kinh sợ, tôi định sẽ bế quan một thời gian, trong thời gian này, ông giúp tôi trông coi Mục phủ".
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, hỏi ngay: "Ngài định đột phá lên Thiên Cảnh?"
Mục thành chủ cười khổ, lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc, nhưng trong thời gian này liên tục phải chiến đấu với cường độ cao, cũng có hiểu ra được đôi chút, tôi định bế quan tu luyện một thời gian, xem xem cảnh giới võ thuật có thể tiến thêm được chút nữa không".
Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Ngài yên tâm, có tôi ở đây, không kẻ nào có thể làm náo loạn Mục phủ".
"Tốt lắm!"
Mục thành chủ bèn rời khỏi đó.
Lúc này, tại biệt viện nơi bọn Dương Thanh đang ở tạm trong Mục phủ.
Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển, vẻ mặt như oán trách: "Tiểu Uyển, rốt cuộc anh Thanh lúc nào mới tỉnh lại được đây? Sao chị cứ có cảm giác anh ấy đang giả bộ ngủ nhỉ?"
Phùng Tiểu Uyển hoang mang: "Sao có thể thế được? Sao anh Thanh lại muốn giả bộ ngủ?"
Mặt Hoài Lam đã đỏ ửng lên như thể sắp nhỏ máu, cô ta giận hờn nói: "Từ hôm nay, em chịu trách nhiệm lau người cho anh Thanh đi".
"Được ạ!"
Phùng Tiểu Uyển nhận lời.
Hoài Lam lập tức cười ha ha, như thể gian kế vừa thành công: "Cứ như vậy nhé, không được đổi ý đâu nhé!"
Phùng Tiểu Uyển dở khóc dở cười, nói: "Chỉ là việc lau người cho anh ấy thôi mà? Có phải em chưa từng làm việc đó đâu, có gì mà phải ngại?"
Nói xong, cô ta bắt đầu lau người cho Dương Thanh.
Hoài Lam vội vã rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, trong phòng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, Hoài Lam đắc ý cười ha hả: "Nhóc con à, giờ thì biết vì sao chị không muốn lau người cho anh ấy rồi chứ?"
Đợi sau khi Phùng Tiểu Uyển lau người cho Dương Thanh xong và đi ra khỏi phòng, gương mặt cô ta đã đỏ bừng cả lên, thậm chí sắc đỏ còn lan xuống cổ.
Lúc này, Dương Thanh đã khôi phục ý thức nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được, lòng tràn đầy khó xử: "Người anh em à, dạo này mày làm sao thế hả? Mùa xuân đã tới đâu? Mày không thể bớt bớt đi chút được à?"
Bình luận facebook