Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1787: Đường sống của Mục phủ
Thấy đối phương sắp xông đến, cao thủ của những thế lực khác đều giữ vẻ mặt trêu ngươi, như đang xem kịch.
Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang trên đường về Mục phủ nhưng lại bị cao thủ chặn đường, có thể nói Mục phủ không đủ sức uy hiếp nữa.
Chỉ cần Dương Thanh chết, lúc sau chính là cuộc tranh đấu giữa họ.
Dương Thanh nắm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, mắt lập tức đỏ ngầu, vận chuyển Chiến Thần Quyết, cùng lúc đó, khí thế vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
“Chết đi!”
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia dùng luôn chiêu mạnh nhất để tấn công Dương Thanh.
“Phập!”
Đúng lúc đòn tấn công của đối phương giáng xuống, hai mũi tên nước lập tức đâm vào mắt ông ta.
Gần như trong nháy mắt, Dương Thanh đang đứng im bỗng di chuyển.
“Vù!”
Dao găm linh khí tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, mũi dao xẹt qua cổ họng đối phương.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đến mức sau khi Dương Thanh chọc mù mắt đối phương bằng mũi tên nước do sức mạnh nguyên tố Thủy ngưng tụ ra, đối phương còn chưa kịp kêu đau thì đã bị dao găm linh khí trong tay anh giết rồi.
“Rầm!”
Đối phương trở thành cái xác, chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!
Ngay cả trong mắt thanh niên đang đứng sau hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ai ở đây cũng có cảnh giới cao hơn anh, không ngờ lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại bị anh giết chết.
“Sao… sao có thể chứ?”
Có người lẩm bẩm với vẻ không dám tin.
“Ngô Trì là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bình thường đã là đối thủ của ông ta, thế mà ông ta lại chết dưới tay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, mình đang nằm mơ à?”
Cao thủ của các thế lực đều có vẻ kinh hãi.
Sau khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, Dương Thanh bỗng nhìn về phía thanh niên đang được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, thanh niên kia cũng nhìn về phía Dương Thanh, nhưng lần này, trong mắt hắn không còn vẻ khinh thường nữa.
“Tống Nghị của Tống Thành!”
Thanh niên đó bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chủ động nói.
Lại là một thế lực phủ thành chủ, tất cả thế lực có chữ “thành” trong tên đều sở hữu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không có ngoại lệ.
Những thế lực này tự chiếm đất làm vua, có thực lực gần với gia tộc Cổ Võ.
Tống Nghị trước mặt mới khoảng ba mươi tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù ở trong gia tộc Cổ Võ thì cũng là yêu nghiệt với thiên phú hơn người, chứ đừng nói gì đến ở thế lực phủ thành chủ, chắc chắn hắn sẽ có thân phận cực kỳ cao quý.
Tống Nghị còn được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ, điều đó đủ để cho thấy địa vị của hắn lớn tới mức nào.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Dương Thanh của Yến Đô!”
Nghe thấy thế, Tống Nghị nhíu mày, đương nhiên hắn biết Yến Đô là nơi nào, nhưng hắn không ngờ ở Yến Đô cũng có cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong trẻ như thế, hơn nữa còn giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Tuy Yến Đô là thành phố trung tâm của Chiêu Châu, nhưng trong mắt thế lực phủ thành chủ, cao thủ Yến Đô đúng là một đám rác rưởi chỉ có chút sức chiến đấu.
Đừng nói là thế lực ở Yến Đô, cho dù là Hoàng tộc hay Hoàng tộc cổ xưa, thế lực phủ thành chủ cũng không coi ra gì.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, không biết anh có hứng thú không?”
Tống Nghị hơi nhếch môi, đáp ngay: “Được!”
Hắn nói rồi chủ động đi tới chỗ Dương Thanh.
“Thiếu thành chủ!”
Thấy Tống Nghị định đến gần Dương Thanh, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vội ngăn cản.
Tống Nghị khoát tay, ngăn họ đi theo, nói: “Cứ yên tâm, cậu ta không làm gì tôi đâu!”
Giọng điệu của hắn rất tự tin, cho dù đã thấy sự mạnh mẽ của Dương Thanh, hắn cũng không lo Dương Thanh sẽ ra tay với mình.
Dương Thanh nhìn Tống Nghị với vẻ tán thưởng.
Khó trách Tống Nghị còn trẻ như thế mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, chỉ với tâm tính này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao.
Trên đường học võ, trừ chăm chỉ ra, tâm tính cũng hết sức quan trọng, nếu tâm tính không vững thì võ công không thể mạnh được.
Người của các thế lực khác thấy thế, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Tống Nghị có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo, vốn là thế lực mạnh nhất trong số họ. Bây giờ Tống Nghị lại đi nói chuyện với Dương Thanh, có lẽ là bàn việc hợp tác, một khi thành công, họ không còn cơ hội làm gì Mục phủ nữa rồi.
Trong lúc cao thủ các thế lực đang thấp thỏm, Dương Thanh đã dẫn Tống Nghị ra chỗ khác.
Tống Nghị mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Không biết cậu định nói gì với tôi?”
Dương Thanh nói: “Hôm nay anh Tống mai phục xung quanh Mục phủ, chắc cũng đang chờ cơ hội để cướp lấy Mục phủ đúng không? Một khi kiểm soát được Mục phủ, cả Thiện Thành sẽ do anh Tống quyết định”.
Tống Nghị không hề che giấu ý đồ của mình, mỉm cười gật đầu: “Không sai, nếu tôi kiểm soát được Thiện Thành thì địa vị của tôi ở Tống Thành sẽ càng thêm vững chắc”.
Dương Thanh hiểu ý đối phương, tuy hắn đã là thiếu thành chủ Tống Thành, nhưng vẫn cần một vài thành tích để củng cố địa vị.
Hay nói cách khác, hắn phải có được Mục phủ.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cho dù bây giờ anh giành được Mục phủ thì sao chứ? Tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng chưa chắc đã không quay về, còn cả kiếm khách Ảnh Tử nữa, tuy ông ấy bị người ta ngăn cản, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi”.
“Nếu các người đã muốn giành được Mục phủ thì cũng nên hiểu rõ thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể phát huy thực lực ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đấy”.
“Cho dù bây giờ các người giành được Mục phủ, sao các người có thể cam đoan là sẽ giữ được Mục phủ đây?”
Tống Nghị thản nhiên mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, giành lấy Mục phủ chỉ để củng cố thêm địa vị của tôi ở Tống Thành thôi, cho dù không giữ được thì sao chứ? Ít nhất tôi có thể chứng minh thực lực của mình nhân cơ hội này”.
Dương Thanh nói: “Nếu tôi giúp anh giành lấy phủ Hoài Thành thì sao? Anh có thể từ bỏ Mục phủ chứ?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tống Nghị tươi cười nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu vừa bảo muốn hợp tác với tôi, tức là muốn tôi bảo vệ Mục phủ giúp cậu, sau đó cậu sẽ giành lấy phủ Hoài Thành hộ tôi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị cao thủ chặn đường, không rõ tình hình.
Mục phủ chịu tổn thất nặng nề, chỉ với mình anh thì không thể bảo vệ Mục phủ.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bên cạnh Tống Nghị có thể càn quét Mục phủ bây giờ.
Lúc này, Tống Nghị phải đồng ý bảo vệ Mục phủ giúp anh thì Mục phủ mới có đường sống.
Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang trên đường về Mục phủ nhưng lại bị cao thủ chặn đường, có thể nói Mục phủ không đủ sức uy hiếp nữa.
Chỉ cần Dương Thanh chết, lúc sau chính là cuộc tranh đấu giữa họ.
Dương Thanh nắm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, mắt lập tức đỏ ngầu, vận chuyển Chiến Thần Quyết, cùng lúc đó, khí thế vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
“Chết đi!”
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia dùng luôn chiêu mạnh nhất để tấn công Dương Thanh.
“Phập!”
Đúng lúc đòn tấn công của đối phương giáng xuống, hai mũi tên nước lập tức đâm vào mắt ông ta.
Gần như trong nháy mắt, Dương Thanh đang đứng im bỗng di chuyển.
“Vù!”
Dao găm linh khí tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, mũi dao xẹt qua cổ họng đối phương.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đến mức sau khi Dương Thanh chọc mù mắt đối phương bằng mũi tên nước do sức mạnh nguyên tố Thủy ngưng tụ ra, đối phương còn chưa kịp kêu đau thì đã bị dao găm linh khí trong tay anh giết rồi.
“Rầm!”
Đối phương trở thành cái xác, chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!
Ngay cả trong mắt thanh niên đang đứng sau hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ai ở đây cũng có cảnh giới cao hơn anh, không ngờ lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại bị anh giết chết.
“Sao… sao có thể chứ?”
Có người lẩm bẩm với vẻ không dám tin.
“Ngô Trì là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bình thường đã là đối thủ của ông ta, thế mà ông ta lại chết dưới tay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, mình đang nằm mơ à?”
Cao thủ của các thế lực đều có vẻ kinh hãi.
Sau khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, Dương Thanh bỗng nhìn về phía thanh niên đang được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, thanh niên kia cũng nhìn về phía Dương Thanh, nhưng lần này, trong mắt hắn không còn vẻ khinh thường nữa.
“Tống Nghị của Tống Thành!”
Thanh niên đó bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chủ động nói.
Lại là một thế lực phủ thành chủ, tất cả thế lực có chữ “thành” trong tên đều sở hữu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không có ngoại lệ.
Những thế lực này tự chiếm đất làm vua, có thực lực gần với gia tộc Cổ Võ.
Tống Nghị trước mặt mới khoảng ba mươi tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù ở trong gia tộc Cổ Võ thì cũng là yêu nghiệt với thiên phú hơn người, chứ đừng nói gì đến ở thế lực phủ thành chủ, chắc chắn hắn sẽ có thân phận cực kỳ cao quý.
Tống Nghị còn được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ, điều đó đủ để cho thấy địa vị của hắn lớn tới mức nào.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Dương Thanh của Yến Đô!”
Nghe thấy thế, Tống Nghị nhíu mày, đương nhiên hắn biết Yến Đô là nơi nào, nhưng hắn không ngờ ở Yến Đô cũng có cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong trẻ như thế, hơn nữa còn giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Tuy Yến Đô là thành phố trung tâm của Chiêu Châu, nhưng trong mắt thế lực phủ thành chủ, cao thủ Yến Đô đúng là một đám rác rưởi chỉ có chút sức chiến đấu.
Đừng nói là thế lực ở Yến Đô, cho dù là Hoàng tộc hay Hoàng tộc cổ xưa, thế lực phủ thành chủ cũng không coi ra gì.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, không biết anh có hứng thú không?”
Tống Nghị hơi nhếch môi, đáp ngay: “Được!”
Hắn nói rồi chủ động đi tới chỗ Dương Thanh.
“Thiếu thành chủ!”
Thấy Tống Nghị định đến gần Dương Thanh, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vội ngăn cản.
Tống Nghị khoát tay, ngăn họ đi theo, nói: “Cứ yên tâm, cậu ta không làm gì tôi đâu!”
Giọng điệu của hắn rất tự tin, cho dù đã thấy sự mạnh mẽ của Dương Thanh, hắn cũng không lo Dương Thanh sẽ ra tay với mình.
Dương Thanh nhìn Tống Nghị với vẻ tán thưởng.
Khó trách Tống Nghị còn trẻ như thế mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, chỉ với tâm tính này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao.
Trên đường học võ, trừ chăm chỉ ra, tâm tính cũng hết sức quan trọng, nếu tâm tính không vững thì võ công không thể mạnh được.
Người của các thế lực khác thấy thế, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Tống Nghị có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo, vốn là thế lực mạnh nhất trong số họ. Bây giờ Tống Nghị lại đi nói chuyện với Dương Thanh, có lẽ là bàn việc hợp tác, một khi thành công, họ không còn cơ hội làm gì Mục phủ nữa rồi.
Trong lúc cao thủ các thế lực đang thấp thỏm, Dương Thanh đã dẫn Tống Nghị ra chỗ khác.
Tống Nghị mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Không biết cậu định nói gì với tôi?”
Dương Thanh nói: “Hôm nay anh Tống mai phục xung quanh Mục phủ, chắc cũng đang chờ cơ hội để cướp lấy Mục phủ đúng không? Một khi kiểm soát được Mục phủ, cả Thiện Thành sẽ do anh Tống quyết định”.
Tống Nghị không hề che giấu ý đồ của mình, mỉm cười gật đầu: “Không sai, nếu tôi kiểm soát được Thiện Thành thì địa vị của tôi ở Tống Thành sẽ càng thêm vững chắc”.
Dương Thanh hiểu ý đối phương, tuy hắn đã là thiếu thành chủ Tống Thành, nhưng vẫn cần một vài thành tích để củng cố địa vị.
Hay nói cách khác, hắn phải có được Mục phủ.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cho dù bây giờ anh giành được Mục phủ thì sao chứ? Tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng chưa chắc đã không quay về, còn cả kiếm khách Ảnh Tử nữa, tuy ông ấy bị người ta ngăn cản, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi”.
“Nếu các người đã muốn giành được Mục phủ thì cũng nên hiểu rõ thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể phát huy thực lực ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đấy”.
“Cho dù bây giờ các người giành được Mục phủ, sao các người có thể cam đoan là sẽ giữ được Mục phủ đây?”
Tống Nghị thản nhiên mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, giành lấy Mục phủ chỉ để củng cố thêm địa vị của tôi ở Tống Thành thôi, cho dù không giữ được thì sao chứ? Ít nhất tôi có thể chứng minh thực lực của mình nhân cơ hội này”.
Dương Thanh nói: “Nếu tôi giúp anh giành lấy phủ Hoài Thành thì sao? Anh có thể từ bỏ Mục phủ chứ?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tống Nghị tươi cười nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu vừa bảo muốn hợp tác với tôi, tức là muốn tôi bảo vệ Mục phủ giúp cậu, sau đó cậu sẽ giành lấy phủ Hoài Thành hộ tôi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị cao thủ chặn đường, không rõ tình hình.
Mục phủ chịu tổn thất nặng nề, chỉ với mình anh thì không thể bảo vệ Mục phủ.
Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bên cạnh Tống Nghị có thể càn quét Mục phủ bây giờ.
Lúc này, Tống Nghị phải đồng ý bảo vệ Mục phủ giúp anh thì Mục phủ mới có đường sống.
Bình luận facebook