Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1785: Phải mạnh lên
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế của ông lão càng khủng khiếp hơn, thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt, không sao thoát nổi.
Trên mặt kiếm khách Ảnh Tử tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng ông ta cũng hiểu nếu bây giờ mình xông tới thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Ông ta đứng im, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang dần phình lên của Mục thành chủ, ông ta muốn tận mắt thấy Mục thành chủ tự nổ, tuy đối với ông ta, việc này hết sức tàn nhẫn, nhưng ông ta phải nhìn thì mới có thể nhớ kỹ mối hận này, rồi ngày nào đó tự tay báo thù cho Mục thành chủ.
“Nổ!”
Mục thành chủ tức giận quát, khí thế đáng sợ bao trùm cả phủ Hoài Thành, trước khí thế này, các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.
Mặt Mục thành chủ méo mó vì đau đớn, ông lão cắn chặt răng, vẫn liên tục phóng khí thế ra.
“Ha ha!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên, ngay sau đó, đối phương xuất hiện bên cạnh Mục thành chủ.
Chỉ thấy một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng giơ ngón tay lên, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ.
Khí thế đang không ngừng mạnh lên của Mục thành chủ bỗng biến mất.
Trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã ngăn được ông lão tự nổ.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng có vẻ kinh hãi, ông ta không cảm nhận được khí thế từ đối phương, nhưng cũng biết thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chắn phải trên Thiên Cảnh, bằng không, sao đối phương có thể ngăn Mục thành chủ tự bạo chỉ bằng một ngón tay chứ?
“Nếu chết, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”
Đối phương bỗng nói bằng giọng như robot, ngay sau đó, ông ta vươn tay ra, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ. Mục thành chủ còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.
“Thành chủ!”
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hét lớn.
Lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nói bằng giọng như robot: “Tuy cơ thể tàn tật nhưng cũng không tệ”.
Nghe thấy đối phương nói thế, kiếm khách Ảnh Tử có vẻ kinh hãi, rốt cuộc đối phương đang định làm gì?
Đúng lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen như cảm nhận được gì đó, bèn nhìn về phía Nam, cười lạnh: “Tới nhanh thật!”
Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.
Còn thành chủ Hoài Thành thì cõng Mục thành chủ lên, nhanh chóng biến mất khỏi phủ Hoài Thành theo đối phương.
Họ vừa rời đi, một ông lão tiên phong đạo cốt bỗng xuất hiện.
“Ông ta đi về hướng nào rồi?”
Ông lão bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, lạnh lùng hỏi.
Kiếm khách Ảnh Tử vội chỉ về phía Nam: “Ông ta vừa đi về phía Nam một phút trước ạ”.
Sau khi ông ta dứt lời, ông lão bèn giậm chân xuống đất, bay lên không trung như chim nhạn, đạp vào nhánh cây rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt của kiếm khách Ảnh Tử.
Thiện Thành, Mục phủ.
Dương Thanh đang ngồi xếp bằng, điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế của anh ngày càng mạnh, chỉ sau hai giờ tu luyện ngắn ngủi, anh đã quay về trạng thái đỉnh cao.
Bây giờ, anh đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu mạnh nhất của anh lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nếu bất chấp hậu quả, phát huy hết sức mạnh của huyết mạch, thậm chí thực lực của anh có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Nhưng nếu anh phát huy thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ anh sẽ mất lý trí.
Huyết mạch cuồng hóa giúp anh có tiềm lực vô hạn, nhưng cũng có hại, một khi phát huy huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn, anh sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Phùng Tiểu Uyển đang chữa trị cho cao thủ bị thương của Mục phủ, Hoài Lam cũng giúp cô ta.
Một số cao thủ núp trong bóng tối vẫn đang quan sát Mục phủ, bây giờ họ đều đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng xông vào phòng Dương Thanh.
“Anh Thanh, không xong, có chuyện rồi!”
Sau khi thấy Dương Thanh, Hoài Lam bối rối nói.
Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Hoài Lam có người ở phủ Hoài Thành, nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở Hoài Thành, lúc này cô ta bỗng hốt hoảng nói thế, chắc chắn tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến phủ Hoài Thành, Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đại chiến, thực lực của hai bên ngang nhau, sau cùng Mục thành chủ định chấm dứt cuộc chiến bằng cách tự nổ, nhưng đúng lúc này, một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, ngăn Mục thành chủ tự nổ rồi đưa Mục thành chủ đi”.
“Đối phương còn định ra tay với kiếm khách Ảnh Tử, bỗng cảm nhận được có cao thủ Thiên Cảnh đến gần, bèn từ bỏ kiếm khách Ảnh Tử. Đối phương vừa đưa Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đi, một cao thủ Thiên Cảnh bỗng xuất hiện, hỏi kiếm khách Ảnh Tử xem cao thủ mặc áo choàng đen rời đi theo hướng nào rồi đuổi theo”.
“Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử đang trên đường về Mục phủ, nghe nói đã có rất nhiều cao thủ để mắt tới kiếm khách Ảnh Tử, sẵn sàng ra tay với ông ấy bất cứ lúc nào”.
Hoài Lam vội nói chuyện xảy ra ở phủ Hoài Thành cho Dương Thanh.
Dương Thanh nghiêm nghị hỏi: “Nếu không có cao thủ ngăn cản, tiền bối Ảnh Tử cần bao lâu để về đến Mục phủ?”
Hoài Lam vội nói: “Ít nhất là một tiếng! Nhưng bây giờ, có rất nhiều người đang để mắt tới ông ấy, ông ấy rất khó về tới Mục phủ trong vòng một tiếng!”
“Bây giờ, xung quanh Mục phủ cũng có cao thủ đang quan sát, một khi kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện, có lẽ những người này sẽ ra tay với Mục phủ ngay, khi đó Mục phủ sẽ xong đời”.
Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị rất nhiều cao thủ để mắt đến, họ có thể ra tay với ông ta bất cứ lúc nào.
Bây giờ trong Mục phủ toàn thương binh, xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, nhìn chằm chằm vào Mục phủ, một khi họ ra tay với Mục phủ, tình cảnh của Mục phủ sẽ hết sức nguy hiểm.
Dương Thanh hỏi: “Trong Mục phủ còn bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, nói cặn kẽ tình hình cho tôi biết”.
Hoài Lam nói: “Có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, chín cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ”.
Dương Thanh hỏi tiếp: “Có biết cụ thể về cao thủ núp xung quanh Mục phủ không?”
Hoài Lam lắc đầu, nói với vẻ cay đắng: “Những người đó đều núp trong bóng tối, nếu họ không xuất hiện thì không thể biết tình hình của họ”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức im lặng,một lúc lâu sau, anh bỗng đứng dậy, tìm Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, anh nhớ em từng nói em biết một cách châm cứu có thể kích thích tiềm lực, có thể tăng thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh lên một cảnh giới đúng không?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Anh Thanh, anh định làm gì?”
Dương Thanh trầm giọng nói: “Bây giờ em dùng cách châm cứu đấy với anh đi!”
Trên mặt kiếm khách Ảnh Tử tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng ông ta cũng hiểu nếu bây giờ mình xông tới thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Ông ta đứng im, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang dần phình lên của Mục thành chủ, ông ta muốn tận mắt thấy Mục thành chủ tự nổ, tuy đối với ông ta, việc này hết sức tàn nhẫn, nhưng ông ta phải nhìn thì mới có thể nhớ kỹ mối hận này, rồi ngày nào đó tự tay báo thù cho Mục thành chủ.
“Nổ!”
Mục thành chủ tức giận quát, khí thế đáng sợ bao trùm cả phủ Hoài Thành, trước khí thế này, các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.
Mặt Mục thành chủ méo mó vì đau đớn, ông lão cắn chặt răng, vẫn liên tục phóng khí thế ra.
“Ha ha!”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên, ngay sau đó, đối phương xuất hiện bên cạnh Mục thành chủ.
Chỉ thấy một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng giơ ngón tay lên, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ.
Khí thế đang không ngừng mạnh lên của Mục thành chủ bỗng biến mất.
Trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã ngăn được ông lão tự nổ.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng có vẻ kinh hãi, ông ta không cảm nhận được khí thế từ đối phương, nhưng cũng biết thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chắn phải trên Thiên Cảnh, bằng không, sao đối phương có thể ngăn Mục thành chủ tự bạo chỉ bằng một ngón tay chứ?
“Nếu chết, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”
Đối phương bỗng nói bằng giọng như robot, ngay sau đó, ông ta vươn tay ra, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ. Mục thành chủ còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.
“Thành chủ!”
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hét lớn.
Lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nói bằng giọng như robot: “Tuy cơ thể tàn tật nhưng cũng không tệ”.
Nghe thấy đối phương nói thế, kiếm khách Ảnh Tử có vẻ kinh hãi, rốt cuộc đối phương đang định làm gì?
Đúng lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen như cảm nhận được gì đó, bèn nhìn về phía Nam, cười lạnh: “Tới nhanh thật!”
Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.
Còn thành chủ Hoài Thành thì cõng Mục thành chủ lên, nhanh chóng biến mất khỏi phủ Hoài Thành theo đối phương.
Họ vừa rời đi, một ông lão tiên phong đạo cốt bỗng xuất hiện.
“Ông ta đi về hướng nào rồi?”
Ông lão bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, lạnh lùng hỏi.
Kiếm khách Ảnh Tử vội chỉ về phía Nam: “Ông ta vừa đi về phía Nam một phút trước ạ”.
Sau khi ông ta dứt lời, ông lão bèn giậm chân xuống đất, bay lên không trung như chim nhạn, đạp vào nhánh cây rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt của kiếm khách Ảnh Tử.
Thiện Thành, Mục phủ.
Dương Thanh đang ngồi xếp bằng, điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế của anh ngày càng mạnh, chỉ sau hai giờ tu luyện ngắn ngủi, anh đã quay về trạng thái đỉnh cao.
Bây giờ, anh đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu mạnh nhất của anh lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nếu bất chấp hậu quả, phát huy hết sức mạnh của huyết mạch, thậm chí thực lực của anh có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Nhưng nếu anh phát huy thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ anh sẽ mất lý trí.
Huyết mạch cuồng hóa giúp anh có tiềm lực vô hạn, nhưng cũng có hại, một khi phát huy huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn, anh sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Phùng Tiểu Uyển đang chữa trị cho cao thủ bị thương của Mục phủ, Hoài Lam cũng giúp cô ta.
Một số cao thủ núp trong bóng tối vẫn đang quan sát Mục phủ, bây giờ họ đều đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng xông vào phòng Dương Thanh.
“Anh Thanh, không xong, có chuyện rồi!”
Sau khi thấy Dương Thanh, Hoài Lam bối rối nói.
Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Hoài Lam có người ở phủ Hoài Thành, nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở Hoài Thành, lúc này cô ta bỗng hốt hoảng nói thế, chắc chắn tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến phủ Hoài Thành, Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đại chiến, thực lực của hai bên ngang nhau, sau cùng Mục thành chủ định chấm dứt cuộc chiến bằng cách tự nổ, nhưng đúng lúc này, một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, ngăn Mục thành chủ tự nổ rồi đưa Mục thành chủ đi”.
“Đối phương còn định ra tay với kiếm khách Ảnh Tử, bỗng cảm nhận được có cao thủ Thiên Cảnh đến gần, bèn từ bỏ kiếm khách Ảnh Tử. Đối phương vừa đưa Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đi, một cao thủ Thiên Cảnh bỗng xuất hiện, hỏi kiếm khách Ảnh Tử xem cao thủ mặc áo choàng đen rời đi theo hướng nào rồi đuổi theo”.
“Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử đang trên đường về Mục phủ, nghe nói đã có rất nhiều cao thủ để mắt tới kiếm khách Ảnh Tử, sẵn sàng ra tay với ông ấy bất cứ lúc nào”.
Hoài Lam vội nói chuyện xảy ra ở phủ Hoài Thành cho Dương Thanh.
Dương Thanh nghiêm nghị hỏi: “Nếu không có cao thủ ngăn cản, tiền bối Ảnh Tử cần bao lâu để về đến Mục phủ?”
Hoài Lam vội nói: “Ít nhất là một tiếng! Nhưng bây giờ, có rất nhiều người đang để mắt tới ông ấy, ông ấy rất khó về tới Mục phủ trong vòng một tiếng!”
“Bây giờ, xung quanh Mục phủ cũng có cao thủ đang quan sát, một khi kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện, có lẽ những người này sẽ ra tay với Mục phủ ngay, khi đó Mục phủ sẽ xong đời”.
Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị rất nhiều cao thủ để mắt đến, họ có thể ra tay với ông ta bất cứ lúc nào.
Bây giờ trong Mục phủ toàn thương binh, xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, nhìn chằm chằm vào Mục phủ, một khi họ ra tay với Mục phủ, tình cảnh của Mục phủ sẽ hết sức nguy hiểm.
Dương Thanh hỏi: “Trong Mục phủ còn bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, nói cặn kẽ tình hình cho tôi biết”.
Hoài Lam nói: “Có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, chín cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ”.
Dương Thanh hỏi tiếp: “Có biết cụ thể về cao thủ núp xung quanh Mục phủ không?”
Hoài Lam lắc đầu, nói với vẻ cay đắng: “Những người đó đều núp trong bóng tối, nếu họ không xuất hiện thì không thể biết tình hình của họ”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức im lặng,một lúc lâu sau, anh bỗng đứng dậy, tìm Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, anh nhớ em từng nói em biết một cách châm cứu có thể kích thích tiềm lực, có thể tăng thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh lên một cảnh giới đúng không?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Anh Thanh, anh định làm gì?”
Dương Thanh trầm giọng nói: “Bây giờ em dùng cách châm cứu đấy với anh đi!”
Bình luận facebook