Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1810: Gặp lại Tần Y
Đạo sĩ áo vải cũng nói: “Các người cứ yên tâm, tôi sẽ không để các người đi chịu chết, tôi sẽ hợp sức giết Dương Thanh với các người!”
Đạo sĩ áo vải nói rồi lao tới chỗ Dương Thanh trước.
Lão ta biết, lời Dương Thanh nói đã khiến bảy cao thủ này kiêng dè, lúc này, lão ta phải dùng hành động thực tế để nói cho họ biết, lão ta không muốn để họ chịu chết.
Thấy đạo sĩ áo vải lao tới chỗ Dương Thanh, bảy cao thủ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định, tất cả họ đều xông về phía Dương Thanh, sợ nếu mình đến chậm thì Dương Thanh sẽ bị giết mất.
Lúc này, trời bỗng đổ mưa phùn, như muốn gột rửa mùi máu tươi ở đây.
Dương Thanh hít sâu một hơi, trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên sát khí mãnh liệt.
Tôi vốn không có thù oán gì với các người, nhưng nếu các người đã muốn đẩy tôi vào chỗ chết vì lợi ích, vậy tôi cũng không cần nương tay nữa.
“Kiếm đến đây!”
Dương Thanh bỗng hô lớn.
Ngay sau khi anh dứt lời, một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xuất hiện.
Những giọt mưa bỗng ngừng giữa không trung.
Sau tiếng hô của Dương Thanh, các giọt mưa đều hóa thành thanh kiếm nước nhỏ, mưa kiếm giăng đầy trời.
Khí thế vô cùng đáng sợ lan khắp không trung.
Những cao thủ đang xông tới chỗ Dương Thanh cũng không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vẫn điên cuồng lao về phía anh.
Khi đạo sĩ ảo vải sắp xông tới nơi, Dương Thanh đã ngưng tụ xong mưa kiếm.
Anh bỗng khoát tay, quát: “Rơi!”
“Phập phập phập!”
Mưa kiếm đang ngừng giữa không trung bỗng rơi xuống.
“Á…”
Ngay sau đó, bảy cao thủ đang lao tới chỗ Dương Thanh đều phát ra tiếng kêu đau đớn.
Những cao thủ đang đứng xem khiếp sợ phát hiện, mưa kiếm đã giáng vào đầu, vào mặt, vào tai của bảy cao thủ kia, để lại vô số vết máu trên phần da lộ da ngoài của họ.
Mặt của bảy cao thủ đều be bét máu, ai không biết còn tưởng họ bị tạt axit.
Chỉ những cao thủ đang quan sát trận chiến mới biết, bảy người này đã bị mưa kiếm giáng trúng.
Vì mưa kiếm quá dày nên mới tạo thành tổn thương mang tính hủy diệt với phần da lộ ra ngoài của họ.
Tuy có vẻ diện tích bao phủ của mưa kiếm rất lớn, nhưng sức tấn công có hạn, chỉ có thể bất ngờ khiến người ta bị thương chứ không thể giết ai.
Nhưng thế đã đủ với Dương Thanh rồi.
Đúng lúc mưa kiếm rơi xuống, trước mặt Dương Thanh bỗng xuất hiện vô số thanh kiếm nước, chĩa về phía đạo sĩ áo vải đang xông tới chỗ anh.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết phía sau, lại thấy vô số thanh kiếm nước trước mặt Dương Thanh, đạo sĩ áo vải lập tức biến sắc, rốt cuộc cũng nhận ra nguy hiểm.
Nhưng đã muộn rồi.
“Đi đi!”
Dương Thanh bỗng khoát tay, vô số thanh kiếm nước trước mặt anh lập tức đâm về phía đạo sĩ áo vải.
“Lùi lại!”
Đạo sĩ áo vải hô lên kinh hãi, bỗng giậm chân xuống đất, miễn cưỡng lùi lại.
Nhưng tốc độ của mưa kiếm nhanh đến mức nào? Sao tốc độ lùi lại của đạo sĩ áo vải có thể sánh bằng mưa kiếm đang đuổi giết lão ta chứ?
“Phập phập phập!”
Ngay sau đó, mưa kiếm giáng vào người đạo sĩ áo vải.
Chỉ trong thoáng chốc, người đạo sĩ áo vải đã đầy máu, mặt cũng đầm đìa máu tươi.
“Dương Thanh!”
Đạo sĩ áo vải giận dữ quát, trong giọng nói tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh thở hổn hển, việc hóa giọt mưa khắp trời thành mưa kiếm bằng sức mạnh nguyên tố Thủy hồi nãy đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh cũng không mạo hiểm thế đâu.
Diện tích bao phủ của mưa kiếm rất rộng, nhưng sức tấn công có hạn, trừ khi trúng mắt đối phương, có lẽ sẽ khiến thực lực của đối phương giảm mạnh, bằng không chỉ có thể dọa đối phương thôi.
Dương Thanh mở một lọ sứ trắng ra, nhét viên thuốc trong lọ vào miệng.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho Dương Thanh trước khi đi, có thể khôi phục thể lực trong thời gian ngắn.
Hồi nãy Dương Thanh đã tiêu hao quá nhiều, đang cần hồi phục nhanh.
Có đợt tấn công từ mưa kiếm hồi nãy, bảy cao thủ định giúp đạo sĩ áo vải giết Dương Thanh đều có vẻ kiêng dè, không ai dám bước lên nữa.
Mặt đạo sĩ áo vải đầy máu, một bên mắt cũng bị mưa kiếm chọc mù.
Nét mặt lão ta hết sức dữ tợn, với tư cách là sát thủ đỉnh cao của Thánh Cung, lão ta chưa bao giờ bị thương nặng như thế.
Nửa bàn tay trái của lão ta bị Dương Thanh chém đứt bằng dao găm linh khí, bây giờ một bên mắt của lão ta cũng bị mưa kiếm của Dương Thanh chọc mù.
Thực lực của lão ta đã giảm mạnh, có lẽ sau này không thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nữa.
Dương Thanh nhìn đám người đạo sĩ áo vải, lạnh lùng nói: “Muốn tiếp tục không?”
Đạo sĩ áo vải nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem cậu còn bao nhiêu thực lực sau khi dùng sức mạnh nguyên tố Thủy đả thương nhiều người như thế đấy?”
Lão ta nói rồi xông tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh hít sâu một hơi, nắm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải đang lao tới chỗ mình.
Bây giờ anh đang như nỏ mạnh hết đà, phải gắng gượng bằng sức mạnh ý chí, nếu không có đan dược khôi phục thể lực mà Phùng Tiểu Uyển để lại, có lẽ anh đã không chịu nổi rồi.
Nhưng anh tin đạo sĩ áo vải cũng đã suy yếu, bây giờ phải xem ai chết trước thôi.
“Dương Thanh, chết đi!”
Đạo sĩ áo vải đã lao đến, bỗng giơ tay phải lên, Kim Cương chưởng giáng vào đầu Dương Thanh.
Dương Thanh cắn răng, nắm chặt dao găm linh khí trong tay, vung về phía trước.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, bàn tay phải đang định giáng vào đầu anh của đạo sĩ áo vải bỗng nắm lấy mũi dao găm linh khí.
Dương Thanh sợ hãi, lão ta định làm gì đây?
“Chết đi cho tôi!”
Đạo sĩ áo vải giận dữ quát, huých đầu gối vào người Dương Thanh.
Dương Thanh không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng chiêu này, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đầu gối của đạo sĩ áo vải huých trúng bụng.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Dương Thanh chỉ cảm thấy nội tạng như lệch khỏi vị trí, cảm giác đau dữ dội truyền đến từ bụng.
Anh cố gắng lờ cơn đau đi, đạo sĩ áo vải lại huých đầu gối vào bụng anh.
Dương Thanh cũng nâng đầu gối lên.
“Bịch!”
Đầu gối của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
“Bịch bịch bịch!”
Tiếp đến, đầu gối hai người điên cuồng va vào nhau.
Đạo sĩ áo vải nắm chặt lấy mũi dao găm linh khí, Dương Thanh không thể thoát được.
Hai người chỉ có thể đánh với nhau bằng đầu gối.
Những người đang đứng xem đều sững sờ, hai người họ đang dùng mạng để đổi mạng ư?
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng ập tới, Dương Thanh thấy sởn cả da gà.
Anh bỗng dùng sức, rốt cuộc cũng rút được dao găm linh khí khỏi tay đạo sĩ áo vải, cùng lúc đó, anh đá vào ngực lão ta.
“Rầm!”
Đạo sĩ áo vải bị đạp bay mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất, không đứng dậy được.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia đã đến, Dương Thanh bỗng quay người lại, vung dao găm linh khí lên.
Nhưng đúng lúc vung dao găm linh khí lên, anh bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Y à!”
Dương Thanh hô lên kinh hãi, vội giảm bớt sức lực, đồng thời cố gắng đổi hướng của dao găm linh khí.
Nếu anh không đổi hướng, có lẽ dao găm linh khí sẽ giết Tần Y.
Nhưng đúng vào lúc anh đổi hướng của dao găm linh khí.
“Phập!”
Một con dao găm đâm vào người Dương Thanh.
Dương Thanh mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Y.
Đạo sĩ áo vải nói rồi lao tới chỗ Dương Thanh trước.
Lão ta biết, lời Dương Thanh nói đã khiến bảy cao thủ này kiêng dè, lúc này, lão ta phải dùng hành động thực tế để nói cho họ biết, lão ta không muốn để họ chịu chết.
Thấy đạo sĩ áo vải lao tới chỗ Dương Thanh, bảy cao thủ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định, tất cả họ đều xông về phía Dương Thanh, sợ nếu mình đến chậm thì Dương Thanh sẽ bị giết mất.
Lúc này, trời bỗng đổ mưa phùn, như muốn gột rửa mùi máu tươi ở đây.
Dương Thanh hít sâu một hơi, trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên sát khí mãnh liệt.
Tôi vốn không có thù oán gì với các người, nhưng nếu các người đã muốn đẩy tôi vào chỗ chết vì lợi ích, vậy tôi cũng không cần nương tay nữa.
“Kiếm đến đây!”
Dương Thanh bỗng hô lớn.
Ngay sau khi anh dứt lời, một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xuất hiện.
Những giọt mưa bỗng ngừng giữa không trung.
Sau tiếng hô của Dương Thanh, các giọt mưa đều hóa thành thanh kiếm nước nhỏ, mưa kiếm giăng đầy trời.
Khí thế vô cùng đáng sợ lan khắp không trung.
Những cao thủ đang xông tới chỗ Dương Thanh cũng không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vẫn điên cuồng lao về phía anh.
Khi đạo sĩ ảo vải sắp xông tới nơi, Dương Thanh đã ngưng tụ xong mưa kiếm.
Anh bỗng khoát tay, quát: “Rơi!”
“Phập phập phập!”
Mưa kiếm đang ngừng giữa không trung bỗng rơi xuống.
“Á…”
Ngay sau đó, bảy cao thủ đang lao tới chỗ Dương Thanh đều phát ra tiếng kêu đau đớn.
Những cao thủ đang đứng xem khiếp sợ phát hiện, mưa kiếm đã giáng vào đầu, vào mặt, vào tai của bảy cao thủ kia, để lại vô số vết máu trên phần da lộ da ngoài của họ.
Mặt của bảy cao thủ đều be bét máu, ai không biết còn tưởng họ bị tạt axit.
Chỉ những cao thủ đang quan sát trận chiến mới biết, bảy người này đã bị mưa kiếm giáng trúng.
Vì mưa kiếm quá dày nên mới tạo thành tổn thương mang tính hủy diệt với phần da lộ ra ngoài của họ.
Tuy có vẻ diện tích bao phủ của mưa kiếm rất lớn, nhưng sức tấn công có hạn, chỉ có thể bất ngờ khiến người ta bị thương chứ không thể giết ai.
Nhưng thế đã đủ với Dương Thanh rồi.
Đúng lúc mưa kiếm rơi xuống, trước mặt Dương Thanh bỗng xuất hiện vô số thanh kiếm nước, chĩa về phía đạo sĩ áo vải đang xông tới chỗ anh.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết phía sau, lại thấy vô số thanh kiếm nước trước mặt Dương Thanh, đạo sĩ áo vải lập tức biến sắc, rốt cuộc cũng nhận ra nguy hiểm.
Nhưng đã muộn rồi.
“Đi đi!”
Dương Thanh bỗng khoát tay, vô số thanh kiếm nước trước mặt anh lập tức đâm về phía đạo sĩ áo vải.
“Lùi lại!”
Đạo sĩ áo vải hô lên kinh hãi, bỗng giậm chân xuống đất, miễn cưỡng lùi lại.
Nhưng tốc độ của mưa kiếm nhanh đến mức nào? Sao tốc độ lùi lại của đạo sĩ áo vải có thể sánh bằng mưa kiếm đang đuổi giết lão ta chứ?
“Phập phập phập!”
Ngay sau đó, mưa kiếm giáng vào người đạo sĩ áo vải.
Chỉ trong thoáng chốc, người đạo sĩ áo vải đã đầy máu, mặt cũng đầm đìa máu tươi.
“Dương Thanh!”
Đạo sĩ áo vải giận dữ quát, trong giọng nói tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh thở hổn hển, việc hóa giọt mưa khắp trời thành mưa kiếm bằng sức mạnh nguyên tố Thủy hồi nãy đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh cũng không mạo hiểm thế đâu.
Diện tích bao phủ của mưa kiếm rất rộng, nhưng sức tấn công có hạn, trừ khi trúng mắt đối phương, có lẽ sẽ khiến thực lực của đối phương giảm mạnh, bằng không chỉ có thể dọa đối phương thôi.
Dương Thanh mở một lọ sứ trắng ra, nhét viên thuốc trong lọ vào miệng.
Đây là đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho Dương Thanh trước khi đi, có thể khôi phục thể lực trong thời gian ngắn.
Hồi nãy Dương Thanh đã tiêu hao quá nhiều, đang cần hồi phục nhanh.
Có đợt tấn công từ mưa kiếm hồi nãy, bảy cao thủ định giúp đạo sĩ áo vải giết Dương Thanh đều có vẻ kiêng dè, không ai dám bước lên nữa.
Mặt đạo sĩ áo vải đầy máu, một bên mắt cũng bị mưa kiếm chọc mù.
Nét mặt lão ta hết sức dữ tợn, với tư cách là sát thủ đỉnh cao của Thánh Cung, lão ta chưa bao giờ bị thương nặng như thế.
Nửa bàn tay trái của lão ta bị Dương Thanh chém đứt bằng dao găm linh khí, bây giờ một bên mắt của lão ta cũng bị mưa kiếm của Dương Thanh chọc mù.
Thực lực của lão ta đã giảm mạnh, có lẽ sau này không thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nữa.
Dương Thanh nhìn đám người đạo sĩ áo vải, lạnh lùng nói: “Muốn tiếp tục không?”
Đạo sĩ áo vải nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem cậu còn bao nhiêu thực lực sau khi dùng sức mạnh nguyên tố Thủy đả thương nhiều người như thế đấy?”
Lão ta nói rồi xông tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh hít sâu một hơi, nắm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải đang lao tới chỗ mình.
Bây giờ anh đang như nỏ mạnh hết đà, phải gắng gượng bằng sức mạnh ý chí, nếu không có đan dược khôi phục thể lực mà Phùng Tiểu Uyển để lại, có lẽ anh đã không chịu nổi rồi.
Nhưng anh tin đạo sĩ áo vải cũng đã suy yếu, bây giờ phải xem ai chết trước thôi.
“Dương Thanh, chết đi!”
Đạo sĩ áo vải đã lao đến, bỗng giơ tay phải lên, Kim Cương chưởng giáng vào đầu Dương Thanh.
Dương Thanh cắn răng, nắm chặt dao găm linh khí trong tay, vung về phía trước.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, bàn tay phải đang định giáng vào đầu anh của đạo sĩ áo vải bỗng nắm lấy mũi dao găm linh khí.
Dương Thanh sợ hãi, lão ta định làm gì đây?
“Chết đi cho tôi!”
Đạo sĩ áo vải giận dữ quát, huých đầu gối vào người Dương Thanh.
Dương Thanh không ngờ đạo sĩ áo vải lại dùng chiêu này, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đầu gối của đạo sĩ áo vải huých trúng bụng.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Dương Thanh chỉ cảm thấy nội tạng như lệch khỏi vị trí, cảm giác đau dữ dội truyền đến từ bụng.
Anh cố gắng lờ cơn đau đi, đạo sĩ áo vải lại huých đầu gối vào bụng anh.
Dương Thanh cũng nâng đầu gối lên.
“Bịch!”
Đầu gối của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
“Bịch bịch bịch!”
Tiếp đến, đầu gối hai người điên cuồng va vào nhau.
Đạo sĩ áo vải nắm chặt lấy mũi dao găm linh khí, Dương Thanh không thể thoát được.
Hai người chỉ có thể đánh với nhau bằng đầu gối.
Những người đang đứng xem đều sững sờ, hai người họ đang dùng mạng để đổi mạng ư?
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng ập tới, Dương Thanh thấy sởn cả da gà.
Anh bỗng dùng sức, rốt cuộc cũng rút được dao găm linh khí khỏi tay đạo sĩ áo vải, cùng lúc đó, anh đá vào ngực lão ta.
“Rầm!”
Đạo sĩ áo vải bị đạp bay mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất, không đứng dậy được.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia đã đến, Dương Thanh bỗng quay người lại, vung dao găm linh khí lên.
Nhưng đúng lúc vung dao găm linh khí lên, anh bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Y à!”
Dương Thanh hô lên kinh hãi, vội giảm bớt sức lực, đồng thời cố gắng đổi hướng của dao găm linh khí.
Nếu anh không đổi hướng, có lẽ dao găm linh khí sẽ giết Tần Y.
Nhưng đúng vào lúc anh đổi hướng của dao găm linh khí.
“Phập!”
Một con dao găm đâm vào người Dương Thanh.
Dương Thanh mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Y.
Bình luận facebook