• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (89 Viewers)

  • Chương 1811: Phải cố chịu

Dương Thanh sững sờ, cảm nhận cơn đau truyền đến từ bụng, ngơ ngác nhìn Tần Y, lẩm bẩm: “Y à, anh là Dương Thanh - anh rể em, chẳng lẽ em quên anh rồi à?”

Sau khi nghe thấy tiếng gọi “Y” từ Dương Thanh, Tần Y đang đờ đẫn không khỏi run rẩy, cô ta lại nhìn về phía Dương Thanh, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng ập tới.

Nhưng cô ta không sao nhớ nổi rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai.

Mặt cô ta nhanh chóng đầm đìa nước mắt.

Không hiểu sao, người đàn ông này mang lại cảm giác quen thuộc hết sức mãnh liệt, khiến cô ta muốn nhào vào vòng tay anh rồi khóc thật lớn.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao tôi lại thấy rất quen thuộc khi nhìn thấy anh chứ?”

Mặt Tần Y đầy nước mắt, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mà quen ngay trước mặt, nghẹn ngào hỏi.

Rốt cuộc Dương Thanh cũng xác định, không hiểu sao Tần Y lại hoàn toàn quên mất anh, nên mới ra tay với anh như thế.

Dương Thanh nói: “Giải quyết mấy kẻ không liên quan xung quanh rồi chúng ta nói rõ hơn, được không?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tần Y buông lỏng dao găm, nhìn cao thủ xung quanh, nét mặt cũng trở nên lạnh lẽo, bỗng xông tới chỗ họ.

Một phút sau, trừ Dương Thanh và đạo sĩ áo vải đã bị Dương Thanh đánh trọng thương, những người khác đều bị Tần Y giết chết.

Nhân lúc Tần Y ra tay, Dương Thanh vội uống thêm một viên thuốc nữa, đó là đan dược chữa thương mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh.

Hồi nãy, Tần Y dùng dao găm đâm vào bụng anh, tuy có vẻ vết thương rất nặng, nhưng trên thực tế, khi Tần Y đâm dao găm tới, Dương Thanh đã cố gắng tránh cho dao đâm trúng nội tạng, dao găm chỉ đâm rách bụng anh.

Vết thương ấy chỉ có thể coi là vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, có đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại, vết thương ấy không tính là lớn với anh, khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, vết thương do lão ta gây ra mới là nghiêm trọng nhất.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết anh là ai rồi chứ?”

Tần Y bước tới, nét mặt lại trở nên lạnh lẽo, cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn về phía đạo sĩ áo vải đã bị anh đánh trọng thương, đang nằm trên đất không dậy nổi ở cách đó không xa.

Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông ta là người của Thánh Cung, tôi sẽ không giết ông ta!”

Dương Thanh thầm thở dài, rõ ràng Tần Y đã quên tất cả, cho dù anh muốn giết đạo sĩ áo vải, có lẽ Tần Y cũng sẽ không đồng ý, còn ra tay với anh.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh từ bỏ cơ hội ra tay với đạo sĩ áo vải, nhìn về phía Tần Y: “Anh là anh rể em - Dương Thanh! Y, em không biết anh à?”

“Anh rể?”

Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi sống ở Thánh Cung từ nhỏ, không hề có chị, sao lại có anh rể chứ? Rốt cuộc anh là ai? Nếu không nói rõ, tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”

Cô ta nói rồi lại giơ dao găm trong tay lên.

Nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được, Tần Y cũng không định giết mình.

Nhưng điều khiến Dương Thanh vô cùng ngờ vực chính là, rốt cuộc Tần Y bị sao thế? Sao lại nói mình đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ?

Nếu không có nối ruồi duyên ở khóe miệng Tần Y, thậm chí Dương Thanh còn nghi ngờ liệu có phải mình đã nhận nhầm người không nữa. Nhưng rõ ràng không phải thế, anh đã quen biết Tần Y lâu, biết rõ từng nốt ruồi trên mặt cô ta.

Anh khẳng định cô gái trước mặt chính là Tần Y.

“Y à, anh nói thật, anh đúng là anh rể em, chị em là Tần Thanh Tâm, bố em là Tần Đại Dũng, em còn có một cháu gái đáng yêu tên Tiêu Tiêu”.

Dương Thanh nghiêm túc nói rồi hỏi: “Em cũng quên cả những người này rồi à?”

“Đúng rồi, lúc trước em còn nói, em không cần anh làm anh rể, mà muốn anh làm anh trai em, có thể ở bên em mãi, chẳng lẽ em đã quên hết những chuyện này rồi à?”

Tần Y càng nhíu chặt mày hơn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện những bóng dáng mờ nhạt, tuy không thấy rõ mặt họ, nhưng cô ta có cảm giác hết sức mãnh liệt rằng đó đều là người thân của cô ta.

Cô ta cố gắng muốn nhìn rõ mặt họ, nhưng không sao thấy rõ nổi.

“Á…”

Tần Y bỗng hét lớn, ôm đầu, trên mặt tràn ngập vẻ đau đớn, cơn đau dữ dội khiến người cô ta đầm đìa mồ hôi.

Dương Thanh lập tức biến sắc, vội hỏi: “Y à, em sao thế? Đừng làm anh sợ!”

Cho dù anh gọi thế nào, Tần Y vẫn không có phản ứng gì, cứ ôm đầu rồi đau đớn gào thét.

Đúng lúc này, đạo sĩ áo vải cũng đã hồi phục mấy phần, lão ta đứng dậy, nhìn về phía Tần Y đang đau đớn ôm đầu, bỗng cười lạnh, nói: “Cô chính là thánh nữ của Thánh Cung, chủ Thánh Cung tương lai, đừng nghe cậu ta nói bậy”.

“Chỉ cần cô giết cậu ta, cơn đau này sẽ biến mất, thánh nữ, mau giết cậu ta đi!”

Nghe thấy đạo sĩ áo vải nói thế, Dương Thanh nhíu mày, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt, tên khốn này đúng là quá ghê tởm.

Tuy anh cũng không muốn Tần Y chịu đau, nhưng anh biết đạo sĩ áo vải cố tình nói thế để Tần Y từ bỏ việc nhớ lại, chỉ như thế thì Tần Y mới bị Thánh Cung điều khiển tiếp.

Tuy Dương Thanh không biết Tần Y đã gặp chuyện gì, nhưng anh có thể khẳng định, chắc chắn Tần Y đã bị Thánh Cung kiểm soát, Thánh Cung đã làm gì Tần Y nên Tần Y mới quên hết mọi chuyện, đồng thời có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu nổi, sao Thánh Cung có thể khiến Tần Y nghĩ rằng cô ta đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ chứ?

Tuy anh thấy khó hiểu nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đấy, Dương Thanh vội nói: “Y à, em đừng nghe ông ta, ông ta lo em nhớ lại nên cố tình nói thế đấy”.

“Chắc chắn Thánh Cung đã làm gì em nên em mới quên hết, bằng không, sao em lại đau đớn như thế khi định nhớ lại?”

“Y à, chỉ cần em cố chịu, chắc chắn sẽ khôi phục ký ức!”

Dương Thanh nói lớn.

Đạo sĩ áo vải cười lạnh, khinh thường nói: “Không biết tự lượng sức mình! Nếu Thánh Cung đã có cách để khiến cô ta quên hết mọi thứ, cậu nghĩ cho dù bây giờ cô ta nhớ lại thì sao?”

“Thánh Cung có thể cho cô ta tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả, bao gồm cả tính mạng của cô ta!”

Dương Thanh tức giận nói: “Ông chán sống rồi!”

Đạo sĩ áo vải lạnh lùng nói: “Chỉ với cậu bây giờ, có thể giết nổi tôi chắc?”

Dương Thanh lập tức im lặng, sau khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, cả hai đều bị thương nặng, cho dù giao chiến tiếp thì cũng không ai giết được ai, chỉ có thể chết chung mà thôi.

Lúc này, Tần Y vẫn đang phải chịu đau đớn, Dương Thanh hết sức lo lắng, siết chặt nắm tay, thầm thề, chắc chắn phải trả lại gấp trăm nghìn lần những gì mà Tần Y phải chịu cho Thánh Cung.

Dương Thanh thầm cầu nguyện: “Y, em phải cố chịu nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần Ở Rể Convert
  • Dương Thần Tần Tích
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 1-5
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 151-155

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom