Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1918: Biển hiệu tông môn
Nghe thấy tài xế nói thế, Dương Thanh mới ngừng tu luyện, chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy trước xe là một con đường lớn vô cùng bằng phẳng, hai bên đường là hàng cây, con đường này dài khoảng 200 mét, cuối đường có một cái cổng hùng vĩ.
Trên cổng gắn một biển hiệu viết hai chữ “Võ Tông” lớn thiếp vàng.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là mới nhìn qua hai chữ kia thôi, anh đã cảm nhận được khí thế vô cùng bá đạo và sắc bén, định trấn áp anh.
Dương Thanh nhìn hai chữ trên cổng, trầm giọng nói: “Đúng là bá đạo thật”.
Tài xế cười nói: “Nghe nói cổng của Võ Tông có chữ do cao thủ Thiên Cảnh để lại, ẩn chứa chân lý võ thuật, cậu đừng khinh thường biển hiệu này, nghe nói biển hiệu này có tác dụng rất lớn với người tu luyện, được Võ Tông coi trọng lắm đấy”.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe về điều này, anh ngờ vực hỏi: “Chân lý võ thuật là gì thế?”
Tài xế kinh ngạc nhìn Dương Thanh: “Cậu có thể trấn áp cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà lại không biết chân lý võ thuật à?”
Dương Thanh gật đầu: “Tôi đến từ thế tục!”
Tài xế càng kinh ngạc hơn, hắn cứ tưởng Dương Thanh là yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ nào đó, không ngờ anh lại đến từ thế tục, thế tục có thiên tài yêu nghiệt như thế từ bao giờ?
Tài xế nói: “Chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ chân lý võ thuật mới có thể bước vào Thiên Cảnh, về việc rốt cuộc chân lý võ thuật là gì, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là thứ vô hình, không chạm vào được, vô cùng kỳ diệu”.
“Hai chữ trên biển hiệu Võ Tông là do cao thủ Thiên Cảnh để lại, ẩn chứa chân lý võ thuật, nghe nói rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã nhiều lần đến thăm, nhưng đều bị Võ Tông từ chối”.
“Rõ ràng những người đó đều nhắm vào chân lý võ thuật trong biển hiệu, may mà Võ Tông mạnh, bằng không tấm biển này đã bị trộm từ lâu rồi”.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào biển hiệu, trông như có điều suy nghĩ.
Anh đang nghĩ, giờ anh đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, liệu có cơ hội lĩnh ngộ chân lý võ thuật không nhỉ?
Tuy đã nói chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ chân lý võ thuật, nhưng thể chất của anh đặc biệt, đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố từ khi còn ở Siêu Phàm Bát Cảnh rồi.
Không những thế, anh còn có thể dễ dàng điều khiển linh khí nữa.
Sau khi lĩnh ngộ chân lý võ thuật thì có thể bước vào Thiên Cảnh, nếu anh lĩnh ngộ chân lý võ thuật với thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì có xem như bước vào Thiên Cảnh không?
Đúng lúc này, tài xế bỗng nhắc: “Sắp 12 giờ rồi đấy, cậu có xuống xe không?”
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh đang định xuống xe, tài xế bỗng giơ hai ngón tay với Dương Thanh, cười ha hả: “Hai triệu nhé”.
Đối phương nói rồi còn lấy máy POS ra.
Lúc này Dương Thanh mới nhớ, anh vẫn chưa trả tiền dây thừng trói sát thủ và tiền xe cho ông ta, anh đưa thẻ đen qua, hai triệu nhanh chóng bị trừ.
Tài xế đưa thẻ đen cho Dương Thanh với vẻ nịnh nọt, đồng thời đưa thêm một tấm danh thiếp, cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi, sau này ở Ma Sơn, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, cam đoan giá rẻ nhất Ma Sơn đấy”.
“Ừ!”
Dương Thanh cất thẻ đen và danh thiếp đi.
Tuy tài xế hơi tham tiền, nhưng nhìn chung vẫn không tệ, ít nhất hắn đã cho anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến Ma Sơn.
Cũng tới Võ Tông trước 12 giờ.
Bây giờ là 11 giờ 50 phút trưa, cách lúc hẹn 10 phút cuối cùng.
Sau khi xuống xe, Dương Thanh cũng đưa sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến ám sát anh xuống theo.
Có vẻ sát thủ đã biết số phận của mình, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu không thể sống sót rời khỏi Ma Sơn đâu, tôi sẽ chờ cậu dưới đấy”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn sát thủ: “Ông yên tâm, tôi không chết được đâu, mà sẽ đưa thêm cao thủ nước Dương xuống đó với ông”.
Anh nói rồi bỗng búng ngón tay, một viên đá do anh tiện tay nhặt lên lập tức xuyên thủng tim sát thủ.
Sát thủ chết ngay tức khắc.
Sau khi giết sát thủ, Dương Thanh rảo bước về phía Võ Tông.
Sau khi đến cổng Võ Tông, anh ngẩng đầu nhìn hai chữ “Võ Tông” trên biển hiệu, áp lực khổng lồ lập tức ập về phía anh.
Huyết mạch cuồng hóa trong người Dương Thanh lập tức được kích hoạt.
Điều khiến anh khiếp sợ chính là anh cũng không chủ động kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mà nó tự kích hoạt sau khi anh chịu áp lực từ hai chữ “Võ Tông”.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là sau khi bị kích hoạt ở mức độ cao, huyết mạch cuồng hóa đang khiến anh sắp mất lý trí.
“Trấn áp cho tôi!”
Dương Thanh tức giận quát, cố gắng kiểm soát huyết mạch cuồng hóa.
Anh biết rõ, một khi huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn bùng nổ thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào.
Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển, hơi thở vô cùng ôn hòa tràn ra từ người Dương Thanh, huyết mạch cuồng hóa cũng dần lắng lại, lúc này Dương Thanh mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn lắng xuống, Dương Thanh đứng tại chỗ, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Dương Thanh thầm hoảng sợ: “Đây chính là sự mạnh mẽ của cao thủ Thiên Cảnh ư? Chỉ hai chữ thôi mà đã khiến mình phản ứng mạnh như thế”.
Nếu hồi nãy không kịp thời áp chế huyết mạch cuồng hóa, có lẽ giờ anh đã bị huyết mạch cuồng hóa cắn trả, hoàn toàn mất lý trí rồi.
“Dương Thanh đến đây bái kiến!”
Dương Thanh nhìn về phía cổng, nói lớn.
Đây chỉ là lối vào Võ Tông, còn Võ Tông rất rộng.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhanh chóng tới cổng chính, nhìn Dương Thanh như đang nhìn quái vật, khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Mời đi theo tôi!”
Đối phương nhìn Dương Thanh, nói.
Cùng lúc đó, ở sâu trong Võ Tông, trong một căn nhà cổ kính, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh là bàn trà, trên bàn trà đặt một ấm trà bằng sứ trắng.
Đỗ Bá bưng một chén trà trên tay, đang thưởng thức trà.
Đỗ Minh Viễn - con trai Đỗ Bá cũng ở đây, đích thân bưng trà rót nước.
Đúng lúc này, một quản gia già mặc đồ thời Đường bước vào phòng.
Quản gia cúi chào Đỗ Bá rồi mới nói: “Tông chủ, Dương Thanh vừa tiến vào tông môn, chỉ mất một phút”.
“Phụt!”
Đỗ Bá bỗng phun trà ra, kinh ngạc nói: “Ông nói gì? Cậu ta chỉ mất một phút để vào tông môn ư? Sao có thể chứ?”
Đỗ Minh Viễn cũng có vẻ kinh ngạc: “Biển hiệu tông môn do cao thủ Thiên Cảnh để lại, lần đầu tiến vào tông môn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ chìm đắm trong đó, không thể kiểm soát được, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể tiến vào tông môn chỉ trong một phút chứ?”
Quản gia trầm giọng nói: “Nói đúng hơn, cậu ta chỉ mất 53 giây để tiến vào tông môn thôi”.
Chỉ thấy trước xe là một con đường lớn vô cùng bằng phẳng, hai bên đường là hàng cây, con đường này dài khoảng 200 mét, cuối đường có một cái cổng hùng vĩ.
Trên cổng gắn một biển hiệu viết hai chữ “Võ Tông” lớn thiếp vàng.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là mới nhìn qua hai chữ kia thôi, anh đã cảm nhận được khí thế vô cùng bá đạo và sắc bén, định trấn áp anh.
Dương Thanh nhìn hai chữ trên cổng, trầm giọng nói: “Đúng là bá đạo thật”.
Tài xế cười nói: “Nghe nói cổng của Võ Tông có chữ do cao thủ Thiên Cảnh để lại, ẩn chứa chân lý võ thuật, cậu đừng khinh thường biển hiệu này, nghe nói biển hiệu này có tác dụng rất lớn với người tu luyện, được Võ Tông coi trọng lắm đấy”.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe về điều này, anh ngờ vực hỏi: “Chân lý võ thuật là gì thế?”
Tài xế kinh ngạc nhìn Dương Thanh: “Cậu có thể trấn áp cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà lại không biết chân lý võ thuật à?”
Dương Thanh gật đầu: “Tôi đến từ thế tục!”
Tài xế càng kinh ngạc hơn, hắn cứ tưởng Dương Thanh là yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ nào đó, không ngờ anh lại đến từ thế tục, thế tục có thiên tài yêu nghiệt như thế từ bao giờ?
Tài xế nói: “Chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ chân lý võ thuật mới có thể bước vào Thiên Cảnh, về việc rốt cuộc chân lý võ thuật là gì, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là thứ vô hình, không chạm vào được, vô cùng kỳ diệu”.
“Hai chữ trên biển hiệu Võ Tông là do cao thủ Thiên Cảnh để lại, ẩn chứa chân lý võ thuật, nghe nói rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã nhiều lần đến thăm, nhưng đều bị Võ Tông từ chối”.
“Rõ ràng những người đó đều nhắm vào chân lý võ thuật trong biển hiệu, may mà Võ Tông mạnh, bằng không tấm biển này đã bị trộm từ lâu rồi”.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào biển hiệu, trông như có điều suy nghĩ.
Anh đang nghĩ, giờ anh đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, liệu có cơ hội lĩnh ngộ chân lý võ thuật không nhỉ?
Tuy đã nói chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ chân lý võ thuật, nhưng thể chất của anh đặc biệt, đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố từ khi còn ở Siêu Phàm Bát Cảnh rồi.
Không những thế, anh còn có thể dễ dàng điều khiển linh khí nữa.
Sau khi lĩnh ngộ chân lý võ thuật thì có thể bước vào Thiên Cảnh, nếu anh lĩnh ngộ chân lý võ thuật với thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì có xem như bước vào Thiên Cảnh không?
Đúng lúc này, tài xế bỗng nhắc: “Sắp 12 giờ rồi đấy, cậu có xuống xe không?”
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh đang định xuống xe, tài xế bỗng giơ hai ngón tay với Dương Thanh, cười ha hả: “Hai triệu nhé”.
Đối phương nói rồi còn lấy máy POS ra.
Lúc này Dương Thanh mới nhớ, anh vẫn chưa trả tiền dây thừng trói sát thủ và tiền xe cho ông ta, anh đưa thẻ đen qua, hai triệu nhanh chóng bị trừ.
Tài xế đưa thẻ đen cho Dương Thanh với vẻ nịnh nọt, đồng thời đưa thêm một tấm danh thiếp, cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi, sau này ở Ma Sơn, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, cam đoan giá rẻ nhất Ma Sơn đấy”.
“Ừ!”
Dương Thanh cất thẻ đen và danh thiếp đi.
Tuy tài xế hơi tham tiền, nhưng nhìn chung vẫn không tệ, ít nhất hắn đã cho anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến Ma Sơn.
Cũng tới Võ Tông trước 12 giờ.
Bây giờ là 11 giờ 50 phút trưa, cách lúc hẹn 10 phút cuối cùng.
Sau khi xuống xe, Dương Thanh cũng đưa sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến ám sát anh xuống theo.
Có vẻ sát thủ đã biết số phận của mình, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu không thể sống sót rời khỏi Ma Sơn đâu, tôi sẽ chờ cậu dưới đấy”.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn sát thủ: “Ông yên tâm, tôi không chết được đâu, mà sẽ đưa thêm cao thủ nước Dương xuống đó với ông”.
Anh nói rồi bỗng búng ngón tay, một viên đá do anh tiện tay nhặt lên lập tức xuyên thủng tim sát thủ.
Sát thủ chết ngay tức khắc.
Sau khi giết sát thủ, Dương Thanh rảo bước về phía Võ Tông.
Sau khi đến cổng Võ Tông, anh ngẩng đầu nhìn hai chữ “Võ Tông” trên biển hiệu, áp lực khổng lồ lập tức ập về phía anh.
Huyết mạch cuồng hóa trong người Dương Thanh lập tức được kích hoạt.
Điều khiến anh khiếp sợ chính là anh cũng không chủ động kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mà nó tự kích hoạt sau khi anh chịu áp lực từ hai chữ “Võ Tông”.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là sau khi bị kích hoạt ở mức độ cao, huyết mạch cuồng hóa đang khiến anh sắp mất lý trí.
“Trấn áp cho tôi!”
Dương Thanh tức giận quát, cố gắng kiểm soát huyết mạch cuồng hóa.
Anh biết rõ, một khi huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn bùng nổ thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào.
Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển, hơi thở vô cùng ôn hòa tràn ra từ người Dương Thanh, huyết mạch cuồng hóa cũng dần lắng lại, lúc này Dương Thanh mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi huyết mạch cuồng hóa hoàn toàn lắng xuống, Dương Thanh đứng tại chỗ, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Dương Thanh thầm hoảng sợ: “Đây chính là sự mạnh mẽ của cao thủ Thiên Cảnh ư? Chỉ hai chữ thôi mà đã khiến mình phản ứng mạnh như thế”.
Nếu hồi nãy không kịp thời áp chế huyết mạch cuồng hóa, có lẽ giờ anh đã bị huyết mạch cuồng hóa cắn trả, hoàn toàn mất lý trí rồi.
“Dương Thanh đến đây bái kiến!”
Dương Thanh nhìn về phía cổng, nói lớn.
Đây chỉ là lối vào Võ Tông, còn Võ Tông rất rộng.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhanh chóng tới cổng chính, nhìn Dương Thanh như đang nhìn quái vật, khiến anh cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Mời đi theo tôi!”
Đối phương nhìn Dương Thanh, nói.
Cùng lúc đó, ở sâu trong Võ Tông, trong một căn nhà cổ kính, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh là bàn trà, trên bàn trà đặt một ấm trà bằng sứ trắng.
Đỗ Bá bưng một chén trà trên tay, đang thưởng thức trà.
Đỗ Minh Viễn - con trai Đỗ Bá cũng ở đây, đích thân bưng trà rót nước.
Đúng lúc này, một quản gia già mặc đồ thời Đường bước vào phòng.
Quản gia cúi chào Đỗ Bá rồi mới nói: “Tông chủ, Dương Thanh vừa tiến vào tông môn, chỉ mất một phút”.
“Phụt!”
Đỗ Bá bỗng phun trà ra, kinh ngạc nói: “Ông nói gì? Cậu ta chỉ mất một phút để vào tông môn ư? Sao có thể chứ?”
Đỗ Minh Viễn cũng có vẻ kinh ngạc: “Biển hiệu tông môn do cao thủ Thiên Cảnh để lại, lần đầu tiến vào tông môn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ chìm đắm trong đó, không thể kiểm soát được, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, sao có thể tiến vào tông môn chỉ trong một phút chứ?”
Quản gia trầm giọng nói: “Nói đúng hơn, cậu ta chỉ mất 53 giây để tiến vào tông môn thôi”.
Bình luận facebook