Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1919: Ông sẽ hối hận
Sau khi bước vào Võ Tông, Dương Thanh cũng không có cảm giác gì, anh thầm cảm nhận thực lực của cao thủ Võ Tông, rồi khiếp sợ phát hiện ra, ở nơi đây, chỗ nào cũng có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Thậm chí còn có mấy cao thủ với hơi thở vô cùng đáng sợ, ngay cả anh cũng không thể xác định thực lực thật sự của đối phương.
“Tông chủ, cậu Thanh đến rồi!”
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đi đón Dương Thanh nhanh chóng dẫn anh đến một căn nhà cổ kính rồi nói vọng vào từ cửa.
Một giọng nói già nua truyền đến từ trong phòng: “Mời cậu Thanh vào đây!”
“Cậu Thanh, mời!”
Người đón nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, làm động tác mời Dương Thanh với thái độ vô cùng khách sáo.
Sau khi Dương Thanh bước vào phòng, người đón đóng cửa lại rồi quay người rời đi.
Trong phòng, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh lão ta là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Từ lúc Dương Thanh bước vào phòng, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, trong mắt Đỗ Minh Viễn còn có vẻ ngạo nghễ, ông ta rất bất mãn trước việc Đỗ Bá coi trọng Dương Thanh.
Nếu có cơ hội, ông ta sẵn sàng đánh với Dương Thanh một trận để phân rõ thắng bại.
Dương Thanh nhìn về phía Đỗ Bá, bình tĩnh hỏi: “Đỗ Trọng đâu rồi?”
Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Đỗ Bá, áp lực này cực lớn, thậm chí mạnh hơn thành chủ Hoài Thành mà Dương Thanh từng tiếp xúc trước kia rất nhiều.
Thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng áp lực từ người lão già trước mặt còn mạnh hơn cả thành chủ Hoài Thành, tức là lão ta có thực lực mạnh hơn thành chủ Hoài Thành.
Dương Thanh biết Võ Tông cũng không phải thế lực Cổ Võ, hay nói cách khác, cao thủ mạnh nhất Võ Tông vẫn chưa đạt tới Thiên Cảnh, như vậy, thực lực của lão già trước mặt sẽ ở mức trên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là nằm giữa Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ và Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, gọi tắt là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Về phần người trung niên có thái độ rất hung hãn với Dương Thanh đứng cạnh lão già, cảnh giới của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trẻ đến thế.
Đỗ Bá bình tĩnh nói: “Cậu cứ yên tâm, Đỗ Trọng đang rất ổn ở Võ Tông”.
Dương Thanh hơi nhíu mày, sao anh lại có cảm giác Võ Tông bắt Đỗ Trọng vì anh nhỉ?
Đỗ Bá nói: “Cậu đã biết chuyện Đỗ Trọng sẵn lòng từ bỏ tu vi để tìm Hồi Hồn Đan cho cậu chưa?”
“Ông nói gì?”
Dương Thanh lập tức biến sắc, tức giận nói: “Rốt cuộc Đỗ Trọng đang ở đâu? Các người làm gì ông ấy rồi?”
Anh bỗng có linh cảm rất xấu, chẳng lẽ Đỗ Trọng đã mất hết tu vi ư?
Nếu đúng thế thật, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Võ Tông.
“Láo xược!”
Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận quát: “Đừng quên mục đích của cậu khi đến Võ Tông, ở đây, chúng tôi muốn cậu sống thì cậu mới được sống, chúng tôi muốn cậu chết, cậu sẽ phải chết!”
“Nếu dám hỗn láo với bố tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Viễn rồi quay sang Đỗ Bá, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Đỗ Trọng?”
Tuy anh rất muốn ra tay ngay, nhưng vẫn hiểu thực lực của mình đến đâu, Đỗ Bá còn chưa phóng khí thế ra mà đã khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ rồi.
Nếu đánh nhau thật, Dương Thanh không có phần thắng trong tay Đỗ Bá.
Hơn nữa trước đó không lâu, anh vừa chiến đấu với một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy thực lực của anh đã khôi phục hơn phân nửa trên đường đến Võ Tông, nhưng vẫn còn vết thương ngầm.
Đừng nói là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, cho dù là đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong Đỗ Minh Viễn thì Dương Thanh cũng không phải đối thủ của ông ta.
Bây giờ không rõ Đỗ Trọng ra sao, Dương Thanh chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Đánh với tôi một trận, nếu cậu có thể đánh bại tôi, chúng tôi sẽ để cậu gặp Đỗ Trọng ngay bây giờ”.
Đỗ Bá nhíu mày, quát khẽ: “Minh Viễn!”
Đỗ Minh Viễn vội nói: “Bố, xin bố cho con cơ hội chiến đấu với cậu ta!”
Đỗ Bá nhìn vào ánh mắt rực lửa của Đỗ Minh Viễn, cuối cùng vẫn gật đầu, lão ta nhìn về phía Dương Thanh, búng ngón tay, một lọ ngọc lập tức bay về phía anh.
Dương Thanh nhận lấy, Đỗ Bá nói: “Đây là đan dược cực phẩm giúp vết thương mau lành, cậu vốn bị thương nặng, sau khi uống đan dược này xong, tuy vẫn không thể khiến cậu khỏi ngay, nhưng ít nhất có thể xoa dịu cơn đau của cậu rất nhiều”.
Dương Thanh hiểu đối phương muốn anh đánh với Đỗ Minh Viễn bằng trạng thái bình thường.
Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh, anh biết ở Ma Sơn, đan dược có giá trên trời, nào ngờ Đỗ Bá lại dễ dàng đưa viên đan dược đó cho anh.
Dương Thanh không hề do dự, lấy đan dược ra rồi uống luôn.
Đỗ Bá hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống đan dược dứt khoát như thế.
Đỗ Bá híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu không sợ đây là thuốc độc à?”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi đã đến Võ Tông, nếu các người định giết tôi thật, tôi còn cơ hội sống sót chắc?”
Câu nói này khiến Đỗ Bá lập tức im lặng, cũng càng thêm hài lòng về Dương Thanh.
Đỗ Bá không tiếc lời tán thưởng, gật đầu: “Quyết đoán đấy!”
Lời khen ngợi của Đỗ Bá với Dương Thanh khiến Đỗ Minh Viễn càng thêm bất mãn, trên mặt ông ta tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu chuẩn bị xong chưa? Nếu chưa được, tôi có thể cho cậu một chút thời gian, chờ cậu quay lại trạng thái đỉnh cao, tôi sẽ đánh với cậu”.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Minh Viễn, bình tĩnh nói: “Thực lực của tôi bây giờ đủ để đối phó ông rồi!”
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Minh Viễn lập tức nổi giận, cố gắng kiềm chế: “Cậu có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tôi cũng sẽ giữ cảnh giới ở mức đó, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu mạnh đến mức nào”.
Đỗ Bá cũng không ngăn cản.
Dương Thanh cười khẩy: “Chắc chắn ông sẽ hối hận thôi!”
Sau khi uống đan dược mà Đỗ Bá đưa cho, Dương Thanh cảm nhận được vết thương của mình đã khá hơn, hay nói đúng hơn, uống đan dược xong, vết thương của anh lập tức ổn định.
Cho dù bây giờ anh không thể phát huy 100% thực lực thì cũng phát huy được 80%.
Ít nhất, khi đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu dốc toàn lực thì anh tự tin mình sẽ đánh bại đối phương.
Đỗ Minh Viễn định giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là muốn bị ngược đãi.
“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi!”
Đỗ Minh Viễn tức giận quát, “rầm” một tiếng, ông ta hơi nhích chân, xông tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, đúng là Đỗ Minh Viễn chỉ giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Anh đứng im, không coi đòn tấn công của đối phương ra gì hết.
Đỗ Minh Viễn thấy thế, càng tức giận hơn: “Cậu muốn chết à!”
Sau khi dứt lời, ông ta tung một đòn toàn lực ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đấm mạnh về phía Dương Thanh.
Thậm chí còn có mấy cao thủ với hơi thở vô cùng đáng sợ, ngay cả anh cũng không thể xác định thực lực thật sự của đối phương.
“Tông chủ, cậu Thanh đến rồi!”
Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đi đón Dương Thanh nhanh chóng dẫn anh đến một căn nhà cổ kính rồi nói vọng vào từ cửa.
Một giọng nói già nua truyền đến từ trong phòng: “Mời cậu Thanh vào đây!”
“Cậu Thanh, mời!”
Người đón nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, làm động tác mời Dương Thanh với thái độ vô cùng khách sáo.
Sau khi Dương Thanh bước vào phòng, người đón đóng cửa lại rồi quay người rời đi.
Trong phòng, Đỗ Bá đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh lão ta là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Từ lúc Dương Thanh bước vào phòng, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, trong mắt Đỗ Minh Viễn còn có vẻ ngạo nghễ, ông ta rất bất mãn trước việc Đỗ Bá coi trọng Dương Thanh.
Nếu có cơ hội, ông ta sẵn sàng đánh với Dương Thanh một trận để phân rõ thắng bại.
Dương Thanh nhìn về phía Đỗ Bá, bình tĩnh hỏi: “Đỗ Trọng đâu rồi?”
Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Đỗ Bá, áp lực này cực lớn, thậm chí mạnh hơn thành chủ Hoài Thành mà Dương Thanh từng tiếp xúc trước kia rất nhiều.
Thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng áp lực từ người lão già trước mặt còn mạnh hơn cả thành chủ Hoài Thành, tức là lão ta có thực lực mạnh hơn thành chủ Hoài Thành.
Dương Thanh biết Võ Tông cũng không phải thế lực Cổ Võ, hay nói cách khác, cao thủ mạnh nhất Võ Tông vẫn chưa đạt tới Thiên Cảnh, như vậy, thực lực của lão già trước mặt sẽ ở mức trên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là nằm giữa Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ và Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, gọi tắt là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Về phần người trung niên có thái độ rất hung hãn với Dương Thanh đứng cạnh lão già, cảnh giới của ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trẻ đến thế.
Đỗ Bá bình tĩnh nói: “Cậu cứ yên tâm, Đỗ Trọng đang rất ổn ở Võ Tông”.
Dương Thanh hơi nhíu mày, sao anh lại có cảm giác Võ Tông bắt Đỗ Trọng vì anh nhỉ?
Đỗ Bá nói: “Cậu đã biết chuyện Đỗ Trọng sẵn lòng từ bỏ tu vi để tìm Hồi Hồn Đan cho cậu chưa?”
“Ông nói gì?”
Dương Thanh lập tức biến sắc, tức giận nói: “Rốt cuộc Đỗ Trọng đang ở đâu? Các người làm gì ông ấy rồi?”
Anh bỗng có linh cảm rất xấu, chẳng lẽ Đỗ Trọng đã mất hết tu vi ư?
Nếu đúng thế thật, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Võ Tông.
“Láo xược!”
Đỗ Minh Viễn lập tức tức giận quát: “Đừng quên mục đích của cậu khi đến Võ Tông, ở đây, chúng tôi muốn cậu sống thì cậu mới được sống, chúng tôi muốn cậu chết, cậu sẽ phải chết!”
“Nếu dám hỗn láo với bố tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Viễn rồi quay sang Đỗ Bá, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Đỗ Trọng?”
Tuy anh rất muốn ra tay ngay, nhưng vẫn hiểu thực lực của mình đến đâu, Đỗ Bá còn chưa phóng khí thế ra mà đã khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực khổng lồ rồi.
Nếu đánh nhau thật, Dương Thanh không có phần thắng trong tay Đỗ Bá.
Hơn nữa trước đó không lâu, anh vừa chiến đấu với một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy thực lực của anh đã khôi phục hơn phân nửa trên đường đến Võ Tông, nhưng vẫn còn vết thương ngầm.
Đừng nói là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, cho dù là đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong Đỗ Minh Viễn thì Dương Thanh cũng không phải đối thủ của ông ta.
Bây giờ không rõ Đỗ Trọng ra sao, Dương Thanh chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Đánh với tôi một trận, nếu cậu có thể đánh bại tôi, chúng tôi sẽ để cậu gặp Đỗ Trọng ngay bây giờ”.
Đỗ Bá nhíu mày, quát khẽ: “Minh Viễn!”
Đỗ Minh Viễn vội nói: “Bố, xin bố cho con cơ hội chiến đấu với cậu ta!”
Đỗ Bá nhìn vào ánh mắt rực lửa của Đỗ Minh Viễn, cuối cùng vẫn gật đầu, lão ta nhìn về phía Dương Thanh, búng ngón tay, một lọ ngọc lập tức bay về phía anh.
Dương Thanh nhận lấy, Đỗ Bá nói: “Đây là đan dược cực phẩm giúp vết thương mau lành, cậu vốn bị thương nặng, sau khi uống đan dược này xong, tuy vẫn không thể khiến cậu khỏi ngay, nhưng ít nhất có thể xoa dịu cơn đau của cậu rất nhiều”.
Dương Thanh hiểu đối phương muốn anh đánh với Đỗ Minh Viễn bằng trạng thái bình thường.
Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh, anh biết ở Ma Sơn, đan dược có giá trên trời, nào ngờ Đỗ Bá lại dễ dàng đưa viên đan dược đó cho anh.
Dương Thanh không hề do dự, lấy đan dược ra rồi uống luôn.
Đỗ Bá hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống đan dược dứt khoát như thế.
Đỗ Bá híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu không sợ đây là thuốc độc à?”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi đã đến Võ Tông, nếu các người định giết tôi thật, tôi còn cơ hội sống sót chắc?”
Câu nói này khiến Đỗ Bá lập tức im lặng, cũng càng thêm hài lòng về Dương Thanh.
Đỗ Bá không tiếc lời tán thưởng, gật đầu: “Quyết đoán đấy!”
Lời khen ngợi của Đỗ Bá với Dương Thanh khiến Đỗ Minh Viễn càng thêm bất mãn, trên mặt ông ta tràn ngập ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu chuẩn bị xong chưa? Nếu chưa được, tôi có thể cho cậu một chút thời gian, chờ cậu quay lại trạng thái đỉnh cao, tôi sẽ đánh với cậu”.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Minh Viễn, bình tĩnh nói: “Thực lực của tôi bây giờ đủ để đối phó ông rồi!”
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Minh Viễn lập tức nổi giận, cố gắng kiềm chế: “Cậu có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, tôi cũng sẽ giữ cảnh giới ở mức đó, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu mạnh đến mức nào”.
Đỗ Bá cũng không ngăn cản.
Dương Thanh cười khẩy: “Chắc chắn ông sẽ hối hận thôi!”
Sau khi uống đan dược mà Đỗ Bá đưa cho, Dương Thanh cảm nhận được vết thương của mình đã khá hơn, hay nói đúng hơn, uống đan dược xong, vết thương của anh lập tức ổn định.
Cho dù bây giờ anh không thể phát huy 100% thực lực thì cũng phát huy được 80%.
Ít nhất, khi đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu dốc toàn lực thì anh tự tin mình sẽ đánh bại đối phương.
Đỗ Minh Viễn định giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là muốn bị ngược đãi.
“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi!”
Đỗ Minh Viễn tức giận quát, “rầm” một tiếng, ông ta hơi nhích chân, xông tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, đúng là Đỗ Minh Viễn chỉ giữ thực lực ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Anh đứng im, không coi đòn tấn công của đối phương ra gì hết.
Đỗ Minh Viễn thấy thế, càng tức giận hơn: “Cậu muốn chết à!”
Sau khi dứt lời, ông ta tung một đòn toàn lực ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đấm mạnh về phía Dương Thanh.
Bình luận facebook