Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1939: Cảm giác thuộc về Võ Tông
Cùng lúc đó, ở Võ Tông.
Đã hai tiếng kể từ khi Mã Siêu gặp chuyện, trong khoảng thời gian này, người của Võ Tông và Thần Hành Tông đều đang nỗ lực tìm kiếm Mã Siêu, nhưng vẫn chưa có tin tốt gì.
Không riêng gì Võ Tông và Thần Hành Tông, rất nhiều cao thủ ở Ma Sơn cũng đang tự tìm kiếm Mã Siêu, nhằm đạt được đan dược từ hai thế lực hàng đầu.
Ở Võ Tông, trong một căn biệt thự xa hoa, Dương Thanh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, sắc mặt vô cùng u ám.
Đến giờ anh vẫn chưa có tin gì về Mã Siêu, chỉ biết Mã Siêu đang ở cùng cao thủ tên Nhiếp Thu kia, không rõ sống chết.
Trong lúc anh đang lo lắng, Đỗ Trọng vội bước vào.
“Có tin gì không?”
Dương Thanh vội bước lên trước, nhìn về phía Đỗ Trọng.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Thanh, Đỗ Trọng cảm thấy rất hổ thẹn, ông ta lắc đầu: “Vẫn chưa có tin gì của cậu Siêu, nhưng cậu yên tâm, Võ Tông đã cử tất cả cao thủ ra ngoài tìm kiếm cậu Siêu rồi, bên Thần Hành Tông cũng đang ráo riết tìm kiếm, chắc chắn chẳng mấy nữa sẽ thấy cậu Siêu thôi”.
Vẫn chưa có tin gì về Mã Siêu, chuyện này khiến lửa giận không tên trong lòng Dương Thanh sắp bùng nổ.
Anh cố nén giận, trầm giọng hỏi: “Vị trí cuối cùng của Mã Siêu trước khi mất tích là ở đâu? Chắc vẫn điều tra được chuyện này nhỉ?”
Đỗ Trọng vội gật đầu: “Bên Thần Hành Tông đã báo, trước khi mất tích, cậu Siêu đang ở hẻm Nhiên Thiêu tại khu vực phía Đông Ma Sơn, nhưng người của Võ Tông và Thần Hành Tông đã lục soát khắp hẻm Nhiên Thiêu mà vẫn không có tin gì của cậu Siêu hết”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức nén giận, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Anh nhìn về phía Đỗ Trọng: “Sắp xếp giúp tôi một chiếc xe việt dã có tính năng mạnh, tôi muốn đến hẻm Nhiên Thiêu”.
Đỗ Trọng lập tức giật mình, vội khuyên: “Cậu Thanh, Võ Tông và Thần Hành Tông đang ráo riết tìm kiếm cậu Siêu rồi, Ma Sơn rất lớn, cho dù cậu đến hẻm Nhiên Thiêu thì cũng không có ích gì đâu, chi bằng đợi ở đây, nếu có tin gì, chắc chắn chúng tôi sẽ báo ngay cho cậu”.
Dương Thanh quát: “Tôi không chờ được nữa, chuẩn bị xe đi!”
Thấy Dương Thanh nổi giận, Đỗ Trọng không dám thuyết phục nữa, vội rời đi.
Chưa đầy năm phút sau, một chiếc Unimog màu đen mới tinh đã đậu trước biệt thự mà Dương Thanh ở, bên cạnh xe còn có một tài xế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang cung kính đứng đó.
“Dương Thanh, đây là một trong các thành viên của hội trưởng lão Võ Tông, tên Trần Vũ, cứ để ông ấy đi với cháu, có thể giải quyết một số phiền phức không cần thiết”.
Tông chủ Võ Tông - Đỗ Bá đích thân đưa xe tới, nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh gật đầu, cảm ơn rồi ngồi vào ghế phụ.
Trần Vũ lái xe, đưa Dương Thanh đi về phía hẻm Nhiên Thiêu ở khu vực phía Đông của Ma Sơn.
Nhìn theo hướng xe rời đi, trong mắt Đỗ Bá tràn ngập vẻ tán thưởng, lão ta cười nói: “Đúng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với Võ Tông, việc thằng bé gia nhập quả là thu hoạch lớn nhất suốt trăm năm qua”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Đỗ Trọng hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ Đỗ Bá lại đánh giá Dương Thanh cao như thế.
Phải biết rằng Võ Tông đã được thành lập hơn trăm năm, trong trăm năm qua, có rất nhiều cao thủ Võ Tông bước vào Thiên Cảnh.
Đỗ Bá chưa bao giờ khen những cao thủ bước vào Thiên Cảnh kia xuất sắc, nhưng lại đánh giá Dương Thanh rất cao.
Nhưng Đỗ Trọng nhanh chóng hiểu tại sao, có cao thủ đã bước vào Thiên Cảnh nào không 70, 80 tuổi, đã tu luyện nhiều năm rồi chứ?
Còn Dương Thanh mới 28 tuổi mà đã có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi, bước vào Thiên Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Lão ta cũng tin rằng sau khi bước vào từ đường Võ Tông, Dương Thanh sẽ nhận được truyền thừa Võ Thần.
Sau khi nhận được truyền thừa Võ Thần, chắc chắn thực lực của anh sẽ có sự thay đổi về chất.
Đến khi đó, Dương Thanh càng gần với Thiên Cảnh hơn.
Nghĩ đến việc rất có thể Dương Thanh sẽ đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi, Đỗ Trọng bỗng thấy hơi kích động.
Đỗ Trọng không nhịn được mà hỏi: “Anh nói cậu Thanh có thể đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi ư?”
Đỗ Bá mỉm cười rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ thế!”
Bốn chữ này cho thấy lão ta hết sức tự tin về việc Dương Thanh sẽ đột phá Thiên Cảnh.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng không tự tin bằng.
Đỗ Bá bỗng nhìn về phía Đỗ Minh Viễn bên cạnh, nói: “Truyền lệnh tông chủ của ta, bảo đội quân bí mật của Võ Tông vận dụng mọi quyền hạn và sức mạnh để tìm Mã Siêu!”
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Đỗ Minh Viễn lập tức giật mình: “Bố, đội quân bí mật là sức mạnh bí ẩn nhất của Võ Tông chúng ta, giờ cử họ đi để tìm một người thật à?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Trọng nghe nói đến đội quân bí mật của Võ Tông, nghe Đỗ Minh Viễn hỏi xong, ông ta cũng thầm kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Đỗ Bá lại bằng lòng vận dụng lực lượng ngầm này của Võ Tông để tìm Mã Siêu.
Ở Ma Sơn, thế lực hàng đầu nào cũng có lực lượng bí mật, chính vì các bên không biết những lực lượng bí mật này sẽ mạnh đến mức nào, nên giữa các thế lực hàng đầu mới không dễ xảy ra xung đột lớn.
Bây giờ Đỗ Bá lại định để lộ lực lượng này, có thể tưởng tượng được đây là sự hy sinh lớn đến mức nào.
Nhưng Đỗ Bá lại có vẻ không quan tâm, cười híp mắt: “Ta bảo con đi truyền lệnh chủ gia tộc của ta, con cứ đi đi là được rồi, nói linh tinh làm gì thế?”
“Vâng, thưa bố!”
Đỗ Minh Viễn không dám hỏi nhiều nữa, vội quay người rời đi.
Sau khi Đỗ Minh Viễn rời đi, Đỗ Bá mới giải thích cho Đỗ Trọng: “Đội quân bí mật của Võ Tông rất mạnh, một khi để thế lực khác nắm giữ đội quân bí mật này thì sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho Võ Tông”.
“Nhưng để lôi kéo yêu nghiệt như Dương Thanh, anh nhất định phải làm thế!”
“Anh có thể cảm nhận được, tuy Dương Thanh đồng ý gia nhập Võ Tông, nhưng thằng bé cũng không có nhiều tình cảm với Võ Tông, bây giờ phải giúp thằng bé tìm thấy anh em tốt thì thằng bé mới có cảm giác mình thuộc về Võ Tông”.
Đỗ Trọng không nói gì.
Đỗ Bá vẫn là Đỗ Bá lúc trước, làm tất cả vì lợi ích của Võ Tông.
Nếu tính mạng của lão ta có thể giúp Võ Tông mạnh mẽ hơn, Đỗ Bá sẽ không bao giờ do dự.
Lão ta là một kẻ mất trí, có thể làm bất cứ chuyện điên cuồng gì vì lợi ích của Võ Tông.
“Tốt bụng nhắc nhở anh, cậu Thanh là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cậu ấy ghét lừa dối nhất, nếu anh muốn cậu ấy gia nhập Võ Tông, thật lòng nghĩ cho Võ Tông, anh nên đối xử với cậu ấy bằng sự chân thành, chứ không phải toan tính”.
Đỗ Trọng nói rồi quay người rời đi.
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Đỗ Trọng, cười híp mắt: “Em yên tâm, thằng bé sẽ có tình cảm với Võ Tông thôi!”
Đã hai tiếng kể từ khi Mã Siêu gặp chuyện, trong khoảng thời gian này, người của Võ Tông và Thần Hành Tông đều đang nỗ lực tìm kiếm Mã Siêu, nhưng vẫn chưa có tin tốt gì.
Không riêng gì Võ Tông và Thần Hành Tông, rất nhiều cao thủ ở Ma Sơn cũng đang tự tìm kiếm Mã Siêu, nhằm đạt được đan dược từ hai thế lực hàng đầu.
Ở Võ Tông, trong một căn biệt thự xa hoa, Dương Thanh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, sắc mặt vô cùng u ám.
Đến giờ anh vẫn chưa có tin gì về Mã Siêu, chỉ biết Mã Siêu đang ở cùng cao thủ tên Nhiếp Thu kia, không rõ sống chết.
Trong lúc anh đang lo lắng, Đỗ Trọng vội bước vào.
“Có tin gì không?”
Dương Thanh vội bước lên trước, nhìn về phía Đỗ Trọng.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Thanh, Đỗ Trọng cảm thấy rất hổ thẹn, ông ta lắc đầu: “Vẫn chưa có tin gì của cậu Siêu, nhưng cậu yên tâm, Võ Tông đã cử tất cả cao thủ ra ngoài tìm kiếm cậu Siêu rồi, bên Thần Hành Tông cũng đang ráo riết tìm kiếm, chắc chắn chẳng mấy nữa sẽ thấy cậu Siêu thôi”.
Vẫn chưa có tin gì về Mã Siêu, chuyện này khiến lửa giận không tên trong lòng Dương Thanh sắp bùng nổ.
Anh cố nén giận, trầm giọng hỏi: “Vị trí cuối cùng của Mã Siêu trước khi mất tích là ở đâu? Chắc vẫn điều tra được chuyện này nhỉ?”
Đỗ Trọng vội gật đầu: “Bên Thần Hành Tông đã báo, trước khi mất tích, cậu Siêu đang ở hẻm Nhiên Thiêu tại khu vực phía Đông Ma Sơn, nhưng người của Võ Tông và Thần Hành Tông đã lục soát khắp hẻm Nhiên Thiêu mà vẫn không có tin gì của cậu Siêu hết”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức nén giận, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Anh nhìn về phía Đỗ Trọng: “Sắp xếp giúp tôi một chiếc xe việt dã có tính năng mạnh, tôi muốn đến hẻm Nhiên Thiêu”.
Đỗ Trọng lập tức giật mình, vội khuyên: “Cậu Thanh, Võ Tông và Thần Hành Tông đang ráo riết tìm kiếm cậu Siêu rồi, Ma Sơn rất lớn, cho dù cậu đến hẻm Nhiên Thiêu thì cũng không có ích gì đâu, chi bằng đợi ở đây, nếu có tin gì, chắc chắn chúng tôi sẽ báo ngay cho cậu”.
Dương Thanh quát: “Tôi không chờ được nữa, chuẩn bị xe đi!”
Thấy Dương Thanh nổi giận, Đỗ Trọng không dám thuyết phục nữa, vội rời đi.
Chưa đầy năm phút sau, một chiếc Unimog màu đen mới tinh đã đậu trước biệt thự mà Dương Thanh ở, bên cạnh xe còn có một tài xế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang cung kính đứng đó.
“Dương Thanh, đây là một trong các thành viên của hội trưởng lão Võ Tông, tên Trần Vũ, cứ để ông ấy đi với cháu, có thể giải quyết một số phiền phức không cần thiết”.
Tông chủ Võ Tông - Đỗ Bá đích thân đưa xe tới, nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh gật đầu, cảm ơn rồi ngồi vào ghế phụ.
Trần Vũ lái xe, đưa Dương Thanh đi về phía hẻm Nhiên Thiêu ở khu vực phía Đông của Ma Sơn.
Nhìn theo hướng xe rời đi, trong mắt Đỗ Bá tràn ngập vẻ tán thưởng, lão ta cười nói: “Đúng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với Võ Tông, việc thằng bé gia nhập quả là thu hoạch lớn nhất suốt trăm năm qua”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Đỗ Trọng hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ Đỗ Bá lại đánh giá Dương Thanh cao như thế.
Phải biết rằng Võ Tông đã được thành lập hơn trăm năm, trong trăm năm qua, có rất nhiều cao thủ Võ Tông bước vào Thiên Cảnh.
Đỗ Bá chưa bao giờ khen những cao thủ bước vào Thiên Cảnh kia xuất sắc, nhưng lại đánh giá Dương Thanh rất cao.
Nhưng Đỗ Trọng nhanh chóng hiểu tại sao, có cao thủ đã bước vào Thiên Cảnh nào không 70, 80 tuổi, đã tu luyện nhiều năm rồi chứ?
Còn Dương Thanh mới 28 tuổi mà đã có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi, bước vào Thiên Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Lão ta cũng tin rằng sau khi bước vào từ đường Võ Tông, Dương Thanh sẽ nhận được truyền thừa Võ Thần.
Sau khi nhận được truyền thừa Võ Thần, chắc chắn thực lực của anh sẽ có sự thay đổi về chất.
Đến khi đó, Dương Thanh càng gần với Thiên Cảnh hơn.
Nghĩ đến việc rất có thể Dương Thanh sẽ đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi, Đỗ Trọng bỗng thấy hơi kích động.
Đỗ Trọng không nhịn được mà hỏi: “Anh nói cậu Thanh có thể đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi ư?”
Đỗ Bá mỉm cười rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ thế!”
Bốn chữ này cho thấy lão ta hết sức tự tin về việc Dương Thanh sẽ đột phá Thiên Cảnh.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng không tự tin bằng.
Đỗ Bá bỗng nhìn về phía Đỗ Minh Viễn bên cạnh, nói: “Truyền lệnh tông chủ của ta, bảo đội quân bí mật của Võ Tông vận dụng mọi quyền hạn và sức mạnh để tìm Mã Siêu!”
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Đỗ Minh Viễn lập tức giật mình: “Bố, đội quân bí mật là sức mạnh bí ẩn nhất của Võ Tông chúng ta, giờ cử họ đi để tìm một người thật à?”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Trọng nghe nói đến đội quân bí mật của Võ Tông, nghe Đỗ Minh Viễn hỏi xong, ông ta cũng thầm kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Đỗ Bá lại bằng lòng vận dụng lực lượng ngầm này của Võ Tông để tìm Mã Siêu.
Ở Ma Sơn, thế lực hàng đầu nào cũng có lực lượng bí mật, chính vì các bên không biết những lực lượng bí mật này sẽ mạnh đến mức nào, nên giữa các thế lực hàng đầu mới không dễ xảy ra xung đột lớn.
Bây giờ Đỗ Bá lại định để lộ lực lượng này, có thể tưởng tượng được đây là sự hy sinh lớn đến mức nào.
Nhưng Đỗ Bá lại có vẻ không quan tâm, cười híp mắt: “Ta bảo con đi truyền lệnh chủ gia tộc của ta, con cứ đi đi là được rồi, nói linh tinh làm gì thế?”
“Vâng, thưa bố!”
Đỗ Minh Viễn không dám hỏi nhiều nữa, vội quay người rời đi.
Sau khi Đỗ Minh Viễn rời đi, Đỗ Bá mới giải thích cho Đỗ Trọng: “Đội quân bí mật của Võ Tông rất mạnh, một khi để thế lực khác nắm giữ đội quân bí mật này thì sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho Võ Tông”.
“Nhưng để lôi kéo yêu nghiệt như Dương Thanh, anh nhất định phải làm thế!”
“Anh có thể cảm nhận được, tuy Dương Thanh đồng ý gia nhập Võ Tông, nhưng thằng bé cũng không có nhiều tình cảm với Võ Tông, bây giờ phải giúp thằng bé tìm thấy anh em tốt thì thằng bé mới có cảm giác mình thuộc về Võ Tông”.
Đỗ Trọng không nói gì.
Đỗ Bá vẫn là Đỗ Bá lúc trước, làm tất cả vì lợi ích của Võ Tông.
Nếu tính mạng của lão ta có thể giúp Võ Tông mạnh mẽ hơn, Đỗ Bá sẽ không bao giờ do dự.
Lão ta là một kẻ mất trí, có thể làm bất cứ chuyện điên cuồng gì vì lợi ích của Võ Tông.
“Tốt bụng nhắc nhở anh, cậu Thanh là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cậu ấy ghét lừa dối nhất, nếu anh muốn cậu ấy gia nhập Võ Tông, thật lòng nghĩ cho Võ Tông, anh nên đối xử với cậu ấy bằng sự chân thành, chứ không phải toan tính”.
Đỗ Trọng nói rồi quay người rời đi.
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Đỗ Trọng, cười híp mắt: “Em yên tâm, thằng bé sẽ có tình cảm với Võ Tông thôi!”
Bình luận facebook