Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1940: Vô cùng nghiêm trọng
“Cậu Thanh, phía trước chính là hẻm Nhiên Thiêu”.
Trần Vũ đang lái xe chợt nói.
Lúc này Dương Thanh đang nhắm mắt tu luyện mới mở mắt ra, hồi nãy trên đường đi, anh vẫn luôn tu luyện.
Chuyến đi đến Ma Sơn lần này khiến anh nhận ra, tuy anh có cảnh giới rất cao trong số những người đồng trang lứa, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, nếu anh đủ mạnh, sao Mã Siêu lại gặp chuyện đây?
Chỉ khi anh đủ mạnh thì mới tránh được không ít phiền phức.
Dương Thanh nói: “Đưa tôi đến nơi mà Mã Siêu xuất hiện lần cuối trước khi mất tích đi”.
“Được!”
Trần Vũ đáp.
Ma Sơn được chia thành năm vực lớn, trừ bốn vực Đông Tây Nam Bắc, còn có Trung Vực của Ma Sơn.
Năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn vừa hay chiếm cứ năm vực này, chẳng hạn, Võ Tông ở Bắc Vực Ma Sơn, còn Thần Hành Tông thì ở Nam Vực Ma Sơn.
Bây giờ Đông Vực đang bị Ma Tông - một trong năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn chiếm giữ.
Dương Thanh chợt hỏi: “Mọi người đã đánh tiếng cho Ma Tông chưa?”
Tuy anh không phải người của Ma Sơn, nhưng vẫn biết ít nhiều về quy tắc của Ma Sơn, năm vực của Ma Sơn do năm thế lực lớn chiếm giữ, nếu thế lực ở vực nào có hành động lớn ở vực khác, nhất định phải báo cho chủ nhân của vực này.
Trần Vũ vội nói: “Tôi đã đánh tiếng rồi, cậu Thanh cứ yên tâm”.
20 phút sau, Trần Vũ dừng xe, nói: “Cậu Mã Siêu xuất hiện lần cuối ở vị trí này”.
Dương Thanh xuống xe quan sát, có lẽ chất lượng đất ở đây không tốt, chỉ có ít cây cối, anh nhìn ra xa chỉ thấy trống hoác, không phải chỗ phù hợp để giấu người.
“Nếu Nhiếp Thu muốn bắt cóc Mã Siêu thì phải chọn nơi nào tiện cho việc chạy trốn chứ? Sao ông ta lại đến nơi khỉ ho cò gáy này?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Trần Vũ đứng cạnh Dương Thanh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Hai người kiểm tra bốn phía, vẫn không thấy gì, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau và máu.
“Có lẽ thực lực của hai người chênh nhau quá nhiều, nên không để lại dấu vết đánh nhau”.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Có lẽ đây là nơi mà Mã Siêu chọn để tiếp nhận phong ấn, nhằm tránh bị làm phiền”.
“Nhưng Mã Siêu không ngờ Nhiếp Thu lại phát hiện cậu ấy đang mang theo rất nhiều đan dược, thế là Nhiếp Thu đã âm thầm ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông”.
“Sau đó, Mã Siêu vẫn chưa biết gì đã bị Nhiếp Thu đưa đi, thậm chí tới lúc này, Mã Siêu vẫn không biết mình đã bị Nhiếp Thu để mắt tới”.
Anh hiểu Mã Siêu, nếu phát hiện ra ý đồ của đối phương, cho dù biết mình không phải đối thủ, chắc chắn Mã Siêu vẫn sẽ liều mạng chiến đấu, nhưng ở đây không có dấu vết giao chiến, tức là Mã Siêu đã chủ động rời đi theo Nhiếp Thu dưới điều kiện tiên quyết là không hề biết mình đã bị để mắt đến.
Dương Thanh tiếp tục phân tích: “Nhiếp Thu biết, nếu chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông thì sẽ bị phát hiện ngay, đến khi đó, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ đuổi giết ông ta”.
“Dám đắc tội với Thần Hành Tông ở Ma Sơn, tức là ông ta đã sẵn sàng rời khỏi Ma Sơn rồi, nên sau khi cướp đan dược của Mã Siêu, ông ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Ma Sơn”.
Nghĩ tới đây, anh nhìn về phía Trần Vũ, hỏi: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn từ đây thì có mấy tuyến đường?”
Trần Vũ thoáng suy tư rồi chỉ về phía một ngọn núi lớn ở hướng Đông, nói: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn nhanh nhất, chỉ có cách băng qua ngọn núi kia, nơi này là Đông Vực, vượt qua ngọn núi này là tuyến đường phù hợp nhất”.
Dương Thanh nhìn theo hướng mà Trần Vũ chỉ, lập tức nhướng mày.
Nơi này vốn là Đông Vực, nếu muốn rời khỏi Ma Sơn, Nhiếp Thu cứ rời đi theo hướng Đông là lựa chọn tốt nhất.
Thực lực của Thần Hành Tông ở Ma Sơn rất mạnh, mạng lưới tin tức cũng trải rộng khắp Ma Sơn, Nhiếp Thu vốn đã rất khó rời đi, chắc chắn lão ta sẽ không mạo hiểm rời đi từ vực khác.
Nếu vậy thì lão ta chỉ có thể chọn con đường này.
Dương Thanh nói: “Đi theo con đường này đi!”
“Vâng!”
Trần Vũ vội khởi động xe, đi về phía ngọn núi ở hướng Đông.
Ngọn núi rất cao, tuy có vẻ không xa nhưng xe phải chạy mười phút với vận tốc cao nhất thì mới đến chân núi.
Nếu tiếp tục tiến về phía trước thì xe không thể leo lên.
Trần Vũ đứng cạnh Dương Thanh, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nói: “Ngọn núi này quá dốc, rất khó vượt qua, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng rất khó thuận lợi băng qua nó”.
Ngọn núi này gần như dốc 80 độ, nếu không có thứ gì giúp đỡ, người bình thường không thể vượt qua.
Cho dù Nhiếp Thu là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu muốn dẫn Mã Siêu băng qua ngọn núi này thì không phải khó bình thường.
Dương Thanh bỗng có linh cảm rất xấu.
Nếu Nhiếp Thu muốn trốn khỏi Ma Sơn, việc mang theo Mã Siêu sẽ tạo thành gánh nặng, nếu anh là Nhiếp Thu, chắc chắn anh sẽ giết Mã Siêu.
Nhưng trên đoạn đường này không có dấu vết đánh nhau nào hết.
Có khi nào Nhiếp Thu không rời khỏi Ma Sơn theo đường này không?
“Cậu Thanh, phía trên có hang động!”
Đúng lúc này, Trần Vũ đang tìm kiếm cách đó không xa bỗng hô lớn với Dương Thanh.
Dương Thanh vội chạy tới.
Trần Vũ ngẩng đầu, chỉ vào một hang động cách đất mười mấy mét, nói: “Cậu Thanh, phía trên có một hang động, tôi phát hiện gần đây chỉ có hang động này, có lẽ sẽ có người trong đó”.
Nói đến đây, Trần Vũ bỗng ngập ngừng.
Tầm nhìn ở đây rất thoáng, cũng chưa phát hiện thi thể của Mã Siêu, nếu Nhiếp Thu đã rời khỏi Ma Sơn, chắc chắn lão ta sẽ giết Mã Siêu trước khi đi.
Hang động ở lưng chừng núi này chính là nơi tốt nhất để giấu xác.
Dương Thanh cũng lo lắng về chuyện này, sau khi nhìn thấy hang động, anh không hề do dự, bỗng giậm mạnh chân, cả người bật lên rất cao, anh dùng cả tay lẫn chân, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã đến hang.
Trần Vũ cũng theo sát anh.
Dương Thanh vừa bước vào hang động thì đã cảm nhận được một hơi thở vô cùng quen thuộc, chính là hơi thở của Mã Siêu.
Trong hang vô cùng lộn xộn, rõ ràng vừa xảy ra một trận chiến dữ dội.
Không những thế, Dương Thanh còn phát hiện rất nhiều vết máu.
Anh lập tức sầm mặt, tuy không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể khẳng định, dấu vết chiến đấu là do Mã Siêu để lại, cả máu cũng là của Mã Siêu.
“Nhiếp Thu!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ người khác không rõ tình trạng của Mã Siêu, nhưng với tư cách là anh em tốt của Mã Siêu, anh hiểu rất rõ, với trận chiến cấp bậc này, chắc chắn Mã Siêu đã hoàn toàn phá bỏ phong ấn Thị Huyết Châu rồi.
Phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu vốn sắp tan vỡ, lần này đến Ma Sơn cũng là để giải quyết vấn đề phong ấn.
Kết quả đúng lúc này, phong ấn của Mã Siêu lại tan vỡ, Dương Thanh biết rất rõ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Trần Vũ đang lái xe chợt nói.
Lúc này Dương Thanh đang nhắm mắt tu luyện mới mở mắt ra, hồi nãy trên đường đi, anh vẫn luôn tu luyện.
Chuyến đi đến Ma Sơn lần này khiến anh nhận ra, tuy anh có cảnh giới rất cao trong số những người đồng trang lứa, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, nếu anh đủ mạnh, sao Mã Siêu lại gặp chuyện đây?
Chỉ khi anh đủ mạnh thì mới tránh được không ít phiền phức.
Dương Thanh nói: “Đưa tôi đến nơi mà Mã Siêu xuất hiện lần cuối trước khi mất tích đi”.
“Được!”
Trần Vũ đáp.
Ma Sơn được chia thành năm vực lớn, trừ bốn vực Đông Tây Nam Bắc, còn có Trung Vực của Ma Sơn.
Năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn vừa hay chiếm cứ năm vực này, chẳng hạn, Võ Tông ở Bắc Vực Ma Sơn, còn Thần Hành Tông thì ở Nam Vực Ma Sơn.
Bây giờ Đông Vực đang bị Ma Tông - một trong năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn chiếm giữ.
Dương Thanh chợt hỏi: “Mọi người đã đánh tiếng cho Ma Tông chưa?”
Tuy anh không phải người của Ma Sơn, nhưng vẫn biết ít nhiều về quy tắc của Ma Sơn, năm vực của Ma Sơn do năm thế lực lớn chiếm giữ, nếu thế lực ở vực nào có hành động lớn ở vực khác, nhất định phải báo cho chủ nhân của vực này.
Trần Vũ vội nói: “Tôi đã đánh tiếng rồi, cậu Thanh cứ yên tâm”.
20 phút sau, Trần Vũ dừng xe, nói: “Cậu Mã Siêu xuất hiện lần cuối ở vị trí này”.
Dương Thanh xuống xe quan sát, có lẽ chất lượng đất ở đây không tốt, chỉ có ít cây cối, anh nhìn ra xa chỉ thấy trống hoác, không phải chỗ phù hợp để giấu người.
“Nếu Nhiếp Thu muốn bắt cóc Mã Siêu thì phải chọn nơi nào tiện cho việc chạy trốn chứ? Sao ông ta lại đến nơi khỉ ho cò gáy này?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Trần Vũ đứng cạnh Dương Thanh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Hai người kiểm tra bốn phía, vẫn không thấy gì, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau và máu.
“Có lẽ thực lực của hai người chênh nhau quá nhiều, nên không để lại dấu vết đánh nhau”.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Có lẽ đây là nơi mà Mã Siêu chọn để tiếp nhận phong ấn, nhằm tránh bị làm phiền”.
“Nhưng Mã Siêu không ngờ Nhiếp Thu lại phát hiện cậu ấy đang mang theo rất nhiều đan dược, thế là Nhiếp Thu đã âm thầm ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông”.
“Sau đó, Mã Siêu vẫn chưa biết gì đã bị Nhiếp Thu đưa đi, thậm chí tới lúc này, Mã Siêu vẫn không biết mình đã bị Nhiếp Thu để mắt tới”.
Anh hiểu Mã Siêu, nếu phát hiện ra ý đồ của đối phương, cho dù biết mình không phải đối thủ, chắc chắn Mã Siêu vẫn sẽ liều mạng chiến đấu, nhưng ở đây không có dấu vết giao chiến, tức là Mã Siêu đã chủ động rời đi theo Nhiếp Thu dưới điều kiện tiên quyết là không hề biết mình đã bị để mắt đến.
Dương Thanh tiếp tục phân tích: “Nhiếp Thu biết, nếu chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông thì sẽ bị phát hiện ngay, đến khi đó, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ đuổi giết ông ta”.
“Dám đắc tội với Thần Hành Tông ở Ma Sơn, tức là ông ta đã sẵn sàng rời khỏi Ma Sơn rồi, nên sau khi cướp đan dược của Mã Siêu, ông ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Ma Sơn”.
Nghĩ tới đây, anh nhìn về phía Trần Vũ, hỏi: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn từ đây thì có mấy tuyến đường?”
Trần Vũ thoáng suy tư rồi chỉ về phía một ngọn núi lớn ở hướng Đông, nói: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn nhanh nhất, chỉ có cách băng qua ngọn núi kia, nơi này là Đông Vực, vượt qua ngọn núi này là tuyến đường phù hợp nhất”.
Dương Thanh nhìn theo hướng mà Trần Vũ chỉ, lập tức nhướng mày.
Nơi này vốn là Đông Vực, nếu muốn rời khỏi Ma Sơn, Nhiếp Thu cứ rời đi theo hướng Đông là lựa chọn tốt nhất.
Thực lực của Thần Hành Tông ở Ma Sơn rất mạnh, mạng lưới tin tức cũng trải rộng khắp Ma Sơn, Nhiếp Thu vốn đã rất khó rời đi, chắc chắn lão ta sẽ không mạo hiểm rời đi từ vực khác.
Nếu vậy thì lão ta chỉ có thể chọn con đường này.
Dương Thanh nói: “Đi theo con đường này đi!”
“Vâng!”
Trần Vũ vội khởi động xe, đi về phía ngọn núi ở hướng Đông.
Ngọn núi rất cao, tuy có vẻ không xa nhưng xe phải chạy mười phút với vận tốc cao nhất thì mới đến chân núi.
Nếu tiếp tục tiến về phía trước thì xe không thể leo lên.
Trần Vũ đứng cạnh Dương Thanh, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nói: “Ngọn núi này quá dốc, rất khó vượt qua, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng rất khó thuận lợi băng qua nó”.
Ngọn núi này gần như dốc 80 độ, nếu không có thứ gì giúp đỡ, người bình thường không thể vượt qua.
Cho dù Nhiếp Thu là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu muốn dẫn Mã Siêu băng qua ngọn núi này thì không phải khó bình thường.
Dương Thanh bỗng có linh cảm rất xấu.
Nếu Nhiếp Thu muốn trốn khỏi Ma Sơn, việc mang theo Mã Siêu sẽ tạo thành gánh nặng, nếu anh là Nhiếp Thu, chắc chắn anh sẽ giết Mã Siêu.
Nhưng trên đoạn đường này không có dấu vết đánh nhau nào hết.
Có khi nào Nhiếp Thu không rời khỏi Ma Sơn theo đường này không?
“Cậu Thanh, phía trên có hang động!”
Đúng lúc này, Trần Vũ đang tìm kiếm cách đó không xa bỗng hô lớn với Dương Thanh.
Dương Thanh vội chạy tới.
Trần Vũ ngẩng đầu, chỉ vào một hang động cách đất mười mấy mét, nói: “Cậu Thanh, phía trên có một hang động, tôi phát hiện gần đây chỉ có hang động này, có lẽ sẽ có người trong đó”.
Nói đến đây, Trần Vũ bỗng ngập ngừng.
Tầm nhìn ở đây rất thoáng, cũng chưa phát hiện thi thể của Mã Siêu, nếu Nhiếp Thu đã rời khỏi Ma Sơn, chắc chắn lão ta sẽ giết Mã Siêu trước khi đi.
Hang động ở lưng chừng núi này chính là nơi tốt nhất để giấu xác.
Dương Thanh cũng lo lắng về chuyện này, sau khi nhìn thấy hang động, anh không hề do dự, bỗng giậm mạnh chân, cả người bật lên rất cao, anh dùng cả tay lẫn chân, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã đến hang.
Trần Vũ cũng theo sát anh.
Dương Thanh vừa bước vào hang động thì đã cảm nhận được một hơi thở vô cùng quen thuộc, chính là hơi thở của Mã Siêu.
Trong hang vô cùng lộn xộn, rõ ràng vừa xảy ra một trận chiến dữ dội.
Không những thế, Dương Thanh còn phát hiện rất nhiều vết máu.
Anh lập tức sầm mặt, tuy không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể khẳng định, dấu vết chiến đấu là do Mã Siêu để lại, cả máu cũng là của Mã Siêu.
“Nhiếp Thu!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ người khác không rõ tình trạng của Mã Siêu, nhưng với tư cách là anh em tốt của Mã Siêu, anh hiểu rất rõ, với trận chiến cấp bậc này, chắc chắn Mã Siêu đã hoàn toàn phá bỏ phong ấn Thị Huyết Châu rồi.
Phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu vốn sắp tan vỡ, lần này đến Ma Sơn cũng là để giải quyết vấn đề phong ấn.
Kết quả đúng lúc này, phong ấn của Mã Siêu lại tan vỡ, Dương Thanh biết rất rõ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Bình luận facebook