Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1984: Tiêu diệt Võ Tông trước
Không ai ngờ lúc này vẫn có người ngoài đến giúp Ma Tông.
Ông lão tóc bạc không phải ai khác, chính là Đỗ Bá vừa chạy từ Võ Tông tới.
Lão ta tung chưởng về phía Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đáp trả, cũng tung chưởng ra.
“Ầm!”
Ngay sau đó, bàn tay hai người va vào nhau, tạo thành tiếng nổ rung trời.
Một luồng sức mạnh cuồng bạo lập tức lan ra bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người nứt toác trước sức mạnh hủy diệt này.
Các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông như vừa bị đánh mạnh, lập tức lùi mấy chục mét.
Ngay cả mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của Ma Tông cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, vội phóng khí thế ra để chống lại khí thế mạnh mẽ từ cuộc va chạm giữa Ứng Thiên Hành và Đỗ Bá.
Hai người này đều thuộc năm cao thủ đứng đầu Ma Sơn, khi họ chạm trán nhau, có thể tưởng tượng được sức mạnh đó lớn đến mức nào.
“Đỗ Bá! Ông điên rồi à?”
Lúc này Ứng Thiên Hành mới nhìn về phía Đỗ Bá, tức giận quát.
Đỗ Bá cười lạnh: “Ứng Thiên Hành, ác giả ác báo, ông biết rõ ở Ma Tông có người sắp đột phá, lại đến gây sự vào lúc này, không sợ đối phương đột phá rồi tiêu diệt Thần Hành Tông luôn dưới cơn nóng giận ư?”
Ứng Thiên Hành giận dữ nói: “Đỗ Bá ông tốt bụng như thế từ bao giờ? Ông sẵn sàng đối đầu với Thần Hành Tông tôi vì Ma Tông hả?”
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan đến ông, nếu ông vẫn dám ra tay với người của Ma Tông thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Đỗ Bá nói rồi bước về một phía.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành khó coi tới cực điểm, lúc này, nếu lão ta vẫn chưa nhận ra điều gì thì đúng là đồ ngu.
Rõ ràng Ma Tông và Võ Tông đã âm thầm hợp tác gì đó, bằng không, tại sao Đỗ Bá lại giúp Ma Tông?
Phải biết rằng ở Ma Sơn, giữa năm thế lực hàng đầu cũng không có hiện tượng liên minh, phe nào cũng đề phòng đối phương.
Nhưng bây giờ, Đỗ Bá lại ra tay với lão ta vì Ma Tông.
“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”
Hồng Ma bước đến trước mặt Đỗ Bá, nhìn về phía Đỗ Bá.
Đỗ Bá mỉm cười, nói: “Có qua có lại thôi! Không cần cảm ơn!”
Câu nói này của lão ta đã thể hiện rằng giữa Võ Tông và Ma Tông có giao dịch.
Các cao thủ Ma Tông đều vô cùng kinh ngạc, họ không hề biết giữa Ma Tông và Võ Tông có giao dịch đấy.
Trong mắt Ứng Thiên Hành bỗng xuất hiện vẻ lo lắng.
Bây giờ giữa năm thế lực hàng đầu Ma Sơn vốn không có hiện tượng liên minh, nếu Ma Tông và Võ Tông hợp tác với nhau, các thế lực khác sẽ gặp nguy hiểm, nhất là Thần Hành Tông - bên có quan hệ gay gắt với Ma Tông.
Nếu Võ Tông và Ma Tông cùng hợp sức để đối phó Thần Hành Tông, Thần Hành Tông sẽ không chịu nổi.
Ứng Thiên Hành nói lớn: “Đỗ Bá, Võ Tông cấu kết với Ma Tông để làm gì? Định hợp sức để đi tiêu diệt thế lực khác hả?”
Đỗ Bá khinh thường nhìn Ứng Thiên Hành, mỉa mai: “Ứng Thiên Hành, ông không cần thăm dò tôi, tôi có thể nói rõ cho ông biết, Võ Tông và Ma Tông không hề hợp tác, mà giữa tôi và tông chủ Lệ có một giao dịch, theo nhu cầu của mỗi bên mà thôi!”
“Trước khi ông ấy vượt qua thiên kiếp, ai muốn động vào Ma Tông, tôi sẽ động vào người đó!”
Sau khi lão ta dứt lời, ý chí chiến đấu mạnh mẽ lan ra từ người Đỗ Bá.
Lão ta đứng chắp tay, ý chí chiến đấu dâng trào, như chiến thần giữa trời đất, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Không những thế, trong tay lão ta còn xuất hiện một cây thương linh khí bóng loáng, đang lóe lên ánh sáng bạc.
“Võ Thần Thương!”
Có người hoảng sợ nói.
Võ Thần Thương là thương thần trấn giữ Võ Tông, là linh khí cấp cao, từng được Võ Thần trong truyền thuyết sử dụng.
Có Võ Thần Thương trong tay, sức mạnh khổng lồ hơn nữa lan ra từ người Đỗ Bá.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành khó coi tới cực điểm, Đỗ Bá vốn là một trong năm cao thủ đứng đầu Ma Sơn, bây giờ lão ta đã lấy cả Võ Thần Thương ra, điều này khiến Ứng Thiên Hành có cảm giác mình đang đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật.
Đỗ Bá đứng đó, như hòa làm một với đất trời, vô cùng mạnh mẽ.
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên, đồng thời, một áp lực khổng lồ giáng xuống Ma Tông.
Một bóng đen bỗng xông về phía Đỗ Bá như bóng ma.
Đỗ Bá không hề biến sắc, cũng không dùng Võ Thần Thương, lão ta giơ tay đánh về phía bóng đen.
“Ầm!”
Sau tiếng va chạm nặng nề, Đỗ Bá và bóng đen kia liên tục lùi về sau, không nhiều không ít, hai người đều lùi ba bước.
Bóng đen kia cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
“Nhậm Kinh Luân!”
Đỗ Bá lạnh lùng nhìn về phía đối phương, trầm giọng nói: “Tông chủ Nhậm, ông cũng muốn góp vui à?”
Nhậm Kinh Luân - tông chủ của Độc Tông ở Tây Vực, một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn!
Cũng được coi là nhân vật nguy hiểm nhất Ma Sơn, không còn ai khác.
Nhậm Kinh Luân dùng độc để bước vào võ đạo, tu luyện độc công vô cùng khủng khiếp, có thể lặng lẽ giết người.
Lúc này, bàn tay phải vừa đỡ đòn từ Nhậm Kinh Luân của Đỗ Bá đã chuyển sang màu đen.
Rõ ràng trong cuộc va chạm vừa rồi, Đỗ Bá đã trúng độc từ Nhậm Kinh Luân.
Cũng không phải Nhậm Kinh Luân hạ độc Đỗ Bá, mà Nhậm Kinh Luân đã có sẵn độc trên người, những người tiếp xúc tay chân với lão ta đều sẽ trúng độc.
Đỗ Bá vẫn bình tĩnh nhìn về phía Nhậm Kinh Luân, trên tay phải Đỗ Bá có máu đen chảy xuống, nó đang quay về màu da ban đầu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Với thực lực của lão ta, không khó để hóa giải độc của Nhậm Kinh Luân.
Nhậm Kinh Luân cười khẩy, nói: “Tôi không hứng thú với sự náo nhiệt ở Ma Tông, chỉ thấy hứng thú với giao dịch giữa ông và Lệ Trần”.
“Hay tông chủ Đỗ nói luôn đi, để mọi người yên tâm nhé?”
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tông chủ Nhậm cũng sợ Võ Tông và Ma Tông liên minh ư?”
“Sợ á?”
Nhậm Kinh Luân cười khẩy: “Đừng nói là hai tông môn các ông liên minh, cho dù tất cả các tông môn liên minh, Độc Tông cũng không sợ!”
Vừa ngông cuồng vừa tự tin!
Đây chính là tông chủ Độc Tông!
Lão ta cũng có vốn liếng để nói như thế, nếu Độc Tông đánh với các thế lực khác, trừ mấy cao thủ hàng đầu ra, những cao thủ còn lại đều sẽ bị Độc Tông giết.
Độc của Độc Tông có thể giết người trong vô hình.
Ở Ma Sơn, Độc Tông cũng là thế lực khiến người ta kiêng dè nhất.
Đỗ Bá hỏi: “Nếu tông chủ Nhậm đã không sợ, tại sao lại muốn biết về giao dịch giữa tôi và tông chủ Lệ?”
Nhậm Kinh Luân không trả lời, mà bỗng nhìn về phía Ứng Thiên Hành bên cạnh, híp mắt hỏi: “Tông chủ Ứng có hứng thủ hợp sức với Độc Tông tôi để tiêu diệt Võ Tông trước không?”
Không ai ngờ Nhậm Kinh Luân lại nói sẽ tiêu diệt Võ Tông ngay trước mặt Đỗ Bá.
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Ứng Thiên Hành cũng thoáng sửng sốt rồi mới hoàn hồn, cười sang sảng, đáp: “Cầu còn không được!”
Ông lão tóc bạc không phải ai khác, chính là Đỗ Bá vừa chạy từ Võ Tông tới.
Lão ta tung chưởng về phía Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đáp trả, cũng tung chưởng ra.
“Ầm!”
Ngay sau đó, bàn tay hai người va vào nhau, tạo thành tiếng nổ rung trời.
Một luồng sức mạnh cuồng bạo lập tức lan ra bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người nứt toác trước sức mạnh hủy diệt này.
Các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Ma Tông như vừa bị đánh mạnh, lập tức lùi mấy chục mét.
Ngay cả mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của Ma Tông cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, vội phóng khí thế ra để chống lại khí thế mạnh mẽ từ cuộc va chạm giữa Ứng Thiên Hành và Đỗ Bá.
Hai người này đều thuộc năm cao thủ đứng đầu Ma Sơn, khi họ chạm trán nhau, có thể tưởng tượng được sức mạnh đó lớn đến mức nào.
“Đỗ Bá! Ông điên rồi à?”
Lúc này Ứng Thiên Hành mới nhìn về phía Đỗ Bá, tức giận quát.
Đỗ Bá cười lạnh: “Ứng Thiên Hành, ác giả ác báo, ông biết rõ ở Ma Tông có người sắp đột phá, lại đến gây sự vào lúc này, không sợ đối phương đột phá rồi tiêu diệt Thần Hành Tông luôn dưới cơn nóng giận ư?”
Ứng Thiên Hành giận dữ nói: “Đỗ Bá ông tốt bụng như thế từ bao giờ? Ông sẵn sàng đối đầu với Thần Hành Tông tôi vì Ma Tông hả?”
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan đến ông, nếu ông vẫn dám ra tay với người của Ma Tông thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Đỗ Bá nói rồi bước về một phía.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành khó coi tới cực điểm, lúc này, nếu lão ta vẫn chưa nhận ra điều gì thì đúng là đồ ngu.
Rõ ràng Ma Tông và Võ Tông đã âm thầm hợp tác gì đó, bằng không, tại sao Đỗ Bá lại giúp Ma Tông?
Phải biết rằng ở Ma Sơn, giữa năm thế lực hàng đầu cũng không có hiện tượng liên minh, phe nào cũng đề phòng đối phương.
Nhưng bây giờ, Đỗ Bá lại ra tay với lão ta vì Ma Tông.
“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”
Hồng Ma bước đến trước mặt Đỗ Bá, nhìn về phía Đỗ Bá.
Đỗ Bá mỉm cười, nói: “Có qua có lại thôi! Không cần cảm ơn!”
Câu nói này của lão ta đã thể hiện rằng giữa Võ Tông và Ma Tông có giao dịch.
Các cao thủ Ma Tông đều vô cùng kinh ngạc, họ không hề biết giữa Ma Tông và Võ Tông có giao dịch đấy.
Trong mắt Ứng Thiên Hành bỗng xuất hiện vẻ lo lắng.
Bây giờ giữa năm thế lực hàng đầu Ma Sơn vốn không có hiện tượng liên minh, nếu Ma Tông và Võ Tông hợp tác với nhau, các thế lực khác sẽ gặp nguy hiểm, nhất là Thần Hành Tông - bên có quan hệ gay gắt với Ma Tông.
Nếu Võ Tông và Ma Tông cùng hợp sức để đối phó Thần Hành Tông, Thần Hành Tông sẽ không chịu nổi.
Ứng Thiên Hành nói lớn: “Đỗ Bá, Võ Tông cấu kết với Ma Tông để làm gì? Định hợp sức để đi tiêu diệt thế lực khác hả?”
Đỗ Bá khinh thường nhìn Ứng Thiên Hành, mỉa mai: “Ứng Thiên Hành, ông không cần thăm dò tôi, tôi có thể nói rõ cho ông biết, Võ Tông và Ma Tông không hề hợp tác, mà giữa tôi và tông chủ Lệ có một giao dịch, theo nhu cầu của mỗi bên mà thôi!”
“Trước khi ông ấy vượt qua thiên kiếp, ai muốn động vào Ma Tông, tôi sẽ động vào người đó!”
Sau khi lão ta dứt lời, ý chí chiến đấu mạnh mẽ lan ra từ người Đỗ Bá.
Lão ta đứng chắp tay, ý chí chiến đấu dâng trào, như chiến thần giữa trời đất, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Không những thế, trong tay lão ta còn xuất hiện một cây thương linh khí bóng loáng, đang lóe lên ánh sáng bạc.
“Võ Thần Thương!”
Có người hoảng sợ nói.
Võ Thần Thương là thương thần trấn giữ Võ Tông, là linh khí cấp cao, từng được Võ Thần trong truyền thuyết sử dụng.
Có Võ Thần Thương trong tay, sức mạnh khổng lồ hơn nữa lan ra từ người Đỗ Bá.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành khó coi tới cực điểm, Đỗ Bá vốn là một trong năm cao thủ đứng đầu Ma Sơn, bây giờ lão ta đã lấy cả Võ Thần Thương ra, điều này khiến Ứng Thiên Hành có cảm giác mình đang đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật.
Đỗ Bá đứng đó, như hòa làm một với đất trời, vô cùng mạnh mẽ.
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên, đồng thời, một áp lực khổng lồ giáng xuống Ma Tông.
Một bóng đen bỗng xông về phía Đỗ Bá như bóng ma.
Đỗ Bá không hề biến sắc, cũng không dùng Võ Thần Thương, lão ta giơ tay đánh về phía bóng đen.
“Ầm!”
Sau tiếng va chạm nặng nề, Đỗ Bá và bóng đen kia liên tục lùi về sau, không nhiều không ít, hai người đều lùi ba bước.
Bóng đen kia cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
“Nhậm Kinh Luân!”
Đỗ Bá lạnh lùng nhìn về phía đối phương, trầm giọng nói: “Tông chủ Nhậm, ông cũng muốn góp vui à?”
Nhậm Kinh Luân - tông chủ của Độc Tông ở Tây Vực, một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn!
Cũng được coi là nhân vật nguy hiểm nhất Ma Sơn, không còn ai khác.
Nhậm Kinh Luân dùng độc để bước vào võ đạo, tu luyện độc công vô cùng khủng khiếp, có thể lặng lẽ giết người.
Lúc này, bàn tay phải vừa đỡ đòn từ Nhậm Kinh Luân của Đỗ Bá đã chuyển sang màu đen.
Rõ ràng trong cuộc va chạm vừa rồi, Đỗ Bá đã trúng độc từ Nhậm Kinh Luân.
Cũng không phải Nhậm Kinh Luân hạ độc Đỗ Bá, mà Nhậm Kinh Luân đã có sẵn độc trên người, những người tiếp xúc tay chân với lão ta đều sẽ trúng độc.
Đỗ Bá vẫn bình tĩnh nhìn về phía Nhậm Kinh Luân, trên tay phải Đỗ Bá có máu đen chảy xuống, nó đang quay về màu da ban đầu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Với thực lực của lão ta, không khó để hóa giải độc của Nhậm Kinh Luân.
Nhậm Kinh Luân cười khẩy, nói: “Tôi không hứng thú với sự náo nhiệt ở Ma Tông, chỉ thấy hứng thú với giao dịch giữa ông và Lệ Trần”.
“Hay tông chủ Đỗ nói luôn đi, để mọi người yên tâm nhé?”
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tông chủ Nhậm cũng sợ Võ Tông và Ma Tông liên minh ư?”
“Sợ á?”
Nhậm Kinh Luân cười khẩy: “Đừng nói là hai tông môn các ông liên minh, cho dù tất cả các tông môn liên minh, Độc Tông cũng không sợ!”
Vừa ngông cuồng vừa tự tin!
Đây chính là tông chủ Độc Tông!
Lão ta cũng có vốn liếng để nói như thế, nếu Độc Tông đánh với các thế lực khác, trừ mấy cao thủ hàng đầu ra, những cao thủ còn lại đều sẽ bị Độc Tông giết.
Độc của Độc Tông có thể giết người trong vô hình.
Ở Ma Sơn, Độc Tông cũng là thế lực khiến người ta kiêng dè nhất.
Đỗ Bá hỏi: “Nếu tông chủ Nhậm đã không sợ, tại sao lại muốn biết về giao dịch giữa tôi và tông chủ Lệ?”
Nhậm Kinh Luân không trả lời, mà bỗng nhìn về phía Ứng Thiên Hành bên cạnh, híp mắt hỏi: “Tông chủ Ứng có hứng thủ hợp sức với Độc Tông tôi để tiêu diệt Võ Tông trước không?”
Không ai ngờ Nhậm Kinh Luân lại nói sẽ tiêu diệt Võ Tông ngay trước mặt Đỗ Bá.
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Ứng Thiên Hành cũng thoáng sửng sốt rồi mới hoàn hồn, cười sang sảng, đáp: “Cầu còn không được!”
Bình luận facebook