Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2003: Linh hồn Ma Thần
Quả nhiên Dương Thanh lúc này cũng không phải Dương Thanh, bằng không, tại sao anh lại nói bề dưới của nhà họ Khương giới Cổ Võ ngày càng hống hách chứ?
Kiểu gì thì câu nói này cũng không nên do một thanh niên thế tục nói ra.
Thấy Dương Thanh xông về phía mình, Khương Nguyên Long lập tức biến sắc, hơi nhích chân theo phản xạ có điều kiện, định né tránh.
Nhưng lão ta vẫn di chuyển muộn.
“Ầm!”
Dương Thanh đấm trúng ngực Khương Nguyên Long, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nguyên Long bay ra xa mười mấy mét.
Khí kình khủng khiếp lan khắp xung quanh, khiến mọi người kinh hãi.
“Chuyện này...”
Cao thủ Ma Tông đều tròn mắt há hốc mồm, một vài cao thủ không rõ chân tướng khiếp sợ nói: “Đây là thực lực mà cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh có thể phát huy thật ư?”
Khương Nguyên Long là cao thủ đến từ giới Cổ Võ, ngay cả Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh cũng không phải đối thủ của Khương Nguyên Long, giờ Khương Nguyên Long lại bị một cú đấm của Dương Thanh đẩy lùi mười mấy mét, có thể tưởng tượng được thực lực của Dương Thanh bây giờ mạnh đến mức nào.
“Hừ! Thực lực của bề dưới nhà họ Khương cũng chỉ đến thế, cơ thể tôi mượn mới vượt qua thiên kiếp mà cũng có thể áp đảo cậu, nếu cơ thể này bước vào Thiên Cảnh, có lẽ cậu còn không chịu nổi một chiêu đâu”.
Dương Thanh khinh miệt nhìn về phía Khương Nguyên Long.
Câu nói này càng khiến các cao thủ đang có mặt khiếp sợ tột độ.
Thì ra mới có cơ thể của Dương Thanh vượt qua thiên kiếp, còn cảnh giới của anh chưa bước vào Thiên Cảnh, như thế thì Dương Thanh cũng không phải cao thủ Thiên Cảnh đúng nghĩa, chỉ khi cảnh giới đột phá Thiên Cảnh thì mới được xem như cao thủ Thiên Cảnh.
Cao thủ có cơ thể vượt qua thiên kiếp chỉ được coi là Ngụy Thiên Cảnh thôi.
Lời Dương Thanh nói cũng khiến các cao thủ đang không rõ chân tướng hiểu được, đây không phải Dương Thanh, mà là một cao thủ bí ẩn mượn cơ thể của Dương Thanh.
Ánh mắt Khương Nguyên Long vô cùng lạnh lẽo, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Cậu chưa có tư cách biết tôi là ai đâu!”
Dương Thanh nói rồi lại lao tới chỗ Khương Nguyên Long.
Khương Nguyên Long tức giận quát, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ với một cơ thể Thiên Cảnh mà định đánh bại tôi, đúng là chuyện viển vông!”
“Ầm ầm ầm!”
Ngay sau đó, hai người điên cuồng giao chiến.
Tuy cảnh giới của Dương Thanh chưa đột phá Thiên Cảnh, nhưng cơ thể anh đã vượt qua Thiên Cảnh, thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ.
Quan trọng là cơ thể này đang bị một linh hồn bí ẩn chiếm giữ.
Trong lúc nhất thời, hai người không phân được thắng thua.
Dù sao Khương Nguyên Long cũng là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đến từ giới Cổ Võ, nền tảng võ công thâm hậu, còn Dương Thanh mới có cơ thể đột phá Thiên Cảnh thôi.
Mã Siêu sốt ruột hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Người trong cơ thể Dương Thanh là ai ạ?”
Thật ra anh ta đã có suy đoán, nhưng chưa dám xác nhận thôi.
Dù sao dấu hiệu Ma Thần đặc biệt giữa lông mày Dương Thanh, còn cả hoa văn màu máu như mạng nhện trên cổ anh đều giống hệt tượng Ma Thần.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Ngay cả ta cũng chưa bao giờ gặp người sáng lập Ma Tông trong truyền thuyết, chắc linh hồn trong cơ thể Dương Thanh lúc này là linh hồn ông ta”.
Mã Siêu hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao ạ? Vị tiền bối kia có chiếm cơ thể anh Thanh luôn không?”
Nét mặt Lệ Trần nghiêm nghị chưa từng có, lão nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngay cả ta cũng chưa bao giờ thấy vị tiền bối kia, ta cũng không rõ rốt cuộc ông ta có mục đích gì”.
“Từ khi còn rất nhỏ, ta đã nghe đồn về ông ta, nghe nói ông ta còn sống, cũng đã đột phá Thiên Cảnh từ lâu, nhưng giờ ông ta ở đâu thì không biết”.
“Rất có thể thứ đang bám trên người Dương Thanh là một loại dấu ấn mà ông ta để lại Ma Tông, nếu thế thì còn tốt, sau trận chiến này, dấu ấn của ông ta sẽ hoàn toàn biến mất”.
“Điều mà ta lo lắng chính là ông ta đã chết, thứ đang bám trên người Dương Thanh bây giờ chính là linh hồn ông ta, nếu thế thì Dương Thanh sẽ gặp nguy hiểm!”
“Bây giờ xem ra, khả năng sau lớn hơn nhiều!”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, sắc mặt Mã Siêu trắng bệch, ngay cả Lệ Trần cũng nói thế, tức là vị kia đã chết ở Ma Tông từ lâu, linh hồn vẫn luôn ở trong mật thất dưới Tàng Thư Các.
Đến giờ thấy Dương Thanh có cơ thể ưu tú như thế, lão ta mới bám vào người Dương Thanh nhân lúc anh vượt qua thiên kiếp.
Nghĩ tới đây, Mã Siêu siết chặt nắm tay, cắn răng: “Sư phụ, nếu linh hồn đối phương bám lên người Dương Thanh thật, sư phụ sẽ làm gì?”
Lệ Trần có vẻ khó xử, im lặng một lát rồi nói: “Nếu linh hồn ông ta bám lên người Dương Thanh thật, bây giờ mới bắt đầu, linh hồn và cơ thể vẫn chưa hòa hợp, cũng không phải lúc mạnh nhất, nếu linh hồn và cơ thể hoàn toàn hòa hợp, thực lực của ông ta sẽ càng mạnh hơn”.
“Như bây giờ, ta đã không còn là đối thủ của ông ta nữa, nếu chờ thêm một khoảng thời gian, linh hồn và cơ thể của ông ta hoàn toàn hòa hợp, thực lực của ông ta sẽ chỉ mạnh hơn, ta không thể là đối thủ”.
Ý Lệ Trần rất rõ, giờ lão đã bó tay.
Sắc mặt Mã Siêu càng trắng hơn, anh ta nhìn về phía Dương Thanh đang đánh với Khương Nguyên Long, vô cùng lo lắng.
“Ông đừng khinh người quá đáng!”
Khóe miệng Khương Nguyên Long rỉ máu, lão ta tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Ầm!”
Một đòn đánh khác lại giáng lên người Khương Nguyên Long, Khương Nguyên Long lại bay xa mười mấy mét.
Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Tôi cứ khinh đấy, cậu làm gì được tôi nào?”
Sau mấy phút mà hai người chiến đấu, trên người Khương Nguyên Long đầy vết thương, còn Dương Thanh thì không có vết thương nào, càng đánh càng mạnh.
“Đến đây, tiếp tục đi! Để tôi thấy thực lực mạnh nhất của cậu!”
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long, tiếp tục khiêu khích.
Lệ Trần đang quan sát trận chiến bỗng sợ hãi nói: “Không ổn rồi, ông ta đang mượn tay Khương Nguyên Long để thích ứng với cơ thể Dương Thanh, càng quen với cơ thể của Dương Thanh, thực lực của ông ta sẽ càng mạnh”.
Câu nói này cũng có ý nghĩa, người đang chiếm cơ thể Dương Thanh chính là linh hồn của vị tiền bối Ma Tông kia, chứ không phải dấu ấn.
Hay nói cách khác, vị kia đã chết lâu rồi, nhưng thực lực quá mạnh, tuy cơ thể tử vong nhưng linh hồn vẫn sống sót.
“Ha ha, quan sát giỏi đấy”.
Ma Thần nhìn chằm chằm vào Lệ Trần, cười ha hả, không hề tức giận vì lời nhắc nhở của Lệ Trần.
Khương Nguyên Long như vừa tỉnh giấc mộng, bỗng nhớ đến một truyền thuyết của Ma Tông, lập tức biến sắc.
Tức là linh hồn đang bám lên người Dương Thanh bây giờ chính là Ma Thần trong truyền thuyết ư?
Không phải chỉ mỗi Ma Sơn có Ma Tông, ở giới Cổ Võ cũng có Ma Tông do Ma Thần trong truyền thuyết sáng lập.
Nhưng không ai ngờ, linh hồn Ma Thần lại ở Ma Sơn tại thế tục, bây giờ, rốt cuộc lão ta cũng xuất hiện rồi à?
Kiểu gì thì câu nói này cũng không nên do một thanh niên thế tục nói ra.
Thấy Dương Thanh xông về phía mình, Khương Nguyên Long lập tức biến sắc, hơi nhích chân theo phản xạ có điều kiện, định né tránh.
Nhưng lão ta vẫn di chuyển muộn.
“Ầm!”
Dương Thanh đấm trúng ngực Khương Nguyên Long, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nguyên Long bay ra xa mười mấy mét.
Khí kình khủng khiếp lan khắp xung quanh, khiến mọi người kinh hãi.
“Chuyện này...”
Cao thủ Ma Tông đều tròn mắt há hốc mồm, một vài cao thủ không rõ chân tướng khiếp sợ nói: “Đây là thực lực mà cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh có thể phát huy thật ư?”
Khương Nguyên Long là cao thủ đến từ giới Cổ Võ, ngay cả Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh cũng không phải đối thủ của Khương Nguyên Long, giờ Khương Nguyên Long lại bị một cú đấm của Dương Thanh đẩy lùi mười mấy mét, có thể tưởng tượng được thực lực của Dương Thanh bây giờ mạnh đến mức nào.
“Hừ! Thực lực của bề dưới nhà họ Khương cũng chỉ đến thế, cơ thể tôi mượn mới vượt qua thiên kiếp mà cũng có thể áp đảo cậu, nếu cơ thể này bước vào Thiên Cảnh, có lẽ cậu còn không chịu nổi một chiêu đâu”.
Dương Thanh khinh miệt nhìn về phía Khương Nguyên Long.
Câu nói này càng khiến các cao thủ đang có mặt khiếp sợ tột độ.
Thì ra mới có cơ thể của Dương Thanh vượt qua thiên kiếp, còn cảnh giới của anh chưa bước vào Thiên Cảnh, như thế thì Dương Thanh cũng không phải cao thủ Thiên Cảnh đúng nghĩa, chỉ khi cảnh giới đột phá Thiên Cảnh thì mới được xem như cao thủ Thiên Cảnh.
Cao thủ có cơ thể vượt qua thiên kiếp chỉ được coi là Ngụy Thiên Cảnh thôi.
Lời Dương Thanh nói cũng khiến các cao thủ đang không rõ chân tướng hiểu được, đây không phải Dương Thanh, mà là một cao thủ bí ẩn mượn cơ thể của Dương Thanh.
Ánh mắt Khương Nguyên Long vô cùng lạnh lẽo, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Cậu chưa có tư cách biết tôi là ai đâu!”
Dương Thanh nói rồi lại lao tới chỗ Khương Nguyên Long.
Khương Nguyên Long tức giận quát, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ với một cơ thể Thiên Cảnh mà định đánh bại tôi, đúng là chuyện viển vông!”
“Ầm ầm ầm!”
Ngay sau đó, hai người điên cuồng giao chiến.
Tuy cảnh giới của Dương Thanh chưa đột phá Thiên Cảnh, nhưng cơ thể anh đã vượt qua Thiên Cảnh, thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ.
Quan trọng là cơ thể này đang bị một linh hồn bí ẩn chiếm giữ.
Trong lúc nhất thời, hai người không phân được thắng thua.
Dù sao Khương Nguyên Long cũng là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đến từ giới Cổ Võ, nền tảng võ công thâm hậu, còn Dương Thanh mới có cơ thể đột phá Thiên Cảnh thôi.
Mã Siêu sốt ruột hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Người trong cơ thể Dương Thanh là ai ạ?”
Thật ra anh ta đã có suy đoán, nhưng chưa dám xác nhận thôi.
Dù sao dấu hiệu Ma Thần đặc biệt giữa lông mày Dương Thanh, còn cả hoa văn màu máu như mạng nhện trên cổ anh đều giống hệt tượng Ma Thần.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Ngay cả ta cũng chưa bao giờ gặp người sáng lập Ma Tông trong truyền thuyết, chắc linh hồn trong cơ thể Dương Thanh lúc này là linh hồn ông ta”.
Mã Siêu hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao ạ? Vị tiền bối kia có chiếm cơ thể anh Thanh luôn không?”
Nét mặt Lệ Trần nghiêm nghị chưa từng có, lão nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngay cả ta cũng chưa bao giờ thấy vị tiền bối kia, ta cũng không rõ rốt cuộc ông ta có mục đích gì”.
“Từ khi còn rất nhỏ, ta đã nghe đồn về ông ta, nghe nói ông ta còn sống, cũng đã đột phá Thiên Cảnh từ lâu, nhưng giờ ông ta ở đâu thì không biết”.
“Rất có thể thứ đang bám trên người Dương Thanh là một loại dấu ấn mà ông ta để lại Ma Tông, nếu thế thì còn tốt, sau trận chiến này, dấu ấn của ông ta sẽ hoàn toàn biến mất”.
“Điều mà ta lo lắng chính là ông ta đã chết, thứ đang bám trên người Dương Thanh bây giờ chính là linh hồn ông ta, nếu thế thì Dương Thanh sẽ gặp nguy hiểm!”
“Bây giờ xem ra, khả năng sau lớn hơn nhiều!”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, sắc mặt Mã Siêu trắng bệch, ngay cả Lệ Trần cũng nói thế, tức là vị kia đã chết ở Ma Tông từ lâu, linh hồn vẫn luôn ở trong mật thất dưới Tàng Thư Các.
Đến giờ thấy Dương Thanh có cơ thể ưu tú như thế, lão ta mới bám vào người Dương Thanh nhân lúc anh vượt qua thiên kiếp.
Nghĩ tới đây, Mã Siêu siết chặt nắm tay, cắn răng: “Sư phụ, nếu linh hồn đối phương bám lên người Dương Thanh thật, sư phụ sẽ làm gì?”
Lệ Trần có vẻ khó xử, im lặng một lát rồi nói: “Nếu linh hồn ông ta bám lên người Dương Thanh thật, bây giờ mới bắt đầu, linh hồn và cơ thể vẫn chưa hòa hợp, cũng không phải lúc mạnh nhất, nếu linh hồn và cơ thể hoàn toàn hòa hợp, thực lực của ông ta sẽ càng mạnh hơn”.
“Như bây giờ, ta đã không còn là đối thủ của ông ta nữa, nếu chờ thêm một khoảng thời gian, linh hồn và cơ thể của ông ta hoàn toàn hòa hợp, thực lực của ông ta sẽ chỉ mạnh hơn, ta không thể là đối thủ”.
Ý Lệ Trần rất rõ, giờ lão đã bó tay.
Sắc mặt Mã Siêu càng trắng hơn, anh ta nhìn về phía Dương Thanh đang đánh với Khương Nguyên Long, vô cùng lo lắng.
“Ông đừng khinh người quá đáng!”
Khóe miệng Khương Nguyên Long rỉ máu, lão ta tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Ầm!”
Một đòn đánh khác lại giáng lên người Khương Nguyên Long, Khương Nguyên Long lại bay xa mười mấy mét.
Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Tôi cứ khinh đấy, cậu làm gì được tôi nào?”
Sau mấy phút mà hai người chiến đấu, trên người Khương Nguyên Long đầy vết thương, còn Dương Thanh thì không có vết thương nào, càng đánh càng mạnh.
“Đến đây, tiếp tục đi! Để tôi thấy thực lực mạnh nhất của cậu!”
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long, tiếp tục khiêu khích.
Lệ Trần đang quan sát trận chiến bỗng sợ hãi nói: “Không ổn rồi, ông ta đang mượn tay Khương Nguyên Long để thích ứng với cơ thể Dương Thanh, càng quen với cơ thể của Dương Thanh, thực lực của ông ta sẽ càng mạnh”.
Câu nói này cũng có ý nghĩa, người đang chiếm cơ thể Dương Thanh chính là linh hồn của vị tiền bối Ma Tông kia, chứ không phải dấu ấn.
Hay nói cách khác, vị kia đã chết lâu rồi, nhưng thực lực quá mạnh, tuy cơ thể tử vong nhưng linh hồn vẫn sống sót.
“Ha ha, quan sát giỏi đấy”.
Ma Thần nhìn chằm chằm vào Lệ Trần, cười ha hả, không hề tức giận vì lời nhắc nhở của Lệ Trần.
Khương Nguyên Long như vừa tỉnh giấc mộng, bỗng nhớ đến một truyền thuyết của Ma Tông, lập tức biến sắc.
Tức là linh hồn đang bám lên người Dương Thanh bây giờ chính là Ma Thần trong truyền thuyết ư?
Không phải chỉ mỗi Ma Sơn có Ma Tông, ở giới Cổ Võ cũng có Ma Tông do Ma Thần trong truyền thuyết sáng lập.
Nhưng không ai ngờ, linh hồn Ma Thần lại ở Ma Sơn tại thế tục, bây giờ, rốt cuộc lão ta cũng xuất hiện rồi à?
Bình luận facebook