Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2014: Đối phó ra sao
Kết giới giữa giới Cổ Võ và thế tục đã hổng một lỗ lớn, Dương Thanh ném Võ Thần Thương đi, nó phóng ra khí thế mạnh mẽ, lao thẳng đến vết nứt của kết giới.
Tư Không lập tức biến sắc, tức giận quát: “Cậu dám!”
Nhưng đã muộn, Võ Thần Thương đã lao đi, cắm chính xác vào vết nứt của kết giới.
“Ầm!”
Sức mạnh cuồng bạo lấy Võ Thần Thương làm trung tâm, lan khắp bốn phía.
Đòn tấn công này như dẫn nổ cho linh khí mạnh mẽ, sức mạnh khổng lồ lập tức khiến vết nứt của kết giới lớn hơn.
Nhưng thế vẫn chưa hết, Dương Thanh khoát tay, Võ Thần Thương lại quay về tay anh.
“Phá cho tôi!”
Anh quát lớn, Võ Thần Thương lại lao đi, đâm trúng vết nứt của kết giới.
“Mau ngăn cản cậu ta! Bằng không vết nứt của kết giới sẽ lớn hơn mất!”
Tư Không biến sắc, hét lớn, các cao thủ của Thủ Hộ Minh lập tức xông tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng khi đang ở trạng thái đỉnh cao, còn dùng cả Tru Hồn Trận, cao thủ của Thủ Hộ Minh còn không làm gì được Dương Thanh, huống hồ bây giờ, cao thủ của Thủ Hộ Minh đều đã bị thương nặng, sao có thể ngăn cản Dương Thanh đang bùng nổ chứ?
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát.
Võ Thần Thương lại giáng xuống.
“Ầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, long trời lở đất.
Đúng lúc chạm đất, Võ Thần Thương phát ra sức mạnh cuồng bạo, lan ra bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh liên tục bay ra xa.
Chỉ mình Tư Không không bị đẩy lùi, vẫn còn sức đánh một trận.
Dương Thanh hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Tư Không, vung tay đấm một phát.
Tư Không tức giận quát, cũng tung chưởng về phía Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, nắm tay của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề, cả hai đều lùi lại.
Dương Thanh lùi ba bước, còn Tư Không thì lùi tận bảy bước mới ngừng.
Tư Không vốn có thực lực vượt xa Dương Thanh, không ngờ lúc này lại thua Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tư Không: “Cút về giới Cổ Võ, hôm nay tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông, nếu sau này còn dám đến khiêu khích, giết không tha!”
“A!”
Tư Không tức giận gào lên, bỗng hộc máu, tức đến mức nôn ra máu.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ căm thù, nghiến răng nghiến lợi: “Dám khiêu khích Thủ Hộ Minh, cho dù cậu có bối cảnh gì thì cũng chết chắc!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, nhưng vẫn không tấn công.
Ở giới Cổ Võ, Thủ Hộ Minh cũng là thế lực hàng đầu, tuy có thể đắc tội, nhưng nếu giết người của Thủ Hộ Minh, tính chất sẽ khác hẳn.
Lúc này, lượng lớn linh khí đang điên cuồng tràn vào thế tục qua khe nứt giữa thế tục và giới Cổ Võ.
Trên khắp thế tục, linh khí ở Ma Tông nồng đậm nhất, điều này vô cùng có lợi với Ma Tông.
Từ khi vết nứt giữa hai giới xuất hiện cho đến giờ, đã có rất nhiều cao thủ Ma Tông đột phá.
Có thể tưởng tượng, sau khi phá được kết giới này, thực lực của Ma Tông sẽ tăng vọt.
Không riêng gì Ma Tông, nhờ linh khí bỗng trở nên nồng đậm hơn, tốc độ tu luyện của cao thủ ở Ma Sơn cũng tăng gấp mấy lần.
Các cao thủ thế tục nhìn mà hoa cả mắt, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ vô cùng kinh hãi, cũng rất mong chờ.
Tư Không nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn rồi tức giận nói: “Chúng ta còn gặp lại!”
Lão ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.
Các cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng vội đi theo Tư Không.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng tức giận quát.
“Cậu Thanh, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết cậu cũng ở đây, nếu biết, cho dù cho chúng tôi mười lá gan thì cũng không dám đắc tội với cậu!”
Khương Nguyên Long sợ hãi nói.
Trước đó, lão ta đã bị Ma Thần đánh bại nhờ cơ thể của Dương Thanh.
Tuy linh hồn Ma Thần đã ngủ say, nhưng Dương Thanh vẫn không phải người mà lão ta có thể đối phó, nên lão ta chỉ có thể xin tha.
Những cao thủ khác của nhà họ Khương cũng thi nhau cầu xin Dương Thanh cho họ một con đường sống.
“Tội sống có thể miễn, nhưng tội chết thì khó thoát!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Sau khi dứt lời, anh đã biến mất.
“Ầm!”
Đến khi xuất hiện lại lần nữa, anh đã đứng trước mặt Khương Nguyên Long, đám người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Khương Nguyên Long ngã ra đất, người đầm đìa máu.
Khương Nguyên Long ngã xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng: “Mất rồi! Võ công của tôi mất rồi!”
Đến giờ đám đông mới hiểu lời Dương Thanh nói có ý nghĩa gì, không ngờ anh lại khiến Khương Nguyên Long mất hết võ công.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát.
Cao thủ nhà họ Khương nào dám nói nhảm nữa, vội đưa Khương Nguyên Long đi.
Ngay cả cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng bị mình Dương Thanh đẩy lùi, nói gì đến người nhà họ Khương như họ chứ.
“Phụt!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh và nhà họ Khương vừa rời đi, Dương Thanh bỗng hộc máu, khí thế giảm hẳn.
Lệ Trần hơi nhích chân, xuất hiện trước mặt Dương Thanh, đỡ lấy anh.
“Cậu sao rồi?”
Lệ Trần nghiêm nghị hỏi.
Dương Thanh nói nhỏ: “Phiền tiền bối đưa tôi đến Tàng Thư Các đã!”
Lệ Trần hiểu ý Dương Thanh, không nói gì nữa, đưa Dương Thanh đến mật thất ngầm trong Tàng Thư Các.
Lúc này vết thương của Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng, như người tàn phế.
Anh ngồi xếp bằng trên bệ đá linh khí, định hấp thu linh khí nồng đậm do long mạch phóng ra để chữa lành vết thương, nhưng anh lại phát hiện, vết thương quá nặng, không thể hấp thu linh khí vào người.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lệ Trần thấy Dương Thanh còn không tu luyện được, bèn lo lắng hỏi.
Dương Thanh cười khổ, nói: “Tiền bối nghĩ tôi có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thật đấy à?”
Lệ Trần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải ư?”
Lúc này Dương Thanh mới nói kỹ: “Linh hồn Ma Thần vẫn ở trong cơ thể tôi, trước đó ông ta đã bị tôi áp đảo, nhưng nếu muốn đối phó với cao thủ của Thủ Hộ Minh, chỉ với thực lực của tôi thì không thể nào, Ma Thần đã cho tôi mượn sức mạnh, tôi mới đánh bại được Tư Không”.
“Nhưng trận chiến này cũng khiến cơ thể tôi bị tổn thương nặng nề, rất khó hồi phục”.
“Tôi để cao thủ của Thủ Hộ Minh rời đi, thứ nhất là lo nếu giết họ thì sẽ bị Thủ Hộ Minh điên cuồng đuổi giết, thứ hai là năng lực chịu đựng của cơ thể tôi đã tới giới hạn, nếu đánh tiếp thì không thể là đối thủ của Tư Không”.
Đến giờ Lệ Trần mới hiểu, thì ra Ma Thần đã cho Dương Thanh mượn sức mạnh, khó trách Dương Thanh lại có thể áp đảo Tư Không đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong bằng cơ thể mới vượt qua thiên kiếp.
Lệ Trần nghiêm nghị hỏi: “Linh hồn Ma Thần vẫn đang ở trong cơ thể cậu à? Có cách để khiến ông ta rời đi không?”
Dương Thanh lắc đầu với vẻ cay đắng: “Trước đó, khi ở trong Tru Hồn Trận, linh hồn ông ta cũng bị tổn hại nặng nề, nên tôi mới có thể kiểm soát cơ thể mình lần nữa”.
“Tuy tôi không có cách để ông ta rời đi, nhưng một khoảng thời gian sau đó, tôi vẫn có thể áp đảo linh hồn Ma Thần”.
Lúc này Lệ Trần mới tạm yên tâm, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn Dương Thanh: “Chắc chắn Thủ Hộ Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, giờ vết thương của cậu quá nặng, không thể tu luyện, nếu Thủ Hộ Minh đến tiếp, cậu định đối phó ra sao?”
Tư Không lập tức biến sắc, tức giận quát: “Cậu dám!”
Nhưng đã muộn, Võ Thần Thương đã lao đi, cắm chính xác vào vết nứt của kết giới.
“Ầm!”
Sức mạnh cuồng bạo lấy Võ Thần Thương làm trung tâm, lan khắp bốn phía.
Đòn tấn công này như dẫn nổ cho linh khí mạnh mẽ, sức mạnh khổng lồ lập tức khiến vết nứt của kết giới lớn hơn.
Nhưng thế vẫn chưa hết, Dương Thanh khoát tay, Võ Thần Thương lại quay về tay anh.
“Phá cho tôi!”
Anh quát lớn, Võ Thần Thương lại lao đi, đâm trúng vết nứt của kết giới.
“Mau ngăn cản cậu ta! Bằng không vết nứt của kết giới sẽ lớn hơn mất!”
Tư Không biến sắc, hét lớn, các cao thủ của Thủ Hộ Minh lập tức xông tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng khi đang ở trạng thái đỉnh cao, còn dùng cả Tru Hồn Trận, cao thủ của Thủ Hộ Minh còn không làm gì được Dương Thanh, huống hồ bây giờ, cao thủ của Thủ Hộ Minh đều đã bị thương nặng, sao có thể ngăn cản Dương Thanh đang bùng nổ chứ?
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát.
Võ Thần Thương lại giáng xuống.
“Ầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, long trời lở đất.
Đúng lúc chạm đất, Võ Thần Thương phát ra sức mạnh cuồng bạo, lan ra bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh liên tục bay ra xa.
Chỉ mình Tư Không không bị đẩy lùi, vẫn còn sức đánh một trận.
Dương Thanh hơi nhích chân, lập tức xuất hiện trước mặt Tư Không, vung tay đấm một phát.
Tư Không tức giận quát, cũng tung chưởng về phía Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, nắm tay của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề, cả hai đều lùi lại.
Dương Thanh lùi ba bước, còn Tư Không thì lùi tận bảy bước mới ngừng.
Tư Không vốn có thực lực vượt xa Dương Thanh, không ngờ lúc này lại thua Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tư Không: “Cút về giới Cổ Võ, hôm nay tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông, nếu sau này còn dám đến khiêu khích, giết không tha!”
“A!”
Tư Không tức giận gào lên, bỗng hộc máu, tức đến mức nôn ra máu.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ căm thù, nghiến răng nghiến lợi: “Dám khiêu khích Thủ Hộ Minh, cho dù cậu có bối cảnh gì thì cũng chết chắc!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, nhưng vẫn không tấn công.
Ở giới Cổ Võ, Thủ Hộ Minh cũng là thế lực hàng đầu, tuy có thể đắc tội, nhưng nếu giết người của Thủ Hộ Minh, tính chất sẽ khác hẳn.
Lúc này, lượng lớn linh khí đang điên cuồng tràn vào thế tục qua khe nứt giữa thế tục và giới Cổ Võ.
Trên khắp thế tục, linh khí ở Ma Tông nồng đậm nhất, điều này vô cùng có lợi với Ma Tông.
Từ khi vết nứt giữa hai giới xuất hiện cho đến giờ, đã có rất nhiều cao thủ Ma Tông đột phá.
Có thể tưởng tượng, sau khi phá được kết giới này, thực lực của Ma Tông sẽ tăng vọt.
Không riêng gì Ma Tông, nhờ linh khí bỗng trở nên nồng đậm hơn, tốc độ tu luyện của cao thủ ở Ma Sơn cũng tăng gấp mấy lần.
Các cao thủ thế tục nhìn mà hoa cả mắt, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ vô cùng kinh hãi, cũng rất mong chờ.
Tư Không nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn rồi tức giận nói: “Chúng ta còn gặp lại!”
Lão ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.
Các cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng vội đi theo Tư Không.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng tức giận quát.
“Cậu Thanh, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết cậu cũng ở đây, nếu biết, cho dù cho chúng tôi mười lá gan thì cũng không dám đắc tội với cậu!”
Khương Nguyên Long sợ hãi nói.
Trước đó, lão ta đã bị Ma Thần đánh bại nhờ cơ thể của Dương Thanh.
Tuy linh hồn Ma Thần đã ngủ say, nhưng Dương Thanh vẫn không phải người mà lão ta có thể đối phó, nên lão ta chỉ có thể xin tha.
Những cao thủ khác của nhà họ Khương cũng thi nhau cầu xin Dương Thanh cho họ một con đường sống.
“Tội sống có thể miễn, nhưng tội chết thì khó thoát!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Sau khi dứt lời, anh đã biến mất.
“Ầm!”
Đến khi xuất hiện lại lần nữa, anh đã đứng trước mặt Khương Nguyên Long, đám người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Khương Nguyên Long ngã ra đất, người đầm đìa máu.
Khương Nguyên Long ngã xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng: “Mất rồi! Võ công của tôi mất rồi!”
Đến giờ đám đông mới hiểu lời Dương Thanh nói có ý nghĩa gì, không ngờ anh lại khiến Khương Nguyên Long mất hết võ công.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát.
Cao thủ nhà họ Khương nào dám nói nhảm nữa, vội đưa Khương Nguyên Long đi.
Ngay cả cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng bị mình Dương Thanh đẩy lùi, nói gì đến người nhà họ Khương như họ chứ.
“Phụt!”
Cao thủ của Thủ Hộ Minh và nhà họ Khương vừa rời đi, Dương Thanh bỗng hộc máu, khí thế giảm hẳn.
Lệ Trần hơi nhích chân, xuất hiện trước mặt Dương Thanh, đỡ lấy anh.
“Cậu sao rồi?”
Lệ Trần nghiêm nghị hỏi.
Dương Thanh nói nhỏ: “Phiền tiền bối đưa tôi đến Tàng Thư Các đã!”
Lệ Trần hiểu ý Dương Thanh, không nói gì nữa, đưa Dương Thanh đến mật thất ngầm trong Tàng Thư Các.
Lúc này vết thương của Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng, như người tàn phế.
Anh ngồi xếp bằng trên bệ đá linh khí, định hấp thu linh khí nồng đậm do long mạch phóng ra để chữa lành vết thương, nhưng anh lại phát hiện, vết thương quá nặng, không thể hấp thu linh khí vào người.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lệ Trần thấy Dương Thanh còn không tu luyện được, bèn lo lắng hỏi.
Dương Thanh cười khổ, nói: “Tiền bối nghĩ tôi có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thật đấy à?”
Lệ Trần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải ư?”
Lúc này Dương Thanh mới nói kỹ: “Linh hồn Ma Thần vẫn ở trong cơ thể tôi, trước đó ông ta đã bị tôi áp đảo, nhưng nếu muốn đối phó với cao thủ của Thủ Hộ Minh, chỉ với thực lực của tôi thì không thể nào, Ma Thần đã cho tôi mượn sức mạnh, tôi mới đánh bại được Tư Không”.
“Nhưng trận chiến này cũng khiến cơ thể tôi bị tổn thương nặng nề, rất khó hồi phục”.
“Tôi để cao thủ của Thủ Hộ Minh rời đi, thứ nhất là lo nếu giết họ thì sẽ bị Thủ Hộ Minh điên cuồng đuổi giết, thứ hai là năng lực chịu đựng của cơ thể tôi đã tới giới hạn, nếu đánh tiếp thì không thể là đối thủ của Tư Không”.
Đến giờ Lệ Trần mới hiểu, thì ra Ma Thần đã cho Dương Thanh mượn sức mạnh, khó trách Dương Thanh lại có thể áp đảo Tư Không đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong bằng cơ thể mới vượt qua thiên kiếp.
Lệ Trần nghiêm nghị hỏi: “Linh hồn Ma Thần vẫn đang ở trong cơ thể cậu à? Có cách để khiến ông ta rời đi không?”
Dương Thanh lắc đầu với vẻ cay đắng: “Trước đó, khi ở trong Tru Hồn Trận, linh hồn ông ta cũng bị tổn hại nặng nề, nên tôi mới có thể kiểm soát cơ thể mình lần nữa”.
“Tuy tôi không có cách để ông ta rời đi, nhưng một khoảng thời gian sau đó, tôi vẫn có thể áp đảo linh hồn Ma Thần”.
Lúc này Lệ Trần mới tạm yên tâm, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn Dương Thanh: “Chắc chắn Thủ Hộ Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, giờ vết thương của cậu quá nặng, không thể tu luyện, nếu Thủ Hộ Minh đến tiếp, cậu định đối phó ra sao?”
Bình luận facebook