-
Chương 2296: Anh muốn đánh với tôi à
Nghe thấy Lưu Khánh nói thế, các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ mới hoàn hồn, không ngờ Dương Thanh lại là kiếm tu, là người tu luyện khiến vô số cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ hâm mộ.
Dương Thanh cũng không giải thích, anh tu luyện công pháp che giấu khí thế tu tiên của giới chủ Khương để người khác không biết chuyện công pháp của anh tới từ phái Tu Tiên.
Anh cũng cố ý xuất hiện với thân phận kiếm tu trước mặt các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ này để khiến họ hiểu nhầm rằng anh là kiếm tu.
Vì ở Trung Giới giới Cổ Võ, chỉ kiếm tu mới có thiên phú xuất chúng như anh.
Sắc mặt Lưu Khánh vô cùng nghiêm nghị, nếu đắc tội với kiếm tu thì không ổn chút nào.
"Người anh em, chúng tôi cũng không có ác ý khi tới thế tục, chỉ muốn mời chào một số thanh niên có thiên phú xuất chúng thôi".
Lưu Khánh vội nói, thấy Dương Thanh không tức giận, hắn nói tiếp: "Ở Trung Giới giới Cổ Võ, Thiên Hải Tông cũng là một trong các thế lực hàng đầu, nếu được gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn sẽ là chuyện tốt với các thanh niên".
"Nếu cậu đã là cao thủ thế tục, chắc sẽ không ngăn tương lai của cao thủ thế tục trẻ chứ?"
"Đương nhiên, nếu cậu không tin tôi thì cứ cử người gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn chúng tôi sẽ không bạc đãi cao thủ mà cậu cử tới tông môn".
Ý hắn là sẽ tạo điều kiện cho Dương Thanh, dù sao Thiên Hải Tông cũng là tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, nếu đó là người mà Dương Thanh cử tới, tông môn sẽ chú trọng bồi dưỡng.
Chuyện này không hề bất lợi với Dương Thanh.
Dù sao ở thế tục cũng không có thánh địa tu luyện như Thiên Hải Tông.
Diệp Chiến Quốc lập tức mừng rỡ, ông ta hiểu rõ lời hứa của Lưu Khánh quan trọng với hội trưởng lão tới mức nào.
Đừng nói là cả đám người của hội trưởng lão gia nhập Thiên Hải Tông, cho dù chỉ cử mười người gia nhập Thiên Hải Tông, sau khi được Thiên Hải Tông bồi dưỡng xong, họ cũng sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của hội trưởng lão.
Phải biết rằng Thiên Hải Tông là thế lực hàng đầu tới từ Trung Giới giới Cổ Võ, Trung Giới giới Cổ Võ vốn là nơi có nồng độ linh khí vượt xa thế tục, được tu luyện ở Thiên Hải Tông là chuyện tốt với bất cứ cao thủ nào.
Thậm chí Diệp Chiến Quốc cũng muốn tới Thiên Hải Tông.
Khác với Diệp Chiến Quốc, sau khi nghe Lưu Khánh nói thế, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn càng thêm khó coi.
Hội trưởng lão càng mạnh thì thế lực sau lưng Đỗ Ngọc Sơn càng gặp nhiều phiền phức.
Các cao thủ thế tục đang có mặt cũng có vẻ mặt khác nhau, nhưng phần lớn đều mong chờ.
Có ai không muốn gia nhập một thế lực tu luyện mạnh mẽ chứ?
Nhất là khi thế lực này còn là tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ.
"Keng!"
Đúng lúc này, Thiên Tử Kiếm sau lưng Dương Thanh bỗng bay lên, phát ra tiếng lanh lảnh, tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ giữa không trung rồi quay về tay Dương Thanh.
Lúc này, kiếm ý trong khu vực cũng mạnh hơn, sát khí bao phủ người của Trung Giới giới Cổ Võ.
Nét mặt Lưu Khánh lập tức cứng đờ, làm gì có chuyện hắn không nhận ra rằng sát khí trong kiếm ý đã mạnh hơn?
Tuy Dương Thanh chỉ làm thế nhưng Lưu Khánh đã nhận được câu trả lời từ kiếm ý của anh rồi.
"Cậu ta đang từ chối à?"
Cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ vô cùng kinh ngạc.
Cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, nếu Lưu Khánh nói thế, mọi người cũng sẽ điên cuồng, chỉ cần gia nhập Thiên Hải Tông là xem như cá chép hóa rồng rồi.
Nhưng giờ Dương Thanh lại từ chối, có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc trong lòng họ.
"Xem ra người anh em đã từ chối".
Nụ cười trên mặt Lưu Khánh biến mất, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: "Đã vậy thì để tôi thỉnh giáo người anh em xem sao".
Sau khi hắn dứt lời, ý chí chiến đấu mạnh mẽ bùng nổ từ người hắn.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân hắn lập tức nứt ra.
Các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ vội lùi lại trăm mét.
"Lùi lại!"
Thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức ra lệnh, mấy nghìn cao thủ được võ trang đầy đủ lập tức lùi lại mấy trăm mét.
Ngay sau đó, Mạnh Thiên Lan cũng dẫn các cao thủ tinh nhuệ bên quân đoàn cao thủ lùi mấy trăm mét theo.
Không riêng gì họ, bên Thủ Hộ Minh, Đỗ Ngọc Sơn cũng dẫn người lùi lại.
Trong lúc nhất thời, cả khu vực này chỉ còn Dương Thanh và Lưu Khánh.
Khí thế đáng sợ tản ra từ người họ.
Nhưng khác với Lưu Khánh, tuy khí thế của Dương Thanh mạnh nhưng lại mang tới cảm giác mơ hồ, khiến người ta không biết được cảnh giới của anh.
"Hừ!"
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Lưu Khánh, lập tức bay lên không trung trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lưu Khánh cắn răng, lập tức lấy phù bay lượn ra, sức nâng mạnh mẽ xuất hiện dưới chân hắn, hắn cũng dần bay lên cao.
Dương Thanh im lặng nhìn đối phương, lập tức cầm kiếm chém vào không trung.
"Rầm!"
Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bóng mờ khổng lồ của Thiên Tử Kiếm lao vút lên trời, tạo thành tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra, trên trời bỗng xuất hiện một khe nứt dài dằng dặc.
Cùng lúc đó, linh khí nồng đậm cũng chảy từ khe nứt đó vào thế tục.
Bàn tay cầm kiếm của Lưu Khánh cứng đờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, người hắn không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
"Chém rách kết giới bằng một nhát kiếm?"
Hắn run rẩy nói câu này.
Người bên dưới cũng tròn mắt.
Nhất là cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ, họ hiểu rõ việc phá kết giới khó khăn tới mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc có thể xé rách kết giới, nhưng Dương Thanh lại làm được.
"Rầm rầm rầm!"
Tinh nhuệ bên chiến vực Trung Châu liên tục đột phá, có người còn dẫn thiên kiếp tới.
Nồng độ linh khí bỗng tăng vọt khiến cao thủ thế tục như bước vào thánh địa tu luyện.
Sau khi phá vỡ kết giới, Dương Thanh mới nhìn Lưu Khánh, lúc này Lưu Khánh đâu tự tin như hồi nãy nữa?
Hắn đứng giữa không trung, thậm chí quên cả thở.
Trong lúc hắn không biết làm thế nào, Dương Thanh chợt nói: "Anh muốn đánh với tôi à?"
Mọi người bỗng nhìn về phía Lưu Khánh.
Sắc mặt Lưu Khánh tái mét, hắn định dùng trận chiến này để vớt vát danh dự của mình, nào ngờ Dương Thanh lại mạnh đến thế, khiến hắn không dám đánh lại anh.
Phá vỡ kết giới bằng một nhát kiếm, nếu nhát kiếm đó giáng lên người hắn, chắc hắn đã tan biến rồi nhỉ?
Nhưng nếu không đánh, có lẽ hắn sẽ trở thành trò cười của cả Trung Giới giới Cổ Võ.
Dương Thanh cũng không giải thích, anh tu luyện công pháp che giấu khí thế tu tiên của giới chủ Khương để người khác không biết chuyện công pháp của anh tới từ phái Tu Tiên.
Anh cũng cố ý xuất hiện với thân phận kiếm tu trước mặt các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ này để khiến họ hiểu nhầm rằng anh là kiếm tu.
Vì ở Trung Giới giới Cổ Võ, chỉ kiếm tu mới có thiên phú xuất chúng như anh.
Sắc mặt Lưu Khánh vô cùng nghiêm nghị, nếu đắc tội với kiếm tu thì không ổn chút nào.
"Người anh em, chúng tôi cũng không có ác ý khi tới thế tục, chỉ muốn mời chào một số thanh niên có thiên phú xuất chúng thôi".
Lưu Khánh vội nói, thấy Dương Thanh không tức giận, hắn nói tiếp: "Ở Trung Giới giới Cổ Võ, Thiên Hải Tông cũng là một trong các thế lực hàng đầu, nếu được gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn sẽ là chuyện tốt với các thanh niên".
"Nếu cậu đã là cao thủ thế tục, chắc sẽ không ngăn tương lai của cao thủ thế tục trẻ chứ?"
"Đương nhiên, nếu cậu không tin tôi thì cứ cử người gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn chúng tôi sẽ không bạc đãi cao thủ mà cậu cử tới tông môn".
Ý hắn là sẽ tạo điều kiện cho Dương Thanh, dù sao Thiên Hải Tông cũng là tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, nếu đó là người mà Dương Thanh cử tới, tông môn sẽ chú trọng bồi dưỡng.
Chuyện này không hề bất lợi với Dương Thanh.
Dù sao ở thế tục cũng không có thánh địa tu luyện như Thiên Hải Tông.
Diệp Chiến Quốc lập tức mừng rỡ, ông ta hiểu rõ lời hứa của Lưu Khánh quan trọng với hội trưởng lão tới mức nào.
Đừng nói là cả đám người của hội trưởng lão gia nhập Thiên Hải Tông, cho dù chỉ cử mười người gia nhập Thiên Hải Tông, sau khi được Thiên Hải Tông bồi dưỡng xong, họ cũng sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của hội trưởng lão.
Phải biết rằng Thiên Hải Tông là thế lực hàng đầu tới từ Trung Giới giới Cổ Võ, Trung Giới giới Cổ Võ vốn là nơi có nồng độ linh khí vượt xa thế tục, được tu luyện ở Thiên Hải Tông là chuyện tốt với bất cứ cao thủ nào.
Thậm chí Diệp Chiến Quốc cũng muốn tới Thiên Hải Tông.
Khác với Diệp Chiến Quốc, sau khi nghe Lưu Khánh nói thế, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn càng thêm khó coi.
Hội trưởng lão càng mạnh thì thế lực sau lưng Đỗ Ngọc Sơn càng gặp nhiều phiền phức.
Các cao thủ thế tục đang có mặt cũng có vẻ mặt khác nhau, nhưng phần lớn đều mong chờ.
Có ai không muốn gia nhập một thế lực tu luyện mạnh mẽ chứ?
Nhất là khi thế lực này còn là tông môn hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ.
"Keng!"
Đúng lúc này, Thiên Tử Kiếm sau lưng Dương Thanh bỗng bay lên, phát ra tiếng lanh lảnh, tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ giữa không trung rồi quay về tay Dương Thanh.
Lúc này, kiếm ý trong khu vực cũng mạnh hơn, sát khí bao phủ người của Trung Giới giới Cổ Võ.
Nét mặt Lưu Khánh lập tức cứng đờ, làm gì có chuyện hắn không nhận ra rằng sát khí trong kiếm ý đã mạnh hơn?
Tuy Dương Thanh chỉ làm thế nhưng Lưu Khánh đã nhận được câu trả lời từ kiếm ý của anh rồi.
"Cậu ta đang từ chối à?"
Cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ vô cùng kinh ngạc.
Cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, nếu Lưu Khánh nói thế, mọi người cũng sẽ điên cuồng, chỉ cần gia nhập Thiên Hải Tông là xem như cá chép hóa rồng rồi.
Nhưng giờ Dương Thanh lại từ chối, có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc trong lòng họ.
"Xem ra người anh em đã từ chối".
Nụ cười trên mặt Lưu Khánh biến mất, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: "Đã vậy thì để tôi thỉnh giáo người anh em xem sao".
Sau khi hắn dứt lời, ý chí chiến đấu mạnh mẽ bùng nổ từ người hắn.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân hắn lập tức nứt ra.
Các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ vội lùi lại trăm mét.
"Lùi lại!"
Thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức ra lệnh, mấy nghìn cao thủ được võ trang đầy đủ lập tức lùi lại mấy trăm mét.
Ngay sau đó, Mạnh Thiên Lan cũng dẫn các cao thủ tinh nhuệ bên quân đoàn cao thủ lùi mấy trăm mét theo.
Không riêng gì họ, bên Thủ Hộ Minh, Đỗ Ngọc Sơn cũng dẫn người lùi lại.
Trong lúc nhất thời, cả khu vực này chỉ còn Dương Thanh và Lưu Khánh.
Khí thế đáng sợ tản ra từ người họ.
Nhưng khác với Lưu Khánh, tuy khí thế của Dương Thanh mạnh nhưng lại mang tới cảm giác mơ hồ, khiến người ta không biết được cảnh giới của anh.
"Hừ!"
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Lưu Khánh, lập tức bay lên không trung trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lưu Khánh cắn răng, lập tức lấy phù bay lượn ra, sức nâng mạnh mẽ xuất hiện dưới chân hắn, hắn cũng dần bay lên cao.
Dương Thanh im lặng nhìn đối phương, lập tức cầm kiếm chém vào không trung.
"Rầm!"
Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bóng mờ khổng lồ của Thiên Tử Kiếm lao vút lên trời, tạo thành tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ xảy ra, trên trời bỗng xuất hiện một khe nứt dài dằng dặc.
Cùng lúc đó, linh khí nồng đậm cũng chảy từ khe nứt đó vào thế tục.
Bàn tay cầm kiếm của Lưu Khánh cứng đờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, người hắn không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
"Chém rách kết giới bằng một nhát kiếm?"
Hắn run rẩy nói câu này.
Người bên dưới cũng tròn mắt.
Nhất là cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ, họ hiểu rõ việc phá kết giới khó khăn tới mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc có thể xé rách kết giới, nhưng Dương Thanh lại làm được.
"Rầm rầm rầm!"
Tinh nhuệ bên chiến vực Trung Châu liên tục đột phá, có người còn dẫn thiên kiếp tới.
Nồng độ linh khí bỗng tăng vọt khiến cao thủ thế tục như bước vào thánh địa tu luyện.
Sau khi phá vỡ kết giới, Dương Thanh mới nhìn Lưu Khánh, lúc này Lưu Khánh đâu tự tin như hồi nãy nữa?
Hắn đứng giữa không trung, thậm chí quên cả thở.
Trong lúc hắn không biết làm thế nào, Dương Thanh chợt nói: "Anh muốn đánh với tôi à?"
Mọi người bỗng nhìn về phía Lưu Khánh.
Sắc mặt Lưu Khánh tái mét, hắn định dùng trận chiến này để vớt vát danh dự của mình, nào ngờ Dương Thanh lại mạnh đến thế, khiến hắn không dám đánh lại anh.
Phá vỡ kết giới bằng một nhát kiếm, nếu nhát kiếm đó giáng lên người hắn, chắc hắn đã tan biến rồi nhỉ?
Nhưng nếu không đánh, có lẽ hắn sẽ trở thành trò cười của cả Trung Giới giới Cổ Võ.
Bình luận facebook