-
Chương 127
Chương 127: Khổ nỗi không có cơ hội.
“Duệ Hân, cậu nghe gì chưa? Nhà họ Hàn bị gạch tên ra khỏi Công đoàn Trung Hải rồi”, Ngô Giai Giai vội vã chạy vào phòng làm việc của Tô Duệ Hân, thở hổn hển nói.
Tô Duệ Hân gật đầu nói: “Mình vừa nghe nói, đúng là tin chấn động. Tập đoàn Hàn Thị đã chiếm lĩnh ngành dược phẩm ở thành phố Trung Hải trong mười năm, thế mà lại bị gạch tên khỏi Công đoàn Trung Hải. Thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ”.
Ngô Giai Giai nói: “Cậu biết tại sao không?”
Tô Duệ Hân lắc đầu.
Ngô Giai Giai nói: “Mình nghe nói là Hàn Thiên Hào đắc tội với anh Lăng, kết quả anh Lăng tức giận bảo Mã Đằng thông báo Công đoàn Trung Hải bước vào tình trạng khẩn cấp, sau đó tiến hành theo trình tự bình thường, loại bỏ nhà họ Hàn luôn”.
“Lại là anh Lăng?”, Tô Duệ Hân hít khí lạnh, giọng nói hơi run rẩy: “Rốt cuộc anh Lăng này là người thế nào mà một mình anh ta có thể chèn ép cả gia tộc Hàn Thị không ngẩng đầu lên nổi vậy?”
Ngô Giai Giai nói: “Đúng là khủng khiếp thật. Trước đây anh Lăng luôn có ý với cậu, mình đang nghĩ có phải chúng ta nên giục Trần Lâm, để xem Trần Lâm có thể giới thiệu anh Lăng cho chúng ta nhanh chút được không”.
Tô Duệ Hân liếc nhìn Ngô Giai Giai: “Giai Giai, cậu lại có ý đồ gì vậy?”
Ngô Giai Giai nói: “Mình đang nghĩ nếu chúng ta có thể được anh Lăng chống lưng thêm chút nữa thì chẳng phải bệnh viện Bình An càng phát triển là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Tô Duệ Hân thở dài: “Sao cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện đường ngang ngõ tắt không vậy? Anh Lăng và mình chưa từng gặp mặt, mình rất biết ơn vì trước đây anh ta giúp mình nhiều, bây giờ chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho người ta nữa. Bệnh viện Bình An có phát triển lớn mạnh cũng phải dựa vào chính chúng ta”.
“Cậu đó, cứng đầu lắm. Lần này tập đoàn Hàn Thị bị ảnh hưởng nặng nề như vậy, cậu nghĩ họ vẫn sẽ hỗ trợ đầu tư và xây dựng mảnh đất ở quận Ngô Giang sao?”, lời này của Ngô Giai Giai khiến mắt Tô Duệ Hân sáng rực.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Đương nhiên là không rồi, bây giờ hoạt động kinh doanh của tập đoàn Hàn Thị bị thu hẹp toàn diện, rất nhiều mảng kinh doanh không cốt lõi đã bị thu hồi, nhiều kênh phân phối, nhà cung cấp, dự án nghiên cứu, dự án đầu tư đều bị thu hồi đồng loạt. Mình nghe nói họ có ý định cắt luôn dự án bệnh viện ở khu đất Ngô Giang, hơn nữa còn định bán mảnh đất đó nữa”.
Tô Duệ Hân cau mày nói: “Đây quả thật là cơ hội rất tốt với chúng ta nhưng chúng ta không có khả năng lấy được mảnh đất này”.
Tô Duệ Hân ngày đêm mong muốn có được mảnh đất này trong suốt một thời gian rất dài.
Khổ nỗi không có cơ hội.
Bây giờ cơ hội đến rồi thì khổ nỗi không có khả năng.
“Cậu bị ngốc à, chúng ta không có khả năng nhưng anh Lăng có mà” , Ngô Giai Giai phấn khích nói: “Sao cậu không hạ mình xuống, chỉ cần cậu chịu hạ mình thì anh Lăng nhất định sẽ giúp. Đây là cơ hội đắt giá để bệnh viện Bình An phất lên”.
Thấy Tô Duệ Hân vẫn không đồng ý, Ngô Giai Giai bỗng kéo cô đi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Đi thôi, bây giờ đi tìm Trần Lâm giúp đỡ”.
“Haizz, thật là không thể lay chuyển được cậu, đợi mình dặm lại trang điểm đã”, Tô Duệ Hân bị kéo đến không còn cách nào khác.
Sau khi đưa Dương Nguyệt về nhà, Lăng Khôi quay lại nhà hàng Á Vận.
Lúc rời đi, Dương Nguyệt cảm ơn Lăng Khôi lần nữa, còn chân thành mời anh sau này thường xuyên đến nhà chơi. Tất nhiên Lăng Khôi rất vui vẻ đồng ý.
Hôm nay, Trần Lâm đến nhà hàng Á Vận, bảo người mang hai cây hoa quế chất lượng cao đến tặng.
Hoa quế được chăm sóc trong nhà kính, vẫn chưa nở nhưng đã thơm ngào ngạt.
Lăng Khôi vui vẻ nói: “Trần Lâm, ông thật có lòng”.
Trần Lâm nói: “Làm việc cho cậu Lăng thì đều nên làm”.
Lăng Khôi nói: “Cảm ơn ông”.
Ý của Lăng Khôi là ông có thể đi được rồi, nhưng Trần Lâm lại đứng đó không đi.
Lăng Khôi hỏi: “Ông còn chuyện gì sao?”
Trần Lâm nói: “Có hai chuyện, tôi không biết có nên nói không”.
Lăng Khôi nói: “Nói đi”.
Trần Lâm nói: “Đầu tiên là sau khi tập đoàn Hàn Thị bị cậu Lăng cho ra khỏi Công đoàn Trung Hải, việc kinh doanh bị ảnh hưởng nặng nề, rất nhiều đối tác, dự án của viện nghiên cứu đều đồng loạt từ chối hợp tác với gia tộc Hàn Thị”.
Lăng Khôi gật đầu: “Đây là điều hiển nhiên, Công đoàn Trung Hải là tổ chức hợp tác có trật tự trong kinh doanh, thành viên gia nhập vào đó có thể được hưởng các quyền lợi và tài nguyên chung. Một khi bị gạch tên ra khỏi Công đoàn thì bị mất những quyền lợi này, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để làm ảnh hưởng đến nền móng của gia tộc Hàn Thị”.
Nhiều năm qua, gia tộc Hàn Thị nhờ vào quyền lực cứng mới có thể đứng vững ở vị trí hàng đầu trong ngành dược phẩm thành phố Trung Hải.
Mặc dù không được hưởng các ưu đãi và nhiều tài nguyên của Công đoàn Trung Hải nữa, nhưng nền tảng vẫn còn.
Trần Lâm nói: “Cậu Lăng nói không sai nhưng lần này tôi nghe ngóng được tập đoàn Hàn Thị bị thắt chặt vốn do hoạt động kinh doanh bị thu hẹp khá gấp gáp. Nhiều dự án không cốt lõi bị loại bỏ, trong đó có cả dự án bệnh viện ở mảnh đất Ngô Giang, họ định bán mảnh đất này”.
Trần Lâm vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Lăng Khôi: “Nếu cậu Lăng muốn lấy thì tôi sẽ mua lại mảnh đất này”.
Sắc mặt Lăng Khôi không thay đổi: “Còn chuyện nữa là gì?”
Trần Lâm nói: “Ngoài ra, cô Tô đến tìm tôi, mong tôi có thể giới thiệu cô ấy với cậu Lăng. Tôi nghĩ cô ấy cũng muốn lấy mảnh đất đó, nhưng tài chính của bệnh viện Bình An không đủ nên muốn tìm cậu Lăng giúp đỡ”.
Lăng Khôi gật đầu: “Tôi biết rồi, mua lại mảnh đất này, không cần biết là bao nhiêu. Ông, Trần Lâm có sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy cho tôi không?”
Trần Lâm lập tức làm tư thế ôm quyền như trong giới võ thuật: “Trần Lâm thề có chết cũng đi theo cậu Lăng. Đừng nói chỉ là một mảnh đất, dù cậu Lăng muốn lấy hết tài sản của tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện dâng lên bằng cả hai tay cho cậu Lăng”.
Lăng Khôi quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên này.
Có khí phách, có mắt nhìn, biết nguyên tắc, rất hiểu chuyện.
Sau này có lẽ ông ta có thể trở thành một cánh tay đắc lực của mình.
“Cậu Lăng hãy cho tôi một cơ hội dốc sức cho cậu, tôi vô cùng cảm kích”, Trần Lâm cúi thấp người xuống nói.
Lăng Khôi gật đầu nói: “Được, nếu ông đã quan tâm đến chuyện của tôi như vậy thì sau này Lăng Khôi tôi nhất định sẽ không đối đãi tệ với ông”.
Trần Lâm vui mừng: “Cảm ơn cậu Lăng đã cho tôi cơ hội này”.
Lăng Khôi nói: “Đi nói với Tô Duệ Hân, tôi đã biết ý của cô ấy, nhưng không cần gặp mặt đâu. Ông mua lại mảnh đất này rồi đưa thẳng cho cô ấy là được, tiện thể chuyển lời của tôi cho cô ấy”.
Trần Lâm cung kính nói: “Thật hiếm có người nào đức độ được như cậu Lăng, tôi đây kính phục”.
Lăng Khôi xua tay: “Dù sao tập đoàn Trần Thị của ông vẫn khá yếu, tôi cho ông gia nhập vào Công đoàn Trung Hải là cho ông cơ hội và nơi để phát triển, hy vọng ông sẽ trân trọng cơ hội này, để tập đoàn Trần Thị trở nên lớn mạnh. Ông đã có lòng trung thành với tôi nhưng tôi càng cần một tập đoàn Trần Thị lớn mạnh”.
Trần Lâm nói: “Trần Lâm nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cậu Lăng”.
“Duệ Hân, cậu nghe gì chưa? Nhà họ Hàn bị gạch tên ra khỏi Công đoàn Trung Hải rồi”, Ngô Giai Giai vội vã chạy vào phòng làm việc của Tô Duệ Hân, thở hổn hển nói.
Tô Duệ Hân gật đầu nói: “Mình vừa nghe nói, đúng là tin chấn động. Tập đoàn Hàn Thị đã chiếm lĩnh ngành dược phẩm ở thành phố Trung Hải trong mười năm, thế mà lại bị gạch tên khỏi Công đoàn Trung Hải. Thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ”.
Ngô Giai Giai nói: “Cậu biết tại sao không?”
Tô Duệ Hân lắc đầu.
Ngô Giai Giai nói: “Mình nghe nói là Hàn Thiên Hào đắc tội với anh Lăng, kết quả anh Lăng tức giận bảo Mã Đằng thông báo Công đoàn Trung Hải bước vào tình trạng khẩn cấp, sau đó tiến hành theo trình tự bình thường, loại bỏ nhà họ Hàn luôn”.
“Lại là anh Lăng?”, Tô Duệ Hân hít khí lạnh, giọng nói hơi run rẩy: “Rốt cuộc anh Lăng này là người thế nào mà một mình anh ta có thể chèn ép cả gia tộc Hàn Thị không ngẩng đầu lên nổi vậy?”
Ngô Giai Giai nói: “Đúng là khủng khiếp thật. Trước đây anh Lăng luôn có ý với cậu, mình đang nghĩ có phải chúng ta nên giục Trần Lâm, để xem Trần Lâm có thể giới thiệu anh Lăng cho chúng ta nhanh chút được không”.
Tô Duệ Hân liếc nhìn Ngô Giai Giai: “Giai Giai, cậu lại có ý đồ gì vậy?”
Ngô Giai Giai nói: “Mình đang nghĩ nếu chúng ta có thể được anh Lăng chống lưng thêm chút nữa thì chẳng phải bệnh viện Bình An càng phát triển là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Tô Duệ Hân thở dài: “Sao cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện đường ngang ngõ tắt không vậy? Anh Lăng và mình chưa từng gặp mặt, mình rất biết ơn vì trước đây anh ta giúp mình nhiều, bây giờ chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho người ta nữa. Bệnh viện Bình An có phát triển lớn mạnh cũng phải dựa vào chính chúng ta”.
“Cậu đó, cứng đầu lắm. Lần này tập đoàn Hàn Thị bị ảnh hưởng nặng nề như vậy, cậu nghĩ họ vẫn sẽ hỗ trợ đầu tư và xây dựng mảnh đất ở quận Ngô Giang sao?”, lời này của Ngô Giai Giai khiến mắt Tô Duệ Hân sáng rực.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Đương nhiên là không rồi, bây giờ hoạt động kinh doanh của tập đoàn Hàn Thị bị thu hẹp toàn diện, rất nhiều mảng kinh doanh không cốt lõi đã bị thu hồi, nhiều kênh phân phối, nhà cung cấp, dự án nghiên cứu, dự án đầu tư đều bị thu hồi đồng loạt. Mình nghe nói họ có ý định cắt luôn dự án bệnh viện ở khu đất Ngô Giang, hơn nữa còn định bán mảnh đất đó nữa”.
Tô Duệ Hân cau mày nói: “Đây quả thật là cơ hội rất tốt với chúng ta nhưng chúng ta không có khả năng lấy được mảnh đất này”.
Tô Duệ Hân ngày đêm mong muốn có được mảnh đất này trong suốt một thời gian rất dài.
Khổ nỗi không có cơ hội.
Bây giờ cơ hội đến rồi thì khổ nỗi không có khả năng.
“Cậu bị ngốc à, chúng ta không có khả năng nhưng anh Lăng có mà” , Ngô Giai Giai phấn khích nói: “Sao cậu không hạ mình xuống, chỉ cần cậu chịu hạ mình thì anh Lăng nhất định sẽ giúp. Đây là cơ hội đắt giá để bệnh viện Bình An phất lên”.
Thấy Tô Duệ Hân vẫn không đồng ý, Ngô Giai Giai bỗng kéo cô đi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Đi thôi, bây giờ đi tìm Trần Lâm giúp đỡ”.
“Haizz, thật là không thể lay chuyển được cậu, đợi mình dặm lại trang điểm đã”, Tô Duệ Hân bị kéo đến không còn cách nào khác.
Sau khi đưa Dương Nguyệt về nhà, Lăng Khôi quay lại nhà hàng Á Vận.
Lúc rời đi, Dương Nguyệt cảm ơn Lăng Khôi lần nữa, còn chân thành mời anh sau này thường xuyên đến nhà chơi. Tất nhiên Lăng Khôi rất vui vẻ đồng ý.
Hôm nay, Trần Lâm đến nhà hàng Á Vận, bảo người mang hai cây hoa quế chất lượng cao đến tặng.
Hoa quế được chăm sóc trong nhà kính, vẫn chưa nở nhưng đã thơm ngào ngạt.
Lăng Khôi vui vẻ nói: “Trần Lâm, ông thật có lòng”.
Trần Lâm nói: “Làm việc cho cậu Lăng thì đều nên làm”.
Lăng Khôi nói: “Cảm ơn ông”.
Ý của Lăng Khôi là ông có thể đi được rồi, nhưng Trần Lâm lại đứng đó không đi.
Lăng Khôi hỏi: “Ông còn chuyện gì sao?”
Trần Lâm nói: “Có hai chuyện, tôi không biết có nên nói không”.
Lăng Khôi nói: “Nói đi”.
Trần Lâm nói: “Đầu tiên là sau khi tập đoàn Hàn Thị bị cậu Lăng cho ra khỏi Công đoàn Trung Hải, việc kinh doanh bị ảnh hưởng nặng nề, rất nhiều đối tác, dự án của viện nghiên cứu đều đồng loạt từ chối hợp tác với gia tộc Hàn Thị”.
Lăng Khôi gật đầu: “Đây là điều hiển nhiên, Công đoàn Trung Hải là tổ chức hợp tác có trật tự trong kinh doanh, thành viên gia nhập vào đó có thể được hưởng các quyền lợi và tài nguyên chung. Một khi bị gạch tên ra khỏi Công đoàn thì bị mất những quyền lợi này, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để làm ảnh hưởng đến nền móng của gia tộc Hàn Thị”.
Nhiều năm qua, gia tộc Hàn Thị nhờ vào quyền lực cứng mới có thể đứng vững ở vị trí hàng đầu trong ngành dược phẩm thành phố Trung Hải.
Mặc dù không được hưởng các ưu đãi và nhiều tài nguyên của Công đoàn Trung Hải nữa, nhưng nền tảng vẫn còn.
Trần Lâm nói: “Cậu Lăng nói không sai nhưng lần này tôi nghe ngóng được tập đoàn Hàn Thị bị thắt chặt vốn do hoạt động kinh doanh bị thu hẹp khá gấp gáp. Nhiều dự án không cốt lõi bị loại bỏ, trong đó có cả dự án bệnh viện ở mảnh đất Ngô Giang, họ định bán mảnh đất này”.
Trần Lâm vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Lăng Khôi: “Nếu cậu Lăng muốn lấy thì tôi sẽ mua lại mảnh đất này”.
Sắc mặt Lăng Khôi không thay đổi: “Còn chuyện nữa là gì?”
Trần Lâm nói: “Ngoài ra, cô Tô đến tìm tôi, mong tôi có thể giới thiệu cô ấy với cậu Lăng. Tôi nghĩ cô ấy cũng muốn lấy mảnh đất đó, nhưng tài chính của bệnh viện Bình An không đủ nên muốn tìm cậu Lăng giúp đỡ”.
Lăng Khôi gật đầu: “Tôi biết rồi, mua lại mảnh đất này, không cần biết là bao nhiêu. Ông, Trần Lâm có sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy cho tôi không?”
Trần Lâm lập tức làm tư thế ôm quyền như trong giới võ thuật: “Trần Lâm thề có chết cũng đi theo cậu Lăng. Đừng nói chỉ là một mảnh đất, dù cậu Lăng muốn lấy hết tài sản của tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện dâng lên bằng cả hai tay cho cậu Lăng”.
Lăng Khôi quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên này.
Có khí phách, có mắt nhìn, biết nguyên tắc, rất hiểu chuyện.
Sau này có lẽ ông ta có thể trở thành một cánh tay đắc lực của mình.
“Cậu Lăng hãy cho tôi một cơ hội dốc sức cho cậu, tôi vô cùng cảm kích”, Trần Lâm cúi thấp người xuống nói.
Lăng Khôi gật đầu nói: “Được, nếu ông đã quan tâm đến chuyện của tôi như vậy thì sau này Lăng Khôi tôi nhất định sẽ không đối đãi tệ với ông”.
Trần Lâm vui mừng: “Cảm ơn cậu Lăng đã cho tôi cơ hội này”.
Lăng Khôi nói: “Đi nói với Tô Duệ Hân, tôi đã biết ý của cô ấy, nhưng không cần gặp mặt đâu. Ông mua lại mảnh đất này rồi đưa thẳng cho cô ấy là được, tiện thể chuyển lời của tôi cho cô ấy”.
Trần Lâm cung kính nói: “Thật hiếm có người nào đức độ được như cậu Lăng, tôi đây kính phục”.
Lăng Khôi xua tay: “Dù sao tập đoàn Trần Thị của ông vẫn khá yếu, tôi cho ông gia nhập vào Công đoàn Trung Hải là cho ông cơ hội và nơi để phát triển, hy vọng ông sẽ trân trọng cơ hội này, để tập đoàn Trần Thị trở nên lớn mạnh. Ông đã có lòng trung thành với tôi nhưng tôi càng cần một tập đoàn Trần Thị lớn mạnh”.
Trần Lâm nói: “Trần Lâm nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cậu Lăng”.
Bình luận facebook