-
Chương 129
Chương 129: Món quà của anh Lăng
Theo lý mà nói, lần trước Lăng Khôi ngả bài với cô, đã là mỗi người một ngả rồi. Ly hôn là việc hoàn toàn nên làm, nhưng Tô Duệ Hân vẫn không nhắc tới chuyện này.
Có lẽ trong sâu thẳm trái tim cô, cô vẫn không nỡ cắt đứt với Lăng Khôi.
Chu Lam không nói thêm về chuyện này nữa mà đổi chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay nhà họ Tô tổ chức buổi lễ công bố sản phẩm mới của dự án y học thảo dược. Phản ứng của thị trường rất mãnh liệt, tương lai nhà họ Tô sẽ rất tốt đẹp. Tối ngày mai, nhà họ Tô sẽ mở tiệc chúc mừng trong biệt thự. Tô Thần đích thân tới mời con đấy. Ngày mai con vẫn nên đi một chuyến”.
Tô Duệ Hân vốn không muốn đi, nhưng thái độ cứng rắn của Chu Lam khiến Tô Duệ Hân chỉ đành đồng ý.
Đêm khuya, trằn trọc khó ngủ.
Tô Duệ Hân cầm điện thoại lên, mấy lần muốn gọi cho Lăng Khôi nhưng vừa mới gọi đi là cô lại tự ngắt kết nối ngay. Rất nhiều lần soạn tin nhắn muốn gửi cho Lăng Khôi nhưng lại xóa đi.
Căn phòng trống trải, lạnh lẽo như băng.
Mặc dù vẻ bề ngoài của Tô Duệ Hân là lạnh lùng xinh đẹp, thuộc kiểu phụ nữ có sắc đẹp động lòng người, nhưng nội tâm lại hơi bảo thủ, cô mất ba năm mới quen với việc có người đàn ông này bên cạnh.
Bây giờ người đàn ông này lại không ở bên, cô rất không quen, mỗi đêm sẽ không tự giác nhớ tới người đàn ông cặn bã đó.
Mà muốn cô đi làm quen một người đàn ông trong thời gian ngắn là điều không thể.
Chiều tối ngày hôm sau, Tô Duệ Hân và Chu Lam tới biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín.
Vừa vào cửa, họ đã thấy bốn bàn ăn trong sân nhỏ, phần lớn đều đã có người ngồi. Hai người không vui vẻ gì tùy ý tìm một góc khuất ngồi xuống.
“Ồ, kia chẳng phải Tô Duệ Hân sao? Làm nhân tình của anh Lăng rồi còn có mặt mũi tới ăn uống tụ hội với nhà họ Tô chúng ta nữa à?”
“Đúng thế, nhờ cậy ông chủ như anh Lăng cướp bệnh viện Bình An về, còn phát triển khởi sắc như vậy, sớm đã không coi nhà họ Tô chúng ta ra gì rồi. Bây giờ còn tới nhà họ Tô chúng ta ăn cơm, có ý gì đây?”
“Từ nhỏ đã ăn của nhà họ Tô mặc của nhà họ Tô, bây giờ mọc cánh rồi liền muốn một mình bay khỏi nhà họ Tô chúng ta, thật là vong ân bội nghĩa. Nói đúng ra thì cô khác quái gì thằng rể vô dụng Lăng Khôi kia?”
...
Đám họ hàng xung quanh lần lượt chỉ trỏ Tô Duệ Hân nói đông nói tây.
Tô Duệ Hân cúi đầu, không nói gì.
Trước khi tới đây, cô đã dự đoán được điều này.
“Tất cả im lặng hết cho tôi”, lúc này bà cụ Tô bước tới, quát mọi người. Tất cả đều câm như hến, cúi đầu ăn cơm.
“Duệ Hân, nào, ngồi vào bàn chính đi. Lâu lắm không gặp cháu rồi. Bà rất nhớ cháu”, bà cụ Tô tỏ vẻ hiền hậu, nở nụ cười kéo tay Tô Duệ Hân.
Lúc này Tô Duệ Hân vừa mừng vừa lo, dưới sự thúc giục của Chu Lam, cô đi theo bà cụ Tô tới bàn chính.
Bà cụ Tô mở lời: “Bữa tiệc ngày hôm nay, có hai mục đích, thứ nhất, dự án y học thảo dược đã thành công rực rỡ, phản hồi của thị trường rất mạnh mẽ. Số lượng hợp đồng đặt hàng với chúng ta đủ để chúng ta sản xuất trong vòng hai năm. Những hợp đồng này sẽ giúp chúng ta lấy lại tất cả phí nghiên cứu trước đây. Nhà họ Tô chúng ta cũng vì thế mà sẽ trở nên nổi tiếng trong ngành y dược khắp thành phố Trung Hải, sẽ có vô số công ty tìm tới hợp tác với chúng ta”.
Mọi người vỗ tay như sấm.
Bà cụ Tô tiếp tục nói: “Thứ hai, gia tộc Hàn Thị bị đá khỏi Công đoàn Trung Hải, đánh mất rất nhiều dự án hợp tác. Những dự án này quá nửa đều được nhà họ Tô chúng ta tiếp nhận. Tuy rằng tiêu tốn một khoản lớn, nhưng sự nghiệp nhà họ Tô chúng ta đã phát triển hơn trước gấp nhiều lần. Nhà họ Tô ngày nay đã không còn là nhà họ Tô ngày xưa nữa. Bây giờ sản nghiệp của chúng ta đã bằng một nửa tập đoàn Hàn Thị rồi. Trong quá trình cạnh tranh với các tập đoàn y dược đã bộc lộ hết tài năng, trở thành tập đoàn y dược lớn thứ hai của thành phố Trung Hải. Tôi tin rằng, trong tương lai chúng ta sẽ có cơ hội cạnh tranh với tập đoàn Hàn Thị”.
Nói xong câu này, bà cụ Tô uống một ly rượu, nét mặt hồng hào.
“Tất cả những thành tựu này đều không thể thiếu sự nỗ lực của mọi người ngồi đây. Tôi đặc biệt biểu dương một người – Tô Thần!”, bà cụ Tô rất hài lòng nhìn Tô Thần nói: “Lần này Tô Thần đã đạt được công lao hiển hách cho nhà họ Tô chúng ta. Sau khi làm chủ dự án y học thảo dược, thành tích của nó đã rõ như ban ngày rồi. Sau khi lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, nó đã dẫn dắt nhà họ Tô chúng ta tiến thêm một bước lớn. Sau này nhà họ Tô có người thừa kế, tôi rất vui mừng và yên lòng”, bà cụ Tô vui vẻ không thôi.
Tô Thần kính bà cụ Tô một ly rượu: “Đây đều là nhờ bà bồi dưỡng tốt. Tô Thần sẽ luôn ghi nhớ công lao dạy dỗ của bà. Làm việc nghiêm túc, làm người đúng phép tắc”.
“Đạt được thành tựu lớn, mà còn khiêm tốn như thế, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn”, bà cụ Tô cười không khép được miệng.
Tiếp theo mọi người lần lượt chúc rượu ăn cơm.
Bữa tiệc cũng dần đến hồi kết thúc.
Bà cụ Tô uống không ít, mở miệng nói: “Bà vừa nhận được thông tin, tập đoàn Hàn Thị có ý muốn bán lại mảnh đất dự án bệnh viện ở quận Ngô Giang. Tô Thần, quay về cháu mua mảnh đất này đi. Mua nó từ tay Hàn Thiên Hào, nhà họ Tô chúng ta sẽ tự mình phát triển dự án”.
“Vâng thưa bà, ngày mai cháu sẽ đi mua lại mảnh đất này của tập đoàn Hàn Thị, bây giờ nhà họ Tô chúng ta đang lên như diều gặp gió, đã đến lúc gia tăng tốc độ phát triển rồi”, Tô Thần kiêu ngạo nói.
Tô Duệ Hân nghe xong, toàn thân liền run rẩy.
Nhà họ Tô cũng nhìn trúng mảnh đất này ư?
Họ muốn ra tay sao?
Nếu như nhà họ Tô mua được nó thì sau này bệnh viện Bình An phát triển thế nào đây?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói vang dội: “Chủ tịch tập đoàn Trần Thị - Trần Lâm tới”.
Mọi người dáo dác nghiêng đầu qua, chỉ thấy một mình Trần Lâm cầm trên tay tập tài liệu ung dung bước vào.
Bà cụ Tô mỉm cười nói: “Ông Trần, hôm nay là bữa tiệc tại gia của nhà họ Tô, ông tới tặng quà cho tôi à?”
Bình thường, nhà họ Tô đúng là không thua kém gì nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ nhà họ Tô phát triển một cách nhanh chóng, sản nghiệp cũng tăng lên gấp bội, bà cụ Tô cho rằng nhà họ Tô đã vượt qua nhà họ Trần, thái độ nói chuyện hơi kiêu ngạo.
Trần Lâm vừa đi vừa nói: “Bà cụ Tô nói đúng một nửa, tôi đích thực là tới đưa quà, nhưng không phải là cho bà”.
Vẻ mặt bà cụ Tô rất khó coi.
Trần Lâm cũng không để ý, tiếp tục bước tới trước mặt Tô Duệ Hân, đưa tài liệu trong tay tới: “Cô Tô Duệ Hân, đây là món quà cậu Lăng bảo tôi tặng cho cô”.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sao lại là quà của cậu Lăng nữa? Công khai khoe tình tứ à?”
“Đúng thế, Tô Duệ Hân đã làm nhân tình người ta rồi, anh Lăng cũng không biết khéo léo một tí, giống như sợ mọi người không biết Tô Duệ Hân là nhân tình của anh ta vậy”.
...
Mặt Tô Duệ Hân ửng hồng, nói: “Đây là gì?”
Trần Lâm nói: “Đây là tài liệu chuyển nhượng mảnh đất dự án đầu tư xây dựng bệnh viện quận Ngô Giang của tập đoàn Hàn Thị. Cậu Lăng đã mua nó, bây giờ tặng lại cho cô Tô”.
Yên tĩnh.
Không gian yên lặng như tờ!
Theo lý mà nói, lần trước Lăng Khôi ngả bài với cô, đã là mỗi người một ngả rồi. Ly hôn là việc hoàn toàn nên làm, nhưng Tô Duệ Hân vẫn không nhắc tới chuyện này.
Có lẽ trong sâu thẳm trái tim cô, cô vẫn không nỡ cắt đứt với Lăng Khôi.
Chu Lam không nói thêm về chuyện này nữa mà đổi chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay nhà họ Tô tổ chức buổi lễ công bố sản phẩm mới của dự án y học thảo dược. Phản ứng của thị trường rất mãnh liệt, tương lai nhà họ Tô sẽ rất tốt đẹp. Tối ngày mai, nhà họ Tô sẽ mở tiệc chúc mừng trong biệt thự. Tô Thần đích thân tới mời con đấy. Ngày mai con vẫn nên đi một chuyến”.
Tô Duệ Hân vốn không muốn đi, nhưng thái độ cứng rắn của Chu Lam khiến Tô Duệ Hân chỉ đành đồng ý.
Đêm khuya, trằn trọc khó ngủ.
Tô Duệ Hân cầm điện thoại lên, mấy lần muốn gọi cho Lăng Khôi nhưng vừa mới gọi đi là cô lại tự ngắt kết nối ngay. Rất nhiều lần soạn tin nhắn muốn gửi cho Lăng Khôi nhưng lại xóa đi.
Căn phòng trống trải, lạnh lẽo như băng.
Mặc dù vẻ bề ngoài của Tô Duệ Hân là lạnh lùng xinh đẹp, thuộc kiểu phụ nữ có sắc đẹp động lòng người, nhưng nội tâm lại hơi bảo thủ, cô mất ba năm mới quen với việc có người đàn ông này bên cạnh.
Bây giờ người đàn ông này lại không ở bên, cô rất không quen, mỗi đêm sẽ không tự giác nhớ tới người đàn ông cặn bã đó.
Mà muốn cô đi làm quen một người đàn ông trong thời gian ngắn là điều không thể.
Chiều tối ngày hôm sau, Tô Duệ Hân và Chu Lam tới biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín.
Vừa vào cửa, họ đã thấy bốn bàn ăn trong sân nhỏ, phần lớn đều đã có người ngồi. Hai người không vui vẻ gì tùy ý tìm một góc khuất ngồi xuống.
“Ồ, kia chẳng phải Tô Duệ Hân sao? Làm nhân tình của anh Lăng rồi còn có mặt mũi tới ăn uống tụ hội với nhà họ Tô chúng ta nữa à?”
“Đúng thế, nhờ cậy ông chủ như anh Lăng cướp bệnh viện Bình An về, còn phát triển khởi sắc như vậy, sớm đã không coi nhà họ Tô chúng ta ra gì rồi. Bây giờ còn tới nhà họ Tô chúng ta ăn cơm, có ý gì đây?”
“Từ nhỏ đã ăn của nhà họ Tô mặc của nhà họ Tô, bây giờ mọc cánh rồi liền muốn một mình bay khỏi nhà họ Tô chúng ta, thật là vong ân bội nghĩa. Nói đúng ra thì cô khác quái gì thằng rể vô dụng Lăng Khôi kia?”
...
Đám họ hàng xung quanh lần lượt chỉ trỏ Tô Duệ Hân nói đông nói tây.
Tô Duệ Hân cúi đầu, không nói gì.
Trước khi tới đây, cô đã dự đoán được điều này.
“Tất cả im lặng hết cho tôi”, lúc này bà cụ Tô bước tới, quát mọi người. Tất cả đều câm như hến, cúi đầu ăn cơm.
“Duệ Hân, nào, ngồi vào bàn chính đi. Lâu lắm không gặp cháu rồi. Bà rất nhớ cháu”, bà cụ Tô tỏ vẻ hiền hậu, nở nụ cười kéo tay Tô Duệ Hân.
Lúc này Tô Duệ Hân vừa mừng vừa lo, dưới sự thúc giục của Chu Lam, cô đi theo bà cụ Tô tới bàn chính.
Bà cụ Tô mở lời: “Bữa tiệc ngày hôm nay, có hai mục đích, thứ nhất, dự án y học thảo dược đã thành công rực rỡ, phản hồi của thị trường rất mạnh mẽ. Số lượng hợp đồng đặt hàng với chúng ta đủ để chúng ta sản xuất trong vòng hai năm. Những hợp đồng này sẽ giúp chúng ta lấy lại tất cả phí nghiên cứu trước đây. Nhà họ Tô chúng ta cũng vì thế mà sẽ trở nên nổi tiếng trong ngành y dược khắp thành phố Trung Hải, sẽ có vô số công ty tìm tới hợp tác với chúng ta”.
Mọi người vỗ tay như sấm.
Bà cụ Tô tiếp tục nói: “Thứ hai, gia tộc Hàn Thị bị đá khỏi Công đoàn Trung Hải, đánh mất rất nhiều dự án hợp tác. Những dự án này quá nửa đều được nhà họ Tô chúng ta tiếp nhận. Tuy rằng tiêu tốn một khoản lớn, nhưng sự nghiệp nhà họ Tô chúng ta đã phát triển hơn trước gấp nhiều lần. Nhà họ Tô ngày nay đã không còn là nhà họ Tô ngày xưa nữa. Bây giờ sản nghiệp của chúng ta đã bằng một nửa tập đoàn Hàn Thị rồi. Trong quá trình cạnh tranh với các tập đoàn y dược đã bộc lộ hết tài năng, trở thành tập đoàn y dược lớn thứ hai của thành phố Trung Hải. Tôi tin rằng, trong tương lai chúng ta sẽ có cơ hội cạnh tranh với tập đoàn Hàn Thị”.
Nói xong câu này, bà cụ Tô uống một ly rượu, nét mặt hồng hào.
“Tất cả những thành tựu này đều không thể thiếu sự nỗ lực của mọi người ngồi đây. Tôi đặc biệt biểu dương một người – Tô Thần!”, bà cụ Tô rất hài lòng nhìn Tô Thần nói: “Lần này Tô Thần đã đạt được công lao hiển hách cho nhà họ Tô chúng ta. Sau khi làm chủ dự án y học thảo dược, thành tích của nó đã rõ như ban ngày rồi. Sau khi lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, nó đã dẫn dắt nhà họ Tô chúng ta tiến thêm một bước lớn. Sau này nhà họ Tô có người thừa kế, tôi rất vui mừng và yên lòng”, bà cụ Tô vui vẻ không thôi.
Tô Thần kính bà cụ Tô một ly rượu: “Đây đều là nhờ bà bồi dưỡng tốt. Tô Thần sẽ luôn ghi nhớ công lao dạy dỗ của bà. Làm việc nghiêm túc, làm người đúng phép tắc”.
“Đạt được thành tựu lớn, mà còn khiêm tốn như thế, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn”, bà cụ Tô cười không khép được miệng.
Tiếp theo mọi người lần lượt chúc rượu ăn cơm.
Bữa tiệc cũng dần đến hồi kết thúc.
Bà cụ Tô uống không ít, mở miệng nói: “Bà vừa nhận được thông tin, tập đoàn Hàn Thị có ý muốn bán lại mảnh đất dự án bệnh viện ở quận Ngô Giang. Tô Thần, quay về cháu mua mảnh đất này đi. Mua nó từ tay Hàn Thiên Hào, nhà họ Tô chúng ta sẽ tự mình phát triển dự án”.
“Vâng thưa bà, ngày mai cháu sẽ đi mua lại mảnh đất này của tập đoàn Hàn Thị, bây giờ nhà họ Tô chúng ta đang lên như diều gặp gió, đã đến lúc gia tăng tốc độ phát triển rồi”, Tô Thần kiêu ngạo nói.
Tô Duệ Hân nghe xong, toàn thân liền run rẩy.
Nhà họ Tô cũng nhìn trúng mảnh đất này ư?
Họ muốn ra tay sao?
Nếu như nhà họ Tô mua được nó thì sau này bệnh viện Bình An phát triển thế nào đây?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói vang dội: “Chủ tịch tập đoàn Trần Thị - Trần Lâm tới”.
Mọi người dáo dác nghiêng đầu qua, chỉ thấy một mình Trần Lâm cầm trên tay tập tài liệu ung dung bước vào.
Bà cụ Tô mỉm cười nói: “Ông Trần, hôm nay là bữa tiệc tại gia của nhà họ Tô, ông tới tặng quà cho tôi à?”
Bình thường, nhà họ Tô đúng là không thua kém gì nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ nhà họ Tô phát triển một cách nhanh chóng, sản nghiệp cũng tăng lên gấp bội, bà cụ Tô cho rằng nhà họ Tô đã vượt qua nhà họ Trần, thái độ nói chuyện hơi kiêu ngạo.
Trần Lâm vừa đi vừa nói: “Bà cụ Tô nói đúng một nửa, tôi đích thực là tới đưa quà, nhưng không phải là cho bà”.
Vẻ mặt bà cụ Tô rất khó coi.
Trần Lâm cũng không để ý, tiếp tục bước tới trước mặt Tô Duệ Hân, đưa tài liệu trong tay tới: “Cô Tô Duệ Hân, đây là món quà cậu Lăng bảo tôi tặng cho cô”.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sao lại là quà của cậu Lăng nữa? Công khai khoe tình tứ à?”
“Đúng thế, Tô Duệ Hân đã làm nhân tình người ta rồi, anh Lăng cũng không biết khéo léo một tí, giống như sợ mọi người không biết Tô Duệ Hân là nhân tình của anh ta vậy”.
...
Mặt Tô Duệ Hân ửng hồng, nói: “Đây là gì?”
Trần Lâm nói: “Đây là tài liệu chuyển nhượng mảnh đất dự án đầu tư xây dựng bệnh viện quận Ngô Giang của tập đoàn Hàn Thị. Cậu Lăng đã mua nó, bây giờ tặng lại cho cô Tô”.
Yên tĩnh.
Không gian yên lặng như tờ!
Bình luận facebook